Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đung đưa

Phiên bản Dịch · 4943 chữ

Mọi người trong phòng chờ bắt đầu đứng dậy, thông tin trên bảng điện tử cực lớn được đưa lên liên tục, giọng nói bằng tiếng Trung tiêu chuẩn vang lên trên loa phát thanh, sau đó là phiên dịch bằng tiếng Anh lưu loát, 2h40 chiều, lại một chuyến bay từ Hongkong tới Giang Hải hạ cánh đúng giờ.

Từng đoàn khách lần lượt đi ra từ cửa ra vào. Được bốn vệ sĩ mặc đồ tây bảo vệ xung quanh, hai nữ tử đi ra đại sảnh sân bay từ lối đi đặc biệt, một người là phụ nữ trung niên khoảng chừng ba, bốn mươi tuổi, bên cạnh nàng, cô gái xinh đẹp vẫn đang tuổi xuân thì chính là trung tâm của sáu người không thể nghi ngờ, chỉ là lúc này cô gái lại đội mũ tennis rộng vành, cùng với kính râm thật lớn làm che mất nửa khuôn mặt, mái tóc dài đen nhánh mềm mại buông thả ở sau đầu, mặc đồ rộng thùng thình, rõ ràng là thái độ khiêm tốn đến cực điểm. Chẳng qua, ở sân bay có rất nhiều người, khi sau người này nhanh chóng đi ra ngoài, dung mạo của thiếu nữ vẫn khiến một số người chú ý, gây ra một số trận bàn luận nho nhỏ trong đám người.

“Oa, cô nàng kia thật xinh đẹp...”

“Bốn vệ sĩ đi theo, ha hả, chưa biết chừng lại là con gái nhà giàu nào đó, cậu đừng có mơ tưởng.”

“Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nhìn một chút thì đã sao.”

“Tôi thấy cô gái xinh đẹp vừa rồi hơi giống Phương Vũ Tư nha.”

“Không thể nào... ở đâu, ở đâu...”

“Ra ngoài rồi... Tôi thấy không có khả năng lắm, không phải bây giờ Phương Vũ Tư vẫn còn ở Hongkong sao, nếu cô ta dự định đến Giang Hải thì chắc chắn đã xôn xao rồi...”

“Cũng phải...”

Hai năm đầu khi mới vào nghề của Phương Vũ Tư được cho là vinh quang tột đỉnh, từ năm kia đến năm ngoái có hơi lặng tiếng, sau đó danh tiếng lại nổi lên nhờ một album âm nhạc được đầu tư tỉ mỉ. Trong mắt người bên ngoài, thần tượng của những thiếu nam, thiếu nữ lúc ban đầu, trải qua hai năm im lặng, rốt cuộc cũng trở nên càng trưởng thành hơn, hôm nay đã mơ hồ lộ ra bản lĩnh có thể tranh đoạt chút địa vị trong giới âm nhạc. Trong khi danh tiếng và lực ảnh hưởng vẫn đang lên cao, nếu như nàng đến Giang Hải thì đầu tiên phải là một chiến dịch tuyên truyền rầm rộ. Khi mọi người xung quanh còn đang bàn luận thì sáu người vừa ra khỏi phi trường kia đã ngồi vào hai chiếc xe hơi ở bên ngoài.

Đến khi ngồi vào chỗ ngồi phía sau chiếc xe hơi, cô gái trẻ tuổi mặc đồ rộng thùng thình mới tháo kính râm xuống, sau đó ném chiếc mũ tennis sang bên cạnh, lấy dây thun ra cột mái tóc dài lại, xuất hiện ở nơi này chính là Phương Vũ Tư với khuôn mặt xinh đẹp mà thoải mái - mặc dù tính cách không ra sao nhưng là thần tượng của công chúng, nàng đúng là vẫn có chút vốn liếng tương đối.

“Đã đặt phòng ở khách sạn Kim Tước Hoa rồi, cách trụ sở thành phố GiangHải không xa lắm. Vừa lúc tối nay có tiệc rượu nghênh đón Phương Tiên Sinh. Vũ Tư, bây giờ chúng ta đến đó chứ?”

Cùng ngồi vào ghế sau với nàng là Phương Thục Quyên, người dì họ nội của nàng, cũng chính là người đại diện cho nàng bây giờ. Người phụ nữ đóng cửa xe lại, hỏi một câu theo thói quen rồi định bảo tài xế lái xe. Chỉ là Phương Vũ Tư vừa buộc mái tóc thành đuôi ngựa, vừa phất tay:

“Tạm thời đừng đến khách sạn vội, chúng ta đến Hoàng gia. Nếu tin tức không sai thì hiện giờ bọn họ đang cử hành tang lễ, vừa lúc có thể đến tế bái... Vừa xuống máy bay liền lập tức đến, có thể để lại ấn tượng tốt với hắn. Anh Lương, anh biết Hoàng gia ở đâu chứ?”

“Biết.”

Tài xế ngồi phía trước ra dấu OK, hai chiếc xe hơi từ từ lăn bánh. Người đại điện ở bên cạnh nhìn cháu gái mình một cách khó hiểu, muốn nói lại thôi.

“Thực ra... Theo như tin tức truyền ra ngoài. Hoàng bí thư kia chắc chắn sẽ bị kết tội rồi, lúc này tập đoàn Hoàng thị tự lo cho mình còn không xong, rất nhiều công ty dưới danh nghĩa Hoàng gia đều tuyên bố phá sản. Vu Tiểu Mạn khi giải trừ hợp đồng đại điện với bọn họ không biết đã vui mừng đến mức nào, đì thật sự không hiểu tại sao cháu lại vội vã muốn làm đại diện cho Hoàng gia, tựa như nhặt được bảo vật vậy, thậm chí còn tự hạ thấp bản thân mình. Phải biết rằng dù là những ngôi sao bình thường, sợ rằng giá tiền cũng không rẻ như vậy đó.”

“À, dì yên tâm đi, cháu tự có quyết định của mình.”

Từ khi Vu Tiểu Mạn kết thúc hợp đồng làm đại diện với Hoàng gia vài ngày trước, nàng chủ động liên lạc yêu cầu làm đại diện đến nay, những lời tương tự người đại diện bên cạnh này đã nói không dưới mười lần. Phương Vũ Tư chỉ cười lấy lệ.

“Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sẽ khiến người ta cảm động hơn thêu hoa trên gấm.”

“Cảm động ai chứ?”

Người dì kia nhìn sang một cách nghi ngờ.

“Cháu có được tin tức nội bộ từ đâu vậy, chuyện Hoàng gia vẫn còn có cơ hội xoay chuyển? Cho dù có xoay chuyển được thì Hoàng thị cũng không phải tập đoàn tốt nhất, bằng danh tiếng hiện giờ của cháu, cho dù là tập đoàn đứng trong top năm trăm trên thế giới cũng muốn mời cháu làm đại diện đó... Hay là cháu thích người tuổi trẻ nào đó của Hoàng gia? Không đúng, hiện giờ Hoàng gia...”

“Ai nha... Dì, làm ơn đừng đoán bừa được không, yên lặng đi, yên lặng đi, đã bao giờ cháu chịu làm ăn thua lỗ chưa?”

Phương Vũ Tư cười nói.

“Tóm lại là, chuyện về Hoàng gia dì cứ để mặc cháu, tình hình của bọn họ lúc này càng khốn đốn thì cháu có thể chiếm được chỗ tốt càng nhiều.”

Năm ngoái nàng mua được bài hát của ban nhạc Khái Niệm, sau đó trải qua thiết kế, quay chụp tỉ mỉ, sau khi tuyên truyền rầm rộ mới tung ra, được cho là một trong những cú phản công thành công nhất từ trước đến này. Chỉ là Phương Vũ Tư cũng không tiết lộ với bất cứ ai về tình huống cụ thể của ban nhạc Khái Niệm, thậm chí ngay cả người thân hỏi thăm tại sao lại tạo dựng được mối quan hệ với ban nhạc Khái Niệm, nàng vẫn giữ kín như bưng.

Sở dĩ cẩn thận như vậy, một mặt bởi vì nàng đã có ước định với Gia Minh, tuyệt đối không thể tiết lộ những tin tức cụ thể này. Ngộ nhỡ những người thân này lỡ miệng nói ra, sau này càng ngày càng có nhiều ca sĩ đến trường học quấy rầy hắn, chưa biết chừng mình sẽ bị thiên tài sáng tác là hắn chèn ép đến chết. Mặc dù thành viên ban nhạc này đều ở tuổi vị thành niên nhưng mỗi ca khúc đều có thể trở thành kinh điển, nếu hắn thực sự khó chịu với mình, ca khúc của hắn tuyệt đối có năng lực khiến tuyệt đại đa số ca sĩ nổi tiếng, vậy thì quá đáng sợ.

Mặt khác, mặc dù Phương Vũ Tư chưa đến hai mươi ba tuổi nhưng đã lăn lộn trong giới nghệ sĩ sáu năm. Bị lợi ích làm mờ mắt, cho dù là dì của mình thì chưa chắc đã có thể hoàn toàn tin tưởng. Lần này nàng vội vàng tới Giang Hải, gặp mặt đại nhân vật là Phương Chi Thiên cũng là một lí do, nhưng chủ yếu nhất vẫn là tỏ thái độ tốt trước mặt Gia Minh, tình hình quẫn bách trước mắt của Hoàng gia chính là điểm đột phá tốt nhất không cần phải nghi ngờ.

Ban nhạc Khái Niệm mai danh ẩn tích từ nửa sau năm ngoái, sau đó lần lượt đưa ra thị trường ba bài hát thông qua Hoàng lão, đều là dành cho các ngôi sao có vẻ “phù hợp” với bài hát như vậy nhất. Mặc dù ngực Phương Vũ Tư cũng lớn nhưng nàng không phải kẻ ngốc, biết hình tượng hám giàu của mình trước đó khiến mấy thiếu nam, thiếu nữ của ban nhạc Khái Niệm rất ghét, đứa trẻ tên Cố Gia Minh kia đã nói chỉ viết một bài hát cho mình, cho dù có cầu thì quá nửa cũng không được nữa, chỉ là lần này xảy ra sự việc về Hoàng gia, đây là một cơ hội khó có được.

Hơn nữa, bởi vì sự thành công của album lần trước cũng khiến lúc này nàng có thể nhận được rất nhiều ca khúc hay, cho dù thật sự không nói động được mấy đứa trẻ kia thì lần này làm vài việc vì Hoàng gia xem như để báo đáp cũng được, miễn cho mấy đứa trẻ kia cho rằng ngoài làm giàu ra thì mình không còn biết gì nữa cả.

Suy nghĩ mông lung, nàng lại nhớ đến người bạn trai trước đây của mình. Nếu lúc ấy địa vị của mình có thể vững chắc như bây giờ, có lẽ đối với rất nhiều chuyện đều có năng lực tự lựa chọn, hai người, có lẽ sẽ không chia tay. Nếu không phải vì sợ nghèo, có ai không hi vọng được sống ngây thơ, thuần khiết chứ... Không khác gì diễn kịch cả...

Nàng ngồi ghé vào bên cạnh cửa sổ, lẳng lặng nhìn cảnh sắc ven đường. Trên bầu trời, từng đám mây đen đặc trưng của mùa xuân, trong thành phố, xe hơi chạy băng băng đến Hoàng gia...

Ước chừng trong cùng khoảng thời gian như vậy, Gia Minh cầm chai nước trái cây mình mới mua, ngồi trong căn phòng của hắn tại biệt thự Hoàng gia đọc truyện tranh, ngón tay trái nhẹ nhàng day day trán. Từ đầu năm nay, cho dù không gặp dị năng giả thì hiện tượng đau đầu thế này vẫn phát tác vài ngày một lần. Đối với Gia Minh, mặc dù đau đớn có thể nhẫn nhịn, hơn nữa lúc này còn khiến năng lực nhạy bén của hắn phát huy tốt hơn, nhưng dù sao đau vẫn là đau, vẫn khiến người ta thấy khó chịu. Đương nhiên, lúc này rất khó nói hắn cau mày bởi vì nhức đầu, hay vì một người khác đang ngồi trong phòng hắn.

Mặc bộ đồ gọn gàng, đắt tiền, lúc này Thiên Vũ Chính Tắc đang ngồi trong góc phòng, lật xem sách giáo khoa thời tiểu học của Gia Minh một cách hứng thú. Vừa rồi Gia Minh ra ngoài mua nước trái cây thì gặp phải người này, sau đó hắn liền theo vào trong này. Đối với hai người đều thuộc về thế giới ngầm như bọn họ, cho dù thử dò xét cũng rất có thể chạm đến điểm mấu chốt, chỉ là nơi này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa với Gia Minh, hai người vốn hiểu được phần tư liệu này, đều làm những việc mà mình cho là đúng.

Căn phòng không lớn, một giường, một bàn, một ghế dựa, bày biện rất đơn giản, càng nhiều là những thứ đồ đơn giản mà những năm tháng trước mười tuổi Gia Minh sử dụng. Trên bàn vẫn để một số đồ vật nhỏ khi hắn sống ở đây, mấy đồ chơi nho nhỏ, ở chân tường chất đống sách giáo khoa từ tiểu học đến trung học của hắn. Thiên Vũ Chính Tắc không có chỗ ngồi, hắn ngồi xuống bên cạnh đống sách, cắn trái táo trên tay, lật từng cuốn sách ra đọc.

“Đã liên lạc với phía Viêm Hoàng Giác Tỉnh, tìm kiếm hơn một ngày, tạm thời vẫn chưa có tin tức của tên người lùn kia. Khác với ba tên gà mờ tối hôm trước, ba tên còn lại có vẻ thông Minh hơn một chút, có lẽ mặc dù bọn chúng được tên lùn kia đưa đến Giang Hải nhưng cũng đều có dự định của mình, có thể đã ẩn nấp hoặc chạy thoát rồi. Chẳng qua hôm qua Thôi Quốc Hoa vẫn rất có lòng tin, mấy người ngoại quốc ở nơi này sớm muộn cũng sẽ bị tìm được.”

“Tình hình thực tế.”

Gia Minh nhấp một ngụm nước trái cây, lật một tờ truyện tranh.

“Hành động phía Bùi La Gia thế nào rồi?”

“Mấy ngày qua tôi đã cho người chú ý nghiêm mật, vẫn như cũ, từ sau lần thất bại nặng nề do cậu đánh bất ngờ ở Mỹ, tổng bộ Nhật Bản an phận hơn rất nhiều.”

Thiên Vũ Chính Tắc nhíu mày, cầm một cuốn vở khác lên, miệng vẫn không ngừng nói.

“Nhưng cậu vẫn nên cẩn thận, từ trước tới nay, cậu khiến Bùi La Gia chịu tổn thất đủ nhiều rồi, nếu có được cơ hội thì chắc chắn bọn họ sẽ tìm biện pháp ra tay với cậu.”

“Nguyên Lại Triêu Sang bị tôi đánh lui hai lần, hơn nữa còn có một loạt chuyện đã xảy ra, chỉ cần tôi vẫn ở Giang Hải, tình hình quốc tế không thay đổi, thì bọn họ cũng không dám làm loạn...”

Gia Minh dừng lại một lát rồi nói tiếp.

“Dù sao còn có Giản Tố Ngôn nữa.”

Thiên Vũ Chính Tắc quay sang liếc hắn:

“Không loại trừ khả năng thân phận cậu bị bại lộ.”

“Lý lịch của tôi trong sạch, ai sẽ tin một đứa bé có thể giết chết Đại Nội Trưởng Đốc chứ?”

“Nếu tôi là Tự nhiên tiến hóa giả, hừ hừ...”

“Cũng phải...”

Thiên Vũ Chính Tắc lại cắn thêm một miếng táo nữa, thuận tay mở thêm một cuốn vở, sau đó lập tức nhíu mày lại.

“Cậu là thiên tài, tôi phải thừa nhận điều này, mặc dù đối với một thiên tài, căn phòng thế này thực sự hơi đơn giản. Nhưng tôi phát hiện một điều...”

Hắn cầm cuốn vở, quay sang cười với Gia Minh:

“Dường như bắt đầu từ mùa đông năm 1991, cậu giống như đột nhiên biến thành một người khác vậy!”

Cuốn truyện tranh được lật đến trang cuối cùng, trong phòng trở nên yên lặng, ánh mắt Gia Minh rốt cuộc cũng nhìn vào đống sách kia. Bị người như Thiên Vũ Chính Tắc phát hiện ra dấu vết cũng không đáng ngạc nhiên, từ sau khi sống lại, nét chữ của hắn thay đổi, ghi chép khi đi học, làm sai bài thì có chọn lọc, tình huống như vậy rất khó thoát được con mắt của những người chuyên nghiệp. Nhưng mà...

“Tháng 11 năm 1991, hai sát thủ của Bùi La Gia đến Giang Hải. Ngày đó tôi trốn nhà đi rồi tình cờ gặp phải bọn họ. Sau đó bọn họ chết, cuộc sống của tôi cũng bắt đầu thay đổi từ đó... Nếu như không có chuyện đó, tương lai chúng ta sẽ trở thành địch nhân mới đúng.”

Nói qua loa đến đây, Gia Minh mở một cuốn truyện tranh khác ra. Thiên Vũ Chính Tắc huýt sáo, ném cuốn vở trở lại đống sách rồi đứng dậy, trong lòng dường như cảm thấy khá may mắn. Chỉ là tin tức cũng chỉ đến thế mà thôi, mặc dù hai bên có vẻ tùy ý nói chuyện nhưng rất nhiều vấn đề đều vẫn duy trì phân tấc theo thói quen. Hắn dạo quanh gian phòng được bày biện đơn giản này một vòng, thở dài:

“Có vẻ gia tộc này đối xử với cậu cũng không tốt lắm..”

“Ít nhất họ đã nuôi sống tôi.”

Gia Minh vẫn đọc truyện tranh, lạnh nhạt trả lời.

“Nếu cậu muốn, tôi có thể đưa ra một đơn đặt hàng trị giá mấy tỷ giúp bọn họ thoát khốn, vừa vặn Long Đường gia cũng nhận được chút lợi ích trong việc này. Cùng lắm là kiếm ít lợi nhuận đi một chút mà thôi. Tôi mà mở miệng thì bọn họ sẽ không từ chối.”

“Ăn táo của anh đi.”

“Ồ...”

Mối làm ăn vài tỷ bị từ chối, Thiên Vũ Chính Tắc cũng không tỏ vẻ gì. Cũng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên:

“Ê, Cố Gia Minh, mọi người đang chơi bài, ra ngoài chơi cùng đi!”

Gia Minh hơi cau mày lại, thường ngày đám người này làm gì cũng đều không đếm xỉa đến hắn, hôm nay tại sao lại ân cần như vậy? Nhưng nghĩ kĩ lại rồi cũng hiểu được. Linh Tĩnh và Sa Sa nói là cùng hắn tham gia tang lễ, nhưng dù sao cũng không phải trực hệ, các nàng vẫn phải đi học. Bởi vì mấy ngày sắp tới không có bên cạnh hắn, Linh Tĩnh vốn quản lý tài chính trong nhà, liền nhét vào ví Gia Minh hai ngàn đồng. Mặc dù thường ngày có thói quen tiết kiệm, nhưng dù sao Hoàng gia cũng là một gia tộc lớn, thường ngày thấy bọn họ tiêu một lúc mấy trăm ngàn cũng không nhăn mặt, hôm nay bọn họ cũng sắp trưởng thành rồi, Linh Tĩnh hiểu Gia Minh luôn không để ý đến những chuyện nhỏ, vì vậy liền đứt khoát bỏ mấy ngàn đồng vào ví của hắn, tránh cho đến lúc thực sự phải chi tiền. Gia Minh lười ra ngân hàng rút tiền lại làm ra những chuyện ngoài ý muốn khiến mọi người khó xử.

Hai ngàn đồng này, đối với Gia Minh, cũng thực sự không có chỗ để dùng, chỉ là hôm nay vừa ra ngoài mua nước trái cây, vừa vặn lại bị mấy người anh em họ này bắt gặp. Cho dù hiện giờ Hoàng gia đang quẫn bách, mấy ngàn đồng thực ra cũng chẳng đáng vào đâu, nhưng dù sao cũng là một số tiền, xem ra bọn họ muốn vơ vét mình một trận rồi. Hắn chỉ quay đầu lại nói:

“Không được, tôi còn có việc.”

“Uy! Vào giờ này cũng không tìm được bao nhiêu người, mày đừng làm mọi người mất vui được không... Ồ, chào chị, chị cũng tìm Gia Minh?”

Người ngoài cửa mới nói được một nửa thì dừng lại, rõ ràng là có người khác đi tới, sau đó là một giọng nữ vang lên:

“Gia Minh, mở cửa đi.”

Bên trong, Thiên Vũ Chính Tắc mỉm cười mở cửa phòng ra. Hắn nhìn Nhã Hàm duyên dáng yêu kiều ở ngoài cửa, sau đó quay sang nói với tên cao to có vẻ mặt khá bất thiện: “Chào, chơi bài hả, để tôi chơi cho.”

Cảm giác mà Thiên Vũ Chính Tắc mang đến cho mọi người là sáng lạn và ôn hòa, rất dễ khiến người khác tin tưởng, nhưng khí chất lại có thể biểu hiện cho sự hơn người của hắn. Tên cao lớn kia ban đầu vốn cau mày, giọng nói khó chịu, đột nhiên thấy một người đi ra từ trong phòng Gia Minh liền không khỏi sững sờ:

“À, được, được... Anh là...”

“Tôi là Thiên Vũ Chính Tắc, bạn của Gia Minh, đến từ Nhật Bản.”

Thiên Vũ Chính Tắc cười tự giới thiệu.

“Tôi và Gia Minh đều là người cùng sở thích phim hoạt hình Chiến binh Jeep. Tôi tới đây du lịch, nhân tiện mang cho hắn mấy cuốn truyện tranh luôn, cậu biết đấy, hắn luôn thích mấy thứ đó. Nhưng tôi thích chơi bài hơn, đương nhiên, quy tắc chơi bài của Trung Quốc tôi không biết rõ lắm, cậu có thể giới thiệu cho tôi chứ? Đúng rồi, cậu bạn là...”

Mặc dù nói mình là người Nhật Bản nhưng giọng nói, phát âm lại không khác gì giọng Trung Quốc tiêu chuẩn, tên cao to kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thiên Vũ Chính Tắc lôi đi một cách thân thiết:

“Ách, tôi là Hoàng Kiến Bằng, chuyện này...”

“Ha hả. Kiến Bằng, tên rất hay. Ừm, tôi gọi cậu là Kiến Bằng được chứ? Tên tiếng Trung của tôi là Lãm Chính Tắc, cậu có thể gọi tôi là Chính Tắc... A, đúng rồi, cô giáo Trương, chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé.”

Hai người nhanh chóng đi xa, Nhã Hàm nhìn theo sau một cách nghi ngờ, sau đó đi vào, thuận tay đóng cửa lại:

“Ồ, sao hắn lại biết chị? Thiên Vũ Chính Tắc... À, chị nghe cha nhắc đến rồi, hình như là người Nhật Bản có hai bằng tiến sĩ thì phải, còn là người thừa kế của một tập đoàn tài chính lớn... Sao em lại quen hắn?”

“Hắn nói rồi mà, cùng sở thích phim hoạt hình, những người có sở thích này ở Nhật Bản rất nhiều.”

Gia Minh ngồi trên ghế cười nói.

“Thôi đi, tin em mới là lạ...”

Nhã Hàm cau mũi, trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại lắc đầu:

“Không để ý hắn nữa... Vừa rồi ở ngoài cửa chị còn đang nghĩ em có bạn là nam giới từ bao giờ vậy... Đúng rồi, tên Hoàng Kiến Bằng kia đánh bạc không đàng hoàng, hắn ăn gian. Thiên Vũ gì đó kia sẽ không sao chứ?”

“Thiên Vũ Chính Tắc là một trong những sát thủ lợi hại nhất Nhật Bản, đồng thời cũng là dị năng giả.”

“Vậy thì coi như xong, đáng đời hắn xui xẻo...”

Nhã Hàm hoi sững sờ, sau đó bật cười nói.

Nàng ném túi xách lên giường của Gia Minh, sau đó tiện tay cởi luôn áo khoác màu đen ném tới. Đang chuẩn bị ngồi xuống bên giường lại thấy Gia Minh mỉm cười, giang đôi tay ra, ánh mắt lả lướt. Nhã Hàm đứng nguyên tại chỗ, hỏi:

“Làm gì vậy?”

Gia Minh vẫn giang tay ra như vậy.

“Em muốn làm gì thì phải nói ra chứ, em không nói sao chị biết được em muốn làm gì?”

“Đến đây.”

“Hừ... Em cho chị là thú cưng em nuôi dưỡng sao?”

Nói thì nói như vậy, hai người giằng co một lát, cuối cùng Nhã Hàm vẫn đi tới ngồi lên đùi Gia Minh. Tháo mắt kính gọng đen đại biểu cho vẻ tài trí xuống, sau đó lại đá văng giày cao gót, nàng co chân lên ngồi trên đùi Gia Minh. Đeo tất màu trắng nõn, váy trắng kéo lên để lộ ra hai bắp chân nhẵn nhụi, lúc này nàng và Gia Minh đang ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn đọc sách. Gần như cuộn tròn trong lòng Gia Minh, nàng đưa tay ra day bắp chân và mắt cá, miệng phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

“Đi giày cao gót chạy tới chạy lui từ sáng đến trưa, mệt chết chị rồi, em xoa bóp giúp chị đi.”

“Nhưng cũng không cần phải rên rỉ như vậy chứ.”

Gia Minh mỉm cười, đưa tay ra vuốt ve nhẹ nhàng đôi chân kia.

“Hơn nữa chạy qua chạy lại từ sáng đến trưa, không hôi chứ?”

“Em mới hôi đó! Có bao giờ chị bị hôi chân đâu, chỉ có em mới hôi, chị còn chưa ghét bỏ em mà em đã... A, đừng ***ng vào tóc chị, vất vả lắm mới búi lên được.”

“Nữ nhân các chị tại sao luôn thích búi tóc lên như vậy nhỉ, em vuốt vào chỉ cảm thấy giống hệt như cải bẹ...”

Gia Minh vuốt khăn trùm đầu của nàng, cười nói.

“Là vì muốn búi tóc dài cao lên...”

Nhã Hàm nhớ tới lời một bài hát, thốt lên, sau đó khuôn mặt lập tức đỏ lên. Khi nói đùa, những lời buồn nôn đến thế nào hai người cũng có thể nói được, nhưng biểu lộ một cách nghiêm túc thế này vẫn khiến nàng cảm thấy thẹn thùng, sau đó vẻ mặt nàng cũng trở nên nghiêm túc, nói:

“Cải bẹ cái gì.. Đúng rồi, nữ nhân bọn chị là sao? Mấy đứa Linh Tĩnh còn nhỏ, chẳng lẽ sẽ vì em mà búi tóc cao sao? Tên hoa tâm đại la bặc em thành thật khai ra, có phải còn có tình nhân khác hay không!”

Bằng sự hiểu biết của nàng về Gia Minh, khả năng có chuyện như vậy không lớn, song dù sao trong lòng cũng vẫn quan tâm, những lời này một nửa là nói đùa, mà một nửa cũng là thực sự. Gia Minh cười đáp:

“Làm gì có. Linh Tĩnh khi múa thỉnh thoảng cũng búi tóc lên, kẹp rất nhiều kẹp tóc, sau đó lại cuốn lại giống như con giun vậy, sờ lên tóc khiến em nhớ đến Phật Đà...”

“Dừng, chút thưởng thức cũng không có... Này, em đừng làm loạn nữa... Lát nữa chị lại phải búi lại...”

Trong giọng nói có chút tức giận, Gia Minh vẫn tháo kẹp tóc của nàng xuống. Lập tức, mái tóc dài buông xuống như thác nước, vẻ thành thục còn sót lại của Nhã Hàm tan thành mây khói, nằm trong lòng Gia Minh, nàng dường như biến thành một thiếu nữ nhu nhược với áo trắng, váy trắng, tất chân trắng.

“Em thích thế này...”

Ôm trọn lấy thân thể Nhã Hàm, Gia Minh nhẹ giọng nói. Nghe hắn nói vậy, nàng cũng chỉ hờn dỗi một cách tượng trưng, đôi tay vẫn xoa bóp bắp chân mệt mỏi. Gia Minh dán sát mặt vào sau lưng nàng, nhẹ nhàng cọ sát. Bầu không khí yên lặng trôi qua một lúc lâu, sau đó Gia Minh nói:

“Em thấy hơi nhức đầu...”

“Sao vậy?”

Nàng giật mình, muốn quay đầu lại nhưng lại bị Gia Minh ôm chặt vào trong lòng. Gia Minh dựa sát vào lưng nàng, cười nói:

“Lần trước đây là ba ngày trước đúng không...”

“Ở chỗ này sao?”

Khuôn mặt Nhã Hàm đột nhiên nóng bừng, một nút áo trước ngực nàng bị cởi ra, cái tay kia nhẹ nhàng luồn vào trong áo sơ mi. Chỉ bằng cảm giác, nàng cũng đoán được chuyện sắp tới sẽ là gì.

Bởi vì bệnh tình của Nhã Hàm, mà tinh lực của Gia Minh lại tốt hơn người bình thường, sau mỗi lần thân mật. Nhã Hàm đều mệt mỏi hơn người bình thường một chút. Suy nghĩ đến vấn đề thân thể của nàng, trước giờ Gia Minh vẫn luôn khắc chế ở phương diện này. Nhưng đã thân mật đến mức này, chuyện kế tiếp không cần nghĩ cũng đoán được. Nhã Hàm không ngăn cản chiếc tay đang làm loạn trong áo sơ mi, đến khi Gia Minh vén làn váy nên thì nàng mới nói nhỏ:

“Chờ đã...”

Quỳ gối trên ghế, nửa người úp sấp lên mặt bàn, nàng đưa tay ra kéo rèm cửa sổ lại.

Bên ngoài cửa sổ là phía sau khu biệt thự, mặc dù qua tấm kính thủy tinh mờ rất khó nhìn vào bên trong nhưng nếu đến gần thì vẫn có thể thấy được bóng người loáng thoáng. Nàng đỏ mặt, thở hổn hển vươn người ra kéo rèm cửa lại, đến khi gian phòng trở nên tối tăm, nàng cảm thấy hạ thân hơi lạnh lẽo, thân thể cũng lập tức mềm nhũn.

Tư thế mập mờ như vậy gần như là để Gia Minh cởi quần lót của nàng được dễ dàng hơn. Nàng bẩm sinh đã nhạy cảm, rất dễ động tình, đến khi bàn tay kia thò vào giữa hai chân nàng thì nơi đó đã ướt nhẹp...

“A... Lên giường đi...”

“Không, em muốn thử thế này xem sao...”

“Ngồi xuống nhé...”

“Thả váy xuống, người khác có thấy cũng không biết...”

“Tự, tự lừa mình dối người... Hơn nữa... Mấy ngày trước đã thử rồi, chỉ một lát là... A... Chị đã bị em làm cho không còn chút sức lực... Lên giường đi...”

“A, ở đây đi...”

“Chị... A... Đưa tay em cho chị cắn... Nếu không... Chị sẽ hét lên đó...”

“Trong TV thường dùng quần lót...”

“Biến thái...”

Trong bóng tối, Nhã Hàm ngồi trong lòng Gia Minh, làn váy màu trắng trải rộng ra như đóa hoa sen đung đưa nhẹ nhàng, khiến người ta không thấy được bất kỳ thứ gì, chỉ đôi chân gợi cảm lộ ra dưới làn váy và chiếc quần lót bị cởi ra vẫn giắt lại trên mắt cá chân trái đang không ngừng lắc lư theo tiếng nói chuyện nho nhỏ mà hổn hển...

Bạn đang đọc Ẩn Sát của Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 872

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.