Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 2210 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lãnh Mặc Uyên cúi đầu nhìn kết tinh trong tay, do dự một lát, nói: “Bởi vì một nữ nhân.”

Trong lòng tôi bỗng nhiên nổi lên một tia gợn sóng.

“Ca ta vì một nữ nhân, mà ngưng tụ đại bộ phận pháp lực của mình thành khối ngọc bích này cho nữ nhân kia.” Lãnh Mặc Uyên nói xong cười trào phúng một tiếng: “Sau đó nữ nhân kia xoay người giao cho đạo sĩ thúi dối trá kia.”

Hắn nói xong nhìn về phía tôi, trong mắt lại xuất hiện thương hại khi ở trên xe lửa đêm đó nhìn tôi một lần nữa: “Ngươi rất thích ca của ta đi? Nhưng trong lòng hắn lại có người khác.”

Một đạo âm khí bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh, tôi và Lãnh Mặc Uyên ngừng đề tài, lập tức nhìn về phía đó.

Cách đó không xa, bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng của nữ tử, cô gái thoạt nhìn chỉ mười bảy tám tuổi, lớn lên rất thanh tú. Chỉ là trên cơ thể thuần trắng của cô gái, lại dính từng điếm sáng, như bị trùng chú giống nhau.

Nhưng mà, trên người cô gái lại không có bất kì oán khí gì.

“Cô ấy là ai?” Tôi hỏi Lãnh Mặc Uyên.

Lãnh Mặc Uyên quét hai mắt, bừng tỉnh đại ngộ: “Xà Linh.”

Cô gái đó nghe vậy, cười ôn hòa với Lãnh Mặc Uyên và tôi: “Ta là Xà Linh, nguyên linh của con rắn này.”

Đây lại là rắn còn thành tinh!

“Vì sao cô muốn ăn chúng tôi!” Tôi giận dữ hỏi.

Mặt nàng lộ vẻ xin lỗi: “Nuốt các người xuống bụng, chuyện thật sự là bất đắc dĩ, ta vốn là Tuyết Thiên Xà trong Thiên Trì ở núi Trường Bạch, tuổi nhỏ vô ý bị đạo sĩ kia bắt lấy, lấy cấm thuật nuôi dưỡng trấn áp ở đây, chính là vì bảo vệ xác chết và kết tinh của ông ta không bị hỏng và đánh cắp.”

“Đều là hắn làm, vì sao cô phải nuốt tôi!” Tôi chỉ vào Lãnh Mặc Uyên.

Nữ tử càng thêm áy náy: “Bởi vì trên người ngươi có hơi thở của nàng, lớn lên cũng giống nàng, ta chán ghét đạo sĩ kia, càng chán ghét nàng, nhưng ngươi không giống vậy, ngươi thổi khúc an hồn rất thoải mái, giúp ta tránh thoát cấm thuật đạo sĩ của kia, cảm ơn ngươi.”

Tôi nghe được có chút mơ hồ: “Giống nàng nào?”

“Nữ nhân trong lòng ca của ta.” Lãnh Mặc Uyên lạnh lùng nói.

Nháy mắt tôi không muốn nói chuyện.

Xà Linh phun ra một viên trân châu nhỏ màu thuần trắng, đặt ở lòng bàn tay: “Ta có thể đưa các ngươi ra ngoài, nơi này bị hạ đại trận, một khi xác chết của đạo sĩ bị hủy, đại trận sẽ khởi động, các ngươi không đi ra được, đây là nội đan của ta, cũng có thể cho ngươi, nhưng ngươi có thể dẫn ta trở lại Thiên Trì ở núi Trường Bạch không? Ta đã ba ngàn năm không trở về nhà rồi…”

“Vì sao cô không tự mình trở về? Đạo sĩ kia đã chết, cô hẳn là đã tự do.” Tôi nói.

Ai ngờ, Xà Linh nghe thấy tôi nói, lại bi thương khóc ra: “Ta không trở về được… Đạo sĩ kia dùng ta giết quá nhiều người… Ngươi nhìn thấy mặt người trên người ta không? Những người đó đều là ông ta ép ta giết!”

“Ta không muốn giết người… Chỉ là ông ta khống chế được ta, ta quá bé, ta không có cách nào thoát khỏi khống chế của đạo sĩ... Ta nghe được những người đó đang khóc, đang hận, đang sợ hãi, chỉ là ta không có cách nào dừng lại… Ta thật sự không muốn giết người…”

“Ta chỉ muốn tu luyện ở Thiên Trì… Nhưng ông ta không chỉ có ép ta giết người… Còn nuôi ta ở những oán khí tràn ngập máu đó… Mỗi một tấc vảy của ta đều nhuộm dần tội nghiệt…”

“Những người đó bị đạo sĩ giết chết thôi hóa thành oán quỷ, giam cầm với ta ở chỗ này, ba ngàn năm nay, mỗi ngày mỗi đêm đều tra tấn chúng ta, nếu không phải là khúc an hồn của ngươi trấn an những oán quỷ đó, có khả năng ta còn phải bị đạo sĩ kia khống chế được…”

Ánh mắt của nàng bi thống mà ai oán, khi nhìn về phía tôi lại tràn đầy chờ mong: “Cầu xin ngươi… Chỉ cần mang trái tim của ta trở lại Thiên Trì là được rồi… Ta vẫn luôn rất cẩn thận bảo vệ nội đan của ta, nội đan không bị ô nhiễm, có thể giúp ngươi tu hành!”

Lãnh Mặc Uyên nhìn nội đan kia: “Nội đan của Tuyết Thiên Xà ba ngàn năm, tự nguyện đưa ra, còn không mang theo ô nhiễm, có thể ganh đua cao thấp với hoa sen cuối Minh Hà, ở nhân gian mà nói, coi như là cực phẩm đại bổ.” Hắn dừng một chút: “Nhưng kém hơn ngươi.”

Tôi hung hăng dẫm Lãnh Mặc Uyên một chân, kết quả là dẫm lên chân của mình.

Nghe được chuyện xưa của Xà Linh tôi có chút khổ sở, không nghĩ tới nàng lại bị buộc làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy.

Tôi có chút khó xử: “Nhưng tôi mang trái tim cô đi, tôi không có đồ vật bảo tồn trái tim?”

Hơn nữa, cho dù tôi đi bệnh viện mượn cái hộp chuyên bảo tồn nội tạng để bảo tồn trái tim nàng, người ta sẽ xem tôi như là buôn bán nội tạng cơ thể mà bắt lại.

“Trái tim của ta có thể biến thành kết tinh như kết tinh pháp lực.” Xà Linh nói.

Lúc này tôi mới yên tâm, nhìn về phía Lãnh Mặc Uyên, thấp giọng hỏi nói: “Rắn nói, có thể tin sao?”

“Rắn khác thì không thể, Tuyết Thiên Xà thì có thể, dung câu nói của người sống các ngươi tới nói, Tuyết Thiên Xà chính là tiểu bạch thỏ ngọt ngào ngu ngốc trong Xà tộc.” Lãnh Mặc Uyên nói.

Đôi mắt của Xà Linh nhìn rất thoải mái, thanh triệt không mang theo một tia tạp chất, nhưng lời nàng vừa mới nói kia, lại khiến tôi ngăn không được khổ sở vì nàng.

“Tôi đồng ý với cô, lúc đi Thiên Trì, sẽ thả trái tim cô lại trong Thiên Trì.”

Nụ cười của Xà Linh lập tức càng sáng lạn: “Cảm ơn! Cảm ơn ngươi! Ngươi là người tốt, không giống nàng!”

Luôn bị nói giống nàng, lúc này rốt cuộc có người nói không giống, đây cũng coi như là một chút an ủi đi?

Đáy lòng tôi tự giễu một phen, bỗng nhiên phát hiện trên hai tay có thêm một thứ. Tay phải là nội đan thuần trắng của Xà Linh, tay trái là một khối đá quý màu đỏ.

“Đây là trái tim của cô?” Tôi giơ đá rubi hỏi Xà Linh.

Nàng gật đầu: “Đúng vậy, cảm ơn ngươi có thể đưa ta về nhà, hiện tại ta sẽ dẫn các ngươi đi ra ngoài.”

Nàng xoay người muốn biến mất, Lãnh Mặc Uyên bỗng nhiên gọi nàng: “Chậm đã!”

Xà Linh khó hiểu nhìn về phía hắn, vẻ mặt của Lãnh Mặc Uyên rắm thối: “Bổn tọa muốn nói rõ với ngươi một chuyện, quản trận của ông ta có lợi hại hay không, cũng không vây được bổn tọa! Không cần ngươi, bổn tọa cũng có thể đi ra ngoài!”

Loại chuyện này có gì hay mà phải tranh cãi, có thể đi ra ngoài là được rồi!

Xà Linh lại hồn nhiên, không tức giận, ngược lại còn là bộ dáng thật cao hứng: “Ừ! Cảm ơn các ngươi!”

Bóng dáng của nàng biến mất ở tại chỗ, chỉ chốc lát sau, kết giới chỗ tôi và Mặc Uyên bỗng nhiên bị hút lên trên nhục bích, ngay sau đó, tôi cảm ứng được cơ thể này của Tuyết Thiên Xà chấn động.

Kết giới của chúng tôi bị hấp thụ ở trên nhục bích, cũng không bị quăng ngã bảy ngã tám nghiêng như khi tiến vào lúc trước.

“Nhân gian chúng tôi luôn nói, nếu sinh thời là làm chuyện xấu, sau khi chết đều phải trả lại ở âm phủ, đạo sĩ này làm nhiều chuyện xấu như vậy, sau khi chết bị cái gì phạt?” Tôi hỏi Lãnh Mặc Uyên.

Ánh mắt của Lãnh Mặc Uyên hơi chứa một tia mơ hồ: “Đạo sĩ thúi kia hẳn là cũng hồn phi phách tán, tiện nghi cho lão rồi!”

Lần đầu tiên tôi cảm thấy trừng phạt hồn phi phách tán là quá nhẹ: “Đúng vậy, tiện nghi cho ông ta quá.”

Thoáng nhìn nội đan thuần trắng trên tay tôi, tôi duỗi tới trước mặt Lãnh Mặc Uyên: “Cái này phiền anh giao cho Mặc Hàn đi, hắn tu luyện hẳn là cũng dùng đến.”

Lãnh Mặc Uyên nhìn nội đan kia vài lần, có chút kinh ngạc: “Ngươi không tự mình dung sao?”

Tôi lắc đầu: “Tôi không cần, Mặc Hàn mới cần, anh giúp chuyển giao cho hắn, nhân tiện nói cho hắn một tiếng, để hắn an tâm ở Minh Giới tu luyện, tôi ở nhân gian khá tốt.”

Lãnh Mặc Uyên lại tỉ mỉ đánh giá mặt của tôi, thật lâu sau, mới cảm khái một tiếng: “Tuy mặt giống nhau, người vẫn là không giống nhau.”

Lại nghe thấy cô gái kia một lần nữa, lòng tôi không thoải mái: “Tôi cũng không phải là cô gái kia, đương nhiên không giống nhau rồi!”

Lãnh Mặc Uyên gật đầu cho có lệ, lấy nội đan từ trong tay tôi, thưởng thức: “Nể tình nội đan, ta khuyên ngươi một câu, có thể thích ca của ta, nhưng đừng hãm vào quá sâu, ca của ta là người nhìn cứng đầu, hắn nhận định một người, trong mắt sẽ không có người khác, đừng để đến lúc đó ngươi đào tim đào phổi, nữ nhân kia lại trở về, ngươi ngay cả cơ hội khóc cũng đều không có.”

“Tôi mặc kệ quá khứ của Mặc Hàn, tôi chỉ biết, hiện tại người trong lòng hắn là tôi.” Tôi kiên quyết nói, tâm tình lại có chút nặng nề.

Tất cả mọi người biết chuyện cũ của Mặc Hàn, chỉ có một mình tôi cái gì cũng không biết.

Trên tay bỗng nhiên truyền đến một xúc cảm lạnh lẽo, Lãnh Mặc Uyên lại nhét nội đan trở lại tay của tôi: “Bổn tọa cũng không phải là chân chạy cho các ngươi! Huống chi, chỗ của ca ta nhiều hạt sen giúp hắn tu luyện như vậy, chẳng lẽ còn thiếu một viên nội đan này của ngươi?”

Vì sao nhìn ánh mắt hắn, tôi lại cảm thấy hắn vừa mới lấy nội đan đi là đang thử tôi có phải thiệt tình muốn giúp Mặc Hàn hay không?

“Ngươi thổi khúc an hồn chỉ là đoạn chương, chỗ của ca ta có toàn chương, muốn thổi hết toàn chương, linh lực của ngươi xa không đủ, nội đan này chính ngươi giữ mà dùng đi.” Vẻ mặt của Lãnh Mặc Uyên ghét bỏ.

Tôi thu nội đan và trái tim lại, nhục bích bỗng nhiên truyền đến một lực lượng đẩy mạnh, đá kết giới của chúng tôi như bóng đá ra ngoài.

Lúc mở mắt lần nữa, là ở cửa đại điện Thanh Hư Quan.

Tuyết Thiên Xà vô lực ngã sang một bên, nhìn cơ thể dọa người của nó, tâm tình của tôi càng thêm bi thương. Toàn bộ trên mặt người thân rắn đã nhắm hai mắt lại, thần thái an tường như đang ngủ.

Chỉ là con rắn kia lại không có sinh cơ chút nào.

“Nàng đã chết, hồn phi phách tán.” Lãnh Mặc Uyên nói.

Tôi kinh ngạc: “Sao có thể?”

“Tự sát, Tuyết Thiên Xà là sinh vật rất thuần khiết, nàng bị bắt dính vào nhiều tội ác như vậy, đã sớm tâm như tro tàn.” Lãnh Mặc Uyên giơ tay nổi lên một đoàn quỷ hỏa màu lam, ném vào trên thân rắn, không tiếng động đưa tiễn Xà Linh.

Tôi không đành lòng xem tiếp, quay người đi.

Quỷ hỏa màu lam rất bá đạo, rất nhanh thiêu một Tuyết Thiên Xà dài ngang qua đại điện và thiên điện sạch sẽ, cũng chưa dư lại một chút tro bụi.

Bóng dáng của Lãnh Mặc Uyên biến mất ở chỗ cũ, mọi người Thanh Hư Quan không có sợ hãi đại xà vây xem cách đó không xa mới dám đi tới.

Lam Cảnh Nhuận là người đầu tiên chạy đến bên người tôi, hỏi an nguy của tôi, lại

Bạn đang đọc Âm Hôn Lúc Nửa Đêm của Mộ Hi Ngôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.