Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

C2. Cái chết của đạo diễn nổi tiếng (2)

3838 chữ
  • Tốt rồi.

- Ôi, Nagata Chisato kìa! - Ông Kogoro phấn khích cao giọng.

- Người đâu mà đẹp quá... - Sonoko trầm trồ.

- Tớ xem hết các phim bác ấy đóng rồi đấy! - Ran nói.

- Tớ cũng thế. Không ngờ hôm nay bọn mình lại may mắn được tận mắt nhìn bác ấy luyện tập. - Sonoko thích thú.

- Lát nữa ta phải xin chữ ký mới được. - Ông Kogoro hí hửng.

Ông Nagata đã trở lại với gương mặt nghiêm khắc:

- Chisato, em đóng vai Oichi. Hãy diễn cảnh công chúa đứng nhìn ra ngoài từ trong tòa lâu đài đang bốc cháy! - Ông Nagata chỉ một trang trong quyển kịch bản cho bà Chisato, rồi quay sang nhìn Shinichi. - Kudo sẽ diễn vai Azai Nagamasa, chồng của Oichi!

- Cháu... Cháu ấy ạ! - Shinichi ngập ngừng.

- Có nhanh lên không hả? - Ông Nagata quát lớn.

Shinichi vội vàng đứng vào cạnh bà Chisato, mặt vẫn còn ngơ ngác. Bà Chisato bắt đầu ngay:

- Thiếp không thể nghĩ tới việc ở bên ai khác ngoài chàng. Nếu chàng chết, thiếp xin nguyện chết theo. Nếu anh thiếp đẩy chàng xuống địa ngục, thiếp xin nguyện đi theo chàng. Thiếp sẽ không rời chàng nửa bước! - Bà Chisato van nài Shinichi.

- Không được! - Ông Nagata đập quyển kịch bản xuống sàn. - Em không cần cường điệu lên như thế! Cũng không cần nói dõng dạc quá như vậy!

Nghe đạo diễn Nagata mắng, bà Chisato cúi đầu sợ hãi.

- Saori, cô vào thay Chisato xem nào!

Kisaragi Saori nghe thấy tên mình bèn nhẹ nhàng đứng vào vị trí cạnh Shinichi. Cô quay lưng về phía những người trong phòng và bắt đầu diễn.

- Lâu đài của chúng ta... đang cháy... - Cô quay sang nhìn Shinichi, đôi mắt đẫm lệ.

- Chà... - Ông Kogoro, Shinichi và Ran nuốt nước miếng khi thấy sự thay đổi biểu cảm chóng mặt đó.

- Thiếp không thể nghĩ tới việc ở bên ai khác ngoài chàng. Nếu chàng chết, thiếp xin nguyện chết theo. Nếu anh thiếp đẩy chàng xuống địa ngục, thiếp xin nguyên đi theo chàng. Thiếp sẽ không rời chàng nửa bước! - Saori ôm chầm lấy Shinichi.

Sonoko nín thở nhìn họ. Saori vẫn tiếp tục nhập vai của mình. Cô rưng rưng nước mắt vừa ghé môi vào gần Shinichi.

- Chị ấy đẹp quá... - Sonoko buột miệng thán phục.

- Không được! - Ran bỗng xen vào giữa hai người, đẩy Saori ra.

- Ối! - Saori ngã xuống sàn. Cô vừa xoa mông vừa cau có lườm Ran. - Đau quá!

- Ơ hay, sao lại xen vào cảnh tập như thế? - Ông Nagata chán ngán nói. Ông đưa tay đỡ Saori dậy.

- Cháu xin lỗi ạ... - Ran đỏ bừng mặt. Rồi cô lí nhí gần như không thành tiếng. - Cứ để vậy họ sẽ hôn nhau thật mất...

- Ta cũng nghĩ vậy. Saori đúng là diễn viên đã từng đoạt giải, còn trẻ nhưng thật tài năng. Cháu đừng giận Saori, cô ấy chỉ tập trung tìm cách biến câu chuyện trong tờ kịch bản này thành thế giới thật mà thôi.

- Biến câu chuyện thành thế giới thật ạ? - Ran hỏi.

- Đúng thế. - Ông Nagata gật đầu, đưa mắt nhìn mọi người trong phòng tập. - Các cô các cậu có lẽ đều nghĩ Saori sẽ hôn Kudo thật, nhưng không ai cảm thấy có gì ngại ngùng ở đây cả. Trái lại, ta tin cái mọi người nhìn thấy là hình ảnh của một đôi uyên ương đang rơi vào bi kịch.

- Đúng.. - Đám diễn viên trẻ đồng ý.

- Đáng tiếc là trong số những người ở đây, kể cả Chisato, không ai có khả năng diễn xuất được như Saori cả.

Trong một giây, bà Chisato thoáng vẻ hụt hẫng, nhưng bà lập tức nhướn mày, lườm Saori đầy hận thù. Ông Nagata vẫn tiếp tục:

- Các cô cậu ngày ngày tập phát âm nên giọng nói dõng dạc dễ nghe. Có điều, diễn xuất của các cô các cậu lại chẳng có hồn gì cả! Như vậy thì khác nào một bông hoa đẹp đang tàn. Cậu có hiểu vì sao không? Kashiwagi, cậu trả lời xem! - Ông Nagata gọi.

- Đó là vì... - Kashiwagi không trả lời được đành cúi đầu.

- Vì các cô cậu không có trí tưởng tượng mà diễn viên cần có. Các cô cậu chỉ nhìn cử động bên ngoài, mà không hiểu hành động đó gắn liền với tâm trạng gì, mục đích gì, nguyên nhân gì. - Ông lại gần Sonoko. - Suzuki, tình cờ kịch bản cháu đưa cho ta và kịch bản phim lần này lấy bối cảnh lịch sử giống nhau. Cháu có thể giải thích xem nhân vật nữ chính Oichi là người như thế nào không?

- Ừm... Theo lệnh của người anh trai Oda Nobunaga. Oichi đã về làm dâu cho lãnh chúa Azai Nagamasa tại lâu đài Odani. Dù cuộc hôn nhân được dắp đặt nhưng họ đem lòng yêu nhau thật sự, và có với nhau ba con gái. Nobunaga mang mộng thống nhất đất nước nhưng bị Azai Nagamasa phản bội, nên Nobunaga cho quân châm lửa đốt lâu đài Odani để trả thù. - Sonoko trả lời với vẻ không tự tin lắm.

- Đúng rồi. Saori quay lưng lại nên những người trong phòng không nhìn thấy cô ấy diễn cảnh dùng tay áo kimono che mũi, nước mắt đầm đỉa nhìn tòa lâu đài bị đốt. Cô ấy đã cảm nhận được cả làn khói bốc ra từ ngọn lửa, và bật khóc vì nơi chung sống hạnh phúc với người mình yêu đang bị phá hủy.

- Thật thế ạ? - Sonoko ngạc nhiên.

- Một diễn viên giỏi phải sử dụng trí tưởng tượng của mình để diễn tả cả những thứ không có trong kịch bản, sao cho người xem cảm thấy câu chuyện thật nhất có thể. Oichi và Nagamasa yêu nhau hết mực, có với nhau ba người con, cuộc sống của họ thật sự hạnh phúc. Vậy mà người tước đoạt hạnh phúc ấy lại chính là Nobunaga, anh ruột cô. Oichi đã quyết chọn người chồng, nguyện chết cùng chàng. Vì thế nên cảnh Saori định hôn Kudo mới vừa đẹp và buồn như thế.

- Chà... - Sonoko thán phục.

- Diễn viên không phải người cường điệu hóa bằng cách kêu la đau đớn hoặc cười ầm ĩ lúc không cần thiết. Cái quan trọng là làm thế nào để đồng cảm với nhân vật, từ đó hành động một cách thật bản năng, thật chân thành. Oichi đang rơi vào cảnh bàng hoàng khi thấy người mình yêu thương nhất trên đời, người mình coi trọng hơn cả mạng sống của bản thân, sắp bị thần chết cướp đi. Vì thế diễn viên phải biết tập trung hoàn toàn vào nỗi buồn, nỗi tuyệt vọng, và thể hiện nó bằng cả trái tim mình.

Tất cả học trò trong phòng lặng người nghe lời ông Nagata.

- Em đi vệ sinh đây. - Bà Chisato bực bội cắt ngang.

- Này, đúng lại! - Ông Nagata tức giận nhưng bà Chisato cứ thế bỏ đi. Ông định đuổi theo nhưng bỗng khựng lại, nhăn mặt ôm lấy bụng.

- Ông có sao không? - Saori lo lắng hỏi.

- Ta ổn... - Ông Nagata gượng cười, trán lấm tấm mồ hôi. - Chúng ta nghỉ một chút.

Nghe câu đó mọi người đều tỏ vẻ nhẹ nhõm. Họ tản ra các góc trong phòng, người uống nước, người lau mồ hôi. Đợi Chisato chắc chắn vào nhà vệ sinh rồi Saori mới nói:

- Bà Chisato gần đây đuối quá...

- Ừm. Cô ấy đánh mất hào quang một thời rồi... - Ông Nagata nghiêm nghị nhận xét.

- Có phải vì bà ấy liên tiếp làm hỏng hai bộ phim bom tấn không ạ?

- Này, Sonoko! - Ran trách.

- Không sao đâu. Chuyện đó cũng đúng mà. - Ông Nagata cười khan. - Cô ấy giờ chẳng còn tự tin vào diễn xuất của mình nữa. Một diễn viên có nhiều cách thổi hồn vào vai diễn của mình. Có người nghiên cứu, tìm tòi chi tiết về nhân vật để nắm chắc tính cách vai diễn. Có người lại chỉ dựa vào trí tưởng tượng của mình để tạo một nhân vật riêng. Chisato thuộc loại thứ hai. Chỉ những người có thể hành động một cách bản năng trước ống kính mới có tiềm năng trở thành diễn viên xuất chúng, vì người đó cho khán giả cảm giác chân thực. Bản năng đó không thể dối trá hay sử dụng kỹ xảo mà có. Nó vượt qua hẳn những tiêu chuẩn bình thường. Ở Chisato bây giờ không có bản năng diễn xuất đó. Cô ấy đang dần mất đi khả năng khóc thương hay đồng cảm bằng chính con tim mình.

- Làm sao để lấy lại được những điều đó?

- Chỉ cần nhớ thể hiện những cảm giác vui, buồn, hành động cười, khóc từ chính con tim mình là được. Đó cũng là cách cô ấy đã trở thành diễn viên nổi tiếng mà.

- Vâng... - Kana đáp, đôi mắt mơ màng nhìn xa xăm như đang nhớ lại điều gì đó.

- Có một lần cô ấy đóng vai người vợ mới mang thai, phải độn bụng khi diễn xuất. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy thấy bụng mình phẳng lỳ, cô ấy bàng hoàng khóc toáng lên rằng đã làm mất đứa con, đến mức ta ngủ ngay cạnh phải bật dậy.

- Chà, bác ấy nhập vai thật...

- Nước mắt của bà ấy lúc diễn vai người vợ có chồng chết trên giường bệnh, đã làm chuyên gia trang điểm, phụ trách ánh sáng lẫn tôi không kìm được mà khóc... - Kana mỉm cười nhớ lại.

- Thế cơ ạ... - Sonoko cảm phục.

- Nếu không thể hiện được chân thành những cảm xúc hỉ nộ ái ố, thì diễn xuất của diễn viên đó sẽ thành diễn xuất đối phó.

- Đối phó ấy ạ? - Shinichi hỏi.

- Nghĩa là diễn viên đó chỉ làm cường điệu cảm xúc ra ngoài để khán giả nhìn rõ. Những người như vậy cố tỏ ra nhiệt huyết, nhưng thực ra chỉ đơn thuần phô tgiọng hoặc khoe kỹ xảo diễn xuất thôi. Họ bắt chước một cách máy móc, nên hành động nào cũng chỉ như một tín hiệu lặp đi lặp lại. Nếu chỉ cần thể hiện những cảm xúc trong sách vở thì đạo diễn bọn ta chỉ cần chọn ma-nơ-canh tương ứng mà đặt trước ống kính là đủ rồi! - Mặt ông Nagata lộ vẻ tức giận.

- Ma-nơ-canh...? - Sonoko há hốc mồm.

- Ta thực sự muốn cô ấy tìm lại được sự chân thành trước kia.

- Đạo diễn nói chuyện công việc thế là đủ rồi... - Kana ngăn.

- Ờ. Mọi người cùng uống trà nhé, ta có loại hồng trà tuyệt lắm. Kana, cô vào phòng khách pha trà mời khách khứa đi.

- Vâng. - Kana gật đầu, rảo bước về phòng khách.

- Ông lại cho pha loại trà chiều của Anh phải không? - Saori mỉm cười vui vẻ.

- Đúng rồi. Kashiwagi, Saori, hai người có muốn uống không? - Ông Nagata rủ.

- Cảm ơn ông. Mà đạo diễn toát nhiều mồ hôi quá. Anh Sugita... - Kashiwagi giơ tay ra hiệu cho quản lý. Sugita mở cặp lấy chiếc khăn mặt ra. Kashiwagi cầm lấy nó, đưa cho ông Nagata.

- Được rồi, ta tự lau được mà. - Ông nhận lấy nó, mở ra xem. Tấm khăn có chữ "Kashiwagi Mamoru" được viết bằng nét chữ cổ thời Edo. - Chà, khăn thêu tên cậu cơ à?

- Tôi làm mấy cái để tặng cho đối tác coi như lời cảm ơn... - Kashiwagi ngượng ngùng. - Cảm ơn cậu nhé. - Ông Nagata dùng khăn thấm mồ hôi. - Mọi người theo ta nào, đừng khách sáo. Ta đã từng làm việc với một diễn viên có tuổi người Anh, ông ấy kể rằng vào thời chiến, các hiệp sĩ vẫn không bỏ qua bữa trà chiều. Hôm đó ông ấy cũng tạm nghỉ buổi diễn và mời ta uống trà, làm ta nhiễm thói quen ấy từ hồi đó. - Ông Nagata cười.

- Chúng cháu xin phép... - Shinichi cảm ơn rồi đi theo vào phòng khách.

Phòng khách nhà ông Nagata được sơn màu trắng tinh. Phòng có cửa sổ lớn, từ đó ta có thể ngắm toàn bộ những hàng cây đang dần thay lá của khu Karuizawa.

- Ôi, đẹp quá! - Ran khen.

- Ta chưa bao giờ thấy cảnh lá mùa thu đẹp thế này... - Ông Kogoro mơ màng trước sắc vàng, sắc đỏ của mùa thu.

- Mọi người cứ ngắm cảnh, nghỉ ngơi thoải mái. À, mỗi người tự chọn cho mình một tách trà đi. - Ông Nagata chỉ tủ bát đĩa sát tường.

- Ôi... - Shinichi tròn xoe mắt. Trên tủ bày đầy các loại bát đĩa của các hãng nổi tiếng trên thế thới như Maison, Wedgwood, Royal Copenhagen,...

- Bộ sưu tập này có khi còn lớn hơn bộ ở nhà mình ấy chứ... - Sonoko thán phục.

- Đây là niềm tự hào của đạo diễn Nagata mà. Mọi người cứ tự nhiên chọn loại mình thích nhé. - Kana giới thiệu.

- Chúng cháu được chọn thoải mái ạ? - Shinichi nhìn ông Nagata.

- Nhà ta đâu có gì nhiều để tiếp đãi khách ngoài mấy cái cốc này. - Ông Nagata mỉm cười.

- Ôi, thích quá! Mình nên chọn cái nào bây giờ? - Sonoko háo hức.

- Cái nào cũng đẹp, tớ không quyết được đâu... - Ran cũng mê mẩn cầm lên hết cái này đến cái kia.

Lúc đó bà Chisato vừa ở nhà vệ sinh ra, thấy Ran đang cầm chiếc cốc in hoa bèn đưa tay ra:

- Xin lỗi cháu nhưng đây là chiếc cốc tôi thích nhất. - Bà giật lấy cái cốc rồi ngồi phịch xuống chính giữa chiếc ghế sofa bọc da.

- Ơ... Thế thì mình lấy cái này vậy. - Ran chuyển sang chiếc khác cũng có hình hoa.

- Tớ chọn cái này! - Sonoko cầm chiếc cốc cạnh chiếc của Ran rồi quay lại ghế.

Mọi người ngồi cầm trên tay chiếc cốc mình đã chọn. Kana pha hồng trà ở góc phòng khách rồi cầm ấm trà lại gần, cẩn thận rót trà vào cốc cho từng người.

- Ông quyết định chưa? - Kana hỏi ông Nagata vẫn còn đứng ngẫm nghĩ trước bộ sưu tập ấm chén.

Nagata cầm trên tay chiếc cốc màu trắng sữa của hãng Wedwood. Ông bỗng lên tiếng như nói một mình:

- Khi ta không ngừng cải thiện đất sét, mặt gốm, màu sắc, hình dáng, mảnh đất sáng tạo của ta sẽ mở rộng không ngừng với những tấc đất màu mỡ, và những ai không ngại gian khổ và nỗ lực phấn đấu sẽ được hưởng những gì xứng đáng với nỗ lực đó.

- Lời của Josiah Wedgwood phải không ạ? - Shinichi mỉm cười.

- Đúng là thám tử học trò lừng danh. Cháu biết nhiều thật đấy. - Ông Nagata vui vẻ cười đáp lại.

- Ai thế? - Ông Kogoro ngơ ngác hỏi Shinichi.

- Đó là người thành lập nên công ty gốm sản xuất chiếc cốc mà bác ấy đang cầm. Ông Wedgwood là thợ làm gốm giỏi của Anh, đã xuất khẩu ra nước ngoài nhiều tác phẩm gốm nổi tiếng.

- Đúng thế. Ta rất thích loại gốm trắng như sữa được gọi là Fine Bone China của hãng Wedgwood. Bản thân ta cũng muốn đem những tác phẩm, và cả các diễn viên đến với thế giới. - Nói rồi ông Nagata cầm tách trà Wedgwood, ngồi xuống cạnh vợ.

Kana nhanh nhẹn tới rót trà cho ông.

- "Khi ta không ngừng cải thiện đất sét, mặt gốm, màu sắc, hình dáng, mảnh đất sáng tạo của ta sẽ mở rộng không ngừng với những tác phẩm đất màu mỡ, và những ai không ngại gian khổ và nỗ lực phấn đấu sẽ được hưởng những gì xứng đáng với nỗ lực ấy..." Có lẽ đối với đạo diễn Nagata thì những diễn viên trẻ được ông dạy bảo cũng giống như những tác phẩm. - Ran vừa đưa chiếc đĩa lót lẫn tách trà lên vừa nói.

- Ta chỉ hy vọng những nỗ lực của họ được đền đáp xứng đáng. - Ông Nagata trầm ngâm nhìn vào một điểm vô hình trong không trung.

- Diễn viên chúng tôi cũng luôn cố gắng để được như thầy kỳ vọng. Phải không, anh Kashiwagi? - Saori ngồi bên trái đạo diễn nhìn Kashiwagi ngồi đối diện mình.

- Ờ, nếu đạo diễn Nagata giao cho tôi một vai xứng đáng thì tôi sẵn lòng. - Kashiwagi hậm hực nói.

- Kìa anh! - Saori khẽ trách.

- Được rồi, tôi sẽ cố gắng, được chưa? - Kashiwagi miễn cưỡng đáp.

- Ừm. Mọi người có trà hết chưa? - Ông Nagata nhìn Kana. Cô vừa rót xong tách trà cuối cùng cho Shinichi.

- Mời mọi người. - Kana cúi đầu nói. Cô đặt ấm trà vào giữa bàn.

Mọi người cùng nhấp một ngụm trà.

- Thơm quá! - Ran thích thú.

- Công nhận. Trà không đắng lắm, mà có vị ngọt rất thanh. - Sonoko cũng cười.

- Các cháu thích thì tốt rồi. - Ông Nagata tủm tỉm.

- Trà này dùng lá thu hoạch được ở vùng cao nguyên Sri Lanka đấy. - Bà Chisato vừa giải thích vừa nhón một viên đường hình lập phuơng cho vào cốc. Bà nhìn quanh. - Ủa, không có thìa à?

- Ấy chết, tôi xin lỗi. - Kana vội vàng chạy lại gần tủ ấm chén, định lấy thìa ra.

- Thôi, không sao. Em mượn thìa của anh nhé. - Bà Chisato lấy chiếc thìa đặt trên đĩa lót của ông Nagata để khuấy trà. Bà nhấp một ngụm rồi nói tiếp. - Thật kỳ lạ là chỉ một viên đường có thể làm ta cảm nhận được rõ hơn hương vị thực sự của hồng trà. Giá mà diễn xuất của tôi cũng dễ dàng cải thiện được như thế.

- Sao em lại lấy thìa của người khác? Như thế là vi phạm quy tắc đấy. - Ông Nagata bực bội.

Bà Chisato cãi:

- Anh thì lúc nào cũng quy với chả tắc. Nào là đĩa lót phải được nâng lên ngang ngực, nào là thìa chỉ được đặt ở rìa bên ngoài, nào là không được tự mình rót thêm trà mà phải bảo người giúp việc. Em không muốn Kana phải chạy đi chạy lại nên mới mượn thìa của anh đấy. Anh nên nhớ cô ấy cũng là một trong những học trò của mình. - Bà nói một tràng.

- Chị Kana cũng đang học diễn xuất ạ? - Shinichi ngạc nhiên nhìn Kana đang im lặng uống trà ở góc ghế sofa.

- Đúng là thế thật, nhưng đôi khi chỉ cảnh rót trà cũng là yếu tố rất quan trọng trong bộ phim. Cứ coi như đây là một lần học tập đi. - Ông Nagata nói.

- Hừm, trà thì ai mà chẳng pha được. - Bà Chisato lạnh nhạt đáp.

Thấy hai người có vẻ căng thẳng, Shinichi phải đổi chủ đề trước khi họ cãi nhau thêm:

- Nhìn tòa biệt thự này là cháu biết đạo diễn Nagata là người thích văn hóa Anh rồi. Có phải bác cũng thích đạo diễn người Anh không ạ?

- Ờ. Người đầu tiên ta thích là vua hài Charlie Chaplin và thiên tài phim trinh thám Alfred Hitchcook. Nếu nói về phim lịch sử thì không thể bỏ qua David Lean. Còn phim khoa học viễn tưởng thì lại có Ridley Scott... Thực sự nước Anh đã sinh ra nhiều nhân tài.

- Tất cả đều là các đạo diễn tài ba.

- Chứ sao nữa. - Ông Nagata cười sung sướng. Ông quay ra gọi Kana. - Cô rót thêm trà cho tôi.

Bà Chisato tỏ vẻ khó chịu, nhưng Kana đã nhanh nhẹn đứng lên:

- Vâng. - Cô cầm ấm trà giữa bàn, lại gần ông Nagata. Tay trái cô đỡ đĩa lót chén của ông Nagata, tay phải rót thêm trà vào tách.

- Cảm ơn cô. - Ông Nagata hài lòng nói. Ông nhón một viên đường cho vào tách rồi chậm rãi khuấy đều.

- Em tưởng ở Anh cho đường vào hồng trà là trái nguyên tác cơ mà? - Bà Chisato mỉa mai.

- Đúng là người Anh tin rằng sữa là thứ hợp với hồng trà nhất, nhưng ta lại khác. Sau một thời gian ngâm nước, hồng trà chắc chắn sẽ bị đắng đi. Một viên đường sẽ hòa hợp tuyệt vời với hương vị của tách trà thứ hai. - Ông Nagata mỉm cười.

- Sự hòa hợp giữa đắng và ngọt cũng giống như cuộc đời chứ gì? Em nghe câu đó của anh cũng phải đến mấy chục lần rồi! - Bà Chisato ngán ngẩm.

- Công chúa hôm nay không được vui thì phải. - Ông Nagata nhẫn nhịn đưa tách trà lên miệng. - Cuộc đời con người chính là một tách hồng trà.

Vừa buông lời triết lý đó xong, đôi mắt ông Nagata bỗng mở to. Ông đưa tay lên ấn ngực, vẻ đau đớn:

- A... Hự...! - Ông ngã từ trên sofa xuống đất. Đôi chân ông co giật mạnh, miệng nôn trà ra.

- Có chuyện gì thế? - Ông Kogoro là người đầu tiên kêu lên.

- Cơ thể co giật mạnh, nôn mửa, co cơ... Gay rồi, tất cả đều là triệu chứng của ngộ độc xyanua! - Mặt Shinichi căng thẳng.

- Xyanua ư? - Ran cũng hoảng sợ.

- Anh ơi! - Chisato biến sắc, định lại gần ông Nagata.

- Không được! - Shinichi dùng cả hai tay ngăn bà lại. Cậu vừa giữ bà Chisato vừa quay sang Ran. - Ran, gọi xe cấp cứu đi!

- Ừ, được rồi! - Ran gật đầu, rút điện thoại di động ra.

- Thả tôi ra, ông ấy đang đau đớn kia kìa! - Bà Chisato bật khóc.

- Đạo diễn Nagata! - Đến lượt Saori cũng đứng dậy chạy lại.

- Bác giữ chị Saori lại đi. - Shinichi bảo ông Kogoro.

- Dừng lại! - Ông Kogoro đứng chắn ngang đường Saori.

- Ông làm gì thế hả?! Hay các ông là người hại ông Nagata?! - Bà Chisato vừa chống cự vừa lườm ông Kogoro.

- Làm gì có chuyện đó! - Ông thám tử nhướn mày.

- Nhìn đạo diễn Nagata đau đớn thế, sao cậu lại chặn họ lại? - Sonoko lo lắng nhìn ông Nagata giãy giụa trên sàn mà hỏi Shinichi.

- Khi xyanua kali vào cơ thể qua đường miệng, nó sẽ phản ứng với axit có trong dạ dày tạo chất độc gọi là hidro xyanua. Người khác hít phải chất này cũng sẽ bị ngộ độc.

- Hả? - Nghe câu đó, mọi người mở to mắt sợ hãi.

- Thế nếu có ai lại gần đạo diễn Nagata bây giờ... - Sonoko sợ sệt hỏi.

- Rất tiếc là người nào đến gần ông ấy cũng sẽ bị liên lụy... - Shinichi cụp mắt, lắc đầu đầy tiếc nuối.

- Anh ơi! Anh ơi! - Bà Chisato gọi ông Nagata như bị mất trí, nhưng ông chỉ giật người lên khoảng hai, ba lần nữa rồi ngừng hẳn.

- Đạo diễn Nagata! - Saori khóc nức nở.

Không chịu nổi cảnh trước mắt, bà Chisato ngã vật xuống ghế sofa. Shinichi và mọi người vội vàng đặt bà nằm thẳng lên ghế.

Bạn đang đọc Án Mạng Phương Trình Tình Yêu - Tiểu Thuyết Conan Tập 7​ của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 104

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.