Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 5342 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tôi theo bản năng nhìn lên nửa mảnh gương ở bên cạnh thùng rác, thấy trong gương, đóa Mạn Châu Sa Hoa Lãnh Mặc Hàn tự tay vẽ cho tôi kia, giờ phút này như có sinh mệnh đang ở dần nở ra.

Hắc Vô Thường chấn động: “Chủ nhân của Minh Cung… Ngài… Ngài…… Là phu nhân của Mặc Hàn đại nhân?”

Hoa này xuất hiện quá kịp thời!

Tôi vội gật đầu.

Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau một cái, Bạch Vô Thường phun ra đầu lưỡi máu thật dài, nói khẽ với Hắc Vô Thường nói: “Ta cũng nghe quỷ hoạ bì trên đường âm nói qua chuyện này… Lúc ấy còn tưởng rằng là tung tin vịt… Không nghĩ tới…”

Hắc Vô Thường luôn xác nhận hoa hồng trên ấn đường của tôi là thật sự, làm vái chào lớn với tôi: “Mới vừa rồi là thuộc hạ thất lễ.”

“Không có việc gì, người không biết không trách.” Tôi phất tay cười cười.

Hắc Vô Thường lại nói: “Nếu có thể, còn xin phu nhân dẫn chúng ta đi Mặc Hàn đại nhân, thuộc hạ đã ba ngàn năm chưa thấy qua Mặc Hàn đại nhân…” Trong giọng nói của hắn, bộc lộ ra sùng bái và kính nể với Lãnh Mặc Hàn.

Nhớ tới Lãnh Mặc Hàn, lòng của tại lại bị nghẹn một lần nữa.

Sao tôi lại không muốn gặp hắn.

Có lẽ là tôi trầm mặc làm Bạch Vô Thường cho rằng yêu cầu này đột ngột, hắn nói: “Nếu Mặc Hàn đại nhân không muốn gặp chúng tôi, phu nhân cũng không cần khó xử.”

Tôi lắc đầu, suy nghĩ một chút, nói: “Các ngươi làm xong rồi thì phải hồi Minh giới chứ?”

Hắc Bạch Vô Thường gật đầu, trong lòng tôi vui vẻ: “Dẫn ta đi.”

Hai quỷ Vô Thường sửng sốt: “Phu nhân là người sống… Người sống vào âm phủ…” Bọn họ rất khó xử.

Tôi chỉ vào Mạn Châu Sa Hoa trên ấn đường: “Thấy cái này không? Dấu ấn của chủ nhân Minh Cung, chẳng lẽ ta còn không thể trở lại Minh Cung sao?”

Bạch Vô Thường sợ tôi không hiểu biết tình thế ở Minh Giới, giải thích riêng nói: “Hiện tại Minh Cung là thiên hạ của một mình Mặc Uyên đại nhân… Đồn đãi hai vị Minh Vương đại nhân không hợp…”

“Ta biết, các ngươi mang ta đi Minh Giới là được, còn lại không cần quản nhiều.”

Vốn dĩ tôi muốn mượn lúc hồn phách của lão thái thái bị quyến rũ, đi theo phía sau âm sai lẻn vào Minh Giới. Sau lại phát hiện lão thái thái muốn từ ngoài cửa sổ bay ra ngoài, tôi không theo dõi được, chỉ có thể nghĩ cách dẫn âm sai đi lên.

Hiện tại, nếu thân thiết với Hắc Bạch Vô Thường, để cho bọn họ dẫn tôi đi là biện pháp tốt nhất.

Hai quỷ Vô Thường khó xử hồi lâu, bị tôi uy hiếp muốn nói cho Lãnh Mặc Hàn, hai quỷ tài miễn cưỡng đồng ý.

Rất nhanh các âm sai đăng ký xong những hồn phách đó, từng hồn phách thuần trắng xếp hàng đi theo, tôi đi theo đàn quỷ này, mênh mông cuồn cuộn đi ra khỏi thang lầu.

Bóng dáng của Hắc Bạch Vô Thường mơ hồ, tuy đi đường chân ở phía trước sau di động, lại càng như là đang bay.

Âm sai khác cũng như vậy, chỉ có một mình tiếng bước chân của tôi là vang vọng ở trong không gian quỷ.

Hắc Bạch Vô Thường chế tạo ra không gian quỷ theo chúng ta đi đến nơi nào, thì kéo dài đến nơi đó. Nơi có thể nhìn, đều là hình chiếu bệnh viện tối tăm âm lãnh không có một bóng người.

Tôi đi theo bọn họ đi ra khỏi bệnh viện, cũng không biết là đi con đường nào rồi, chúng tôi đi tới một con đường hoang vắng.

Bạch Vô Thường giải thích nói, bởi vì loại địa phương như bệnh viện này thường xuyên có người qua đời, cho nên âm phủ sửa đường âm dương ở chỗ này, dễ dàng tiếp dẫn âm linh đi âm phủ gặp thẩm phán và đầu thai.

Một nha dịch âm sai mặc cổ phục đi vào trước một nhà tranh, không đến chốc lát hắn đã đi ra, không biết từ nơi nào lái đến hai chiếc xe buýt, một chiếc vô cùng mới, một chiếc khác rách nát không còn hình dáng.

Chiếc xe kia giống xe buýt quỷ lần trước tôi không cẩn thận ngồi vào như đúc, chẳng qua nóc xe buýt lần này là treo một cái biển hiệu ánh đèn thật to, trên mặt có sáu chữ máu đỏ to —— chuyên dụng âm sai làm công.

Hắc Bạch Vô Thường dẫn tôi lên chiếc xe buýt mới tinh phía trước kia, âm sai khác lại tiếp dẫn hồn phách mới vào chiếc xe buýt cũ nát phía sau kia.

Đặc quyền giai cấp cực kì gian ác…

Sau khi tất cả mọi người lên xe, xe chậm rãi khởi động.

Bởi vì lúc ở bệnh viện xử lý Phệ Hồn Thú kia, tôi tiêu hao rất nhiều lực lượng, hiện tại an nhàn đi, cả người đều có chút mơ màng buồn ngủ.

Ngay lúc tôi ngủ gà ngủ gật ngồi trên xe, xe bỗng nhiên phanh gấp một cái, thiếu chút nữa khiến tôi đụng phải lưng ghế phía trước.

Ngẩng đầu lên, Hắc Bạch Vô Thường như lâm vào đại địch lưng tựa lưng, trong tay cầm một thanh roi thép màu đen, cẩn thận nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Ngoài xe thường truyền đến tiếng kêu rên sợ hãi của hồn phách trên chiếc xe phía sau kia, tôi vén bức rèm lên nhìn ra ngoài cửa sổ, hai chiếc xe của chúng tôi lại bị một đoàn Phệ Hồn Thú vây quanh.

Hồn phách trên xe buýt nát bị hấp dẫn, các Phệ Hồn Thú chính một con tiếp một con phóng về nơi đó, nhưng còn chưa đụng phải thân xe, ở giữa không trung bị bắn ngược trở về.

Tôi tập trung tinh thần nhìn, lúc này mới phát hiện thì ra là xe buýt tự mang kết giới, ngăn cách các Phệ Hồn Thú ở bên ngoài.

Chỉ là bên ngoài nhiều Phệ Hồn Thú như vậy, chỉ sợ kết giới này cũng không ngăn được bao lâu.

Tôi đứng dậy hỏi Bạch Vô Thường: “Vì sao không cho xe vừa lái vừa mở kết giới ra, chờ vào Minh Giới, hẳn là có âm binh thu thập những Phệ Hồn Thú này đi?”

Mặt của Bạch Vô Thường lộ vẻ khó xử: “Nếu muốn duy trì kết giới, xe chỉ có thể dừng ở tại chỗ.”

Tôi bất đắc dĩ, lại nhìn ra Phệ Hồn Thú kết bè kết đội bên ngoài, trong lòng nghi hoặc: “Sao lại có nhiều Phệ Hồn Thú như vậy? Là đặc sản trên đường âm dương sao?”

Bạch Vô Thường lắc đầu: “Đường âm dương luôn thái bình, cho dù có ma quỷ không có mắt muốn gây sự, cũng sẽ không chọn xe âm sai. Hơn nữa, Phệ Hồn Thú đã rất ít thấy, ngày thường một con đều rất khó thấy, lập tức xuất hiện nhiều như vậy, thật sự là rất kỳ quái.”

Nói cách khác, Phệ Hồn Thú là quái vật sống một mình.

Trong lòng tôi đột nhiên có phỏng đoán không tốt, chẳng lẽ là có người đang thao túng những Phệ Hồn Thú này?

Kết giới trên xe buýt nát bỗng nhiên bốc cháy lên một ngọn lửa màu đỏ, sắc mặt của Hắc Bạch Vô Thường đều biến đổi: “Hồng Liên Hỏa!”

Đó là một cổ âm khí khác thường, tôi theo dấu vết nhìn lại, nhìn thấy một người đàn ông mặt quần áo đỏ đứng ở đỉnh đầu Phệ Hồn Thú lớn nhất kia, đang giơ một đoàn ngọn lửa đỏ.

Quả nhiên là có người đang thao túng những Phệ Hồn Thú này!

Hắc Bạch Vô Thường cũng chú ý tới con quỷ hồng y này, nói với tôi: “Còn xin phu nhân ở trên xe, thủ hạ đi rồi trở lại.”

Bọn họ xuống xe, lạnh giọng quát với quỷ hồng y kia: “Hồng Quỷ! Ngươi đang làm gì vậy!”

Hồng Quỷ thấy là bọn họ, cười: “Hắc Bạch Vô Thường đại ca, không có việc gì, ta chỉ muốn mang theo một xe âm linh này của các ngươi mà thôi.”

“Những âm linh này là chúng ta muốn dẫn đi Thẩm Phán Tư tiến hành thẩm phán, sao có thể cho ngươi!” Hắc Vô Thường giận mắng.

“Ta biết, cho nên ta định trực tiếp đoạt.”

Hồng Quỷ kiêu căng ngạo mạn, từ trong tay áo lấy ra một cây sáo nhỏ, ở bên môi thổi mấy cái nhịp điệu, Phệ Hồn Thú bên người hắn như đánh thuốc kích thích, toàn bộ đều rống lên, không muốn sống xông về phía kết giới trên xe buýt nát kia.

Rốt cuộc, một tiếng như pha lê vỡ vụn truyền đến, sau khi kết giới của chiếc xe phía sau kia hiện lên một ánh sáng nhàn nhạt thì vỡ vụn.

Bị hồn phách trên xe hấp dẫn, từng con Phệ Hồn Thú xông lên, dính vào trên xe mạnh mẽ va chạm.

“Lão Bạch, ta đi đối phó với Hồng Quỷ, ngươi đi bảo vệ những âm linh đó!” Hắc Vô Thường ra lệnh một tiếng, hia bóng dáng một đen một trắng chia làm hai phía tản đi.

Một nhánh xích sắt đen của Bạch Vô Thường quấn lên một con Phệ Hồn Thú có lực công kích lớn nhất, ném nó ra thật xa. Âm sai khác trên xe cũng sôi nổi gia nhập chiến đấu, một ít Phệ Hồn Thú nhỏ yếu một chút bị bọn họ xé rách.

Hắc Vô Thường cũng không cam lòng rơi ở phía sau, đánh nhau với Hồng Quỷ ở bên cạnh, còn tức giận mắng với hắn: “Hồng Quỷ! Ngươi muốn những âm linh đó làm gì!”

“Không quan hệ với ngươi!” Hồng Quỷ sắc bén trả lời, vẻ mặt tinh xảo trang điểm, tuy yêu mị, lại không có vẻ như phụ nữ.

“Nuốt riêng âm linh chính là phạm vào điều âm!” Hắc Vô Thường lại nói, đồng thời roi thép màu đen như tia chớp đánh vào trên người Hồng Quỷ.

Hồng Quỷ kêu lên một tiếng, một đoàn Hồng Liên Lửa đốt ở trên người Hắc Vô Thường, bức lui Hắc Vô Thường vài bước, ngay sau đó hắn lại đi lên.

Hai quỷ còn tính là thể lực ngang nhau, thậm chí Hồng Quỷ còn ăn vài roi của Hắc Vô Thường, mà tình hình chiến đấu của Bạch Vô Thường bên kia lại không phải rất tốt.

Tuy hắn cũng rất lợi hại, nhưng số lượng của Phệ Hồn Thú quá nhiều, hắn không thể chú ý nhiều như vậy.

Nhìn vài thi thể Phệ Hồn Thú bị hắn đánh nằm trên mặt đất, tôi đồng thời cũng hiểu rõ một chuyện.

Lúc trước ở bệnh viện, hai bọn họ cũng không phải đánh không lại Phệ Hồn Thú kia, mà là đang thử tôi!

Chỉ sợ hai con quỷ đã sớm phát hiện tôi và Lăng Tuyền Ki lớn lên giống nhau, lại có hơi thở của người sống, muốn mượn Phệ Hồn Thú thử thân thủ và thân phận của tôi.

Sau lại, hồn phách bị tôi rút ra từ trong cơ thể của Phệ Hồn Thú, trong tay bọn họ vang lên Chiêu Hồn Linh, hai quỷ tài ý thức được chuyện không thích hợp.

Ta nói sao có thể liệt vị Hắc Bạch Vô Thường vào thập đại âm soái, sao có thể mỗi một con súc sinh biết ăn đều đánh không lại!!

Hồng Quỷ vì tránh né roi thép của Hắc Vô Thường, thối lui đến trước xe buýt của tôi.

Hắn từ trên mặt đất bò dậy, như là ngửi thấy được cái gì? Dùng sức ngửi ngửi ở không trung, khóe miệng cười, lại lấy ra cây sáo nhỏ kia, thổi một tiết tấu khác một lần nữa.

Phệ Hồn Thú đang công kích xe buýt nát kia nháy mắt đã quay đầu toàn bộ xông về phía xe của tôi.

Từng con Phệ Hồn Thú đầu to đánh vào trên kết giới, Hồng Quỷ thấy kết giới rắn chắc, còn thả một ngọn Hồng Liên Hỏa, bao trùm toàn bộ kết giới. Hơi thở âm lãnh của nghiệp hỏa địa ngục truyền khắp ở mỗi một góc bên trong xe, tôi bị rút cạn lực lượng còn chưa hồi phục nhiều, giờ phút này càng là cả người khó chịu.

Kết giới ở dưới liệt hỏa hừng hực bị đánh vỡ, từng con Phệ Hồn Thú đâm vào xe, khi nhìn thấy đầu to dữ tợn của chúng nó kia, cả người tôi đều không tốt, lập tức trốn ra khỏi xe.

Mới xuống xe, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một cổ lạnh lẽo đáng sợ, tôi rút trường kiếm ra, gần như là bản năng đâm về phía ngọn nguồn âm khí, lại không ngờ thân kiếm xẹt nghiêng qua cơ thể của Hồng Quỷ, cũng không có tổn thương đến hắn nhiều.

“Lão Hắc, đồ vật tốt như vậy, các ngươi lại muốn che dấu!” Hồng Quỷ quay đầu lại đang muốn cười lớn một tiếng với Hắc Vô Thường.

Sắc mặt của Hắc Vô Thường vốn hung thần càng thêm khó coi: “Hồng Quỷ! Kia không phải là người ngươi có thể trêu chọc! Lui ra!”

Hồng Quỷ không để bụng cười nhạo một tiếng, giơ tay một chỉ cái, dưới chân tôi bốc cháy lên một hỏa lao: “Hồn phách Linh Thể Thuần Âm, sao ta có thể buông tha!”

“Hồng Quỷ làm càn!” Bạch Vô Thường tức giận mắng một tiếng.

Hồng Quỷ cười to, khi quay đầu nhìn thấy mặt của tôi, tiếng cười đột nhiên im bặt: “Đại nhân?”

Đúng vậy, tôi là đại nhân nhà anh!

Tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, không nghĩ nhiều chính là đâm đến một kiếm.

Hắn lắc mình lui vài bước, nhíu mày đánh giá tôi: “Không đúng… Ngươi không phải là Tuyền Ki đại nhân…” Ánh mắt hắn lại dừng ở trên trường kiếm trên tay tôi: “Vô Cực Ngọc Giản? Cơ Tử Đồng?”

Con quỷ này lại biết tôi!

“Hồng Quỷ, còn không thu hỏa lao lại!” Hắc Vô Thường giận mắng.

Hồng Quỷ chần chờ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía tôi nháy mắt ác độc tới cực điểm: “Nếu thật sự là Cơ Tử Đồng, nên thiêu chết ở chỗ này!”

Mẹ nó tôi trêu chọc gì anh!

“Đó là phu nhân của Mặc Hàn đại nhân!” Bạch Vô Thường cả giận nói.

Ấn đường truyền đến hàn ý lạnh lẽo, tôi biết giờ phút này đóa Mạn Châu Sa Hoa kia đang từ từ nở rộ.

“Thấy ấn ký trên ấn đường của phu nhân không!” Bạch Vô Thường quát lớn: “Còn không thu hỏa lao lại! Đừng quên, Mặc Hàn đại nhân đã thức tỉnh!”

Hồng Quỷ giãy giụa trong lòng hồi lâu, rốt cuộc vẫn không cam lòng thu hỏa lao lại.

“Còn có Phệ Hồn Thú!” Hắc Vô Thường nói.

Hồng Quỷ bất mãn, kiêng kị đánh giá tôi, cuối cùng vẫn không cam lòng thổi mấy âm điệu, làm các Phệ Hồn Thú điên cuồng đều an tĩnh lại.

Quả nhiên tên tuổi của Lãnh Mặc Hàn dùng tốt!

Trong lòng tôi đang thở phào nhẹ nhõm, Hắc Vô Thường đột nhiên lấy ra một bộ xiềng xích khóa Hồng Quỷ lại.

Sắc mặt của Hồng Quỷ đại biến: “Lão Hắc ngươi làm gì!”

“Nuôi dưỡng Phệ Hồn Thú là tội lớn, ngươi chờ trở lại Minh Cung đi thỉnh tội đi!” Hắc Vô Thường lời lẽ chính đáng.

Bạch Vô Thường gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đồng thời lại trói xiềng chân lên quần áo của Hồng Quỷ, Hồng Quỷ tức đến mắng thẳng thô tục.

Cuối cùng, hắn nói ra mấu chốt: “Ta muốn gặp Mặc Hàn đại nhân!”

Ba con quỷ động tác nhất trí nhìn về phía tôi, mặt tôi không biểu tình: “Mặc Hàn đại nhân không muốn gặp ngươi!”

Mẹ nó, con quỷ này lại muốn thiêu chết tôi!

Còn có, cái gì mà gà Tử Đồng, heo Tử Đồng! Tôi tên là Mộ Tử Đồng! Một con quỷ đều không phân rõ tên của tôi! Dựa vào cái gì để hắn gặp Mặc Hàn!

Hồng Quỷ bất mãn thấp giọng chửi một tiếng, nhưng nghĩ đều biết tính tình của Mặc Hàn lạnh nhạt, tôi nói như vậy, bọn họ cũng đều không miễn cưỡng.

Bạch Vô Thường đi dàn xếp âm sai khác và hồn phách, Hắc Vô Thường yêu cầu Hồng Quỷ giao ra nhạc phổ khống chế Phệ Hồn Thú, Hồng Quỷ cao lãnh không để ý tới bọn họ, hai quỷ trực tiếp lục soát toàn thân hắn ngay tại chỗ.

Ở dưới ánh mắt hận đến nghiến răng nghiến lợi của Hồng Quỷ, hai quỷ Vô Thường lục soát ra một quyển nhạc cổ.

Trước kia tôi từng tham gia ban nhạc, khổ tu nhạc phổ một đoạn thời gian, tôi lấy đến nhìn, phát hiện lại có thể xem hiểu.

Thấy Hồng Quỷ sống chết không chịu mang theo Phệ Hồn Thú trở lại Minh Cung đi lĩnh tội, trong lòng tôi khẽ động, biến ảo Vô Cực Ngọc Giản thành sáo nhỏ trong tay Hồng Quỷ, thử thổi một chương ở trong nhạc phổ đó một chút.

Phệ Hồn Thú vốn uể oải nằm trên mặt đất, đều sôi nổi ngẩng đầu lên, tôi thử đem rót ý niệm của mình vào trong tiếng sáo, quả nhiên các Phệ Hồn Thú theo ý niệm của tôi mà động.

Đi bên trái, các Phệ Hồn Thú động tác nhất trí đi sang bên trái.

Đi bên phải, các Phệ Hồn Thú lại động tác nhất trí đi sang bên phải.

Lăn hai vòng, các Phệ Hồn Thú vụng về lăn, chợt vừa thấy còn có chút trêu chọc.

Tôi cười vô sỉ.

Mặt tái nhợt của Hồng Quỷ đen như Hắc Vô Thường: “Phệ Hồn Thú của ta… Không phải là món đồ chơi…” Hắn cắn răng phun ra từng chữ một.

Tôi thấy chơi càng lúc càng vui, còn để các Phệ Hồn Thú nhảy một khúc Street Dance.

Hồng Quỷ bị tức giận đến phát run cả người.

Hừ, ai bảo vừa rồi anh muốn thiêu chết tôi!

Tôi thu Vô Cực Ngọc Giản lại, cảm giác cả người mệt mỏi, xem ra, lúc vừa mới thổi khúc kia, đã dùng hết linh lực tôi vừa khôi phục không nhiều lại một lần nữa.

Hồng Quỷ nhân cơ hội thổi sáo nhỏ, các Phệ Hồn Thú nghe thấy, lập tức làm trạng thái điểu thú biến mất, trên đường âm dương lại trống không một lần nữa.

Hắc Bạch Vô Thường lo lắng cho tôi và hồn phách đầy xe, nên không đuổi theo.

Lại buộc lên Hồng Quỷ hai pháp lực áp chế còng tay và xích chân, bọn họ dẫn theo hắn lên xe.

Hai chiếc xe lại một lần nữa đi vào Minh Giới.

Mãi cho đến khi vào Minh Giới, trên đường đều rất an nhàn.

Xe dừng ở trước một tòa thành hùng vĩ lại âm trầm quỷ dị, trên cửa thành dùng máu viết hai chữ to “Minh giới”, hai bên còn có không ít âm binh thủ vệ.

Bạch Vô Thường giải thích với tôi quy củ là xe không thể vào thành, tôi và bọn họ xuống xe.

Các hồn phách đứng xếp hàng bị dẫn đi Thẩm Phán Tư, tôi và Hồng Quỷ bị Hắc Bạch Vô Thường trực tiếp dẫn đi Minh Cung.

Đó là một tòa cung điện vô cùng nguy nga, từ xa là có thể thấy mái cong họa giác của Minh Cung ở dưới sắc trời tối tăm của Minh giới.

Xung quanh Minh Cung có một con sông đào đen nhánh bảo vệ thành, chiều rộng khoảng bốn năm mươi mét. Đối diện sông là tường cung đen lạnh cả người, bên trên ngẫu nhiên có ánh sáng hiện lên, chắc chắn cũng che đầy dùng để bảo hộ pháp thuật Minh Cung.

Trước cửa cung có ba cầu đá đen, nối tiếp hai bờ sông, đi ở bên trên có loại cảm giác quái dị, hẳn cũng đang hạ pháp thuật nào đó.

Trước cửa cung Minh Cung thủ không ít âm binh, mắt thấy phải đi vào, tôi nói khẽ với ba con quỷ bên cạnh: “Sau khi đi vào, các ngươi tự mình đi thôi, ta sẽ không đi theo các ngươi.”

Hắc Bạch Vô Thường tỏ vẻ hiểu rõ, Hồng Quỷ nhìn chằm chằm Mạn Châu Sa Hoa biến mất trên ấn đường của tôi, vẻ mặt khó chịu.

Tôi lại bồi thêm một câu: “Không cần nhắc tới ta cho Lãnh Mặc Uyên.”

Hắc Bạch Vô Thường lại tỏ vẻ hiểu rõ một lần nữa, Hồng Quỷ kiên quyết lắc đầu, vẻ mặt muốn giết chết tôi: “Ta nhất định phải nói cho Mặc Uyên đại nhân!”

“Lại giết chết hắn một lần nữa được không?” Tôi hỏi Hắc Bạch Vô Thường.

“Quá tàn nhẫn…” Mặt của Bạch Vô Thường đầy lòng tốt lộ vẻ không đành lòng.

Hắc Vô Thường nói: “Nếu phu nhân muốn dạy dỗ Hồng Quỷ, có thể trực tiếp ném hắn vào Minh Hà.” Hắn nói ý bảo tôi nhìn mắt sông bảo vệ thành sâu không thấy đáy. bên cạnh

Bạch Vô Thường giải thích nói: “Minh Hà lắng đọng lại oán khí mấy ngàn vạn năm của âm phủ, sau khi âm linh tiến vào Minh Hà, tu vi thấp sẽ trực tiếp hồn phi phách tán, lấy tu vi của Hồng Quỷ, ước chừng có thể ở bên trong kiên trì nửa canh giờ.”

“Ném!” Tôi không chút do dự.

Hắc Vô Thường dẫn theo Hồng Quỷ đi về phía Minh Hà, Hồng Quỷ sợ hãi kêu to: “Không cần! Này! Ta chính là thống lĩnh cấm vệ quân của Minh Cung! Lão Hắc! Giết chết ta, Tuyền Ki đại nhân sẽ không buông tha cho các ngươi!”

Không phải nói Mặc Uyên đại nhân sẽ không buông tha cho các ngươi sao?

Hắc Vô Thường vẻ mặt ngay thẳng: “Chúng ta chính là nghe phân phó của minh hậu đại nhân.”

Hắn đẩy toàn bộ cho tôi.

Khi nói chuyện, đã tới rìa Minh Hà rồi.

Hắc Vô Thường cao to, dẫn theo giơ Hồng Quỷ lên phía trên Minh Hà.

Hồng Quỷ giãy giụa, không có hiệu quả, chỉ có thể lớn tiếng hét với thủ vệ cấm vệ quân: “Mấy tên bên kia! Mau lăn lại đây cho bổn thống lĩnh! Mau! Mù sao!”

Cấm vệ quân nghe được động tĩnh lại đây xem xét tình huống, Bạch Vô Thường ý bảo bọn họ nhìn về phía tôi: “Minh hậu đại nhân ở đây, lui ra!”

Cấm vệ quân đồng tình nhìn thống lĩnh nhà mình, áy náy lui xuống.

Hắc Vô Thường xách Hồng Quỷ lên từ từ đặt xuống, cách Minh Hà càng ngày càng gần, nước đen trong sông vốn tĩnh mịch, dần dần nổi lên gợn sóng, như có cái gì muốn từ bên trong giãy giụa lao ra.

Từng tay quỷ khô khốc từ lòng sông vươn ra, vùng vẫy giữ chặt Hồng Quỷ, muốn kéo hắn xuống, Hồng Quỷ biến sắc: “Ta đáp ứng ngươi! Ta không nói chuyện của ngươi! Tuyệt đối không nhắc tới ngươi với Mặc Uyên đại nhân! Ta phát tâm ma thề!”

Nhìn bộ dáng ăn mệt kia của Hồng Quỷ, lòng tôi kêu một cái thoải mái!

Tôi ý bảo Hắc Vô Thường tha cho Hồng Quỷ, Hồng Quỷ bất mãn lại không muốn phát thề, lúc này tôi mới vào Minh Cung với bọn họ.

Minh Cung rất trống vắng, ngẫu nhiên mới có thể gặp phải mấy cấm quân tuần tra. Hắc Vô Thường bọn họ đi chính là đại điện, căn cứ theo phỏng đoán của tôi, vòng qua cung điện phía sau đại điện, chắc là tẩm cung của đám người Lãnh Mặc Uyên.

Mặt tôi và Lăng Tuyền Ki giống nhau, tôi chỉ cần không gặp bản nhân Lăng Tuyền Ki và Lãnh Mặc Uyên, thì sẽ không có nguy hiểm.

Tôi và Hắc Bạch Vô Thường đi đến trước đại điện, bọn họ đạp bậc thang cao đi vào điện, tôi vòng qua đại điện, đi đến phía sau đại điện chạm khắc điêu lan.

Trước khi tiến vào Minh Cung, tôi lặng lẽ hỏi Bạch Vô Thường loại hương có thể che dấu hơi thở người sống trên người của tôi. Dọc theo đường đi, gặp phải mấy quỷ thị nữ, đều nhận sai tôi thành Lăng Tuyền Ki.

Các nàng hẳn là cũng chưa rời đi Minh Cung, nói cách khác, bộ bệnh nhân trên người tôi này, nhất định sẽ làm các nàng nghi ngờ.

Minh Cung nơi nơi tràn ngập âm khí của Lãnh Mặc Uyên, lại không có nửa điểm âm khí của Mặc Hàn, tôi không có nửa điểm manh mối, không khỏi bối rối.

Đang lúc tôi đi mệt ngồi nghỉ ngơi ở trong một tòa đình, đột nhiên đi tới một quỷ thị nữ, hoang mang rối loạn chạy đến bên người tôi: “Nương nương… Sao người lại đi ra… Mau trở về đi thôi! Vết thương của người không tốt… Sao có thể ra khỏi huyết trì!”

Tôi nhớ rõ Lăng Tuyền Ki bị thương là bị huyết trì làm ra, sao còn chữa thương ở huyết trì?

Thấy tôi không dao động, nàng ta duỗi tay muốn đỡ tôi lên, bị tôi hất ra.

Nếu như bị nàng ta phát hiện tôi có nhiệt độ cơ thể, vậy thì không xong rồi.

“Đã biết.” Tôi lạnh lùng nói.

Quỷ thị nữ thu tay lại, trong mắt toàn là nôn nóng.

Tôi ngược lại không vội, quỷ này tới đúng lúc, nói không chừng còn có thể nói lời khách sáo.

Thấy tôi ngồi như cũ, quỷ thị nữ nói: “Nương nương, theo ta trở về đi… Minh vương đại nhân phân phó, người không thể ra khỏi huyết trì nửa bước…”

Nàng ta chủ động nhắc tới Lãnh Mặc Uyên, ở giữa ta lòng kẻ dưới này: “Hắn ở đâu?” Tôi hỏi.

“Lần trước sau khi minh vương đại nhân từ nhân gian trở về, đã vội vàng bế quan, hôm nay mới ra, Hủy Hương nghe nói Hồng Quỷ đại nhân bại chuyện, bị Hắc Bạch Vô Thường bắt tới gặp minh vương đại nhân…” Giọng nói của cô ta thật là chán ghét: “Hắc Bạch Vô Thường xen vào việc người khác!”

Tôi nhớ lời lúc trước Hồng Quỷ nói ở trên Minh Hà, chẳng lẽ, người phía sau hắn là Lăng Tuyền Ki?

Đánh giá quỷ thị nữ tên là Hủy Hương trước mặt này, tôi lại hỏi: “Mặc Uyên định làm thế nào?”

“Minh vương luôn yêu thương nương nương, còn không phải là nuốt mấy cái hồn phách thôi sao, tuyệt đối sẽ không so đo với nương nương!” Hủy Hương dào dạt đắc ý lại nói.

Sao nghe lời này, bộ dáng của Lãnh Mặc Uyên và Lăng Tuyền Ki hình như rất ân ái?

Chẳng lẽ tôi nhìn thấy ở nhân gian, tất cả đều là Lãnh Mặc Uyên ở trước mặt anh trai hắn giả vờ không để bụng?

Trách không được hắn hận tôi như vậy!

Suy tư mãi, nếu Lãnh Mặc Uyên hao hết tâm tư góp nhặt mảnh nhỏ nguyên thần của Mặc Hàn. Vậy nhất định sẽ đặt mảnh nhỏ ở một nơi rất quan trọng.

Hiện tại tôi không có manh mối, chi bằng đi tẩm cung của hắn và Lăng Tuyền Ki nhìn trước một cái, dù sao nơi đó hẳn là nơi đề phòng nghiêm ngặt nhất toàn bộ Minh Cung.

“Trở lại tẩm cung.” Tôi đứng dậy, thấy Hủy Hương đi theo phía sau tôi, lại nói với nàng: “Đi ở phía trước.”

Hủy Hương không rõ nguyên do đi ở phía trước dẫn đường cho tôi, vòng qua Minh Cung quanh co, rất nhanh đã dừng ở trước một cung âm trầm đáng sợ.

Bước vào cửa cung, một mùi máu tươi nồng nặc sền sệt đập vào trước mặt, thiếu chút nữa tôi bị ngạt thở mà nôn ra.

Hủy Hương cố tình còn ở một bên vui vẻ rạo rực tranh công cho tôi: “Nương nương, máu trong cung của chúng ta, chính là ta để người bắt người sống tới mới thả vào, bảo đảm mới mẻ.”

Tôi càng ghê tởm hơn.

Cố nén xúc động muốn nôn kia, tôi đi theo Hủy Hương bước vào tẩm cung.

Hủy Hương đổ cho tôi một ly máu, cường điệu vài lần đây là máu tôi thích uống nhất.

Tôi đều không muốn nhìn một cái, vẫy vẫy tay bảo nàng ta lui xuống.

Nàng ta vừa đi, tôi tháo ngụy trang xuống, lập tức ở trong phòng tìm tòi.

Trang Đài là nơi ở của Lăng Tuyền Ki, Lãnh Mặc Uyên hẳn là sẽ không động đến, hẳn đặt ở nơi Lãnh Mặc Uyên duỗi tay là có thể chạm đến, lại có thể bị bảo vệ nghiêm mật.

Tôi phóng ánh mắt về phía cái giường thoạt nhìn cứng rắn có thể cộm chết người kia.

Ở trên giường sờ soạng một vòng, không tìm được cơ quan gì, tôi lại đặt lực chú ý ở trên tường tẩm cung, nói không chừng sau tường có một mật thất sao.

Đang lúc tôi sờ soạng hăng say, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng gầm: “Người nào dám giả mạo ta!”

Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trong lòng tôi kêu to không tốt, mới quay đầu lại đã thấy Lăng Tuyền Ki cầm theo kiếm xông về phía tôi.

Né tránh nhìn Lăng Tuyền Ki, nàng ta thấy là tôi, không khỏi càng thêm giận dữ: “Ngươi dám tới Minh giới! Còn giả mạo ta!”

Mặt của nàng ta đã khôi phục, nhưng xuyên qua khe hở cổ áo, tôi có thể thấy người của nàng ta vẫn là huyết nhục mơ hồ.

“Tiện nhân!” Nàng ta tức giận mắng một tiếng, rút kiếm đâm tới, tôi cũng lập tức cầm kiếm đánh trả.

Lăng Tuyền Ki tu luyện nhiều năm, pháp lực tự nhiên lợi hại hơn tôi, nhưng mà lần trước bị Mặc Hàn ném vào huyết trì, nguyên khí của nàng ta bị tổn thương lớn, giờ phút này, một chốc nàng ta cũng không gây tổn thương được cho tôi.

Tiếng chúng tôi đánh nhau rất nhanh đã đưa tới cấm vệ quân của Minh Cung, Hồng Quỷ đứng ở đằng trước, quả nhiên Lãnh Mặc Uyên không phạt hắn.

Hắn rất thú vị nhìn chúng tôi: “Đánh nàng! Tuyền Ki đại nhân đừng nương tay!”

Đoán chừng cố kỵ Lãnh Mặc Hàn, hắn không dám lại động thủ với tôi, nhưng ghi hận tôi vừa mới muốn ném hắn vào Minh Hà, ý vị cổ vũ cho Lăng Tuyền Ki.

Lăng Tuyền Ki thừa dịp tách ra với tôi, quay đầu lại

Bạn đang đọc Âm Hôn Lúc Nửa Đêm của Mộ Hi Ngôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.