Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái chết của đạo diễn nổi tiếng (16)

4014 chữ

Bệnh viện gọi cho cả cô Yukari con gái bà cụ, nghe điện cô bèn tới chỗ mẹ luôn.

Nhóm Shinichi và thiếu úy Sato bước vào phòng bà lão. Căn phòng có cửa sổ hướng nam đón nhiều ánh mặt trời, cạnh cửa sổ là giường cho người già. Bên giường có máy hô hấp nhân tạo và mặt nạ nối ống thở để truyền không khí vào phổi. Ngoài ra còn có một ống hút đờm nối từ máy hô hấp ra. Căn phòng rất ngăn nắp sạch sẽ, trên tủ đầu giường còn được bày một chiếc khung chứa bức ảnh gia đình.

- Đây là ảnh gia đình bà cụ ạ? - Shinichi hỏi Yamashita đứng chỏng trơ ở góc phòng.

- Vâng. Người đàn ông đầu hói, người cân đối đứng giữa là ông cụ Tsuyoshi đã mất, bên phải là bà lão, còn bên trái là cô Yukari con gái họ. - Trong ảnh, ông Tsuyoshi đứng giữa vợ con, cả ba cười thật vui vẻ.

- Chắc đây là bức ảnh hồi nhà Miyano hạnh phúc nhất... Người đứng cạnh cô Yukari là ai thế? - Shinichi chỉ anh thanh niên có thân hình cao gầy đặt tay lên vai cô Yukari trong ảnh. Anh cũng đang cười rất tươi.

- À, hình như đây là anh Uozumi từng làm việc ở cửa hàng cá cảnh nhà Miyano.

- Ra đây là... - Shinichi lẩm bẩm khi nghe lời nói của anh Yamashita, nhưng lập tức quay lại chủ đề chính. - Thiếu úy Sato, cảnh sát đã biết vì sao cầu dao bị sập chưa?

- Bên khám nghiệm vẫn chưa tới. - Thiếu úy Sato lắc đầu.

- Hừm, chắc chắn là cậu ta sập nó rồi! - Ông Kogoro lườm Yamashita ở góc phòng.

- Ông đừng có đùa, tôi là y tá giúp việc cơ mà! Tôi bỏ bao nhiêu công sức lẫn tình cảm để chăm sóc bà Miyano, sao có thể làm việc như thế được! - Yamashita tức giận quát to tới mức văng cả nước miếng.

- Tình cảm cơ à... Bà lão đâu còn nhận thức được gì nữa? Cậu có chăm sóc cẩn thận đến đâu thì chắc bà ấy cũng chẳng cảm thấy gì đâu! - Ông Kogoro lườm.

- Chuyện đó... - Yamashita không biết nói gì, đành cúi gằm mặt.

- Chứ sao. Cậu biết bà ấy chẳng trân trọng tình cảm của mình, nên mới phát chán và lúc sực tỉnh ra thì cầu dao đã sập rồi. Phải không? - Ông Kogoro vừa vỗ vai Yamashita vừa nhòm mặt anh.

- Tôi đã bảo không phải mà! - Yamashita lại gào lên tức tối.

- Hừm, ngươi thật cứng đầu! - Ông Kogoro dùng mua bàn tay chùi nước miếng của Yamashita văng vào mặt mình, hậm hực nói.

- Em tưởng bình thường máy có pin dự trữ phòng khi điện bị ngắt? - Ran xen vào.

- Chị cũng nghĩ thế nên đã kiểm tra, nhưng không thấy pin đâu. - Thiếu úy Sato gật đầu với Ran. Cô nhìn Yamashita vẻ ngờ vực.

- Hừm, pin dự trữ ấy à? Mấy người có biết loại pin đó tốn bao nhiêu tiền không? - Yamashita cười rúm ró.

- Không...? - Cả Ran lẫn thiếu úy Sato cùng nghiêng đầu ngơ ngác.

Yamashita được thể lên mặt:

- Không biết thì đừng nói. Nói ra thì không hay, chứ thứ pin đó tốn kém lắm. Người nhà này phải đi làm thêm để kiếm tiền thuê y tá giúp việc, làm gì đủ tiền mua? Mà không chỉ nhà này, 40% số nhà có người dùng máy hô hấp nhân tạo đều không đủ tiền mua pin dự trữ, ở đây không có pin là đương nhiên!

- Thật sao... - Ran và thiếu úy Sato lặng người.

Bỗng có tiếng khẽ nói:

- Đúng thế. Thứ đó rất quan trọng, nhưng tôi không thể mua được. Thật có lỗi với mẹ... - Một người phụ nữ khoảng ba lăm tuổi đã xuất hiện ở ngưỡng cửa phòng bà cụ từ bao giờ.

- Cô Yukari... - Ông Kogoro ngạc nhiên gọi tên cô. Ông sửng sốt như vậy cũng chẳng có gì lạ. Gương mặt người phụ nữ vẫn còn lưu lại nhiều nét đẹp, nhưng màu da tái xanh và đôi mắt thâm quầng lại toát lên vẻ mệt mỏi đến kiệt sức. Cô quá khác so với hình ảnh xinh đẹp xưa kia trong trí nhớ của ông Kogoro.

- Tình hình mẹ cô thế nào rồi? - Thiếu úy Sato lo lắng hỏi.

- Bác sĩ đang tìm mọi cách cấp cứu... Tôi về đây lấy bảo hiểm và quần áo cho mẹ...

- Ra thế... - Căn phòng chìm trong không khí nặng nề.

- Chị Yukari, mấy người này nghi ngờ tôi đã giết bà Katsuyo. Chị nói với họ xem, tôi đâu phải loại người đó đúng không? - Yamashita khẩn khoản nói.

- Ừm... - Cô Yukari ngập ngừng gật đầu. - Anh Yamashita luôn chăm sóc mẹ tôi rất cẩn thận.

- Thấy chưa? Làm gì có chuyện tôi hại bà ấy! - Yamashita hùng hổ.

Shinichi đang khám xét phòng bên cạnh hé cánh cửa kéo ra một chút, thò đầu vào phòng bệnh nhân:

- Sao ở đây không có túi bóng thổi ngạt nhỉ?

- Cậu sang phòng đó từ bao giờ thế? - Ran ngạc nhiên hỏi.

- Túi bóng thổi ngạt là gì? - Anh Takagi hỏi lại Shinichi.

- Đó là máy hô hấp nhân tạo dùng lực tay để bơm khí cho bệnh nhân trong trường hợp máy hô hấp chính bị ngắt điện.

- Có thứ như thế à?

- Vâng, có điều em không thấy nó trong nhà. - Shinichi ngó quanh.

- Tôi xin lỗi, tôi để nó ở đây cơ. - Cô Yukari mở cánh cửa tủ âm tường dưới chân giường bệnh. Cô lấy ra một thứ có hình bóng bầu dục, làm bằng cao su màu đen chắc chắn.

- Hóa ra chị để nó trong này à? Nếu biết thì tôi đã cấp cứu cho bà cụ sớm hơn rồi. - Yamashita thẫn thờ nhìn chiếc túi bóng thổi ngạt.

- Lúc đầu tôi để cạnh giường... - Cô Yukari nói vẻ hối lỗi.

- Những nhà có bệnh nhân dùng máy hô hấp nhân tạo chẳng mấy khi cần đến túi bóng thổi ngạt, nên nhiều nhà thường cất vào tủ. - Shinichi giải thích hộ.

- Vâng. Nhà tôi cũng không dùng tới nó mất năm liền rồi, nên tôi mới cho vào đây. - Cô Yukari gật đầu.

- Shinichi sang phòng bên tìm nó à? - Ran hỏi.

- À không, tớ đang tìm hiểu xem vì sao cầu dao bị sập.

- Thế em có biết nguyên do chưa? - Anh Takagi có vẻ kỳ vọng.

- Cũng đại loại ạ. - Shinichi mở toang cánh cửa nối sang phòng bên cạnh.

- Chà! - Mọi người bất giác mở to mắt khi nhìn bức tường phòng bên. Sát vào tường là một bể nước lớn dài tới 2m.

Ran nhìn thật kỹ thì thấy torng bể có một con Arowana đỏ sậm dài khoảng 70cm, đang uốn mình uyển chuyển cùng làn nước.

- Đẹp quá... - Ran bất giác thở dài trước bể cá tuyệt đẹp.

- Công nhận. Con Super Red Arowana ở cửa hàng thú nuôi ban nãy cũng đẹp, nhưng con này vừa lớn hơn, vừa toát lên vẻ thanh cao hơn rất nhiều. - Anh Takagi cũng mê mẩn.

- Chắc đây là con Arowana mà người đàn ông hồi trưa tìm kiếm. - Shinichi vừa nhìn con cá trong bể nước vừa khẳng định một cách khá chắc chắn.

- Cái gì? - Nghe vậy, ông Kogoro vội vàng sán lại bể. - Con này ấy à...?

- Vâng. Trong tờ fax có nói, con Hồng Long mà chú giám đốc tìm có chữ Hán "Kanae" trên người phải không bác?

- Ờ...

- Bác nhìn trán nó đi, trên ấy có chữ "Kanae" đấy.

- Xem nào... A, đúng rồi! Có chữ "Kanae" này! - Thấy chữ "Kanae" trên trán con cá, ông Kogoro kêu lên ngạc nhiên.

- Chữ Kanae thường xuyên xuất hiện trên trán Arowana, nhưng hiếm có con nào mang chữ rõ nét như thế này.

- Từ "Kanae" có ý nghĩa đặc biệt gì à?

- Kanae là một dụng cụ dùng trong lễ hội thời nhà Chu của Trung Quốc cổ đại, và là biểu tượng cho quyền thống trị của nhà vua. Vì thế những thứ có chữ "Kanae" được người Trung Quốc rất quý.

- Ra thế... - Ông Kogoro bất giác nuốt nước miếng.

Bỗng có giọng nam vang lên từ sau lưng mọi người:

- Hả? - Tất cả giật mình quay lại, thì thấy người đàn ông khoảng ba lăm tuổi mà ông Kogoro gặp ở mặt sau cửa hàng cá cảnh nhiệt đới Miyano đã đóng cửa. Anh ta nhìn con Hồng Long một cách sung sướng.

- Anh Uozumi... - Đôi mắt cô Yukari mở to bàng hoàng khi thấy người đàn ông.

- Uozumi? - Anh Takagi ngơ ngác.

- Có phải chú từng làm việc ở cửa hàng cá Miyano không ạ? - Shinichi hỏi.

- Đúng rồi. Lâu lắm anh mới gặp em nhỉ, Yukari. - Anh Uozumi chào cô.

- Ra là anh ta. Giờ anh trông khác thật đấy. Hồi làm việc cho cửa hàng, anh vẫn là một cậu thanh niên gầy gò, thế mà bây giờ anh đã khỏe khoắn thế này rồi. Đã thế lại còn trở thành một người cao sang quyền quý nữa. - Ông Kogoro cũng ngạc nhiên nhìn người đàng ông từ đầu đến chân.

- Bác có mắt mà như không thì có... - Shinichi ngán ngẩm nhìn ông bác đang kinh ngạc.

- Mày nói gì hả? - Ông Kogoro lườm.

- Không ạ. - Shinichi vội vàng lắc đầu.

- Ông Mori, cảm ơn ông đã gọi điện báo cho tôi địa chỉ nhà Miyano. Nhờ ông mà tôi mới có mặt được ở đây. Yukari, anh nghe nói cầu dao sập làm tim bác Katsuyo ngừng đập phải không? - Anh Uozumi lo lắng hỏi.

- Đúng thế... - Cô Yukari buồn bã đáp.

- Hiệu cá đã đóng cửa rồi à?

- Vâng. Bố em mất năm năm trước, sua đó mẹ trông coi cửa hàng, nhưng vì cú sốc mất chồng, bà đâm ra mắc bệnh tâm thần... Em đã bỏ việc để bán hàng, rồi đến lúc cửa hàng thú nuôi lớn được xây ngay gần đó thì... Em đem hết hàng cho những hiệu cá quen biết đã lâu, rồi cùng mẹ chuyển về căn nhà nhỏ này.

- Ra thế... Ngày xưa ông bà chủ giúp đỡ anh nhiều lắm, vậy mà anh lại... Anh thật sự xin lỗi. - Anh Uozumi cay đắng nói.

- Anh đừng nói thế! Có điều, hồi vẫn còn ý thức, mẹ thường gọi tên và đi tìm bố nhiều lắm, mặc dù cửa hàng đã sập, còn bố thì mất rồi... Mẹ bị tâm thần nên cũng chẳng làm thế nào được... Thế nhưng cứ nhìn thấy con Arowana này là mẹ lại yên lặng, cứ ngồi ngắm nó mãi...

- Thế à... - Anh Uozumi rưng rưng.

- Có lẽ khi đó bà ấy nhớ lại những chuyện ngày xưa... - Nghe câu chuyện của cô Yukari, Ran cũng không kìm được nước mắt.

- Kudo, lúc nãy em vừa tìm ra cái gì phải không? - Cô Sato Miwako quay sang Shinichi.

- Vâng, cái này ạ. - Shinichi khom lưng nhìn xuống sàn dưới bể nước. Ở đó có một con Arowana dài khoảng 30cm đã chết.

- Sao lại có con cá trên sàn thế kia? - Ông Kogoro sửng sốt.

- Tôi chịu... - Thiếu úy Sato nghiêng đầu nghĩ ngợi.

- Hình như cá Arowana rất thường xuyên chết do nhảy từ bể nước ra phải không? Lúc nãy ở cửa hàng thú nuôi cũng có một con nhảy ra ngoài mà. - Anh Takagi nhớ lại con cá ở cửa hàng ban nãy.

- Đúng rồi. - Ran gật đầu.

- Tôi cũng nghĩ vậy. Thấy con Super Red Arowana này có vẻ buồn khi phải ở một mình, gần đây tôi mua được một con khác từ cửa hàng cá cảnh bố tôi quen với giá rẻ. Nó đã từng nhảy khỏi bể nhiều lần làm tôi lo lắm... - Cô Yukari nói.

- Thì ra là thế, ta hiểu rồi! - Ông Kogoro bỗng lớn tiếng.

- Bố hiểu gì cơ ạ? - Ran ngạc nhiên nhìn bố đứng cạnh.

- Lý do mất điện chứ gì nữa. - Ông Kogoro chỉ sáu ổ điện dưới bể cá. Trên ổ cắm đầy dây máy bơm, máy khử trùng, máy điều hòa nhiệt độ,... chằng chịt như mạng nhện. Chỉ có một ổ hai chạc là còn trống. Ông Kogoro phát hiện thấy vết cháy đen còn mới ở đó, bèn dí mũi lại ngửi thử. - Đúng như tha nghĩ, ở đây có vết cháy. Cả mùi khét nữa.

- Ý bố là sao? - Ran vẫn chẳng hiểu mô tê gì.

- Vụ án lần này nhìn chung rất đơn giản. Trong khoảng thời gian ngắn mà anh giúp việc ra ngoài mua đồ, con Arowana đã nhảy khỏi bể, rơi vào đúng ổ cắm này. Nước trên người nó đã làm cháy ổ điện gây sập cầu dao. Nắp bể cá bị lệch vì con cá nhảy ra ngoài đây này.

- Ra là thế! - Anh Takagi thốt lên khi kiểm tra ổ cắm điện cháy và nắp bể bị lệch.

- Hồi trước cũng có một vụ động đất làm cá quẫy, bắn hết nước vào ổ điện gây cháy nhà. - Thiếu úy Sato nhớ lại.

- Thế tóm lại đây là một tai nạn à? - Ran hỏi.

- Ừ, thật không may... Xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu nhé. - Ông Kogoro vỗ vai Yamashita.

- Ông hiểu ra là được rồi. - Yamashita hài lòng.

- Shinichi sao thế? - Ran hỏi Shinichi đang một mình xem xét khu vực xung quanh bể nước.

- Ừm... - Shinichi thờ ơ đáp, vẫn chăm chú nhìn tấm nắp bằng nhựa PVC.

- Hừm, vì ta đây phá án quá nhanh nên mày cay cú tìm sơ hở phải không? - Ông Kogoro đắc thắng coi thường Shinichi.

- Đáng tiếc là bác chưa giải quyết được cái gì cả. - Shinichi bình thản cười.

- Cái gì?! - Ông Kogoro nổi giận.

- Chú Uozumi, chú làm việc ở cửa hàng cá cảnh từ khi còn trẻ, nên chắc đã thấy điều bất bình thường ở con Arowana đã chết hoặc ở khu vực quanh bể nước này. - Shinichi nghiêm khắc nhìn anh Uozumi.

- Tôi... Tôi không... - Anh Uozumi lắc đầu, cúi mặt tránh ánh mắt của Shinichi.

- Cậu bảo chú Uozumi thấy gì cơ? - Ran tò mò hỏi.

- Theo ý Kudo thì ai là thủ phậm? - Thiếu úy Sato ngạc nhiên.

- Nói đi nào em. - Anh Takagi hỏi dồn.

- Này, cậu lại định đổ tội cho tôi đấy à? - Người giúp việc Yamashita chán nản nhìn Shinichi.

- Không, hung thủ là cô Yukari. - Shinichi nói nhỏ nhưng chắc chắn.

- Hả?! - Mọi người chớp mắt bàng hoàng.

- Thế là thế nào? Cậu giải thích đi! - Ran sửng sốt nhìn Shinichi.

- Thằng nhóc mày nói cái gì thế? - Ông Kogoro hậm hực tặc lưỡi.

- Cháu cũng muốn đây chỉ là một vự tai nạn. Nhưng sự thật bao giờ cũng chỉ có một... - Shinichi bất lực cúi đầu.

- Em nói xem, vậy cô Yukari làm cách nào để giết mẹ đẻ của mình hả? - Anh Takagi căng thẳng hỏi.

- Em giải thích ngay đây. - Shinichi ngẩng đầu lên, mặt nghiêm nghị. Cậu nhìn con Arowana nằm chết trên sàn rồi hỏi cô Yukari. - Có phải con cá này đã nhảy khỏi bể mấy lần rồi đúng không?

- Ừ, khoảng hai, ba lần rồi... - Cô Yukari ngập ngừng gật đầu.

- Lạ thật, người am hiểu về cá nhiệt đới chắc không thể không biết bản năng nhảy khỏi nước của Arowana. Thế nên người nuôi cá này thường dùng tấm kính nặng làm nắp, còn nếu dùng nắp nhựa PVC trong trường hợp này thì cũng phải để túi cái hoặc gì đó lên để giữ nắp, thế mà ở đây lại chẳng có thứ nào như vậy... - Shinichi nghi hoặc nhìn quanh.

- Ở cửa hàng thú nuôi ban nãy người ta cũng dùng nắp kính rất nặng... - Ran nhớ lại.

- Có trường hợp Arowana đập đầu vào nắp mà chết. Tôi nghĩ thà để nó nhảy ra ngoài rồi với nó lại vào bể còn hơn. - Cô Yukari nói.

- Đập đầu mà chết à... Cũng có lý. - Shinichi gật gù.

- Đúng đấy. Cô Yukari là người tốt mà! - Ông Kogoro nhướn mày lườmg Shinichi.

- Thế tại sao cô lại chuyển dây điện của các loại máy móc từ ổ cắm trên tường xuống ổ dưới sàn? - Shinichi nhìn mạng lưới dây điện rối rắm đan nhau trên sàn nhà.

- Cô ấy đổi ổ cắm à? - Anh Takagi ngạc nhiên.

- Vâng. Ở vị trí cao hơn bể cá vẫn có ổ điện cơ mà. Đây này. - Shinichi chỉ khu vực cao hơn bể nước khoảng 50cm. Ở đó, ngày sát trần nhà, là một ổ cắm hai chạc để không.

- Ừ nhỉ! - Anh Takagi và thiếu úy Sato mở to mắt.

- Cô Yukari chắc hẳn biết rõ việc cá Arowana rất hay quẫy và nhảy khỏi nước. Nếu cắm dây điện vào ổ dưới sàn này, thì rất có khả năng xảy ra chập điện khi nước rtàn. Chính vì thế ban đầu cô đã cắm dậy điện vào ổ trên cao kia phải không?

- A... - Cô Yukari đành im lặng.

- Thế nhưng Yukari ngắt điện bằng cách nào? - Thiếu úy Sato hỏi.

- Em sẽ làm rõ điều đó ngay bây giờ. - Shinichi quay sang anh giúp việc. - Anh Yamashita đến chăm sóc bà cụ những lúc cô Yukari vắng mặt phải không?

- Ừ. - Yamashita gật đầu.

- Anh chăm sóc bệnh nhân như thế nào?

- Thế nào ấy à? Những ngày cần mua đồ thì tôi cố đi nhanh rồi về đây, theo dõi tần suất hô hấp và mạch, kiểm tra máy hô hấp nhân tạo. Sau đó tôi hút đờm cho bà Katsuyo, lau người cho bà ấy, rửa chân. Nếu móng tay móng chân dài thì cắt đi.

- Chà, cậu cẩn thận ghê nhỉ. - Ông Kogoro nhận xét.

- Hôm nay cô Yukari nhờ anh đi mua đồ, nên anh ra ngoài trước khi làm những việc đó đúng không? - Shinichi hỏi cho chắc.

- Đúng rồi. Siêu thị ở ngay kia, mà tôi chỉ cần mua bỉm và giấy ướt nên đi cũng nhanh.

- Nhưng lúc về đến nơi thì anh thấy cầu dao bị sập?

- Đúng thế... - Yamashita yếu ớt đáp. Anh cắn môi cay đắng. - Trước đây chuyện này chưa từng xảy ra... Thế mà hôm nay lại... Nếu bà Katsuyo mất thì tất cả đều lỗi của tôi...

- Anh đừng lo. Việc cầu dao sập không liên quan gì tới anh cả. - Shinichi nhẹ nhàng vỗ vai Yamashita. Rồi cậu nhìn cô Yukari. - Ngay trước khi đổi ca với anh Yamashita, cô vào đây đặt một miếng đá lấy từ trong tủ lạnh lên trên ổ điện rồi đóng cửa ra ngoài. Cô biết anh Yamashita sẽ đi mua đồ trước theo như cô dặn.

- Hả? - Yamashita giật mình nhìn cô Yukari.

- Băng tan thành nước, lọt vào ổ điện làm mạch bị chập, gây sập cầu dao phải không? - Ran phỏng đoán.

- Đúng thế. Ổ cắm vốn được dùng trên tường quá cao, không thể đặt miếng nước đá lên đó được, nhưng cái ổ dưới sàn này thì nước có thể lọt vào rất dễ dàng, tạo thành một kiểu máy hẹn giờ.

- Thảo nào cô ấy chuyển hết dây điện xuống dưới... - Thiếu úy Sato chết trân.

- Con Arowana này thì sao? - Ran chỉ con cá chết trên sàn.

- Chắc nó đã chết từ trước rồi.

- Hả? - Ran trố mắt ra.

- Hừm, mày dựa vào đâu mà khẳng định thế? - Ông Kogoro nghiêm khắc lườm Shinichi.

- Vì trên sàn không có vảy. - Shinichi nói dứt khoát.

- Vảy à? - Ông Kogoro ngơ ngác nhìn xuống sàn.

- Vâng. Khi nhảy khỏi nước, cá quẫy rất mạnh, Arowana lại là loài có sức lớn, đủ để nhảy ra khỏi mặt nước. Nhưng chính sức mạnh đó cũng là nguyên nhân khiến nó tự làm mình bị thương, khiến nhiều vảy tróc ra, rơi xuống sàn hoặc mặt đất.

- Ở cửa hàng thú nuôi lúc nãy, con Arowana nhảy ra ngoài cũng bị tróc nhiều vảy lắm. - Anh Takagi gật gù.

- Đúng rồi. - Ran cũng nhớ lại.

- Chắc cô Yukari đã phát hiện con cá chết trong bể nước từ hôm qua hoặc sáng nay, nên mới nghĩ ra cách gây án này...

- A... - Yukari bàng hoàng cúi gằm mặt.

- Đúng là cô đã... - Thiếu úy Sato trân trân nhìn cô Yukari.

- Chú Uozumi đã làm trong nghề nuôi cá cảnh nhiệt đới lâu năm, nên khi vào phòng này, chắc chắn chú phải thấy gì đó khác thường... Thế nhưng chú ấy giữ im lặng để bảo vệ cô Yukari. - Shinichi nhìn anh Uozumi.

- Tôi... - Uozumi nhìn chằm chằm xuống đất, không chịu nổi ánh mắt của Shinichi.

- Anh Uozumi, em xin lỗi đã để anh phải làm thế... Đúng là tôi đã tìm cách giết mẹ... - Cô Yukari mệt mỏi nói với anh Uozumi rồi nhận tội, đầu vẫn cúi gằm như thế.

- Hả?! - Mọi người trong phòng mở to mắt kinh ngạc.

- Tại sao chứ? Yukari đã hết lòng chăm sóc mẹ từ khi bà đổ bệnh kia mà. Sao bây giờ lại...? - Anh Uozumi không thể tin vào tai mình.

- Sau khi bố mất, mẹ vẫn tiếp tục một mình bán hàng cho tới lúc bà bị tâm thần... Hồi đó em vừa được thăng chức sau mười năm làm việc ở công ty, họ giao cho em một dự án lớn, nên em mới thuê người giúp việc chăm sóc mẹ. Nhưng mẹ bệnh nặng tới mức bắt đầu đi lang thang...

- Đi lang thang... Ngày xưa bà chủ mạnh mẽ lắm cơ mà? - Anh Uozumi sửng sốt.

- Cô Yukari cũng từng nhờ tôi đi tìm bà Katsuyo hai lần rồi... Có lần tôi thấy bà ấy vấy bùn một mình dưới trời mưa ở công viên... - Ông Kogoro hồi tưởng.

- Đúng thế... Người mẹ luôn nghiêm khắc trước đây giờ lại... - Cô Yukari nhìn vào một điểm vô hình trong không trung, nước mắt chảy dài. - Rồi một ngày mẹ vấp ngã ở cửa ra vào, rạn xương chân. Bác sĩ khuyên bà nhập viện, nhưng bà làm ầm lên, nói rằng nếu phải vào đó thì thà chết còn hơn. Không biết làm thế nào, tôi đành chăm sóc bà ở nhà, và đương nhiên tôi phải bỏ việc... Tôi muốn tiếp tục duy trì cửa hàng nhưng chỉ một mình tôi không thể kham nổi, nên chỉ được nửa năm là nó sập...

Cô Yukari bỗng cúi đầu buồn bã, chẳng rõ là xin lỗi ai.

- Cô phải bỏ việc để... - Cùng là phụ nữ, nên thiếu úy Sato rất cảm động với câu chuyện.

- Tôi nhận việc văn phòng bán thời gian để có lịch làm việc linh hoạt hơn. Tôi tìm mọi cách để có thời gian chăm mẹ, nhưng bệnh tâm thần của bà ngày càng nặng... Không chỉ thế, bà còn bị tai biến mạch máu não, phải nằm lì trên giường, dùng máy hô hấp nhân tạo. Tôi mệt mỏi tới mức chẳng muốn quan tâm nữa... Bản thân tôi cũng phải uống thuốc an thần theo lời khuyên của bác sĩ...

- Không ngờ cả nhà lại ra nông nỗi này... Ngày xưa phu nhân quý tôi lắm, thế mà tôi lại chẳng hay biết... - Anh Uozumi vừa khóc vừa xin lỗi.

- Vết thương ở cổ tay trái của cô lẽ nào là... - Shinichi nhìn vết cắt trên tay cô Yukari mà hỏi.

- Đúng thế. - Cô gật đầu, đưa tay phải chạm vào vết sẹo.

- Em định chết ư? - Anh Uozumi chạy đến bên cô Yukari, bàng hoàng nhìn vết cắt.

- Vâng...

- Sao em lại... - Nước mắt anh Uozumi lã chã rơi.

- Nhưng em đã không thể chết. - Cô Yukari thốt lên rồi khụy xuống sản khóc nức nở.

- Không sao đâu. Có anh ở đây rồi. - Anh Uozumi ôm chặt lấy cô.

Nhìn cảnh đó, Ran và thiếu úy Sato rưng rưng nước mắt. Ông Kogoro và anh Takagi trông cũng như sắp khóc đến nơi.

Bạn đang đọc Án Mạng Phương Trình Tình Yêu - Tiểu Thuyết Conan Tập 7​ của Aoyama Gosho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trungtinh0311
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.