Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lời trăng trối của siêu mẫu (4)

2121 chữ

cho nổ tung tòa án này! – Tiếng quát ầm ĩ của ông ta dường như không lọt vào tai mấy viên bảo vệ, nên tiếp tục bị lôi xềnh xệch ra ngoài.

- Càng ngày càng nhiều loại người khó chịu! – Một người đàn ông mặc bộ vét chỉn chu nheo đôi mắt đằng sau cặp kính màu bạc.

- A, công tố viên Kamikawa. – Bà Eri chào.

- Luật sư Kisaki ấy à? Người đàn ông vừa rồi bất mãn với lời phán quyết của tòa trong vụ kiện vợ ông ta, nên đến đây làm loạn lên. Thật chẳng ra làm sao…

- Vâng, nhưng tôi lại có phần cảm nhận được tình yêu của ông ta với vợ… - Bà Eri nhìn người đàn ông đang bị lôi đi xa dần, tiếc nuối nói. Không hiểu sao bà lại nghĩ đến ông Kogoro.

- Hả, chị vừa bảo gì cơ? – Luật sư Kamikawa hỏi lại.

- À không. Lát gặp lại anh trong phòng xử án nhé. – Bà Eri đổi mặt nghiêm túc.

- Vâng, dĩ nhiên rồi. Hôm nay chị lại dùng màu son đó à? – Ông ta nhìn đôi môi đỏ chót của bà luật sư.

- Sao?

- Cứ lúc nào ra trước tòa là chị lại to màu son đỏ đó.

- Anh… cũng để ý à? – Bà Eri ngạc nhiên.

- Ha ha, không chỉ bên khởi tố chúng tôi, mà quan tòa cũng biết chuyện này rồi.

- Thế cơ à?

- Ai cũng bảo son đỏ là bùa may mắn của bà luật sư Kisaki. Luật sư Kisaki một khi đã tô son đỏ thì không thể thua được! Tôi cũng từng tham dự các phiên tòa mà chị làm luật sư rồi, những lần đó chị cũng dùng loại son này. Đương nhiên là những lần đó chúng tôi đều thua thảm hại. – Kamikawa cười, nhưng ánh mắt anh ta thì không hề có ý cười.

- Còn anh thì sao? Chiếc túi vải đó tôi thấy anh dùng phải đến chục năm rồi ấy chứ. Đó không là một loại bùa may mắn thì là gì? – Bà Eri chỉ chiếc cặp vải to đùng, mỗi chiều phải đến gần một mét mà luật sư Kamikawa đang cầm trên tay.

- Chị nói đúng đấy. Nó khá nát rồi, nhưng đây là chiếc túi tôi dùng lần đầu thắng một phiên tòa lớn… - Ông Kamikawa bật cười.

- Anh cũng giống tôi thôi.

- Nhưng hôm nay chị chỉ là nhân chứng. Xin lỗi chị nhé, vụ này phần thắng thuộc về tôi rồi. – Luật sư khởi tố Kamikawa chỉnh lại mắt kính, nhìn đồng hồ. – Thôi chết. Hôm nay công ty điện ngắt điện lúc bốn giờ để thi công, nên phiên tòa bắt đầu sớm hơn ba mươi phút thì phải?

- Đúng thế. – Bà Eri trả lời.

- Tôi phải chuẩn bị đây. Chào chị nhé. – Ông Kamikawa khẽ gật đầu rồi biến vào phòng nghỉ dành cho luật sư.

Có tiếng nói từ sau lưng bà Eri:

- Đối thủ của ta có vẻ khá đấy.

- Shinichi, cháu cũng đến à?

- Ran rủ cháu cùng đến tham dự phiên tòa.

- Ra thế. Mà cháu nói đúng, ủy viên công tố bên nguyên lần này đáng gờm thật. Ông ta đã từng vạch trần những vụ trốn thuế của các tập đoàn lớn, phanh phui nhưng vụ hợp tác bất chính giữa các công ty. Chắc chắn sau này ông ta sẽ được thăng chức vào đội điều tra đặc biệt.

- Chà, đội đó thì phải gọi là đỉnh của đỉnh.

- Ừ. Vụ trộm lần này đối với anh ta chỉ là một bước tiến gần hơn tới vị trí đó thôi. Có khi còn chẳng ăn thua gì ấy chứ.

- Nhưng một công tố viên giỏi như vậy mà phải kiêng dè bác, chứng tỏ bác cũng ghê gớm đấy chứ. – Shinichi thán phục.

- Chắc là nhờ màu son này rồi. – Bà Eri lấy ra thỏi son màu vàng lấp lánh được trang trí điệu đà.

- Ai tặng nó cho bác thế?

- Bác trai chứ ai.

- Ông bác Kogoro ấy ạ? – Shinichi không tin. Thực lòng cậu không nghĩ ông Kogoro có mắt thẩm mỹ để chọn được thỏi son có gu thế này.

- Thực ra là bác lôi hắn đến cửa hàng rồi bắt mua loại bác chọn đấy chứ. Nhưng màu thì bác chiều theo ý ông ấy… - Bà Eri hơi đỏ mặt thẹn thùng.

- Nó là bùa may mắn của bác ạ?

- Ừ. Nhưng nó sắp hết rồi… - Bà mở nắp thỏi son, tiếc nuối nhìn chút son còn lại.

- Thì bác lại bảo ông bác mua cho, có gì đâu ạ?

- Giờ bác không đời nào cúi đầu trước hắn ta đâu! – Bà Eri bỗng nghiêm mặt, cất thỏi son đi.

Ran từ nhà về sinh bước ra:

- Con xin lỗi, hai người đợi lâu không?

- Sắp đến giờ rồi. – Bà Eri nhìn đồng hồ đeo tay, bắt đầu rảo bước dọc theo hành lang về phòng xử 305.

Ran và Shinichi cũng đi theo.

Căn phòng im phăng phắc vì chưa tới giờ bắt đầu. Ở hàng ghế đầu, có một người đàn ông vừa dang rộng tờ báo đua ngựa vừa rên rỉ. Trông ông ta chẳng ăn nhập gì với khung cảnh tòa án.

- Ông bác… ạ? – Shinichi thử gọi.

Ông Kogoro quay lại, mặt nhăn nhó. Trên tay ông là một cây bút chì màu đỏ, còn miệng ông thì đang chóp chép nhai kẹo cao su.

- Bố ơi, đây là tòa án cơ mà, bố không được nhai kẹo cao su đâu! – Ran nghiêm khắc.

- Ta phải vừa nhai kẹo vừa đoán thì mới trúng lớn được. – Ông Kogoro bắt đầu dùng chiếc bút chì đỏ khoanh vào tên ngựa trên báo.

- Sao bác lại ở đây ạ? – Shinichi hỏi.

- Ta không thể để hai người bọn họ quyết tử vì mình được.

- Quyết tử ấy ạ?

- Bị cáo Saitou Reika và mẹ từng tranh giành bố hồi cùng học ở đại học Teitan đấy.

- Cậu nói đùa à? – Shinichi tròn xoe mắt.

- Đào hoa quá cũng khổ… - Ông Kogoro vênh váo vuốt tóc, được dịp phổng mũi. – Nhưng có vẻ ta đã chọn nhầm người. Không ngờ vừa cưới nhau xong Eri lại biến thành bà vợ khó tính… Biết đâu nếu cưới Reika, ta đã có một cuộc sống hôn nhân trải đầy hoa hồng… Ôi Reika tuyệt vời…

- Cái gì mà “Reika tuyệt vời” ở đây! – Bà Eri cáu kỉnh.

- Ủa, cô đến lúc nào vậy? – Ông Kogoro giật mình.

- Anh mà nhắc đến cái tên đó trước mặt tôi một lần nữa thì liệu hồn đấy! – Bà Eri nhướn mày, chập hai ngón tay giả làm súng, dí vào thái dương ông Kogoro.

- Hơ… hơ… - Ông Kogoro toát mồ hôi.

Trước cảnh đó, Shinichi quay sang Ran thì thào:

- Ran, đúng như cậu nói, vụ hôm nay sẽ ầm ĩ lắm đây.

- Ừ. – Ran gật đầu.

Cánh cửa gần chỗ ngồi của chánh án bật mở. Chánh án, trợ lý của ông ta, và thư ký tòa lần lượt xuất hiện. Tiếp theo đó, luật sư bào chữa Uchida cùng bị cáo Saiyou Reika đi ra từ cánh cửa đằng sau dãy ghế bên phải.

- Kia là người tranh ông bác với bác Eri…

- Ừ… - Ran gật đầu với Shinichi.

Bà Saitou Reika là một phụ nữ có vẻ đẹp sắc sảo, mạnh mẽ giống bà Eri. Bà có nước da trắng, đeo cặp kính màu bạc, mái tóc đen dài đến giữa lưng. Nếu búi tóc lên, có lẽ nhiều người sẽ nhầm cả hai là chị em.

- Reika yêu quý ơi! – Ông Kogoro khẽ gọi.

Bà Reika nghe thấy bèn nhìn ông. Bà có vẻ ngạc nhiên trong giây lát nhưng gật đầu chào lại ngay. Ông Kogoro xuýt xoa:

- Ôi, cô nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào…

- Anh cẩn thận đấy… - Bà Eri lườm.

- Úi… - Ông Kogoro co rúm người lại.

Cửa sau hàng ghế bên trái mở ra, xuất hiện luật sư Kamikawa với thân hình cao lớn, tay cầm chiếc cặp vải dày cộp. Ông đặt cặp xuống bàn đến “rầm” và lấy từ trong đó ra hết chồng này đến chồng kia tài liệu.

- Vụ án A707. Bị cáo bị buộc tội ăn trộm. – Trợ lý chánh án để luật sư Kamikawa ổn định chỗ ngồi rồi bắt đầu đọc. – Phiên tòa này xử vụ mất tài liệu của Công ty Xây dựng Oobashi gửi tại kho bạc của Công ty Tư vấn Kế toán Kaieda. Vụ việc xảy ra vào lúc 24 giờ ngày 28 tháng 5. Xin mời luật sư bên nguyên phát biểu… - Trợ lý chánh án nhìn luật sư Kamikawa.

Ông luật sư đứng dậy:

- Theo lời khai của ông Kaieda thân chủ của tôi, tài liệu bị mất là nội dung phương hướng quản lý của Công ty Xây dựng Oobashi. Đây là tài liệu vô cùng quý giá, vì thế ông Kaieda hiện đang bị Công ty Oobashi kiện, vụ việc rất nghiêm trọng.

Người đàn ông quá sáu mươi tuổi trong bộ com lê ngồi cạnh luật sư Kamikawa gật đầu xác nhận.

- Ông Kaieda cho biết, hung thủ theo ông chỉ có thể là bà Saitou Reika. Lý do là vì trong công ty chỉ có giám đốc Kaieda, quản lý Suzuki Matoko, và phó quản lý Saitou biết mật mã két sắt. Ông Kaieda đi tiếp khách và quay lại công ty trước 24 giờ một chút, ông nói khi đó tài liệu vẫn còn trong két. Ông vừa rời công ty thì nhớ ra cần phải đọc số tài liệu đó trước sáng hôm sau, nên quay lại lấy thì chúng đã biến mất.

- Vậy là vụ trộm xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó sao? – Chánh án hỏi.

- Đúng thế. Quản lý Suzuki là một trong ba người biết mật mã két sắt, nhưng ông này đã đi công tác tại một công ty đối tác bên Mỹ từ tuần trước, nên vô can. Công ty kế toán của ông Kaieda luôn đặt sự tín nhiệm của khách hàng lên hàng đầu. Giờ thì vì bà ấy mà chữ “tín” của công ty đã mất. Hành vi của bà ta phải bị trừng phạt nghiêm minh. – Luật sư Kamikawa nhướn mày nhìn bà Reika.

- Thưa chánh án! – Luật sư bào chữa Uchida giơ tay.

- Mời luật sư Uchida. – Chánh án cho phép.

Luật sư Uchida đứng dậy. Trông ông có vẻ ngoài khá phúc hậu.

- Bị cáo Saitou Reika khai mình có bằng chứng ngoại phạm, vì thế bác bỏ lời buộc tội của bên nguyên.

- Phản đối. Nếu bị cáo có bằng chứng ngoại phạm thì đề nghị trình bày rõ ràng ra. – Luật sư Kamikawa đứng phắt dậy.

- Dĩ nhiên chúng tôi có bằng chứng. Vào lúc 24 giờ đêm hôm đó, bà Reika đã nhìn thấy luật sư Kisaki Eri. – Luật sư Uchida nhìn bà Eri đứng trên bục nhân chứng.

- Phản đối! Đó không thể được coi là bằng chứng ngoại phạm! – Luật sư Kamikawa nói.

- Bị cáo nhìn thấy bà Kisaki ở địa điểm cách xa công ty Kaieda, chứng tỏ khi đó bị cáo không thể có khả năng phạm tội.

- Được. – Chánh án nói. Ông Kamikawa có vẻ xuôi xuôi. – Luật sư Kamikawa, ông có thu lại lời phản đối vừa rồi không?

Luật sư Kamikawa khẽ gật đầu.

- Xin hỏi bị cáo, vào lúc 24 giờ đêm hôm đó bà nhìn thấy bà Kisaki Eri ở đâu? – Chánh án hỏi bà Reika.

- Ở khách sạn Royal Princess. – Bà Reika đứng thẳng, trả lời rành rọt.

- Chà, khách sạn đó khá sang trọng đấy. Bà ấy có đi cùng ai không? – Luật sư Uchida hỏi.

- Có. Cậu ấy đi cùng một người đàn ông trung niên.

Nghe câu trả lời của bà Reika, Ran và ông Kogoro sững người.

- Ái chà chà… Rồi sao? – Luật sư Uchida giục.

- Người đàn ông đó mặc bộ com lê nhàu nhĩ, có vẻ đang say mèm, nên cô Kisaki cứ phải dìu ông ta mãi. Hai người cùng nhau đi vào trong thang máy khách sạn.

- Cái gì?! – Lông mày ông Kogoro không thể nhướn cao hơn được nữa.

- Mẹ… Mẹ đi vào khách sạn với một người đàn ông… - Ran sốc.

- Họ chỉ vào thang máy thôi mà. Như thế đã khẳng định được gì đâu. – Shinichi nhẹ nhàng đặt tay lên vai

Bạn đang đọc Án Mạng Tại Tòa Án - Tiểu Thuyết Conan Tập 6 của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.