Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiền phưca tới rồi ( 2 )

Tiểu thuyết gốc · 2069 chữ

Chương 6:

- Vong Y, cô không nói một câu đã đánh người. Cô bị bệnh à.

- Ngươi là thuốc đấy.

Vong Y không chút lưu tình xách mộc kiếm trên tay, vừa nhìn thấy người đã hùng hổ đánh tới.

- Mấy năm rồi cô cứ cắn mãi không thả là cái đức hạnh gì.

Cô vừa tới đây đã đằng đằng sát khí đánh hắn, không nói câu nào đã ra chiêu.

An Ca cũng rất vô tội, tránh tránh né né kiếm của Vong Y có chút chật vật.

Tránh thì ít mà ăn đau thì nhiều. Cô không hề giữ chừng mực gì cả, đánh đến hết sức, hắn đánh trả cũng không được.

Mấy tên Vô Thiền cũng chỉ đứng từ xa che mặt không nói gì. Dường như chuyện này không hề lạ với bọn họ.

Người anh em, cái này ta cũng không giúp được.

- Ta vốn ngứa mắt ngươi lâu rồi.

- Cô không nhìn xem bây giờ là cái tình cảnh gì, còn đánh tôi.

An Ca ấm ức phát khóc. Mỗi lần nhìn thấy hắn, chỉ cần có cơ hội ra tay, cô đều nhằm hắn đánh, bất kể nơi nào, bất kể ở đâu.

Cô đánh còn rất đau, lại chuyên nhằm mặt hắn mà đánh. Có tức không.

- Đánh ngươi trước cũng không muộn.

- Chết tiệt, đau, đau. Tổ tông tôi sai rồi, nhẹ tay chút.

- Đánh mà không đau sẽ không phải là đánh. Ta đánh là ta muốn tốt cho ngươi.

Sau một lúc An Ca không còn sức lực chạy, bất lực nằm im cho Vong Y đánh, đánh đến mệt cô mới chịu dừng lại.

Cạch.

Cô vứt mạnh cây kiếm gỗ bị gãy đôi xuống đất, tiếc hận nhìn cái người co thành một cục trước mặt.

Hừ một tiếng, lấy chân đạp đạp hắn mấy cái mới chính thức ngừng lại.

- Cô đánh xong chưa vậy?

- Ngươi còn chưa chết đâu. Kêu ca cái gì.

- Ta vốn chết rồi.

Hắn là quỷ, vốn chết rồi.

- Vậy có nên đánh ngươi tan thành mây khói luôn không?

- Tiểu Y à, chúng ta đến đây là làm chính sự.

Lúc này thật sự không nhìn nổi nữa nên Vô Thiền mới đi tới can ngăn, không thì không biết Vong Y có đánh nát An Ca luôn không.

- Lần nào cũng như thế, rốt cuộc cô có thâm thù đại hận gì với hắn vậy.

- Không có, chỉ là muốn chỉnh hắn.

Cô vô tâm vô phế nói bừa một câu, tay đút túi quần đi vào cửa trang viên.

- Rốt cuộc cậu làm gì cô ấy vây, cứ nhìn thấy cậu là đánh.

- Đến tôi còn không rõ, cũng muốn biết lý do lắm đây.

Nhưng mỗi lần hắn hỏi cô, lại càng bị đánh đau hơn, về sau hắn không dám hỏi nữa, có ai ấm ức như hắn không.

Vô Thiền kéo An Ca từ dưới đất lên, mặt mày nhăn nhó hỏi bạn mình.

Phải có thâm thù đại hận gì mà cô lại muốn chỉnh tên này đến sống dở chết dở như thế này. Bảo sao cứ mỗi lần có chuyện An Ca thấy cô như chuột thấy mèo, chạy nhanh hơn cả tên thỏ nhát chết Túc Mệnh.

- Có thể người động đến cái gì đó của cô ấy mà người không biết.

Yến Trần đứng một bên thêm vào một câu rồi cũng đi theo Vong Y vào trong. Để mặc hai con người đối mắt nhìn nhau khó hiểu.

- Thế cũng được nữa à, ta đâu có động đến thứ gì của nàng. Vài năm qua đi rồi, cô không thù dai đến thế chứ.

- An Ca, ngươi hiểu tính cô ấy mà.

Vô Thiền đồng cảm nhìn An Ca, tính cô trước đây hắn không rõ, đến giờ càng đừng nói đến.

Chắc chắn tên đần này phải làm việc gì kinh thiên động địa lắm mới bị cô gặp một lần đánh một lần như thế.

- Ta cũng đủ oan ức rồi, ngươi còn không giúp ta.

Vô Thiền không thèm nhìn An Ca mà đi thẳng, hắn không muốn bị đánh.

Nơi bọn họ hẹn cùng đến là một trang viên bị bỏ hoang cách đường Yến Trần quản không xa, nhìn từ ngoài có chút cũ kỹ, vào bên trong mới thấy đúng là cũ kỹ thật.

Mọi thứ đều có chút tan hoang, lâu ngày không ai lui tới.

Âm khí bên trong trang viên có chút âm trầm hơn bên ngoài nhiều.

- Cái nơi nát này là nơi Minh Ấn bị vỡ.

Vong Y nhìn xung quoanh, ngoài âm khí có chút quỷ dị ra thì chẳng có chuyện gì xảy ra.

- Hôm nay có chút không giống.

Hử, Vong Y liếc nhìn Yến Trần khó hiểu.

Hắn nói không giống.

- Có chút yên tĩnh hơn mọi khi.

Nếu như bình thường nơi này phải có tới vài linh hồn lởn vởn, nhưng bây giờ thì đến một con cũng không có.

Tách. Tách.

- Cuối cùng ngươi vẫn tới.

- Ai?

Vong Y nhìn ngó xung quoanh, Yến Trần mặt hơi trầm đi khi giọng nói vừa phát ra.

Hắn không hề phát hiện ra trong này có người.

- Những chuyện dọc đường kia là ngươi làm.

Câu cô nói là khẳng định không phải nghi ngờ, ngay từ khi đồng ý tới Tây thành cô đã có linh cảm không đúng.

Dù Yến Trần có là Tai Tinh thì cũng không đến mức động một tí là gặp chuyện, trì hoãn tận gần một tháng mới tới nơi.

Chỉ có thể là cố ý, kéo dài thời gian không muốn bọn họ quay về quá sớm.

Mục đích thì đến giờ Vong Y vẫn chưa rõ, nhưng rất nhanh cô sẽ biết thôi.

- Tuy hơi sớm nhưng như vậy đã đủ rồi.

- Một tên chỉ biết che che dấu dấu thì không có quyền lên mặt với ta đâu.

Mộc kiếm xuất hiện trong tay Vong Y bất thình lình đánh về một hướng trong góc ít người để ý.

- Chết tiệt.

Khi kiếm vừa hạ xuống thì cũng là lúc một tiếng gầm nhẹ phát ra, một bóng đen to lớn cũng lao về phái cô không báo trước.

- Cẩn thận.

Yến Trần lao ra đỡ cho Vong Y một chiêu, bóng đen như biết trước lách nhẹ qua người hắn, đánh thẳng vào bên cạnh, Yến Trần có chút khó nắm bắt bị trúng chiêu, hắn bị đánh bay thật xa, va vào cây cột bên cạnh.

- Một tên Âm Sai nhỏ nhoi cũng dám nhảy múa trước mặt ta.

Bóng đen tỏ rõ sự khinh thường Yến Trần một cách rõ ràng.

Sau khi đánh Yến Trần một chiêu đến không thể đứng dậy, bóng đen mới nhìn về phía Vong Y âm trầm quoái khí.

- Vong Y, ngươi vốn không nên tồn tại.

- Ta tồn tại hay không, ngươi còn chưa đủ tư cách lên tiếng.

Bóng đen và Vong Y như một mất một còn không phân cao thấp lao vào nhau.

Yến Trần có chút nắm bắt không kịp tiết tấu của bọn họ, trên người hắn có một lớp dải bạc bao bọc lấy, ngăn cách hắn với âm khí đen dày đặc bên ngoài. Cũng là ngăn cản hoạt động của hắn lao ra giúp đỡ cô.

Đây là cô không cho hắn đi ra.

- Vong Y, bọn họ cũng muốn ngươi chết.

- Vậy nên ta vẫn còn sống.

Hai bên đánh nhau kịch liệt.

Trên tay Vong Y cầm thanh kiếm gỗ, mỗi lần vung chiêu kiếm khí sắc bén chém đứt tất cả, kể cả khí đen cũng có chút kiêng kị.

Bóng đen cũng không hề kém, nhưng có điều hắn né tránh nhiều hơn là đối chiêu với cô.

Sau vài chiêu đã rơi vào hạ phong.

Rầm.

Cánh cửa bị đánh bay, bóng An Ca, Vô Thiền lúc này mới thoát khỏi kết giới bên ngoài để xông vào trong.

Lúc bọn họ thấy có điều không đúng thì đã bị nhốt bên ngoài, trì hoãn một lúc mới vào bên trong được.

- Tiểu Hy.

Vô Thiền nhìn bóng hình nhỏ bé đứng giữa không trung không chút biểu cảm, tim như muốn rớt ra ngoài.

- Ai sai ngươi tới?

Vong Y mặt lạnh lùng nhìn bóng đen đã tách ra, âm trầm hỏi một câu, tay cô nắm chặt mộc kiếm.

Biểu hiện bên ngoài cô có vẻ rất bình thường nhưng trong lòng cô rõ, tên đần này đang kéo dài thời gian.

- Không nói, vậy thì ngươi không cần nói nữa.

Vong Y đánh tới, lúc này mọi người đều nhận ra cơ thể cô có chút thay đổi.

Cơ thể cô đang tự hút lấy âm khí xung quoanh, tóc cô cũng dài ra mắt thường có thể nhìn thấy.

Đôi mắt cô dần dần đục ngầu không thấy đáy, chỉ là âm khí đó cũng làm người ta phát lạnh.

- Tiểu Hy, không được.

Nhìn thấy hình ảnh đó cả An Ca và Vô Thiền cùng biến sắc. Hắn không hề để ý cách gọi cô có vấn đề.

Cả hai cùng lao ra đánh về phía bóng đen không chút chần chừ. Lúc này bạch quang xung quanh Yến Trần cũng biến mất, hắn không bị giam cầm nữa cũng nhập vào cuộc chiến.

- Các ngươi cút ngay.

Bóng đen gầm lên đánh với cả ba người.

- Vô Thiền, ngươi không bảo vệ nổi cô ta đâu.

Bóng đen không hề muốn dây dưa với ba người kia, hắn lách ra thật nhanh lao về phía Vong Y đang đứng.

Bóng đen cười đến quỷ dị đánh về phía Vong Y.

- Ngươi đang nói đến ta đấy à?

Ngay khi bóng đen sắp đánh tới Vong Y thì bóng hình cô bất chợt biến mất, cô xuất hiện ngay phía sau bóng đen.

Tay cô cầm vẫn là thanh mộc kiếm nhưng khí tức không giống lúc đầu.

Bao quoanh kiếm gỗ là tầng tầng khí đen, nhìn đến hơi vặn vẹo đáng sợ.

- Ngươi là cái thá gì chứ.

Vừa nói kiếm khí vừa ra, đánh tới làm bóng đen không kịp trở tay.

Bóng đen cũng không ngờ sẽ có biến cố này xảy ra, cô không giống như hắn được nghe biết.

- Bọn họ còn chưa nói cho ngươi biết ta là loại người gì, đã để ngươi tới nhảy múa trước mặt ta.

Vừa đánh Vong Y vẫn thoải mái tự nhiên nói chuyện.

Nhiều chiêu bóng đen tránh né không kịp, tuy hắn không có thực thể nhưng mỗi lần chạm vào kiếm của cô, lệ khí của hắn như bị ăn mòn, rất đau.

- Bọn họ là đẩy ngươi ra tìm cái chết.

Lúc này bóng đen khiếp sợ nhìn hình bóng nhỏ bé trước mặt, như không tin vào mắt mình.

Ánh mắt cô đỏ như máu, nụ cười tươi đến quỷ dị, âm khí bao bọc lấy cơ thể, chân trần cô bước nhẹ nhàng trong không khí tiến dần về phía bóng đen.

Bóng đen lúc này mới nhận ra một điều, hắn bị nhốt bên trong một kết giới to lớn không thể thoát ra ngoài.

Hắn không ngừng va vào kết giới vô hình muốn chạy, nhưng khi chạm vào âm khí hắn càng bị ăn mòn nhanh hơn.

- Ngươi không phải người.

- Ta là người.

- Ngươi vốn không phải.

Bóng đen chắc chắn với thứ hắn nhìn thấy, cô không thể là người được.

- Tùy ngươi vậy, miễn ngươi vui là được.

Nụ cười Vong Y càng tươi hơn, tay cô đưa lên, thanh mộc kếm như phát ra ánh sáng, đâm thẳng vào trung tâm bóng đen kia, không chút do dự.

- Không, ngươi không thể.

Bóng đen gầm lên đau đớn, đây là thứ gì mà làm linh thể hắn như bốc hơi dần dần, từng chút một.

- Ngươi muốn giết ta thì phải trả giá.

Xoẹt.

Kiếm Vong Y hơi động, đi sâu vào trong bóng đen.

Chưa đến 1 giây bóng đen như tan vào hư không, không còn tí vết tích nào.

- Nhớ cho kỹ, phải rõ ràng đối thủ ngươi là ai rồi mới ra tay.

Giọng nói nhẹ nhàng của cô vang vào trong hư không. Không biết là nói cho ai nghe.

Bạn đang đọc Âm Sai của Hoàng Tuyền. sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.