Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chút tình cảm cũng không còn

Tiểu thuyết gốc · 1151 chữ

Uyển Nguyệt Chi mở to đôi mắt của mình ra, uể oải vươn mình. Khoan đã sao toàn thân cô lại băng bó thế này? Cơn đau nhức từ đầu truyền tới, mùi thuốc xác trùng xộc thẳng vào mũi cô. Ơ này? Chuyện gì đã và đang xảy ra vậy. Này chậm lại, cô nhớ rằng mình đang nằm ngủ trên giường sau khi đọc cuốn sách " Nắng ấm mùa đông ", rồi tại sao giờ cô lại ở một nơi xa lạ thế này. Như ngờ ngợ ra thứ gì đó, cô vội vã chạy vào nhà vệ sinh. Nhìn vào gương rồi sững sờ, cô vốn đoán không hề sai một li nào. Thân hình này, làn da này, gương mặt này, tất cả đều chỉ ra cô đang trong thân thể của ... Như Tuyết - Vũ Như Tuyết, nhân vật nữ phụ độc ác trong bộ truyện " Nắng ấm mùa đông". Hoang mang quá, cô lấy tay tát lên mặt mình để chắc rằng mình đang không mơ. Một cái, hai cái, nhiều hơn, nhiều hơn nữa, ngày càng mạnh, mạnh đến nổi hai má tôi đỏ ửng lên, đến nổi tôi khóc lên vì đau. Gì chứ? Tôi không tin, tôi không tin, tôi không thể xuyên không như thế. Bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ và rồi tay tôi bị nắm lại, người phụ nữ đó ôm lấy tôi rồi nói:

_ Tuyết nhi, con tỉnh rồi, con tỉnh rồi. Mẹ mừng quá!

Sau một hồi thì tôi mới nhận ra đây là bà Ưng Tuyết Lệ, bà ấy là mẹ của thân chủ Như Tuyết. Theo như tất cả những gì tôi nhớ về bộ truyên thì đây là cảnh mà Như Tuyết tự tử để dọa nam chính Thịnh Hàm và nữ chính Nhã Tịnh của chúng ta phải chia tay, một hành động mà cô nghĩ là ngu ngốc nhất cả bộ truyện, tại sao lại phải hi sinh cả bản thân vì một người không yêu mình chứ?

_ Con có thấy không khỏe ở đâu không vậy?

Sau khi hoàn hồn, cô khẽ lắc đầu tỏ vẻ mình ổn, khi đó bà mới thở phào nhẹ nói:

_ Thế thì tốt quá rồi!

Bà dìu cô về giường, rồi mới từ tốn vừa chùi nước mắt vừa nói:

_ Đứa trẻ ngốc, tại sao lại làm thế chứ, con có biết người mẹ đây lo lắng lắm không hả?

Bà nói vừa có phần trách móc lại có phần cưng chiều trong đó.

_ Con xin lỗi!

Giọng cô lí nhí vang lên, cô cảm thấy có phần ấm áp, từ khi mẹ cô mất đến giờ đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm tình mẫu tử như bây giờ.

_ Thôi nào, đừng xin lỗi, con gái ta không bao giờ có lỗi cả.

Bà cười thật hiền dịu. Hai người nhìn nhau, nhìn đến nổi lớp da cô nổi đỏ lên vì xấu hổ. Bà cười, mắt vẫn cứ rơm rớm nước mắt. Cô luống cuống ôm bà vào lòng nói:

_ Mẹ, mẹ đừng khóc nữa! Con đã không sao rồi nè, mẹ xem Tuyết nhi của mẹ đã an toàn rồi sao?

Cô cố tỏ ra mạnh mẽ hết sức để bà yên tâm. Bà cười phì, con bé này hôm nay lại biết dỗ cả bà, xem ra nó lớn thật rồi. Rồi chợt giọng bà thay đổi, the thé nói:

_ Tuyết Nhi à, cái thằng nhóc Cố Thịnh Hàm đó ... Nó ...

Cô nghe vậy liền vội đáp:

_ À không sao mẹ ạ! Con vốn đã không còn chút tình cảm với anh ta rồi!

Mẹ Như Tuyết ngạc nhiên bảo:

_ Gì cơ? Chẳng phải con vốn rất thích nó?

_ Hmmm ... Có lẻ chỉ là chút rung động đầu đời, mà mẹ biết đấy cái gì là đầu đời thường rất lông bông, dễ có mà cũng nhanh mờ nhạt, chán chỉ chuyện nay mai. Huống chừng anh ta còn làm con ra bộ dạng này. Con còn gì luyến tiếc chứ?

Bà nhìn nó có chút ngạc nhiên, nhưng cũng rất cảm động vì biết chắc chắn con mình đã trưởng thành rồi. Không gian im lặng bỗng bị phá hỏng khi một tiếng mở cửa vang lên. Cô và bà Tuyết Lệ không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa. Hmm ... Ai vậy nhỉ? Cô nghĩ, mái tóc đen và thân hình nhả nhặn này. À theo như tiểu thuyết thì đây chính là Lâm Nhã Tịch, nữ chính của truyện. Tuy đã đọc qua bộ truyện nhưng khi được nhìn trực tiếp thì cô ấy thực sự rất xinh đẹp. Tất nhiên theo sâu chính là nam chính Cố Thịnh Hàm, có lẻ anh ta không tin tưởng cô nên đã cùng Nhã Tịch đến đây. Tôi cất giọng nói:

_ Mẹ, Tuyết Nhi đói ...

Bà liền hiểu chuyện, chào hỏi qua loa rồi rời đi. Khi đó, đôi nam thanh nữ tú này liền tiến lại gần giường bệnh. Nhã Tịch ngượng ngùng, tỏ vẻ có lỗi nói:

_ A... Tuyết Nhi .... Tớ ... Tớ ...

Rất bình tĩnh, cô đáp lại:

_ A thật ngại quá ... Lâm Tiểu Thư, tôi hiểu điều này có chút quá đáng nhưng tôi nghĩ hai ta không quá thân đến nổi cô lại gọi cái tên thấp hèn của tôi như thế.

Cô ấy liền trở nên lúng túng, vội lên tiếng:

_ Tớ ... Tớ xin lỗi cậu, cậu có thể làm mọi thứ, đánh tớ, chửi rủa tớ nhưng xin cậu đừng nói chuyện với tớ xa cách như thế ... Tớ ... tớ

Trong Nhã Tịch thật yếu đuối, ai nhìn cũng liền muốn chở che cho cô ta. Thật không lạ khi các nam chính lại cưng nựng cô ta vậy. Nhã Tịch giỏi giang, hiền dịu, yếu đuối, xinh đẹp lại còn thông minh. Cô thở dài thườn thượt rồi nói tiếp:

_ Lâm Tiểu Thư, tôi nào dám làm thế với cô, tôi thực sự rất yêu cuộc sống này. Nên tôi nào dám đụng đến vị tiểu thư đây?

Lạnh nhạt nói ra, những lời cô nói làm Nhã Tịch bỗng òa khóc. Cố Thịnh Hàm thấy vậy liền hoảng hốt chạy lại ôm cô ta vào lòng, hét lên với tôi:

_ Này, Vũ Như Tuyết! Em có thôi quá đáng đi không?

Cô nhàn nhạt đáp lại:

_ Haa ... Cố thiếu gia, anh nói vậy là sao tôi không hiểu? Tôi chưa từng đụng vào tiểu thư đây. Đó là do cô ấy quá yêu đuối mà thôi. Anh nói xem tôi đã nói gì quá đáng.

Nói sao nhỉ? Cô thật đáng thương, ít nhất là cô tỏ ra như vậy. Anh ta đuối lí liền ôm cô ta đi. Thật chướng mắt :)

Bạn đang đọc An phận là tiểu tam trong mắt họ sáng tác bởi iamMioHoangAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi iamMioHoangAnh
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.