Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 82

Phiên bản Dịch · 2857 chữ

Nhìn thấy ánh mắt của Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật ngớ ra, y chẳng nhớ nó đây là lần thứ bao nhiêu Tô Việt Trạch dùng ánh mắt này nhìn y - ánh mắt như muốn ngốn lấy y, mấy lần trước tuy rằng y luôn thành công đánh trống lảng, nhưng không biết lần này có thể hay không... Thật là, vì cái lông gì mà lại có cảm giác bông cúc non của mình nguy hiểm sắp khó giữ gìn thế nhỉ! Mím môi, Tô Thần Dật đưa tay bẹo mặt Tô Việt Trạch híp mắt cười: "Anh có phải muốn nói, Tô tiểu gia ta hợp ý người đã lâu? Chẳng biết từ ngày nào tháng nào năm nào đã bị mị lực của người khuất phục, chúng ta hãy cùng nhau nắm tay hướng đến ngày mai tươi đẹp?"

Tô Việt Trạch lại lần nữa xác định rằng, nếu có một cái giải thưởng về việc ném shit vào hội nghị, thì Tô Thần Dật xác con mẹ nó định sẽ liên tục giật được cái giải thưởng này. Nắm lấy tay Tô Thần Dật dịu dàng hôn lên, Tô Việt Trạch nghiêm túc lên tiếng: "Không sai, anh thích em, không phải sự yêu thích của anh trai đối với em trai, mà là sự yêu thích của tình nhân với nhau, anh sẽ không kết hôn với bất kỳ cô gái nào, càng không muốn em chung đụng với những người đàn ông hoặc cô gái nào cả, anh chỉ hy vọng em là của một mình anh, anh muốn cùng em, cả đời."

Tô Thần Dật lập tức rút tay về, mặt mũi sượng trân:" Anh, mới nãy em giỡn thôi, anh đừng coi là thực chứ?"

"Anh là thật lòng." Tô Việt Trạch nhìn thằng vào mắt Tô Thần Dật dịu dàng nói: "Tiểu Dật, anh thích em, thậm chí có thể nói là yêu. Anh không biết mình nảy sinh loại tình cảm này đối với em khi nào, nhưng đến khi anh nhận ra, anh chưa từng có ý muốn trốn tránh. Thực ra từ tận đáy anh không ngừng cảm thấy may mắn khi giao em cho cảnh sát ở phố Hằng Thông, nếu như không có lần gặp gỡ đó, anh nghĩ em sẽ không thể sống lại bằng thân thể cậu ấy. Suy nghĩ này của anh có phần xằng bậy, nhưng Tiểu Dật, anh thấy đây chính là món quà lớn nhất ông trời cho anh. Nhìn thấy em đi gần người khác anh sẽ không tài nào vui vẻ, nhìn thấy em bị thương anh sẽ đau lòng, nhìn thấy em gặp nguy hiểm anh sẽ hoảng sợ."

Thấy bộ mặt đực ra của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch cười cười đưa tay áp lên gò má y: "Ngày ấy thấy em một mình ôm bom ngồi lẻ loi trong kho hàng, anh ngoài đau lòng ra vẫn thấy xót xa. Lúc ấy anh chỉ nghĩ, từ lúc nào mình trở nên vô dụng như vậy, rõ ràng anh đã nhủ sẽ cẩn thận bảo vệ em, nhưng vẫn để cho em gặp phải chuyện như vậy. Lúc ấy cũng là lúc anh ngộ ra, thì ra bấy lâu nay anh đã vô tình thích em. Nghe em nói anh phải rời đi, anh rất thỏa mãn, chí ít trong lòng em vẫn còn chút quan tâm với anh. Sau đó em lại nói, em không phải em trai anh, anh chỉ nghĩ, nhóc con này, vì muốn anh rời đi lại thằng thừng một câu như thế."

"Lúc đó là tôi nói thật đó?" Tô Thần Dật lườm Tô Việt Trạch: "Hai người chết không bằng sống một người để thay tôi nhặt xác!"

"Ngu ngốc." Tô Việt Trạch cụng trán thân mật với Tô Thần Dật: " Nếu như không có em, em để anh lại một mình làm sao anh có thể trải qua thời gian sau này?"

" Nếu như không có em, em để anh lại một mình làm sao anh có thể trải qua thời gian sau này?" Tô Thần Dật ngây ngốc nhìn Tô Việt Trạch gần trong gang tấc, câu nói gần như hẹn thề này khiến y có phần hoảng hốt. Khi đó y thật ra cũng chả hiểu tại sao Tô Việt Trạch lại sống chết muốn ở lại, hơn nữa trong tình cảnh đó y đã nói rõ mình là mượn xác nhập hồn, nếu như chỉ đơn giản là yêu thích, thì y phải có bao nhiêu may mắn mới có thể làm cho một người đối với y không màng sinh tử.

Không thể không nói lúc đó y hoàn toàn bị sự cố chấp của Tô Việt Trạch làm cho cảm động, bởi vì trong khoảnh khắc nguy hiểm đó, bản năng y lựa chọn đẩy Tô Việt Trạch ra, lúc ấy thâm tâm chỉ có một ý nghĩ, không thể để cho Tô Việt Trạch bị thương.

Hay là chính mình cũng có chút yêu thích hắn nhỉ? Bằng không thì với cái tính ích kỷ này của y thì sao lại có thể không ngại nguy hiểm đẩy Tô Việt Trạch ra? Bằng không thì sao mỗi lần Tô Việt Trạch thả dê y lại không ăn miếng trả miếng? Bằng không thì sao mình cứ lần lựa kiếm cớ lưu lại nhà họ Tô?

Nghĩ tới đây, Tô Thần Dật không khỏi có phần bi sầu, Tô tiểu gia, mày không phải lập chí muốn trở thành một thần trộm lợi hại hơn sư phụ hay sao? Tao đành lặng lẽ đốt một ngọn nến cho trinh tiết của mày vậy.

"Tô Việt Trạch " Tô Thần Dật bi sầu nhìn Tô Việt Trạch: "Tôi nhận ra có một chuyện rất trùng hợp."

Chính mình vất vả mới đem mọi chuyện trong lòng nói ra, tưởng rằng Tô Thần Dật lại muốn đánh trống lảng, Tô Việt Trạch bất mãn xoay đầu Tô Thần Dật lại: "Tiểu Dật, anh.."

Tô Thần Dật trầm tư nhìn Tô Việt Trạch: "Tôi nhận ra có vẻ như tôi cũng hơi thích anh, có phải là khá trùng hợp?"

Thấy bộ dáng Tô Thần Dật khổ đại thâm thù, Tô Việt Trạch vẻ như không kịp phản ứng: "Tiểu Dật, em vừa nói gì?"

"Chết đi," Tô Thần Dật hất tay Tô Việt Trạch, ngã người trên giường rầu rĩ nói: "Xin hãy để tôi mặc niệm cho trinh tiết của mình ít phút."

Ngẫm lại lời Tô Thần Dật mới nói một phen, Tô Việt Trạch liền vui vẻ ôm lấy Tô Thần Dật: "Tiểu Dật, em vừa nói thích anh có đúng không?"

Tô Thần Dật ngơ ngác nhìn cửa sổ oán thán: "Tôi còn muốn trở thành thần trộm aaaaaaa! Còn chưa trải qua nhi nữ tình trường nựaaaaaa!!!"

Ôm chặt thân thể Tô Thần Dật dựa trong lòng mình, Tô Việt Trạch dịu dàng nói: "Tiểu Dật yên tâm, có anh đây, em không cần đi làm những việc kia."

"Anh không hiểu!" Tô Thần Dật yếu ớt vung tay: "Đây là muc tiêu tôi đặt ra từ nhỏ đó! Anh có hiểu rõ cảm giác cả ngày bị một thần trộm độc hại không? Đối với tôi mà nói, vượt qua sư phụ mới là chân lý!"

"Ừ." Tô Việt Trạch gật gù: "Nhưng mà anh có nghe sư phụ của ai đó nói người nào nên nhớ kỹ thân phận bây giờ của mình, Tiểu Dật, bây giờ em là em trai Tô Thần Dật của Tô Việt Trạch anh, không phải đồ đệ Tô Thần Dật của Tô Thằng, rõ chứ?"

Tô Thần Dật đột nhiên ngồi dậy nghiêm túc vỗ vai Tô Việt Trạch: "Nói tới việc này, anh trai, lão già đó anh xem rồi tính đi, nhiệm vụ quang vinh gian khổ này giao cho anh."

"Nói vậy là em đồng ý rồi?" Tô Việt Trạch bất giác cong môi.

Hất mạnh Tô Việt Trạch ra, Tô Thần Dật ngã người trên giường: "Phải dùng thử một thời gian đã."

Nhỏm dậy chống người phía trên Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch híp mắt cười nói: "Một thời gian là bao lâu."

"Cái này phải xem ở anh." Tô Thần Dật nhất chân chặn bụng Tô Việt Trạch. "Trong thời gian này không cho phép có ý đồ với bông cúc non của tiểu gia, bằng không feedback kém thì ráng chịu."

Chuẩn bị đem mọi thứ xử lý sạch sành sanh trong hôm nay, khi nghe đến câu uy hiếp này của Tô Thần Dật thì Tô Việt Trạch lập tức ngừng tấn công, vươn người nằm bên cạnh Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch nghiêng đầu nhìn y: "Vậy là có thể nhậm chức chính thức đúng không?"

"Cái này phải xem tâm...ủa mà không!" Tô Thần Dật híp mắt nhìn Tô Việt Trạch:" Tại sao tiểu gia lại phải dâng bông cúc non lên, anh cũng có thể hiến cúc được mà!" Nhìn Tô Việt Trạch từ trên xuống dưới một lượt, Tô Thần Dật xấu xa nói: "Nếu như anh ngoan ngoãn cho tôi làm top thì tôi lập tức cho anh nhậm chức, okay?"

Đưa tay với đến chiếc đèn ngủ, Tô Việt Trạch ôm Tô Thần Dật vào lòng: "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi học."

"Nè, giờ mới hơn chín giờ đó?" Tô Thần Dật lườm nguýt: "Anh trai, không được trốn tránh vấn đề."

Một tay áp trán Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch thấp giọng thầm thì bên tai Tô Thần Dật: "Không thì chúng ta dựa vào năng lực của mỗi người vậy?"

Trừng mắt với Tô Việt Trạch trong bóng tối, Tô Thần Dật hất tay Tô Việt Trạch phùng má nghiến răng đáo: " Tô Việt Trạch, anh chờ đó, sẽ có một ngày anh khóc lóc cầu tiểu gia!"

"Tiểu Dật," Tô Việt Trạch cười cười xoa đầu Tô Thần Dật: " Nếu như không phải bây giờ anh đang vui vẻ, anh tin chắc rằng người khóc lóc cầu xin trước sẽ là em."

Khốn nạn, anh đây là uy hiếp trắng trợn! Tô Thần Dật tức giận xoay người quay lưng lại với Tô Việt Trạch, mẹ nó, một ngày nào đó tiểu gia nhất định sẽ làm cho anh ba ngày ba đêm không xuống giường được!

Tô Việt Trạch trầm giọng nở cười vài tiếng vỗ vỗ lưng Tô Thần Dật: "Được rồi, là anh sai, anh nói với em kế hoạch tiếp theo chịu không?"

"Hả?" Tô Thần Dật liền xoay người lại về phía Tô Việt Trạch: "Liên quan tới Lâm Lâm?"

"Đúng." Ôm chặt lát Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch thấp giọng tự thuật.

Đối với kế hoạch của Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật càng nghe càng cảm thấy hưng phấn, thậm chí còn có cảm giác vui vẻ với chuyện thù mới hận cũ tính chung một lượt. Đợi đến sau khi Tô Việt Trạch nói đầy đủ bản kế hoạch, Tô Thần Dật không gỏi gật đầu cười: "Ý này rất tốt, rất hợp lòng trẫm."

Nhéo nhéo chóp mũi Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch cười hỏi: "Vậy xin hỏi bệ hạ, thần có thể được chi thưởng trước hay không?"

"Trẫm chuẩn!" nói rồi Tô Thần Dật toe toét cười ngửa đầu hôn cằm Tô Việt Trạch.

Cảm xúc mềm mại không khỏi khiến cho Tô Việt Trạch thỏ mãn nở nụ cười, vốn nghĩ là sẽ trải qua một ít chướng ngại, ai ngờ lại dễ dàng đến thế. Xem ra, hắn nên sớm nói ra, không chừng lúc này hẳn là đã nhậm chức rồi, cũng ăn sạch luôn rồi. Nhưng không sao, hắn có thể chờ, hắn biết bây giờ nếu tiến thêm một bước nữa thì chỉ làm cho Tô Thần Dật phản cảm.

Cũng may mắn tính tình Tô Thần Dật tương đối thẳng thắn, nếu như Tô Thần Dật do dự hoặc lựa chọn trốn tránh, hắn ắt hẳn sẽ phải đi đường vòng.

Vuốt gáy Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch thở dài nói: "Tiểu Dật, cảm ơn em."

"Được rồi," Tô Thần Dật đẩy Tô Việt Trạch ra: "Ái khanh an giấc đi, trẫm còn phải suy nghĩ xem phải nói với Tiểu Sanh Sanh như thế nào."

"Anh có thể..."

"Đừng." Tô Thần Dật ngắt lời Tô Việt Trạch: "Đây là chuyện của tôi và Tiểu Sanh Sanh, tôi sẽ nói với cậu ấy, anh không cần tham gia."

"Được rồi, thần tuân chỉ."

Sáng hôm sau, lúc quản gia bạch thấy khung cảnh trong phòng ăn sến súa hơn bình của hai anh em Tô thị, nhất thời cảm giác ê ẩm hết hai hàm.

Nhìn Tô Việt Trạch đút cái bánh bao súp cuối cùng vào miệng Tô Thần Dật, quản gia Bạch mở lời sâu xa: "Ngẩng đầu ba thước có thần linh, vách tường có tai cũng có mắt, thiếu gia ơi ngài phải nghĩ lại đi!"

Cầm khăn lau miệng cho Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch không hề đổi sắc mặt đáp rằng: "Ai đó mà nói loạn luyên thuyên, tôi không ngại cho người đó nuốt luôn đầu lưỡi."

Bám ở khung cửa phòng ăn nhìn lén A Hổ toàn thân run rẩy, lặng lẽ co về phòng bếp, gã tốt nhất là nên ngoan ngoãn chờ rửa chén.

Tự mình làm bậy không thể sống a, thở dài một tiếng, quản gia Bạch bất đắc dĩ lắc đầu không nói gì thêm, mãi đến hai anh em rời khỏi Tô trạch, hàm răng của lão vẫn không bớt chua.

So với thường ngày, Tô Việt Trạch đầu tiên là đưa Tô Thần Dật tới trường rồi sau đó mới lái xe đến công ty, quá trình này tựa hồ đã quen thuộc từ lâu, hắn khá là hưởng thụ nó.

Đi tới phòng học, những người bình thường đi gần Tô Thần Dật đều cảm thấy y hôm nay tâm tình khá vui vẻ, thậm chí còn chủ động chào hỏi bọn họ, điều này khiến cho những bạn học bị anh trai Tô Việt Trạch phê phán sau sự kiện xấu kia đồng thời phào nhẹ nhõm.

Theo thói quen ngồi vào chỗ trông bên cạnh Kỳ Thương, Tô Thần Dật cười híp mắt vỗ vai Kỳ Thương đang đọc sách: "Tiểu Thương Thương, tối gọi Tiểu Sanh Sanh với Nghị tử, bốn đứa mình làm một chén không?"

Bình tĩnh lật sang trang tiếp theo, Kỳ Thương cũng chẳng ngẩng đầu lên mà đáp: "Không sợ anh cậu à?"

Ưỡn ngực, Tô Thần Dật tự đắc nói: "Thật ngại quá, tiểu gia đây có tình báo."

Kỳ Thương lạnh lùng liếc nhìn Tô Thần Dật: "Thật ngại quá, thiếu gia đây không rảnh."

Híp híp mắt, Tô Thần Dật ghé sát vào bên tai Kỳ Thương nhẹ giọng hỏi: "Tôi nghe anh tôi nói ngày đó cậu uống say rồi được anh trai đón về, chẳng lẽ cậu bị anh trai dạy dỗ nên không dám uống tiếp?"

Nhớ tới đêm hoang đường đó, Kỳ Thương lặng lẽ cảm nhận được bông cúc non của mình đang dâng lên từng trận đau. Trừng mắt với Tô Thần Dật, Kỳ Thương không thèm đáp lại mà cúi đầu đọc sách.

"Bạn hiền, cậu cũng đâu còn nhỏ, sao có thể dễ dàng khuất phục dưới cái ác như vậy? Có áp bức phải có đấu tranh chứ bạn hiền!"

Thấy Kỳ Thường không phản ưng, Tô Thần Dật tiếp tục nói: "Tiểu Thương Thương, không phải tôi khúc cậu, tuy rằng anh trai cậu không dễ trêu nhưng cậu cũng đừng mặc kệ không hề phản kháng nằm đó cho người ta đùa giỡn chứ, này cũng thôi đi, một chút tự do tối thiểu đều không có, Tiểu Thương Thương, lẽ nào cậu không cảm thấy uất ức ưiiiii?"

Lạnh lùng nhìn xung quang, thấy không ai chú ý đến bên này, Kỳ Thương bấy giờ mới cắn răng đáp lại lời Tô Thần Dật: "Cậu câm miệng cho tôi! Xem tối nay tôi trị cậu thế nào!"

"Vậy là được rồi," Tô Thần Dật xấu xa cười: "Đừng ngại, có ngon thì cứ tới bạn hiền, tôi rất yêu quý cậu đó!"

"Báo cho Lâm Sanh chưa?"

"Chưa." Tô Thần Dật nhún vai một cái: "Còn chưa gọi điện thoại cho cậu ta, để lúc nữa tôi qua phòng học cậu ta tìm xem sao."

Kỳ Thương gật đầu không nói gì nữa.

Sau khi hết tiết thứ hai, Tô Thần Dật bấy giờ mới lên đường đi đến phòng học Lâm Sanh thăm hỏi. Nhưng mà khi y vất vả lắm mới tìm được phòng học của Lâm Sanh thì nhận được tin Lâm Sanh hôm nay không đến trường.

Nhíu mày, Tô Thần Dật lập tức móc điện thoại ra gọi đến số của Tô Việt Trạch: "Anh, Tiểu Sanh Sanh hôm nay không đi học."

Bạn đang đọc Ăn Hại Sống Lại của Trần Thế Chi Thương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.