Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầu có thể rơi nhưng kiểu tóc không thể loạn

Phiên bản Dịch · 3066 chữ

Thực ra đa số người xuất ngoại du lịch đều không được tự do, khi hướng dẫn viên du lịch xuất hiện, lúc nào cũng phải làm theo lịch trình của họ, đi mua đồ cũng có người đi theo, sau khi xong chuyế về nước, ngoại trừ mấy tấm tình và một vài vật phẩm đặc thù thì chuyến đi chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Cùng vì nguyên nhân này mà Đông Phương Uyển tổ chức một cuộc du lịch tự do, tuy rằng có dùng tiền mời hướng dẫn viên du lịch và phiên dịch, nhưng xét đến cùng, những người này chỉ có thể nói lên ý kiến của mình chứ không có quyền lên tiếng.

Bởi vậy, tự do cao, lựa chọn nhiều, phiền phức sẽ tăng, Đông Phương Uyển trời sinh tính cách mạnh mẽ, thích khó khăn, coi những chuyện khó khăn là một kỷ niệm đẹp, nhưng nếu như có chuyện phát sinh thì kiểu gì cũng kinh hoảng và mau nước mắt. Nhưng mà...

"Nhưng mà... khi xảy ra chuyện tại sao cậu lại tới tìm tớ..."

"Nghị Đình đã đi gọi người khác, tớ đương nhiên là đi tìm cậu đầu tiên..."

"Thế nhưng tại sao lại là chúng ta..."

"Ách..."Đông Phương Uyển vốn lòng đang nóng như lửa đốt, nhưng khi Gia Minh nói mấy câu này thì nàng mới kịp phản ứng, im lặng ngẩn người, sau đó, hiển nhiên là không tìm được đáp án thích hợp:"Tại sao cậu lại nói nhiều như vậy, rốt cục là cậu có đi hay không, đã xảy ra chuyện như thế này rồi mà còn ở đây lý luận..."

Môi của nàng chu lên, khẩn trương tới mức nước mắt sắp chảy ra. Gia Minh bĩu môi:"Được rồi, sợ cậu rồi, tớ cầm cái áo đã... Này, chờ tớ mặc áo..."

Mới cầm lấy áo chưa kịp mặc, Đông Phương Uyển đã kéo hắn chạy ra ngoài, nam sinh cùng phòng với hắn lúc này mới tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt, hai người đã chạy được một đoạn khá xa, thanh âm như động đất của Đông Phương Uyển chạy tới:"Jesus, cậu mau dậy đi, sau đó tìm người khác chạy tới đây."

Jesus là biệt hiệu của nam sinh kia, hắn lúc này gật đầu, sau đó mới hỏi:"Tới đây là tới đâu, tới để làm gì?"

Nhưng mà lúc này hai người kia đã chạy xa, hiển nhiên không hỏi được.

"Xảy ra chuyện như thế này đầu tiên là phải gọi điện thoại báo cho Đại sứ quán và cảnh sát, chẳng nhẽ cậu định tự mình giải quyết?"Vừa chạy xuống cầu tháng, Gia Minh vừa nói.

Đông Phương Uyển ở phía trước lắc đầu:"Không được đâu, đám Lương Minh Siêu đi đánh bạc, nếu như báo cảnh sát và đại sứ quán thì phiền phức chắc chắn sẽ không ít, toàn bộ hứng thú đi du lịch lần này sẽ mất hết, huống chi nơi này là khu du lịch nổi danh, những người kia chắc chắn không dám làm lớn chuyện. Còn nữa... Dù sao sau này chúng ta cũng có khả năng gặp lại chuyện tương tự, chúng ta tới Đại sứ quán và báo cảnh sát can thiệp cũng không muộn..."

Nhìn vẻ mặt vừa bối rối vừa hưng phấn của nàng, Gia Minh đã hiểu, thiếu nữ vừa đơn thuần vừa ngu ngốc này đã coi đây là một lần khảo nghiệm đối với mình, giống như chơi một trò chơi, đánh một con quái vật vượt cấp thì kinh nghiệm càng nhiều, nhưng điều kiện đầu tiên vẫn là...

"Cậu phải đảm bảo mình sống được đã..."Nghĩ tới điều này Gia Minh không khỏi nhíu nhíu mày... Chẳng lẽ Đông Phương Uyển đã tự coi mình là nhân vật chính của một câu truyện biếm họa...

Đi thẳng qua hành lang tới phòng khách, hai gã hướng dẫn viên du lịch vẻ mặt bối rối đang cùng với La Tĩnh Văn chạy tới chỗ ở của nam sinh. Mắt thấy Đông Phương Uyển đang kéo Gia Minh chạy tới, trong lòng họ tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không lưu ý.

Một gã hướng dẫn viên du lịch nói:"Đông Phương tiểu thư, tôi nghĩ chuyện này tối thiểu chúng ta cũng phải gọi điện thoại cho đại sứ quán, nếu như vạn nhất xảy ra vấn đề gì thì..."

Hắn còn chưa nói hết, Đông Phương Uyển đã ngẩng đầu:"Tôi biết rồi, tôi và Gia Minh, La Tĩnh Văn đi trước, chú Trần dẫn theo phiên dịch của chúng ta tới sau, chú Vương ở lại nơi này chờ mọi người đi cùng, Hứa Nghị Đình đã đi gọi rồi đó. Nếu như xảy ra vấn đề gì thì chú lập tức gọi điện thoại, người của chúng ta đông hơn, chắc không xảy ra vấn đề gì đâu. Tĩnh Văn, chúng ta đi trước."

"Thế nhưng..."Đông Phương Uyển đương nhiên là người có năng lực xuất sắc trong đám bạn cùng lứa, nhưng mà cũng chỉ là xuất sắc mà thôi, nàng không có khả năng giằng co với xã hội đen. La Tĩnh Văn hơi do dự, rốt cục vẫn phải đi theo, Gia Minh vừa đi vừa đóng cúc áo, La Tĩnh Văn hoang mang kể lại tình hình.

Tình hình đương nhiên là bắt đầu từ trận đánh nhau tối hôm qua, tuy rằng được mấy cô gái khuyên bảo, Lương Minh Siêu và Lý Tùng tạm thời khôi phục hòa bình, nhưng hai người đều trẻ tuổi nóng máu, cái việc tranh giành tình nhân này cũng không thể có kết quả ngay được, cho nên tình hình cũng không thể nào tốt hơn.

Hai người tuy không nói chuyện gì với nhau, nhưng tâm lý luôn ức chế, Lương Minh Siêu hỏi hai vị hướng dẫn viên du lịch xem sòng bạc ở nơi nào, vừa lúc hai người này biết một cuộc tổ chức đánh bạc, bọn họ biết Lương Minh Siêu sáng nay đánh thắng tiền, lúc này thuận miệng nói ra. Lương Minh Siêu kích động đề nghị mọi người cùng nhau tới sòng bạc.

Toàn là thiếu niên 17, 18 không biết trời cao đất rộng, nhưng mà ít ra cũng hiểu chuyện, cho nên trong đám này cũng có người phản đối, Lý Tùng đương nhiên là người phản đối kịch liệt nhất.

Nhưng mà cũng chính vì thái độ của Lý Tùng mà Lương Minh Siêu kiên quyết đi chơi, đôi bên tiếp tục cãi nhau một trận nữa, nghé mới sinh không sợ cọp, cuối cùng quyết định đi một lần, nếu như thấy tình hình không tốt thì trở về cũng không sao, với lại họ nghĩ đây là khu du lịch, tính an toàn sẽ cao hơn nơi khác.

Đoàn người cùng hai gã hướng dẫn viên du lịch tới gian phòng đánh bạc trong thị trấn, bên trong đã có khoảng 30, 40 người tụ tập, trông thì như một cuộc đánh bạc đơn giản của những người đi du lịch, bầu không khí hòa hợp, mọi người yên lòng bắt đầu bài bạc.

Nhưng mà, Lương Minh Siêu lần này đặc biệt muốn thể hiện uy phong, nhưng chơi hơn nửa giờ vẫn không thắng được, trái lại còn thua khá nhiều, Lý Tùng lại bơm thêm vài câu châm chọc, trong lòng Lương Minh Siêu khó chịu vô cùng.

Càng chơi lâu, Lương Minh Siêu càng thua nhiều tiền hơn, cho tới gần sáng thì đã thua hết toàn bộ tiền của mọi người. Đoàn người bắt đầu cảm thấy không tốt, nhưng bởi vì Lý Tùng mà Lương Minh Siêu kiên quyết không về, hắn cầm chi phiếu ra ngoài lấy tiền mặt, có người nhân cơ hội này kêu hắn bỏ qua nhưng không được.

Ngồi chơi 2, 3 tiếng đồng hồ liền, Lương Minh Siêu đã quan sát khá kỹ đám người ngồi ở đây, chỗ này không phải ai cũng là dân cờ bạc, bằng vào sự may mắn của mỗi người, nếu như hắn có dở trò thì chắc chắn không có ai phát hiện ra, bi kịch vì vậy mà bắt đầu.

Được một ván thắng duy nhất, có người đã phát hiện ra hắn dở trò.

Nếu như hắn có một mình thì chỉ cần để tiền lại rời đi là không có ai làm gì, nhưng mà bên cạnh hắn lúc này lại có vô số cô gái đng nhìn, Lương Minh Siêu lại tự tin hành vi của mình không có ai biết, cho nên hét ầm lên là người kia vu cáo hắn.

Đám người Lý Tùng thấy thế bu lại, tuy có mâu thuẫn nội bộ, nhưng mà thời khắc mấu chốt vẫn phải một lòng đối ngoại, sau khi đôi bên giằng co, bọn họ mới phát hiện ra điều không ổn, đối phương đâu chỉ có một người, bầu không khí càng lúc càng căng thẳng.

Lúc này, đột nhiên có hơn 10 người đồng loạt đứng dậy, toàn là những đại hán hung ác cao to, bên này có 4 nam, 3 nữ cộng thêm 2 hướng dẫn viên du lịch đương nhiên là ở hạ phong.

Lý Tùng lúc đó tự cho mình thông minh đã đề nghị gây ra hỗn loạn, bắt đầu chỉ trích đối phương mở sòng bạc lừa tiền, cũng chính vì vậy oán cừu của hai bên đã kết không thể nào mở nổi.

Dưới tình huống như vậy, hai gã hướng dẫn viên du lịch thấy tình thế không ổn lập tức kéo La Tĩnh Văn và ba người còn lại chạy ra ngoài, và Lương Minh Siêu, Lý Tùng, Vương Đồ Giai ba người hăng máu nhất thì bị đối phương giữ làm con tin, tất cả mọi chuyện là như vậy.

"Các cậu thật là, cãi chày cãi cối phá hỏng công việc làm ăn của người ta..."

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Đông Phương Uyển than thở nói:"Cũng may đám người kia vì tiền, chúng ta bồi thường cho họ ít tiền là được... Gia Minh cậu nói xem..."

"Ách?" Bên cạnh có mấy nam sinh đang thấp thỏm không yên, thấy Đông Phương Uyển đột nhiên hỏi ý kiến của Gia Minh loại chuyện như thế này, đều cảm thấy kỳ quái.

Tâm hồn Gia Minh giống như là treo ngược cành cây, giật mình:"A, cái gì... chắc vậy... Tớ nghĩ... Đúng vậy..."

Nhìn bộ dáng sợ hãi của Gia Minh, mấy người kia coi thường, rất là thỏa mãn.

"Được rồi, cứ làm như vậy đi, rất may là trong thẻ của tớ còn tiền, không biết bọn họ định ra giá bao nhiêu..."Vừa đi vừa tự nhủ, chẳng bao lâu đã tới căn nhà gỗ.

Nhà ở Wadi Nasser đa phần đều được làm từ gỗ, kiên cố chắc chắn, ngoài gian phòng này đang có 3 gã đại hán đứng canh, thấy đám người này đi tới, họ đều coi như không thấy.

Đông Phương Uyển trấn định nói:"Chú Trần, phiền chú phiên dịch hộ một chút, nói là chúng ta tới đây xin lỗi."

Hướng dẫn viên du lịch họ Trần lớn tiếng phiên dịch, ba gã đại hán nhìn nhìn cái đội hình toàn là trẻ con, cười lạnh lắc lắc đầu chỉ vào bên trong, ý bảo đi vào.

Mở cửa, hơi ấm phả vào mặt, nhưng thanh âm đầu tiên của họ nghe thấy là tiếng khóc. Bên trong phòng có 9 nam tử da trắng, Lương Minh Siêu ngồi ở trên một cái ghế ở giữa đại sảnh, vừa khóc vừa nói xin lỗi, một nam nhân cao chừng 2m thỉnh thoảng lại tát hắn một cái, da mặt mới đỏ lên, chắc là mới đánh không lâu.

Lý Tùng và Vương Đồ Giai ngồi xổm bên tường, vốn Vương Đồ Giai tính cách giống con trai thì bây giờ chỉ biết khóc, ba bốn nam nhân đứng ở bên cạnh nàng vừa nói vừa chỉ trỏ, hiển nhiên là đang thương lượng xem xử lý cô bé phương đông này như thế nào, nhưng mà cũng may quần áo trên người Vương Đồ Giai vẫn hoàn chỉnh, những người này vẫn chưa làm gì.

"Dừng tay!"

Thấy Lương Minh Siêu bị đánh, Đông Phương Uyển trực tiếp kêu lên, cái câu tiếng Pháp đơn giản này đột nhiên hiện lên trong đầu nàng, đại hán kia đang đánh người thì dừng lại.

Đông Phương Uyển nhìn người phiên dịch nói:"Chú nói khéo cho bọn họ biết, chúng ta tới xin lỗi họ, hôm nay bọn họ tổn thất bao nhiêu, chúng ta sẽ bồi thường."

Hướng dẫn viên du lịch Trần phiên dịch xong, đại hán kia nhất thời nở nụ cười, trong phòng lập tức vang lên những tiếng cười to, cửa phòng phía sau bị đóng lại, ba người bên ngoài đi vào.

Lúc này, La Tĩnh Văn bị dọa sắc mặt trắng bệch, mấy tên nam sinh đứng bên cạnh Gia Minh lúc nãy còn to miệng, nhưng bây giờ thì chân tay luống cuống.

Chỉ nghe người nọ dùng tiếng Pháp nói:"Tiền có thể giải quyết tất cả ư?"

Câu nói này, ngoại trừ hướng dẫn viên du lịch, thì ở đây cũng chỉ có Gia Minh có thể hiểu, sau khi được phiên dịch, Đông Phương Uyển miễn cưỡng cười cười.

"Tiền đương nhiên không thể giải quyết tất cả, nhưng mà, tôi mong rằng có biện pháp tốt nhất giải quyết hiểu lầm hôm nay."

"Hiểu lầm. A... Ta không cho rằng hiểu lầm này có thể giải quyết một cách đơn giản."Quay người lại, hắn lại tát vào mặt Lương Minh Siêu một cái, lần này hắn dùng lực tương đối lớn, thanh âm vang dội trong phòng:"Bạn của các ngươi nên học đạo lý làm người, rất hiển nhiên, giáo dục trong nước các ngươi đang thiếu khoản này."

"Rất xin lỗi, tôi không cho là như vậy..."Đông Phương Uyển vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười, nhưng giọng nói đã khẩn trương:"Chúng tôi hôm nay tới không phải thảo luận vấn đề này, chúng ta giải quyết vấn đề trước mắt có được không?"

Đại hán kia im lặng nhìn Đông Phương Uyển:"Các ngươi tới đây du lịch?"

"Đúng vậy."

"Nghe nói các ngươi có rất nhiều người?"

"Nó có quan hệ gì tới chuyện này?"

"Người của các ngươi làm hỏng chuyện làm ăn của chúng ta..."Người Pháp kia dừng một chút, rồi nói tiếp:"Mấy ngày tiếp theo các ngươi có thể gặp rất nhiều nguy hiểm, ngôn ngữ khó diễn tả hết, xin tha thứ cho ta không thể giải thích được nguy hiểm này là gì trước mặt nữ sĩ. Nhưng ta có thể đảm bảo, đó là những chuyện ngay cả chúng ta cũng không muốn nhìn, là con người ai mà chẳng muốn bi kịch không xảy ra, mà may mắn là... ta lại có thể đảm bảo an toàn cho các ngươi."

Gia Minh buồn chán nhìn cảnh tượng này, bởi vì hắn biết, trước khi đàm phán bọn này cũng phải dọa đám Đông Phương Uyển một vài câu.

Đông Phương Uyển miễn cưỡng cười:"Các ngươi muốn bao nhiêu?"

"Chú ý dùng từ, nữ sĩ, không nên coi chúng ta như cường đạo, như vậy rất không lịch sự... Thực ra an toàn mới là việc quan trọng nhất của các người, bạn bè của các người phá hỏng chuyện làm ăn của chúng ta, chí ít trong một tháng, chúng ta sẽ không làm ăn được..."Hắn trầm ngâm một lát, giơ một ngón tay:"Là như vậy, 100.000...ro."

Mấy con số này làm cho mọi người ngẩn ngơ, Đông Phương Uyển tức giận, 100.000ro này rõ ràng là ăn cướp mà.

Trong lúc nhất thời trong phòng trở nên im lặng, đột nhiên bên ngoài có những tiếng động nhốn nháo vang lên, tên nam tử canh cửa không sợ hãi mở cửa phòng ra, đám học sinh cả trai lẫn gái ùa vào, 10, 20... trên 30 người, thấy vậy hơn mười người này nhíu mày.

Bốn 40 tên thư sinh không có sức chiến đấu, nhưng một khi xảy ra xung đột sẽ liên quan tới quốc tế, chuyện sẽ khó giải quyết.

Một đám nữ sinh đứng bên ngoài không vào, thấy có người của mình tiếp viện, lá gan của mấy nam sinh cũng lớn lên, một số người đã bắt đầu la hét.

"Không phải chứ, ăn cướp à!"

"Báo cảnh sát là xong."

"Gọi điện cho Đại sứ quán..."

“Đánh thì đánh, chúng ta nhiều người như vậy, sợ gì 10 tên binh tôm tướng cua này!"

Có mấy người hô đánh nhau đã kích động được đám đông, Đông Phương Uyển đứng ở phía trước vẫn trầm mặc, môi nhếch lên, hiển nhiên đang suy nghĩ chuyện này nên giải quyết như thế nào mới tốt. Nam tử da trắng thấy tình hình sắp không khống chế được, hỏi:"Thế nào? Nghĩ xong chưa?"

Có một đám đông làm hậu thuẫn, Đông Phương Uyển có vẻ bớt lo lắng, chần chờ trong chốc lát, mở miệng nói:"Cái giá này quá cao."

Nàng vừa nói xong phía sau lập tức vang lên thanh âm hưởng ứng, có mấy nam sinh đã cầm ghế lên:"Đánh chưa?"

Loại hành động này đã làm đối phương phản ứng, ba người đứng canh Vương Đồ Giai liếc mắt nhìn nhau, đưa tay vào hông, xoay người đi tới chỗ mọi người. Vương Đồ Giai vốn đang khóc lúc này trợn mắt, sắc mặt hoảng sợ, nói không ra lời.

Không khí trong phòng lúc này như đọng lại, thấy ba người đi tới, mắt lộ hung quang, mấy nữ sinh lùi ra phía sau, mấy nam sinh xông lên trước, chuẩn bị đánh nhau, thì đúng lúc này Gia Minh giang tay đi ra ngoài.

"Không nên vọng động! Không nên vọng động! Có chuyện từ từ nói!"

Hướng hắn đi chính là hướng của 3 tên nam tử, thoạt nhìn như định ôm đối phương khuyên can, đám đàn ông cao to kia không tự chủ được lùi lại phía sau hai bước, sau đó, ba người bị Gia Minh giang tay ngăn lại.

Bạn đang đọc Ẩn Sát của Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 21
Lượt đọc 628

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.