Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 2028 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Bộ dáng chết thảm của chị họ chợt lóe qua ở trong đầu tôi, tôi ép mình không được nghĩ đến chuyện này, trấn an Quân Chi nói: “Mặc Hàn sẽ có biện pháp.”

Quân Chi bĩu môi, đoán chừng là không mấy tin được Mặc Hàn.

Đến giờ, tôi kiểm vé vào trạm, Quân Chi áy náy lo lắng lại không nỡ đứng ở bên ngoài tiễn tôi, tôi miễn cưỡng nở nụ cười với nó, xoay người chậm rãi đi vào ban công.

Xe lửa lảo đảo lắc lư khởi động, tôi ngủ gật bị điện thoại đánh thức, là mẹ tôi gọi điện thoại.

“Mẹ, làm sao vậy?” Chẳng lẽ là quên mất tin tức tôi đã nói với bà là đi ra ngoài chơi?

“Đồng Đồng, Quân Chi có đi ra ngoài chơi với con hay không?” Giọng nói của mẹ tôi mang theo ba phần lo lắng.

Tôi mờ mịt: “Không có, làm sao vậy?”

“Đến bây giờ Quân Chi còn chưa về nhà! Không gọi được cho nó, mẹ lại gọi cho từng bạn bè của nó một lần, đều nói không gặp nó!” Mẹ tôi lo lắng: “Đồng Đồng, làm sao bây giờ? Con cảm thấy nó còn có thể đi đâu? Mẹ và ba con đều đến trường học của nó tìm, cũng không tìm được!”

Ngày thường Quân Chi làm ầm ĩ như thế nào, đều sẽ để lại lời nhắn trong nhà, phòng ngừa ba mẹ tôi lo lắng cho nó.

Lần này, sao lại không liên hệ được?

Tôi trấn an mẹ tôi vài câu, nói nó ở nhà một người bạn, sau đó cúp điện thoại, lại lập tức gọi cho Lam Cảnh Nhuận.

“Học trưởng, đến bây giờ Quân Chi còn chưa về nhà, anh biết nó ở đâu không?”

Lam Cảnh Nhuận cũng kinh ngạc: “Tôi không biết, sao hắn còn chưa về nhà? Cô thấy hắn một lần cuối cùng là ở nơi nào?”

“Ga tàu hỏa, hắn tiễn tôi lên xe lửa!”

“Bây giờ tôi sẽ phái người đi tra.”

“Đúng rồi, tôi sợ mẹ tôi lo lắng, đã nói với bà là Quân Chi ở chỗ của anh, vạn nhất mẹ tôi tìm anh, anh nhớ đừng nói nhầm.” Tôi dặn dò một câu.

Lam Cảnh Nhuận tỏ vẻ không thành vấn đề: “Được, tôi sẽ chú ý, bây giờ tôi sẽ phái người đi nhà ga xem camera giám sát!”

Tôi vẫn không yên tâm, hiện tại đã là hơn chín giờ tối, Quân Chi đều không để lại ở trong nhà một chút tin tức, nhất định là xảy ra chuyện gì đó.

Tìm toa xe ít người, thừa dịp không ai chú ý, tôi lấy Tiểu Bạch từ trong túi ra: “Tiểu Bạch, mày bay ra bên ngoài biến lớn, không cần quá lớn, đủ dẫn tao đi là được. Trong chốc lát tao nhảy ra xe, mày nhớ tiếp được tao đó.”

Tiểu Bạch gật đầu, nhảy ra ngoài cửa sổ xe biến thành bộ dáng Alaska trưởng thành bằng chó, tôi mở cửa sổ lao ra ngoài, nó tiếp được tôi, mang theo tôi bay nhanh trở về.

“Tìm mùi vị của Quân Chi.” Tôi phân phó một tiếng.

Tốc độ của Tiểu Bạch rất nhanh, trước khi trở lại Lục Thành, tôi cũng nhận được điện thoại của Lam Cảnh Nhuận: “Tử Đồng, tôi nhìn thấy Quân Chi bị một đám người mang đi. Bộ dáng lúc Hắn bị mang đi rất kỳ quái, như là bị hạ thuốc gì đó, tôi phát video theo dõi cho cô.”

Tôi nhận được video mở ra, thấy sau khi tôi vào toa tàu, Quân Chi vẫn đứng một mình mất mát ở tại chỗ rất lâu.

Trong lòng hắn đại khái là vô cùng áy náy đi.

Không chỉ là với tôi, cũng là với đứa bé trong bụng tôi.

Nhìn ra được, hắn vẫn là có chờ đợi với đứa bé trong bụng tôi, nếu chờ đợi này là một đứa bé bình thường thì tốt bao nhiêu.

Nhưng mà thân phận của ba đứa bé chú định đứa nhỏ này là quỷ thai.

Tôi mở video ra, nhìn thấy Quân Chi vốn đứng thẳng người, bỗng nhiên bắt đầu lảo đảo lắc lư, không đến một lát người đã ngã xuống.

Người bên cạnh tay mắt lanh lẹ đỡ hắn, lại hai người chạy ra từ bên kia. Ba người, một người ở phía trước dẫn đường, hai người khác đỡ Quân Chi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh đợi xe.

Quân Chi trong lúc đó một chút phản kháng cũng đều không có, thậm chí có thể nói, đều không có ý thức.

Chẳng lẽ thật sự bị hạ thuốc?

“Học trưởng, có manh mối sao?” Tôi vội gọi điện thoại cho Lam Cảnh Nhuận.

Lam Cảnh Nhuận vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ: “Camera tra được biển số xe mang Quân Chi rời đi, nhưng biển số xe là giả. Tôi dùng Truy Tung Trận tra xét, nhưng hơi thở của Quân Chi bị phong tỏa, cũng không tra được.”

Tôi lập tức nhìn về phía Tiểu Bạch, hỏi: “Có thể ngửi được hơi thở của Quân Chi không?”

Tiểu Bạch gật đầu, tôi thoáng yên tâm chút: “Chúng ta đi tìm Quân Chi!”

Tiểu Bạch thét dài một tiếng, bay đi với tốc độ nhanh hơn.

Bây giờ tôi không thể sử dụng linh lực, người mang Quân Chi đi khẳng định là hiểu pháp thuật, gọi cho Lam Cảnh Nhuận, sau khi nói cho hắn địa phương tôi đến, chia sẻ địa chỉ cho hắn.

Rất nhanh, Tiểu Bạch đã đưa tôi tới một chỗ gần biệt thự.

Nó dừng lại ở trên không biệt thự, không đi tới, chờ mệnh lệnh của tôi.

Tiểu Tiểu co rụt ở trong lòng tôi: “Ma ma, thật nhiều quỷ…”

Tôi cũng khẽ nhíu mày, âm khí của biệt thự này thật sự là quá nặng.

Nhưng bắt Quân Chi đi chính là người sống, không phải là quỷ.

Chẳng lẽ là Dưỡng Quỷ Sư?

“Tiểu Tiểu, bay qua xem tình huống.” Nàng chỉ là gà con, cho dù bị người phát hiện, cũng sẽ không quá nhanh khiến cho người khác cảnh giác.

Cửa có bảo vệ người thường không nhìn thấy âm linh, còn có trận pháp phòng hộ.

Tôi đã phát địa chỉ cho Lam Cảnh Nhuận, Tiểu Tiểu vẫy cánh bay đến bên cửa sổ, dò đầu nhìn nhìn xung quanh bên trong một lát, không trong chốc lát đã bay trở về tới bên người tôi: “Ma ma, bọn họ đang tìm ngươi.”

Tôi khó hiểu.

Tiểu Tiểu lại nói: “Có người nói tên của ngươi, còn có cái gì linh thể… Ta không hiểu…”

Chẳng lẽ lại có Dưỡng Quỷ Sư biết bí mật tôi là Linh Thể Thuần Âm?

Tôi đang nghĩ ngợi có phải hay không, đột nhiên thoáng nhìn sân sau của biệt thự có một đám người đi ra, Quân Chi đã bị bọn họ kéo trên mặt đất.

Trong sân không có trận pháp phòng hộ ngăn cách hơi thở, tôi nghe được bọn họ nói.

“Nhanh! Chuẩn bị đồ vật thật tốt! Mộ Tử Đồng đã lên xe lửa, dùng máu của em trai cô ta nhất định có thể dẫn cô ta đến đây!” Một người đàn ông chỉ huy những người khác.

Trên người Quân Chi đã có không ít vết roi, đoán chừng đều là bị bọn họ đánh, tôi nhìn thấy không khỏi giận dữ.

Thấy bọn họ muốn lấy máu của hắn, tôi lập tức mang theo Tiểu Tiểu và Tiểu Bạch vọt qua.

Tiểu Bạch gầm lên giận dữ, trên đầu xuất hiện một ảo ảnh, tấn công tới những Dưỡng Quỷ Sư đó, bắn bọn họ bay thật xa.

Tiểu Tiểu đốt đứt xiềng xích trên người Quân Chi, tôi vội nâng hắn dậy, thấy hắn cố sức mở mắt ra.

“Chị…” Hắn vừa kinh ngạc vừa vui sướng: “Sao chị lại tới đây?”

“Mẹ nói đều không tìm thấy em, chị lo lắng em xảy ra chuyện.” Nhìn vết roi trên người hắn, tôi nắm chặt hai tay lại: “Bọn họ đánh em sao?”

Quân Chi gật đầu, vô cùng nhụt chí với mình vô năng: “Bọn họ đã hạ thuốc ở đồ uống nhà ăn… Em không phát giác ra, nên trúng chiêu…”

Tuy lúc ấy tôi cũng mua chút đồ, nhưng không có khẩu vị, nên không ăn.

Quân Chi thì ngược lại, tuy cũng không ăn uống gì, nhưng hắn bực bội nên đã ăn.

Tiểu Tiểu đau lòng cọ Quân Chi, Tiểu Bạch bảo bệ ở bên người tôi, đề phòng những người đó.

Lúc này, tôi nghe được một tiếng cười lạnh của người đàn ông: “Xem ra, cô chính là chị của hắn, Mộ Tử Đồng!” Hắn lại nhìn qua bên người tôi, như là nhẹ nhàng thở ra: “Lệ quỷ đi theo cô kia không ở đây?”

Xem ra, bọn họ là kiêng kị Mặc Hàn, mới làm ra loại thủ đoạn vô sỉ này.

Tôi không để ý đến ông ta, vẫn lo lắng cho Quân Chi: “Vết thương trên người của em là chuyện như thế nào? Có nặng lắm không? Có bị thương đến chỗ yếu hay không?”

“Đều là bị thương ngoài da…” Quân Chi nói.

Tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại đặc biệt tức giận.

Ba mẹ tôi mới qua những ngày an nhàn, hiện tại không đụng vào được bọn họ, nên đánh chủ ý lên Quân Chi!

Quả thật là vô sỉ!

Người đàn ông kia lại hừ lạnh một tiếng: “Thằng nhóc này mạnh miệng, mặc cho chúng tôi đánh như thế nào, hắn cũng không chịu lừa cô tới! Mộ Tử Đồng, hôm nay chính là cô tìm tới cửa, coi như cô xui xẻo!”

Thì ra là như thế.

Tôi đang muốn phân phó Tiểu Bạch trực tiếp đánh cho tôi, lại nghe người đàn ông kia nói: “Tuy cô giết con gái của tôi, nhưng nể tình cô là Linh Thể Thuần Âm ngàn năm khó gặp, tôi sẽ không giết cô.”

Tôi sửng sốt, không nhớ rõ cô gái mình giết là ai: “Tôi giết con gái của ông? Con gái của ông là ai?”

Ánh mắt của người đàn ông kia vốn nham hiểm trở nên ác độc: “Cô lại không nhớ rõ nhanh như vậy! Tiểu Như! Cô giết Tiểu Như chẳng lẽ cũng đã quên sao!”

“Đồng Như?” Tôi chỉ nhớ rõ một Tiểu Như này.

“Chính là Đồng Như! Cô là bạn cùng phòng với nó! Cô lại giết nó!” Người đàn ông có chút điên cuồng.

Tôi cạn lời: “Tôi không giết cậu ấy, nàng là chết ở trên tay âm linh.”

Ai bảo cậu ta không chỉ lừa gạt tình cảm của Lâm Diệp, còn giết Lâm Diệp, cuối cùng ngay cả hồn phách của Lâm Diệp cũng đều không tha.

“Hừ, chẳng lẽ lúc ấy cô không ở hiện trường sao?” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng.

Tôi không rõ mạch não người Đồng gia là lớn lên như thế nào, chẳng lẽ ai gặp thì có phần, chỉ cần xuất hiện ở hiện trường hung án, thì chính là hung thủ?

Tôi nói đại khái tình hình ngay lúc đó, đồng thời còn có chút tò mò: “Sao ông biết Đồng Như chết như thế nào?”

Lúc ấy người và quỷ ở đấy, người sống có ba người, tôi tin tưởng Ninh Ninh và Lam Cảnh Nhuận sẽ không nói ra ngoài.

Mà quỷ, Mặc Hàn không có khả năng tiết lộ tin tức, trừ bị Lam Cảnh Nhuận thu đi siêu độ, quỷ khác đều được tự do, theo lý đều sẽ không trở lại Đồng gia.

Vạn nhất lại bị bắt lấy thành khế ước quỷ thì sao!

“Đương nhiên

Bạn đang đọc Âm Hôn Lúc Nửa Đêm của Mộ Hi Ngôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.