Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 64

Phiên bản Dịch · 2470 chữ

Trợ lý thấp thỏm nhìn Cố Thiệu Kiệt: "Uy thiếu gia về rồi ạ."

Cố Thiệu Kiệt ngẩn ra rồi lập tức nhíu chặt mày: "Về lúc nào?"

"Không rõ ạ."

"Không rõ?" Cố Thiệu Kiệt híp mắt nhìn trợ lý: "Không phải tôi nói cậu chú ý nó sao? Không rõ là sao?"

Trợ lý vội vã cúi đầu, ngón tay bên người khẽ run: "Xin lỗi Cố thiếu."

Cố Thiệu Kiệt lạnh mặt nhìn trợ lý một lát rồi nói: "Phái người theo dõi nó, tôi vào bệnh viện đã."

"Vâng, Cố thiếu."

Mãi đến khi Cố Thiệu Kiệt rời khỏi phòng làm việc, bấy giờ trợ lý mới chán nản thối lui vài bước, sau lưng áo đã thấm ướt mồ hôi. Người đàn ông mặc áo ba lỗ vội vàng tiến lên đỡ lấy người trợ lý: "Cậu không sao chứ?"

Người trợ lý cười khổ một tiếng rồi đáp: "Không sao, cảm ơn anh."

"Thực ra Cố thiếu..."

"Tôi biết, không sao đâu." Người trợ lý vung tay, đưa chân đi ra khỏi phòng làm việc, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp.

Khi Cố Thiệu Kiệt chạy đến bệnh viện thì thấy Tô Việt Trạch tiều tụy đứng cạnh bên ngoài phòng giám sát, nhìn xuyên qua ô cửa thủy tinh là một người quấn đầy băng vải trên đầu nằm trên giường bệnh trắng toát, nếu như không có lớp sương mỏng manh dưới mặt nạ khí, có lẽ sẽ có người tưởng người nọ đã chết.

Cố Thiệu Kiệt ngây ngốc nhìn người trên giường bệnh: "Trong đó là... Thần Dật?"

Đặt một tay áp vào ô cửa thủy tinh, khóe miệng Tô Việt Trạch hơi cong lên: "Em ấy ngủ rất say, phải không?"

Cố Thiệu Kiệt nhíu mày: "Bác sĩ nói thế nào?"

"24 tiếng..." Tô Việt Trạch thấp giọng đáp: "Giờ còn 16 tiếng, nhưng tôi không muốn chờ 16 tiếng này chút nào."

Cố Thiệu Kiệt cười khẽ rồi lắc đầu: "Việt Trạch, cậu thay đổi rồi. Lúc trước Thần Dật cũng nằm trong phòng cấp cứu như thế này, nhưng cậu chỉ đến canh một lát rồi lập tức về công ty."

"Là người thì sẽ đổi thay." Tô Việt Trạch nói: "Tâm tình không giống nhau thì hành động cũng khác."

Tô Thần Dật trước kia đối với hắn chỉ là một đứa em có cũng được mà không có cũng chả sao, hắn dung túng cưng chiều y cũng là mong y không thể uy hiếp đến địa vị của hắn ở Tô gia. Nhưng giờ không giống, Tô Thần Dật bây giờ đối với hắn không đơn giản chỉ là em trai, y là người hắn muốn có được, muốn cùng trải qua một đời, cho dù hắn bị cha đuổi ra khỏi Tô gia, hắn vẫn không thay đổi suy nghĩ này.

Cố Thiệu Kiệt khoanh tay nghiêng người dựa vào ô cửa thủy tinh: "Có thể nói với tôi chuyện gì xảy ra được không?"

Tô Việt Trạch nhìn Cố Thiệu Kiệt một lát, không trả lời câu hỏi của gã mà hỏi lại: "Hôm qua Tiểu Dật đưa thứ gì cho cậu?"

Cố Thiệu Kiệt nhún vai không lấy làm bất ngờ: "Thằng nhóc nói trả lại đồ cho tôi để tôi dẫn nó đi gặp mặt thím hai."

"Là thứ gì?" Tô Việt Trạch khó hiểu, cái usb kia rõ ràng nằm trong tay hắn, Tô Thần Dật còn có thứ gì của Cố Thiệu Kiệt chứ?

"Ầy." Cố Thiệu Kiệt móc ra chiếc mặt dây chuyền phỉ thúy: "Vật gia truyền của gia chủ Cố gia, tôi còn muốn hỏi nó sao lấy được thứ này của tôi nữa kìa, kết quả là lại nhận được tin nó bị thương."

Tô Việt Trạch giật giật khóe miệng dời mắt đi, tôi có nên nói cho cậu biết Tô Thần Dật nhà tôi vốn là tên trộm vặt không? "Hôm qua sau khi hai người tách ra không lâu, em ấy bị bắt cóc ở bãi đậu xe, lúc tôi chạy tới hiện trường đã không còn ai, tên kia còn để lại cho em ấy hai khối bom." Nói đến đây, người Tô Việt Trạch run lên, đối với vụ nổ hôm qua hắn vẫn còn chút sợ hãi: "Tiểu Dật bị thương trong vụ nổ."

Cố Thiệu Kiệt muốn hỏi tại sao Tô Việt Trạch không có chuyện gì, thế nhưng sau khi nhìn thấy vết thương dữ tợn trên tay Tô Việt Trạch, gã lặng lẽ ngậm miệng.

Bên ngoài phòng giám sát rơi vào yên tĩnh, một lúc lâu, Cố Thiệu Kiệt mới thở dài một tiếng mở miệng nói: "Vết thương trên tay cậu để bác sĩ xử lý một chút đi, cậu cứ yên tâm ở đây canh Thần Dật, tôi đi thăm dò hung thủ."

Tô Việt Trạch nghiêng đầu nhìn Cố Thiệu Kiệt nhếch miệng đáp: "Thiệu Kiệt, cảm ơn cậu."

"Không có gì." Cố Thiệu Kiệt vỗ vỗ vai Tô Việt Trạch: "Chúng ta là anh em, tôi tin Thần Dật sẽ qua khỏi, cậu cứ an tâm ở lại đây với nó, tôi đi trước."

"Ừ." Tô Việt Trạch gật nhẹ.

Nhìn bóng lưng Cố Thiệu Kiệt rời đi, ánh mắt Tô Việt Trạch lóe lên, có chút phức tạp. Đến khi xác nhận Cố Thiệu Kiệt đã rời khỏi bệnh viện, Tô Việt Trạch mới xoay người đi đến thang máy. Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, tầng này chỉ có ba phòng, một phòng là nơi làm việc của viện trưởng, một phòng là nơi dành cho viện trưởng nghỉ ngơi, thông với phòng nghỉ của viện trưởng là một gian phòng bệnh đặc bệnh, phòng bệnh này chỉ có người thân trực hệ của viện trưởng với có tư vào đi vào, hơn nữa trong bệnh viện không có mấy ai biết đến sự tồn tại của căn phòng này.

Đẩy cửa phòng ra, Tô Thần Dật đầu quấn đầy băng vải ngồi dựa vào đầu giường hưởng thụ A Hổ bón ăn, thấy Tô Việt Trạch đi vào, Tô Thần Dật cong môi: "Anh."

Đưa chén cháo trên tay cho Tô Việt Trạch, A Hổ cung kính khom người rời khỏi phòng bệnh. Tô Việt Trạch cười cười ngồi xuống bênh cạnh giường: "Giờ cảm thấy thế nào rồi?"

Tô Thần Dật bĩu môi: "Băng vải quấn đầy người, khó chịu."

Nhìn miếng băng vải hé ra dưới cổ áo Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch đau lòng sờ đầu Tô Thần Dật: "Bác sĩ nói vết thương trên lưng em quá nhiều, cố chịu đựng hai ngày, hửm?"

Đưa tay cản lại cái thìa Tô Việt Trạch đưa tới, Tô Thần Dật nói: "Không ăn nữa, em muốn ngủ một giấc."

Đặt chén cháo một bên, Tô Việt Trạch cẩn thận đỡ Tô Thần Dật nằm xuống, đắp chăn cho y: "Ngủ đi, anh ở đây với em."

Vết thương dữ tợn tên tay Tô Việt Trạch khiến Tô Thần Dật ngây ra, y nhíu mày: "Đã bảo anh để y tá xử lý rồi mà? Sao vẫn vậy?"

Tô Việt Trạch lúng túng thu tay về: "Nãy quên mất, chờ em ngủ rồi thì anh đi."

Tô Thần Dật trừng mắt không nói gì nữa.

Nhìn Tô Thần Dật sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, Tô Việt Trạch cúi người hôn nhẹ lên trán y một cái: "Ngủ đi, anh ở đây."

Nhắm mắt lại, Tô Thần Dật thấp giọng nói:" Anh, em nhớ anh nói chờ lúc em tỉnh lại anh sẽ dẫn thầy tới gặp em."

"Ừ." Tô Việt Trạch dịu dàng vuốt má Tô Thần Dật: "Mai anh đi tìm ông ấy."

"Nhưng mà thôi đi." Tô Thần Dật bĩu môi: "Nếu để thầy thấy em như bây giờ chắc ổng nhịn không được đánh một trận quá, vẫn là chờ em khỏe rồi anh dẫn em đi, anh cứ nhớ chuyện này là được."

"Được, em nói lúc nào thì hay lúc ấy."

"Anh, nếu bắt được hung thủ thì nhớ giữ hắn lại cho em, em muốn hắn cảm nhận được cảm giác bị nổ tung."

Tô Việt Trạch híp mắt: "Em yên tâm, anh sẽ không thể em chịu thiệt."

Nghe vậy, Tô Thần Dật bấy giờ mới hài lòng nhếch miệng: "Vậy em ngủ đây, anh nhớ xử lý vết thương trên tay đấy."

Chỉnh chậm tốc độ truyền dịch, Tô Việt Trạch lặng lẽ nhìn Tô Thần Dật đã đi vào giấc ngủ. Thực ra Tô Thần Dật đã tỉnh dậy từ sáng, khoảnh khắc Tô Thần Dật tỉnh lại, hắn đột nhiên cảm thấy những điều ham muốn hao tổn tâm cơ trước kia đều không đáng giá, đối với hắn mà nói, chỉ cần Tô Thần Dật khỏe mạnh vui vẻ ở bệnh cạnh hắn, là quan trong hơn bất cứ điều gì, hắn không dám tưởng tượng hắn sẽ làm ra chuyện gì nếu Tô Thần Dật không thể vượt qua.

Vì dụ dỗ hung thủ vào tròng, hắn không tung tin Tô Thần Dật đã tỉnh ra ngoài, mà bí mật chuyển Tô Thần Dật đến phòng bệnh đặc biệt này. Còn cái người nằm trong phòng theo dõi đặc biệt... Tô Việt Trạch tàn nhẫn nhếch môi, chẳng cần biết mày là ai, lần này tao sẽ để mày có đi mà không có về!

12 giờ đêm, lúc này bệnh viên đã trở nên vắng lặng, đối với người ngoài, Tô Thần Dật đã hôn mê được 19 giờ, nếu như 5 giờ còn lại Tô Thần Dật vẫn chưa tỉnh lại, thì có nghĩa là Tô gia lần này đã thật sự mất đi một tiểu thiếu gia.

Nghỉ ngơi trên ghế dựa bên ngoài phòng theo dõi đặc biệt, Tô Việt Trạch mặc áo sơ mi trắng nhắm hai mắt tựa vào tường, hai tay quấn một vòng băng vải, khuôn mặt không giấu nổi nét uể oải.

Đúng lúc này, một người đàn ông mang khẩu trang mặc áo blouse trắng xuất hiện ở cuối hành lang, đôi giày đen nhàn nhã lướt lặng lẽ trên nền đá cẩm thạch. Gã vừa quan sát Tô Việt Trạch đang nghỉ ngơi trên ghế vừa khẽ tiếp cận phòng theo dõi đặc biệt, lúc đi đến trước mặt Tô Việt Trạch, gã dừng lại vài giây, thấy hơi thở Tô Việt Trạch đều đặn không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh táo nào, bấy giờ gã mới đi về phía phòng theo dõi đặc biệt.

Xuyên qua ô cửa thủy tinh, người quấn đầy băng vải trên đầu vẫn nhắm nghiền hai mắt trên giường bệnh, trong mặt nạ khí trong suốt đọng một lớp hơi thở mong manh. Gã nhẹ nhàng mở cửa rồi lách mình đi vào phòng, trong phòng ngoại từ tiếng máy móc vang lên tít tít thì không còn âm thanh nào khác. Ánh đèn trắng xuyên thấu ô cửa thủy tinh hắt vào bên trong phòng bệnh, gã đàn ông luồn một tay vào túi áo, ánh mắt lóe lên một tia chết chóc.

Lấy kim tiêm ra khỏi túi, gã lặng lẽ đến gần giường bệnh, đang lúc gã định châm kim vào bình truyền thì người nằm trên giường bệnh bỗng dưng giơ chân đá một cước vào gã.

Gã trợn mắt thầm than hỏng, giơ mũi kim sáng lóe đâm về phía người đang nằm trên giường, cùng lúc đó, người mai phục đã lâu dưới giường cũng hiện ra, cùng người quấn băng vải đầy đầu chung tay tấn công gã đàn ông.

Trên băng ghế nghỉ ngoài phòng bệnh, Tô Việt Trạch khoanh tay lạnh lùng nhìn cảnh "bắt ba ba trong vò" đang diễn ra trong phòng bệnh. Vốn hắn còn tưởng đối phương sẽ không tới, không ngờ đối phương vẫn không kiên nhẫn mà dâng tới cửa chịu chết, bất quá chuyện này cũng tốt, đỡ cho hắn phí công đi bố trí hết thảy những thứ này.

Chờ đến khi người trong phòng bệnh áp chặt được gã đàn ông trên sàn nhà, bấy giờ Tô Việt Trạch mới âm trầm đi vào phòng, đưa tay kéo khẩu trang ra khỏi mặt gã, lộ ra là một khuôn mặt vô cùng bình thường.

Tô Việt Trạch nheo mắt: "Ai phái mày tới."

Gã đàn ông hừ một tiếng rồi hất đầu không đáp.

Ánh mắt Tô Việt Trạch lạnh dần, nắm đầu gã làm cho gã ngẩng mặt lên: "Nói, ai phái mày tới."

Lần này gã ta trực tiếp nhắm mắt ngậm chặt miệng không hé răng.

Buông đầu gã ra, Tô Việt Trạch cười khẽ vỗ tay: "Được lắm, tao thích người kiên cường, A Văn A Vũ, mang người về, chừng nào nó khai hãy thả ra."

A Văn đầu quấn đầy băng vải cung kính khom người: "Vâng!"

Tô Việt Trạch hài lòng gật đầu: "Đừng để lâu quá, tôi không quá kiên nhẫn đâu."

Lúc A Văn đang muốn đáp lời, trên hành lang đột nhiên vang lên tiếng bánh xe lọc cọc dồn dập, A Văn A Vũ liếc mắt nhìn nhau, A Văn tiếp tục giữ chặt gã nọ, còn A Vũ tự động đứng cản trước mặt Tô Việt Trạch.

Tiếng bánh xe ngày càng lại gần, Tô Việt Trạch nhíu mày, hắn có dự cảm không mấy tốt lành.

Lúc Tô Thần Dật đầu quấn đầy băng được A Hổ đẩy tới phòng bệnh trên xe lăn, khóe môi Tô Việt Trạch nhếch khẽ như không, quả nhiên là vậy.

A Vũ yên lặng lùi về sau lưng Tô Việt Trạch, cùng A Văn xốc người kia lên khỏi mặt đất, thuận tay lấy khẩu trang bên cạnh Tô Việt Trạch vo lại nhét vào miệng gã.

Chỉ huy A Hổ đẩy mình đến trước mặt Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật thò tay ra chụp lấy vạt áo Tô Việt Trạch ngửa đầu nhìn hắn: "Không phải anh nói dẫn em đi xem trò vui sao? Sao anh để lại mình em trên lầu!"

Làm dấu sau lưng một cái, Tô Việt Trạch cười cười sờ đầu Tô Thần Dật: "Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ kêu em."

"Anh lừa đảo!" Tô Thần Dật mặt sưng mày xỉa lên án.

Khóe mắt gã đàn ông bị tóm không ngừng co giật, mẹ nó bố mày mạo hiểm tính tới đây là để mày xem trò vui à!

Nhận được mệnh lệnh, A Văn A Vũ lập tức áp chế gã đàn ông đi ra ngoài, khi Tô Thần Dật thấy gã đàn ông bị nhét khẩu trang vào miệng thì không khỏi híp mắt: "Anh, em biết tên này!"

Bạn đang đọc Ăn Hại Sống Lại của Trần Thế Chi Thương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.