Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ Ly

Tiểu thuyết gốc · 1192 chữ

Đất Tây Phù Liệt có một vùng đầm lấy rất rộng, chỗ ấy bất kể là người hay thú vật đều không đi vào được, duy chỉ có một con Hồ Ly ra vào, thoắt ẩn thoắt hiện.

Con Hồ Ly ấy sống đã không biết bao nhiêu năm, do hấp thụ yêu khí trong đầm lầy mới tu thành tinh.

Hồ Ly tinh thường hay hóa thành thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đi vào các hội dụ dỗ nam nhân tới đầm lầy ấy rồi hút cạn dương khí.

Nguyễn Hữu Công - Nguyễn Siêu thấy Hồ Tinh hoành hành bèn cho người đan lan tre thành giày giống như chân vịt lại to như cái xảo có thể đi lại dễ dàng trên lầy, ông sai hơn trăm binh sĩ đi vào đầm lầy tróc nã yêu quái.

Hại thay cử bao nhiêu người đi đều mất tích bấy nhiêu, không ai trở ra cả.

Lúc ấy phu nhân của Nguyễn Siêu đương mang thai, Hồ Ly biết vậy bèn trả thù, nó hóa phép làm cho phu nhân Nguyễn Siêu sinh một con hồ ly trắng muốt.

Nguyễn Siêu thấy vậy sợ quá ốm mấy tháng liền, về sau phải lập đền cũng bái, lại đem của ngon vật lạ dâng cho Hồ Ly thì bệnh tình mới thuyên giảm.

Gần đầm lầy có một làng nhỏ, ở làng ấy có một chàng trai chừng mười tám tuổi tên là Hạn Bạt.

Hạn Bạt trước kia gia cảnh giàu có nhưng lúc nhỏ bố mẹ mắc bệnh qua đời nên của cải dần dần hết đi, về sau còn mỗi cây Thất Huyền cầm để đàn hát mưu sinh.

Hạn Bạt thường ngồi hát ở phố xin tiền người qua đường, tuy thân hình gầy gò, tóc tai xõa xượi nhưng tiếng hát rất hay.

Một bận Hạn Bạt về muộn đi qua cây dương liễu, bỗng thấy một thiếu nữ hiện ra, thiếu nữ ấy diễm mỹ tuyệt luân sợ là Tây Thi, Điêu Thuyền cũng chỉ đến vậy.

Thiếu nữ ấy thấy Hạn Bạt thì e thẹn nói:

- Nghe nói chàng có tiếng hát không ai sánh bằng, không biết có thể đàn hát cho tiện thiếp một bài được không ?

Hạn Bạt chẳng nói gì chỉ ngồi xuống đặt cây đàn nên đùi vừa đàn vừa hát.

Tiếng hát của chàng như mây bay ngang trời, tiếng đàn lại như gió thổi qua núi, trong trẻo vô cùng, nghe mà si mê không muốn dứt, thiếu nữ thấy Hạn Bạt đàn hát hay như vậy cũng múa một bài cho chàng xem.

Thiếu nữ thướt tha trong gió, mềm mại như lụa, đẹp tựa liên hoa, điệu múa ấy đối với tiếng đàn của Hạn Bạt thì vô cùng hóa quyện.

Một lúc sau hai người đều dừng lại, thiếu nữ che miệng cười nói:

- Chàng đàn hay quá, không biết ngày mai chàng có thể nào cùng ta dưới cây dương liễu đàn cho thiếp múa được không?

Hạn Bạt chẳng nói gì chỉ gật đầu rồi đi mất.

Hôm sau lại vào lúc ấy Hạn Bạt tới gốc cây thì thấy thiếu nữ đã chờ sẵn, hai người lại kẻ đàn người múa đến gần sáng mới thôi.

Cứ như vậy đã mười mấy ngày liền, một hôm thiếu nữ kia mới hỏi:

- Tại sao chàng không nói gì cả ?

Hạn Bạt cười nhẹ, nụ cười ấy làm gương mặt xám xịt hốc hác của chàng đột nhiên như tỏa nắng, nụ cười ấy trước đây chưa ai từng thấy, nụ cười ấy như có một điều gì đó khác biệt.

Trước kia chưa ai từng làm được và sau này cũng không ai làm được chàng cười như thế nữa, có lẽ Hạn Bạt đã tìm được tri âm tri kỷ, trong thâm tâm chàng muốn nói ra nhưng lại chẳng cất nổi thành lời.

Thiếu nữ lần đầu thấy Hạn Bạt cười như vậy thì vui lắm không hỏi nữa, nàng cũng cười theo, hai người như hòa làm một, kẻ lại đàn, người lại múa khác nào đôi uyên ương giữ hồ đang quấn quít bên nhau.

Một hôm có một đạo nhân đi qua vùng ấy thấy yêu khí ngút trời thì biết có yêu quái, đạo nhân bèn hỏi thăm đến phủ của Nguyễn Hữu Công nói rằng có cách trị yêu quái.

Nguyễn Siêu như hạn hán gặp mưa thấy đạo nhân đến mừng lắm bèn mời vào trong thiết đãi như đối với phụ mẫu, lại kính cẩn thưa:

- Đất này của Siêu tôi đương có họa yêu tộc, nay có thánh nhân đến giúp, Siêu tôi hết lòng tạ ơn.

Đạo nhân cười rồi nói:

- Sứ Quân không cần đa lễ, trừ yêu diệt ma là bổn phận của lão đạo, xin sứ quân hãy làm theo kế này ắt trừ được yêu tộc.

Rồi Đạo nhân bày kế đốt rơm ở đầu gió cho lùa vào đầm lầy, phía cuối gió lập một cái đàn đạo nhân sẽ đứng trên đàn bắt yêu.

Mấy hôm sau trời có gió mạnh Nguyễn Siêu theo kế ấy mà làm, cho mấy mươi người đem rơm khô đến đốt ở đầu gió, khói lùa vào đầm lầy làm Hồ Ly sặc sụa.

Hồ Ly phải chạy khỏi đầm, nào ngờ bên này đạo sĩ đương làm phép, vừa thấy Hồ Ly chạy ra đạo sĩ bèn ném thần la chụp lấy, Hồ Ly không sao thoát được phải hiện nguyên hình là con cáo trắng nằm im dưới đất.

Đạo nhân xuống đàn cầm kiếm toàn giết chết thì Hạn Bạt từ đâu chạy đến đỡ lấy thanh kiếm, đạo nhân đâm trúng vai Hạn Bạt thì vội rút kiếm lại mắng:

- Người kia cớ sao ngăn ta diệt yêu.

Hạn Bạt lúc ấy mới mở lời:

- Xin thánh nhân nhân từ tha cho nàng ấy, ta đây nguyện chết thay.

Đạo nhân hiểu ra bèn ngửa mặt lên trời cười một hồi rồi nói:

- Hóa ra ngươi đã phải lòng con yêu quái này, xem ra tình cảm rất sâu lặng không thể chia ly. Thôi được rồi, ta là người tu hành tha được thì tha, nhưng sợ con quái ấy sau này hại người nên ta phải lấy phần xác, còn phần hồn không hại đến trả cho ngươi.

Hạn Bạt nước mắt chảy thành dòng, dập đầu đa tạ, Đạo nhân làm phép rút hồn Hồ Ly cho nhập vào cây Thất Huyền cầm còn trong thần la là cái xác không hồn của nó.

Lúc sau Nguyễn Siêu cùng bộ hạ chạy tới thấy cái xác cáo thì vui mừng lắm, đa tạ đạo nhân hết lòng lại tặng cho ngọc ngà châu báu nhưng đao nhân không nhận cưới gió đi mất.

Hạn Bạt ôm cây Thất Huyền cầm đi, đến tối chàng mới ngồi đàn, hồn Hồ Ly hiện ra ôm lấy chàng mà khóc:

- Thiếp nguyện đời này kiếp này bên cạnh chàng không xa nửa bước.

Hai người ôm trầm lấy nhau mà khóc đến hết đêm.

Bạn đang đọc An Nam Bách Quỷ Tập sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.