Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 70

Phiên bản Dịch · 2412 chữ

Sau khi Tô Thần Dật thấy vẻ mặt tươi cười đầy cợt nhả của Lâm Sanh thì liền lập tức cảm thấy ngứa gan. Mặc dù y tin Lâm Sanh không phải là tên Lâm thiếu muốn cái mạng nhỏ của mình, nhưng chỉ bằng cái họ Lâm của cậu thôi là đủ khiến y cảm thấy khó chịu.

Thấy Tô Thần Dật không nói lời nào, Lâm Sanh nhíu mày bảo: "Đừng nói với tôi cậu lại mất trí nhớ."

"Mẹ cậu mới mất trí nhớ." Tô Thần Dật hất tay Lâm Sanh ra rồi xoay người chạy đi: "Mẹ nó ông đây phải giành được hàng đầu đồ khốn!"

Lâm Sanh hai tay ôm sau gáy thảnh thơi đi bên Tô Thần Dật: "Tô nhị thiếu chả biết học tập là gì mà giờ cũng biết chiếm ghế đầu à, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt."

Liếc nhìn Lâm Sanh, Tô Thần Dật mới đáp: "Ai cũng có lúc thay đổi, cám ơn."

"Được rồi" Lâm Sanh nhún vai nhìn túi sách trên tay Tô Thần Dật: "Thực ra cậu không cần chạy vội như vậy đâu, tiết này của cậu không có mấy người ngồi hàng đầu đâu." Lâm Sanh hất cằm sang mấy người đang vội vã: "Cậu xem thử mấy người đang vội này có ai chạy đến phòng học của cậu không?"

Tô Thần Dật từ từ chỉnh chậm bước chân nhìn mấy cô câu sinh viên đang vôi vã, quả thật không có ai chạy đến phòng học cảu cậu, cho nên cậu đổi chạy thành đi: "Cậu không có tiết hả?"

"Có chớ." Lâm Sanh cười gật đầu: "Phòng học tôi sát bên phòng học cậu, tôi vốn đang chuẩn bị đi tới phòng vệ sinh, ai ngờ bị một tên không có mắt va phải, trùng hợp là tên đó lại là Nhị thiếu Tô gia mới vừa đổi kiểu tóc. Nên, vì thưởng thức kiểu tóc mới của cậu nên tôi tạm thời thay đổi ý định."

"..." mẹ nó, có thể nào khốn nạn hơn được nữa không! Kiểu tóc mới của bố thì sao, hả? Thì sao! Tô Thần Dật tức giận trừng mắt với Lâm Sanh rồi tăng nhịp bước. Lâm Sanh với ra hai ngón tay kẹp lấy cổ áo Tô Thần Dật: "Đầu bị chấn động đến nổi hỏng cả tính tình luôn rồi à, cậu xem cậu kìa, muốn lấy đồ cho tên Cố Thiệu Kiệt kia cũng được thôi nhưng tại sao lại bị người theo dõi? Giờ có mấy tên tôm tép thi thoảng lại đeo bám bên ngoài biệt thự của tôi, cậu tính sao đây hả khốn!"

"Hửm?" Tô Thần Dật xoay mặt lại ngờ vực nhìn Lâm Sanh: "Ông đây bị theo dõi?"

"Không phải cậu bị theo dõi thì chả nhẽ mấy tên đó nhàn rỗi chạy tới chỗ tôi ngắm cảnh à?" Lâm Sanh nhìn Tô Thần Dật đầy hàm ý: "Từ sau khi cậu lấy đồ ở chỗ tôi rồi xảy ra chuyện, đám nhân tài này liền xuất hiện ở chỗ tôi, may mà tôi chẳng mấy khi trở về, bằng không chẳng phải bị bọn họ dằn vặt đến điên sao?"

Tô Thần Dật hắc xì một tiếng rồi xít lại gần Lâm Sanh: "Nói xem cậu có dày vò bọn họ không?"

Lâm Sanh lơ đãng cười: "Cậu nghĩ thế nào?"

Tô Thần Dật vỗ vai Lâm Sanh: "Được, tìm lúc nào đó uống ly nước, tôi đi học đã."

"Lại tìm, tối nay luôn đi, tôi nói với Kỳ Thương luôn rồi, coi như là mừng cậu đại nạn không chết."

Nhớ tới lời dặn dò của Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật có hơi chần chừ: "Có thể đổi thời gian không?"

"Đừng nói với tôi là cậu còn phải báo cáo với anh trai mình, tôi thấy đầu cậu bị hỏng thành điên rồi đó? Ban đầu tôi nhắc nhở cậu sao? Cẩn thận tới lúc đó bị người ta bán mà còn giúp người ta đếm tiền."

Tô Thần Dật quắc mắt lên trừng Lâm Sanh,: "Anh ấy là người tốt, đối xử với tôi rất tốt, cậu không được phép nói anh ấy như vậy!"

"ĐM!" Lâm Sanh tức giận trợn mắt nhìn Tô Thần Dật đang nôn nao đi qua đi lại, khiến cho người đi ngang qua không dám nhìn thẳng mà rối rít chạy tới phòng học. Lâm Sanh đưa tay vào túi muốn móc điếu thuốc ra nhưng lại nhớ đến đây là khu giảng đường nên đành phải bỏ qua, hít sâu một hơi, Lâm Sanh đưa ngón tay chọc chọc ngực Tô Thần Dật: "Tôi thấy cậu không chỉ là mất trí nhớ mà còn giao luôn quả tim này rồi! Tên vô tâm này! Ban đầu là ai nói với tôi Tô Việt Trạch hắn..."

Nói đến đây Lâm Sanh chợt khựng lại, rồi nặng nề hừ một tiếng xoay người đi: "Mặc kệ cậu, tới lúc đó xảy ra chuyện gì thì chớ chạy đến chỗ tôi khóc kể!"

"Hey hey, đừng đi chớ, chưa nói xong mà!

Lâm Sanh không hề phản ứng lại lời Tô Thần Dật mà tiếp tục đi về phía trước, có thể nhìn ra cậu ta đang tức giận.

Tô Thần Dật đang muốn nói thêm gì nữa nhưng tiếng chuông vào lớp vang lên, cho nên y đành nhún vai chạy đến phòng học, má nó ngày đầu tiên phải lưu lại ấn tượng tốt với thầy chớ!

Đi vào phòng học, quả như lời Lâm Sanh nói, hai hàng ghế trước chỉ có mấy người lẻ tẻ ngồi, sinh viên đều tập trung ở ba hàng sau, đặt biệt là hai hàng sau cùng, đã lâm vào trạng thái bão hòa. Bởi vì đây là khóa học cộng đồng nên lớp học bao gồm sinh viên hai lớp. Mà những sinh viên này đa số đều tụm ba tụm năm, từng nhóm từng nhóm xếp thành một khối.

Nhưng mà, ở bên phải giảng đường là một nhóm lớn, không có tình trạng phân nhóm xuất hiện. Nhìn những khuôn mặt quen thuộc trong đám người kia, Tô Thần Dật không kìm được mà nhếch mép.

"Hey! Tô Thần Dật, bên này bên này nè."

Mấy người trong đám đứng lên huơ huơ tay với Tô Thần Dật, xem thầy giáo trên bục giảng như không khí. Mà toàn bộ phòng học đều đồng loạt nghiêng đầu nhìn Tô Thần Dật đang đứng ở ở phòng, ánh mắt hoảng hốt pha lẫn đồng cảm.

Đồng cảm con em tụi bay! Nhìn bạn học cùng lớp tập trung ở hàng cuối, tần suất co giật khóe miệng của Tô Thần Dật càng lớn, các anh chị, tiểu sinh có thể chọn ngồi hàng đầu tiên để chăm chỉ học hành mỗi ngày không hả?

Thấy Tô Thần Dật đứng im, mấy người kia lại hô: "Hey! Đực người làm gì đó, mau tới đây, tụi tôi giữ chỗ cho cậu này."

Nhìn ông thầy đứng sượng mặt trên bục giảng, Tô Thần Dật bĩu môi nhấc chân đi đến lãnh địa của lớp mình.

Vốn muốn phê phán tên sinh viên cả gan đi trễ trong lớp của mình nhưng ông giáo ngẫm nghĩ một lát lại yên lặng ngậm miệng. Ở G đại có một truyền thuyết thế này, đợt này tân sinh viên có một lớp học vô cùng đoàn kết – lớp ứng dụng máy tính I, mà cái lớp ứng dụng máy tính I này lại có một thằng hỗn thế ma vương, tương truyền thằng hỗn thế ma vương này đã từng trêu đùa Diêm Vương – một huấn luyện viên vô-cùng-nghiêm- nghị-không-ai-dám-đắc tội đến không còn hình người trong đợt huấn luyện quân sự tân sinh viên vừa rồi, không chỉ thế, ngay cả huấn luyện viên lớp khác cũng không thể chạy thoát khỏi ma trảo.

Mà người phát động phó bản đang hot nhất G đại chính là hỗn thế ma vương của lớp ứng dụng máy tính- Tô Thần Dật, nếu nói lớp máy tính ứng dụng I là một lớp không nên đắc tội trong đám tân sinh viên thì trong cái lớp này, người không thể đắc tội nhất chính là Tô Thần Dật. Nếu đắc tội y, có thể hậu quả có lẽ sẽ còn thảm hại hơn so với huấn luyện viên Diêm.

Cho nên phép vua thua lệ làng, ông giáo nào đó không ngừng mặc niệm trong lòng, vừa rồi chả có ai đi vào cả, cũng chả có ai đi trễ, hết thảy đều là ảo giác.

Nhìn chỗ trống bên cạnh Kỳ Thương, Tô Thần Dật lặng lẽ dựng ngón giữa trong lòng, mẹ nó các người không muốn ngồi với Kỳ Thương nhưng lại không muốn cô lập cậu ta nên mới chừa chỗ cho tôi đi, một đám khốn nạn!

Tô Thần Dật vừa mới ngồi xuống thì liền nghe Kỳ Thương ngồi bên hỏi: "Khỏe hẳn rồi?"

"Đương nhiên" Tô Thần Dật dựa vào nội dung thầy đang đọc lật sách ra: "Chưa khỏe hẳn ông anh tôi đã chẳng cho tôi tới trường."

Kỳ Thương gật đầu rồi hạ mắt, tiếp tục chìm vào trong biển sách.

"Hey! Tô Thần Dật, tôi thấy kiểu tóc của cậu bây giờ không tệ nha, so với kiểu trước kia sáng láng hơn nhiều."

Thật ra thì cậu không cần vỗ vai thì tôi cũng có thể nghe thấy, xoa bả vai bị vỗ đau, Tô Thần Dật trơ trẽn cười đáp: "Cảm ơn."

Thấy Tô Thần Dật không hề bơ mình, người nọ tiếp tục cười nói: "Đáng tiếc là cậu ở nội trú, bằng không chúng ta lại cùng nhau cày phó bản."

Nghe vậy Long đào ngồi bên hừ một tiếng: "Cái trò kia đã lỗi thời rồi đó! Cậu có giỏi thì mở một trò mới đi!"

Người nọ bĩu môi: "Xin lỗi, tôi chả giỏi, cậu giỏi thì mở đi."

Long Đào liếc nhìn người nọ: "Bổn thiếu mà mở ra thì sợ cậu chả có gan chơi."

"Cậu không mở sao biết tôi không có gan chơi!"

"Ừm hừm!" Ông giáo nặng giọng tằng hắng một tiếng, ánh mắt đắm đuối nhìn về lớp máy tính ứng dụng I (MTUD1) không hề chớp mắt, đáy mắt chập chờn ánh lửa.

Nếu như là sinh viên bình thưởng thì trong tình huống này chắc chắn sẽ ngoan ngoãn khép miệng cố gắng giả bộ ra vẻ em là học sinh ngoan, em đang học bài. Nhưng đây là G đại, sinh viên G đại không có tiền thì có quyền, còn không thì là thành tích trâu bò, hơn nữa lớp MTUD1 lại có chiến tích huy hoàng.

Cho nên chỉ thấy mọi người ưỡn ngực một cái, mắt đồng loạt hướng về ông giáo giương tên ngầm.

"..." Cái đậu xanh rau má, mẹ nó làm thầy nhiều năm rồi giờ lại gặp một đám ma đầu thế này, có cần đoàn kết như vậy không hả khốn! Ông đây là thầy tụi bay đó! Mẹ nó có tin ông đây cho tụi bây rớt hết không hả!

Một số học sinh lớp khác lầm rầm lắc đầu than thở, tự làm bậy không thể sống mà.

Tô Thần Dật chớp mắt nghiêng đầu qua yếu đuối lên tiếng: " Thật ra thì tớ cảm thấy khóa học này rất có ích lợi, mọi người có chắc là không học chứ?"

Mọi người vội vàng mở sáng, người không có sách liền kéo sách của người bên cạnh, mặt đầy vẻ trịnh trọng đáp lại: "Thật ra chúng tôi cũng thấy nó rất có ích."

"...." Mẹ nó rốt cuộc ai mới là thầy hả khốn! Ông đây xác cmn định là cho tụi bây rớt hết! Xác cmn định là phải thế!

"Tới giờ tôi vẫn không nghĩ lời này được nói ra từ miệng cậu" Kỳ Thương ở bên cạnh lạnh nhạt nói.

"Hửm?" Tô Thần Dật chớp mắt mấy cái: "Tớ không giống người yêu thích học tập đến vậy sao?"

"Không giống." Kỳ Thương trung thực đáp.

"Được rồi." Tô Thần Dật thất bại cuối đầu: "Tớ phải học tập thật giỏi, đừng làm phiền tớ, cám ơn."

"..."

Nhìn vẻ mặt thành thật nghe giảng của Tô Thần Dật, lại nhìn đám học sinh lớp MTUD1 ở đằng sau đang cố nghiêm túc nghe mình giảng bài, ông giá nào đó thầm tặng cho Tô Thần Dật vô số hảo cảm. Nếu như một học sinh chăm học như thế này mà lại được coi là hỗn thế ma vương như lời đồn thì thì con mẹ nó cái trường này chắc là một ổ ma vương, hoàn toàn đồn nhảm, xác cmn định là đồn nhảm.

Lớp tiếp tục học, Tô nhị thiếu rất chăm chú, ông giáo nào đó rất vui vẻ, không còn chuyện gì khiến cho ông giáo vui vẻ hơn chuyện học sinh mình chăm chú nghe giảng.

Hết giờ học, thấy Kỳ Thương vẫn còn nhìn chằm chằm sách trên tay mình, Tô Thần Dật huých vả vai cậu ta thấp giọng nói: "Hôm trước cậu nói đến Lâm thiếu gì đó khiến cho tôi bây giờ mỗi khi thấy Tiểu Sanh Sanh đều mất tự nhiên, tôi tin người kia không phải cậu ta, nhưng chắc hẳn bọn họ là người Lâm gia, hết lần này đến lần khác tôi vẫn không thể nào nói chuyện cùng Tiểu Sanh Sanh. Tuy rằng anh tôi nói tôi đừng để ý chuyện này nhưng tôi vẫn muốn tự mình tra rõ một chút, bằng không trong lòng mọc gai, ngứa ngáy khó chịu."

Động tác lật sách của Kỳ Thương đứng sựng, sau đó lạnh nhạt nói: "Nghe lời anh cậu đi."

"Thật ra thì tôi cảm thấy cậu còn biết ít thứ, tiết lộ thêm một chút đi, đừng diếm, lần này tôi bị toạt mấy lỗ lại còn phải đổi kiểu tóc, chuyện này tôi không nuốt nổi bạn hiền à.

"Thật sự muốn biết?" Kỳ Thương nhướng mày nhìn Tô Thần Dật.

"Vô cùng muốn!" Tô Thần Dật vội vã gật đầu.

"A..." Kỳ Thương khẽ cười một tiếng,: "Thật ra thì..."

"Tô, Thần, Dật! Cậu lăn ra đây cho ông!"

  • -Hết chương 70--
Bạn đang đọc Ăn Hại Sống Lại của Trần Thế Chi Thương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.