Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời trăng trối của siêu mẫu (7)

2093 chữ

tiên ta đã ra nấp sau ghế rồi… - Chánh án nói.

- Như vậy là chánh án, trợ lý và thư ký ở trên bục cao cũng thu mình lại sau ghế ngồi nên không rõ tình hình bên dưới.

- Ra thế! – Thanh tra Megure gật gù.

- Thiếu úy Sato, chị đóng vai bác Reika đang co người lại tránh bom nhé.

Cô Sato lên ghế bị cáo, thu mình lại.

- Từ chỗ đó chị thấy ai ạ? – Shinichi hỏi.

- Tôi… Tôi thấy anh Takagi cầm súng nấp ở cạnh bàn… - Cô Sato nhìn trung sĩ Takagi lăm lăm khẩu súng hướng về mình.

- Hả? – Thanh tra Megure ngạc nhiên đứng vào chỗ thiếu úy Sato. Đúng là ông nhìn thấy anh Takagi đang nấp cạnh bàn luật sư khởi tố.

- Chỉ đứng ở chỗ cô Reika ta mới nhìn thấy Takagi…

- Chắc cô Reika cũng đã nhìn thấy người bắn mình là luật sư Kamikawa.

- Hóa ra đó là góc chết của phòng xử án! – Thanh tra Megure kêu lên.

- Ha ha, suy luận thú vị đấy. – Luật sư Kamikawa bỗng bật cười. – Cậu tên là Kudo Shinichi đúng không? Tôi có nghe danh cậu rồi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu là thám tử học trò lừng danh, đã nhiều lần hợp tác điều tra với cảnh sát? Nếu cậu nói tôi là hung thủ, thì phải tìm ra hung khí chứ.

Thanh tra Megure đồng tình:

- Anh ta nói đúng đấy. Suy luận của cháu có lý, nhưng bọn ta đã kiểm tra người luật sư Kamikawa rồi, không thấy hung khí đâu cả. – Ông thanh tra tối sầm mặt.

- Thế đấy, cậu thám tử học trò ạ. – Luật sư Kamikawa đắc thắng nhìn Shinichi.

Shinichi không hề nao núng, tiếp tục nói:

- Như thanh tra Megure đã nói, hung thủ chỉ cần một ống hình trụ đủ dài, và kíp nổ có khả năng tạo lực đẩy để bắn viên đạn đi. Cháu đã thử tìm một thứ như thế mà không thấy đâu. Nhưng lời bác Eri vừa rồi đã giúp cháu.

- Lời mẹ tớ á? – Ran ngạc nhiên.

- Ừ. Bác Eri nói rằng bác Reika bất hạnh do bác ấy cứ yêu phải những người chỉ có thứ tình cảm giả tạo, trống rỗng. Còn bác Eri thì vẫn giữ được tình cảm ấy, dù chỉ còn một chút ít thôi.

- Đúng là cô ấy có nói vậy… - Thanh tra Megure nhớ lại.

- Câu đó thì liên quan gì đến hung khí? – Luật sư Kamikawa thách thức.

Shinichi quay ra nhìn ông Kogoro:

- Kẹo cao su bác nhai lúc trước đâu rồi?

- Cái gì? Sao tự nhiên mày lại hỏi ta? – Ông Kogoro ngập ngừng.

- Trước khi bắt đầu phiên tòa bác nhai kẹo chóp chép làm Ran phải nhắc còn gì. Bã kẹo của bác đâu rồi? – Shinichi nghiêm nghị.

- Ta… Tra nuốt nhầm mất rồi! – Ông Kogoro toát mồ hôi nhìn bục nhân chứng.

- Kia à… Bác thật chẳng biết nói dối… - Shinichi nhe răng cười, tiếng tới bục nhân chứng, cúi đầu nhìn mặt dưới bàn. Cậu đeo vào đôi găng tay trắng lấy trong túi quần, bóc từ dưới bàn ra thỏi son bị dính vào bàn bằng kẹo cao su.

- Đó là…? – Thanh tra Megure nhìn chằm chằm vật trên tay Shinichi.

- Đây là hung khí. – Shinichi đưa nó cho ông thanh tra.

Ông Megure đưa đôi tay đeo găng trắng ra nhận lấy thỏi son, chăm chú xem xét. Bỗng ông trầm trồ:

- Chà, thứ này khá đấy.

Lý do ông kêu vậy là vì khi mở nắp, bên trong thỏi son lộ ra một ống rỗng, giống cấu tạo của súng. Ở đáy thỏi son còn có nấc bấm để kích đạn.

- Tại sao thứ này lại ở dưới bục nhân chứng? – Ông thắc mắc.

Luật sư Kamikawa nói ngay:

- Tôi có nhìn thấy thỏi son đó rồi. Hình như đó là son mà luật sư Kisaki vẫn dùng mỗi lần có phiên tòa.

- Ông biết rõ nhỉ? – Shinichi khen.

- Không chỉ tôi đâu, đám luật sư khởi tố ai cũng biết.

- Tại sao vậy?

- Luật sư Kisaki không bao giờ thua khi dùng thỏi son đó. Thì ra là thế… - Luật sư Kamikawa bỗng gật gù.

- Thì ra cái gì? – Thanh tra Megure hỏi.

- Mọi chuyện đơn giản thôi. Như ông thanh tra đoán ban đầu, bà Saitou Reika biết chị Kisaki đi vào khách sạn cao cấp cùng ai, và đã dùng nó để tống tiền chị ta. Luật sư Kisaki không chịu được điều đó nên đã dùng khẩu súng thu nhỏ này để giết bà Saitou, trước khi bị lộ bí mật.

- Có lý đấy. Nhưng tại sao Mori lại dùng kẹo cao su dán nó vào mặt dưới bàn của bục nhân chứng?

- Chuyện đó cũng dễ hiểu. Chị Kisaki vô tình đánh rơi nó vì giật mình lúc bắn. Ông Mori đứng gần nhặt nó lên thì phát hiện ra đó là súng thu nhỏ, nên mới lấy kẹo cao su gắn nó vào mặt dưới bàn.

- Tôi hỏi tại sao cơ mà?

- Thì ông ta là chồng chị Kisaki cơ mà. Ông ta biết thỏi son đó của vợ mình, nên tìm cách giấu vật chứng đi. Mọi người khi đó hỗn loạn lắm nên ông ấy mới không bị phát hiện.

- Mori, có đúng thế không? – Thanh tra Megure nghiêm khắc.

Ông Kogoro im lặng cúi đầu.

- Bố ơi! – Ran run rẩy.

- Ha ha ha, giờ thì mọi người thấy chưa? Chị Kisaki không kiềm chế được nên giết bà Saitou Reika. Còn ông Mori thì giấu vật chứng để bao che cho vợ mình. Tình cảm vợ chồng họ thật đáng ngưỡng mộ. – Luật sư Kamikawa vừa cười vừa nói.

Shinichi cũng cười lại:

- Đoạn ông bác bao che cho bác Eri thì đúng, nhưng phần trước thì sai bét rồi.

- Cậu bảo tôi sai ở đâu hả? – Ông Kamikawa tức giận trừng mắt lườm Shinichi.

- Người bên cảnh sát đã tiến hành xét nghiệm thuốc súng với tất cả mọi người trong phòng. Ai dùng súng thì sẽ bị dính thuốc súng vào tay dù rất ít. Nếu suy luận của ông Kamikawa đây đúng, thì bác Eri sẽ có kết quả dương tính trong xét nghiệm, nhưng đằng này trong báo cáo lại không nói vậy… - Shinichi nhìn trung sĩ Takagi.

- Cả tay chị ấy và tay ông Mori Kogoro đều không có thuốc súng. – Trung sĩ Takagi lắc đầu.

- Cậu kiểm tra kỹ chưa đấy? – Luật sư Kamikawa gào lên.

- Anh ấy đã bảo là không có mà. Ông làm gì căng thế? – Shinichi bật cười.

Nhưng ông Kamikawa vẫn không yên:

- Chắc vì chị ta đeo găng tay!

- Trong thời gian ngắn như vậy làm sao bác ấy kịp đeo găng được. Với lại, cả hai người đều không mang theo găng. Đúng không ạ?

- Ừ. – Thiếu úy Sato Miwako khẳng định.

Nghe thấy thế, luật sư Kamikawa xanh mặt.

- Khi có tiếng nổ, ông bác đã nhảy lên bục nhân chứng ôm lấy bác Eri để bảo vệ bác ấy. Ngay sau khi có tiếng nổ thứ hai thì ông bác phát hiện bác Reika bị bắn chết, và cũng nhìn thấy thỏi son lăn trên sàn. Súng vừa nổ, chắc đầu thỏi son vẫn còn khói. Bác Kogoro biết ngay đó là hung khí, và cũng nhận ra nó giống thỏi son mình mua cho vợ. Ông bác bèn nhả kẹo cao su trong miệng vào tay, bao lấy thỏi son và dán nó vào mặt dưới bàn nhân chứng. Vì thế thuốc súng không thể dính vào tay bác ấy. – Shinichi nhìn ông Kogoro.

- Đúng vậy… - Ông Kogoro khẽ nhận.

- Mori, cậu biết mình đã làm gì không? – Thanh tra Megure chau mày. – Nếu Kudo không phát hiện thấy hung khí ngay, thì cậu đã phạm tôi che giấu bằng chứng phạm tội rồi. Mặc dù trường hợp của cậu có thể được ân xá với lý do bảo vệ người thân…

- Tôi xin lỗi… - Ông Kogoro ngoan ngoãn cúi đầu khác hẳn mọi ngày.

Shinichi nói tiếp:

- Nhưng khẩu súng thu nhỏ đó không phải của bác Eri. Luật sư Kamikawa đã ném nó về phía bác Eri để đổ tội cho bác ấy. Ông ta biết nếu nhìn thấy thỏi son, bác Eri sẽ nghĩ là của mình và vô thức nhặt lên.

- Ta hiểu suy luận của cháu rồi. Nhưng vấn đề là tay ông luật sư có thuốc súng hay không? – Thanh tra Megure nhìn trung sĩ Takagi.

- Không có thưa sếp. – Anh Takagi lắc đầu.

Ran, bà Eri và ông Kogoro chết lặng.

- Ha ha, thật đáng tiếc. Cậu nghĩ có thể dồn tôi vào đường cùng sao? Thám tử lừng danh của chúng ta xét cho cùng cũng chỉ là học sinh cấp ba thôi. – Luật sư Kamikawa đắc thắng.

Nhưng Shinichi vẫn bình thản:

- Là luật sư khởi tố chắc ông không lạ gì xét nghiệm thuốc súng. Nhưng các cảnh sát không chỉ kiểm tra mỗi tay ông đâu. – Shinichi cười tươi.

- Cái gì? – Luật sư Kamikawa biến sắc.

- Khi đến phòng xử án, ông cẩm theo chiếc cặp vải rất to. Tôi để ý khi vào phòng ông đặt nó lên bàn kêu đến “rầm” cơ mà. Rồi ông lấy từ trong cặp ra đủ thứ tài liệu luật pháp. – Shinichi bước về bàn luật sư chất đầy giấy tờ. Cậu cúi người lôi từ dưới bàn ra chiếc túi vải to rỗng không.

- Tôi đã nhờ trung sĩ Takagi kiểm tra cả chiếc cặp này. Trung sĩ đã phát hiện một lượng thuốc súng rất nhỏ trên cặp. Phải không ạ?

- Đúng thế. – Anh Takagi gật đầu.

- A…! – Mặt luật sư Kamikawa trắng bệch.

- Thế là thế nào? – Thanh tra Megure ngạc nhiên hỏi.

- Luật sư Kamikawa là người cuối cùng vào phòng xử án. Lý do là vì ông ta còn phải đặt hai quả bom hẹn giờ trong phòng nghỉ của luật sư bào chữa.

- Cái gì? – Mắt thanh tra mở to.

- Tòa án này đã nhận được nhiều cuộc điện thoại dọa đánh bom từ tháng trước. Sáng nay ở đây lại có một người cũng đưa ra lời đe dọa tương tự. Ông Kamikawa đã lợi dụng điều này. Ông ta tính toán rằng mọi người trong phòng xử án sẽ nấp khi nghe tiếng bom đầu tiên, và tranh thủ lúc mọi người đang trốn để nổ súng cùng tiếng bom thứ hai. Trên cặp có một lỗ nhỏ đây này. – Shinichi kéo căng chiếc cặp ra trên bàn, thì thấy vết rách nhỏ. Thanh tra Megure tròn xoe mắt. – Bác cho cháu mượn lại khẩu súng thu nhỏ đó được không ạ?

Shinichi đưa bàn tay đeo găng ra nhận lấy thỏi son, mở túi cặt, thò cả hai tay vào trong. Đầu khẩu súng dạng son tò ra ngoài vết rách trên cặp. Có tiếng người hét lên sợ hãi từ hàng ghế người đến xem xử án.

- Luật sư Kamikawa đã cho cả hai tay vào trong túi thế này, rồi thò đầu súng ra từ vết rách, ngắm bắn bác Reika từ chỗ nấp cạnh bàn. Thuốc súng khi đó dính hết vào cặp, nên tay ông ta mới không còn dấu vết gì.

- Ra thế! – Mọi người trầm trồ.

- Bắn xong, luật sư Kamikawa dùng cặp vải lau hết dấu vân tay trên thỏi son, ném nó về phía bác Eri, vì ông ta nghĩ bác ấy sẽ tưởng nó là son của mình và nhặt lên. Nếu nhặt phải nó, chắc bác ấy đã không thể chối tội. Nhưng rất may là bác Kogoro lại tình cờ nhặt nó khi nhảy lên bục bảo vệ bác Eri khỏi bom.

- Và Mori đã dùng kẹo cao su dán nó vào mặt dưới bàn nhân chứng… - Thanh tra Megure nói nốt.

- Đúng thế đấy ạ.

Luật sư Kamikawa kêu lên một tiếng, gục đầu xuống.

- Ông nghĩ mình có thể trốn thoát hay sao? – Shinichi mỉm cười nhìn ông luật sư.

Ông ta cay cú đập cả hai tay lên bàn rồi khuỵu gối tại chỗ.

- Luật sư Kamikawa là người tài giỏi, đã từng phanh phui những vụ trốn thuế, tham

Bạn đang đọc Án Mạng Tại Tòa Án - Tiểu Thuyết Conan Tập 6 của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.