Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 3621 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Chó dữ ba đầu gật đầu, cơ thể cao ba tầng nháy mắt trở nên cao bằng người, nhô đầu ra đi về phía đầu tàu.

Đi đến cạnh buồng xe, Tiểu Bạch tìm cửa sổ xe dò cái đầu thứ nhất vào, hai cái đầu khác lập tức rít gào.

Bên trong nhất định có biến!

Toàn bộ cơ thể của Tiểu Bạch ở bên ngoài lắc lư, móng vuốt cũng đưa vào toa xe, không trong chốc lát, đã gẩy ra cái gì đó.

Tôi vừa thấy, lại là một cánh tay khô khốc màu tím!

“Cương thi!” Quân Chi kinh ngạc một chút.

Tiểu Bạch vọt trở lại bên người tôi, trên đầu dò vào trong xe kia để lại không ít vết ngón tay cào sắc bén. Đoán chừng là đầu quá lớn, mới bị cương thi kia tổn thương tới.

May mà Tiểu Bạch không nhiễm thi độc.

Sờ đầu an ủi nó, Quân Chi đang muốn để Tiểu Tiểu trực tiếp dùng lửa đốt đầu tàu, một bóng người từ bên trong chạy thẳng ra, tấn công về phía tôi và Quân Chi.

Tiểu Bạch rít gào một tiếng xông lên phía trước, thân thể bỗng nhiên phóng to, tát Tử Cương xông lại kia một cái ấn ở trên mặt đất.

Cương thi kia mặc đồng phục nhân viên xe lửa, trước ngực còn đeo một thẻ tên, Quân Chi đi lên trước nhìn, kinh ngạc: “Chị, là trường đoàn tàu!”

Lúc chúng tôi lên xe đã gặp qua trưởng đoàn tàu, vẫn là người sống, cho dù là thành cương thi, trong thời gian ngắn như vậy, cũng chỉ có thể trở thành Bạch Cương thấp kém nhất, sao vừa lên đã chính là Tử Cương!

Tử Cương ở dưới móng vuốt của Tiểu Bạch liều mạng chống cự, cho dù chó dữ ba đầu da dày thịt béo, nhưng vẫn bị nó cào bị thương không ít.

Trong cơn tức giận, Tiểu Bạch nâng móng vuốt lên muốn xé rách móng vuốt củaTử Cương, lại không nghĩ rằng cương thi thừa dịp lúc này thoát khỏi vuốt của nó.

Quân Chi lập tức đuổi theo, một lá bùa sau khi bị hắn rót linh lực vào ném ở cương thi phía trước, thành công khiến cương thi ngừng động tác một chút. Chỉ là dừng lại này, hắn đã đuổi theo cương thi, đánh nhau với cương thi.

Phối hợp với bùa, Quân Chi đâm một kiếm xuyên qua trái tim cương thi, một cây đuốc thiêu sạch sẽ thi thể của cương thi.

Chỉ là một đốt này, tôi lại cảm thấy đốt ra không ổn.

Sát khí của cương thi là chậm rãi tiêu tán, quỷ khí trong không khí vốn vẫn luôn như có như không kia, lập tức bành trướng, hơn nữa là từ toa xe bên kia truyền đến.

Từng bóng ảnh từ trên toa xe nhảy ra, mỗi một con đều mang theo quỷ khí cường đại.

Tôi và Quân Chi không kịp nghĩ đã xảy ra cái gì, đã thấy xung quanh toa xe đứng đầy quỷ binh không đếm được, hơn nữa số lượng còn đang không ngừng gia tăng.

Những quỷ binh đó mỗi một con đều cao mấy tầng, mỗi một con đều mặc áo giáp, hai mắt đỏ bừng.

“Ma ma có quỷ!” Tiểu Tiểu sợ hãi trốn vào trong lòng tôi.

“Chị, làm sao bây giờ?” Quân Chi cũng là lần đầu tiên gặp phải trận thế như vậy.

Tiểu Bạch trầm thấp ô hai tiếng, đề phòng nhìn những quỷ binh đó, tôi một tay ôm Tiểu Tiểu, một tay nắm kiếm, nói với Quân Chi: “Quỷ binh quá nhiều, mỗi một con đều rất mạnh, đánh không được, rút lui…”

Quân Chi không yên tâm nhìn hành khách hôn mê trên cỏ cách đó không xa, tôi không đành lòng, nhưng thật sự không thể nghĩ được phương pháp có thể cứu bọn họ.

Nhưng mà, chỉ do dự trong nháy mắt này, đã đánh mất cơ hội chạy trốn tốt nhất.

Ngay lúc đó một con quỷ đầu trâu đã phát hiện ra chúng tôi, vung xích sắt quất về phía chúng tôi.

Tiểu Bạch phản ứng nhanh, hai đầu mở miệng một cái, ngậm quần áo của tôi và Quân Chi mang chúng tôi né tránh.

Nó muốn mang chúng tôi rời khỏi nơi này, lại không ngờ đường đi bị quỷ binh dư lại chặn.

Tiểu Bạch vừa giẫm chân sau đã muốn lướt qua những quỷ binh này, lại không ngờ bị một xích sắt của quỷ đầu trâu khác cuốn lấy chân, mới bay lên lại bị kéo về trên mặt đất.

Càng ngày càng nhiều quỷ binh xung quanh phóng về phía chúng tôi, tôi nhanh chóng quyết định: “Tiểu Bạch, thả chúng ta ra!”

Tiểu Bạch buông tôi và Quân Chi ra, tôi nói với bọn họ: “Hiện tại chúng ta chỉ có thể hợp lực lao ra! Đột phá phía đông! Cố gắng đừng tách ra!”

Làm như vậy, ngược lại không phải bởi vì phía đông phòng thủ lơi lỏng nhất, mà chính là phía Mặc Hàn rời đi lúc trước.

Tôi lại cảm thấy nhìn thấy quỷ binh ở chỗ này, với Mặc Hàn đi tra xét quỷ binh, có một liên hệ nói không rõ.

Quỷ binh nơi này cao hơn chúng tôi quá nhiều, giết chúng tôi như dẫm một con kiến. Vì đề cao chỉ suất sinh tồn, tôi và Quân Chi dùng linh lực trèo lên trên lưng Tiểu Bạch.

Hai người hai thú và các quỷ binh đánh một hồi lâu, chung quy là thực lực cách xa, kế tiếp bại lui. Tiểu bạch dẫn theo chúng tôi tránh đi không ít công kích, hai chân lại bị thứ gì đó cuốn lấy.

Mắt thấy rìu của quỷ đầu dê phía sau kia sẽ chém ngang xuống, tôi ra sức vung kiếm muốn ngăn cản. Một bóng dáng màu đen đã đứng ở trước người tôi trước một bước.

Mặc Hàn đã trở lại!

Hắn đã biến trở về trang phục minh vương, trên trường kiếm trong tay tàn lưu không ít quỷ khí của quỷ binh khác, nhìn ra được vừa mới trải qua một trận ác chiến.

“Đứng ở phía sau ta đừng nhúc nhích.” Hắn quay đầu lại nhìn tôi một cái, sau khi xác định tôi không có việc gì, trên tay dùng sức, kiếm phong vừa nhấc về phía trước, đánh rớt rìu của con quỷ đầu dê kia trên mặt đất.

Quỷ đầu dê bị bức lui vài bước, Mặc Hàn phi thân tiến lên, một đạo quỷ khí tinh thuần từ kiếm phong bay ra, đánh vào trên người quỷ đầu dê, nháy mắt đã đánh quỷ đầu dê tan thành mây khói.

Lại là một đạo quỷ khí bùng nổ, đẩy lui quỷ binh còn lại muốn tới gần chúng tôi.

Cơ thể của Mặc Hàn từ không trung hạ xuống: “Cho ta Quỷ Tỉ.”

Tôi lập tức gỡ Quỷ Tỉ xuống cho hắn.

Hắn tiếp nhận, vứt Quỷ Tỉ vào không trung, đồng thời rót vào đại lượng quỷ khí.

Trong nháy mắt Quỷ Tỉ biến lớn, phát ra ánh sáng đỏ như máu, không ngừng xoay tròn ở không trung, nhanh chóng hình thành một Truyền Tống Trận.

Quỷ binh không đếm được từ trên Truyền Tống Trận nhảy xuống, Mặc Hàn chỉ huy kiếm về phía đám quỷ binh muốn đưa chúng tôi vào chỗ chết kia, quỷ binh Quỷ Tỉ triệu hoán nháy mắt đã dũng mãnh phóng đi.

Quỷ khí tinh thuần tràn ngập một vùng trời đất này, khắp nơi xơ xác tiêu điều, quỷ binh hai phương chiến đấu kịch liệt, tiếng giết cả ngày, trường hợp huyết tinh đến cực điểm.

Mặc Hàn một tay kéo tôi vào trong lòng, tôi quay người đi, che kín lỗ tai tôi: “Rất mau thì tốt rồi.”

Hắn thiết hạ cho tôi kết giới ngăn cách tiếng, qua một hồi lâu, mới buông tôi ra.

Kết giới giải trừ, Quỷ Tỉ trực tiếp từ không trung rơi xuống trên tay của tôi, tiểu quỷ bên trên còn tỏ vẻ đáng yêu với tôi.

Sắc mặt của Mặc Hàn lạnh lùng, lại có ba phần mệt mỏi.

“Anh không sao chứ?” Tôi có chút lo lắng cho hắn.

Hắn lắc đầu: “Không sao, đều giải quyết.”

Tiểu Tiểu chui vào khe hở trong cái ôm của tôi và Mặc Hàn, vẻ mặt sùng bái nhìn Mặc Hàn: “Ba ba thật là lợi hại!”

Làm khắc tinh của các âm linh, kỳ thật là mi quá sợ hãi rồi…

Lúc này Quân Chi cũng có hiểu biết mới với thực lực của Mặc Hàn: “Đây là lực lượng của minh vương sao…”

Đúng, còn không phải là thời kỳ toàn thịnh của minh vương!

Trong mắt hắn tràn đầy khâm phục, tôi không biết vừa rồi đã xảy ra cái gì, nhưng hình như bắt đầu lý giải âm linh như Hồng Quỷ, Bạch Vô Thường nhắc tới Mặc Hàn, trong mắt tràn đầy tràn ngập sùng bái.

Bởi vì, hiện tại trong mắt Quân Chi cũng có!

Ánh mắt Mặc Hàn nhìn chằm chằm đầu tàu bị áp suy sụp cách đó không xa một cái, tôi đơn giản nói chuyện trải qua với hắn một lần, đồng thời hỏi: “Đúng rồi, anh đi xem xét nơi phát ra những quý khí đó, tra được cái gì không?”

“Giống nơi này, cũng có một Triệu Hoán Trận.” Mặc Hàn nói dẫn theo tôi từ trên lưng Tiểu Bạch xuống, bay đến cạnh đầu tàu.

Nếu tôi đoán không sai, hắn hẳn là chiến đấu kịch liệt với quỷ binh bò ra từ bên trong Triệu Hoán Trận kia.

Cảm giác các quỷ binh đều đã tiêu tán, chỉ để lại hỗn độn đầy đất.

Mặc Hàn phất tay cuốn lên một làn gió mạnh, cũng nhấc sắt vụn ở phía trước lên, lộ ra diện mạo vốn có bên trong đầu tàu.

Tuy bị các quỷ binh ở trong chiến đấu dẫm thành vài mảnh nhỏ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra một tàn lưu trận pháp từ phía trên.

Mặc Hàn nhìn nhíu mày, Quân Chi lại kinh ngạc trước: “Em từng nhìn qua trận pháp này ở chỗ Đồng Trì Phi!”

Nói như vậy, trận pháp này xác thật có chút giống trận pháp Đồng Trì Phi thiết kế ở nhà xưởng. Chẳng qua, cảm giác trận pháp này còn phức tạp hơn ở nhà xưởng kia rất nhiều.

“Giống nhau như đúc?” Mặc Hàn hỏi.

Quân Chi tinh tế suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: “Lúc ấy em chỉ liếc mắt một cái, cũng không thấy được trận pháp hoàn chỉnh, không phải rất xác định. Hơn nữa, chỗ hắn không ngừng có một bộ trận pháp, em cũng không xác định có phải giống nhau hay không.”

Mặc Hàn không hỏi nữa.

Tôi hỏi hắn: “Là trận pháp Đồng Trì Phi triệu hoán quỷ binh ở nhà xưởng kia sao?”

“Cùng loại, nhưng không phải, nhà xưởng kia là trận pháp đơn giản nhất, chỉ có thể triệu hoán một con quỷ binh. Nơi này với cái ta tra xét bên trong kia đều là trận đồ cấp bậc cao nhất.” Mặc Hàn giải thích.

“Khác nhau là cái này có thể một lần triệu hoán rất nhiều quỷ binh?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn gật đầu.

Sắc mặt của Quân Chi trầm trọng: “Muốn triệu hoán quỷ binh ở dương gian làm gì?”

Sắc mặt của Mặc Hàn ngưng trọng, tôi và Quân Chi nhìn nhau một cái, lại cảm thấy có âm mưu gì đó đang ấp ủ.

“Quân Chi, em nói một tiếng với sư phụ em đi.” Thanh Hư Quan là đạo môn đứng đầu nhân gian, muốn thực sự có số lượng quỷ binh lớn gì đó xâm lấn nhân gian xảy ra chuyện, vẫn là thông báo cho bọn họ một tiếng trước tiên, để cho đường môn chuẩn bị sẵn sàng.

Quân chi theo tiếng đáp ứng.

Hắn đi gọi điện thoại, đi ngang qua một chỗ đỏ thẫm không còn hình dáng, lại ngừng lại, nói với Mặc Hàn: “Anh rể, anh có thể nhìn ra người sống này là chết như thế nào sao?”

Tôi nhìn nơi đó ngây ra một lúc mới phản ứng lại, thứ đỏ giống bùn kia, lại là bộ dáng thi thể của Dưỡng Quỷ Sư lúc trước bị dẫm thành bùn lầy kia.

Dạ dày lập tức nổi lên một trận ghê tởm.

Mặc Hàn nhàn nhạt quét mắt, đã nhìn ra manh mối: “Hồn phách đốt sạch mà chết.”

“Vậy có thể nhìn ra là ai phóng hỏa không?” Quân Chi lại hỏi.

Mặc Hàn nhìn thêm: “Dấu vết hồn phách, người hạ dấu vết động tác nhanh nhẹn, không để lại manh mối.”

Quân Chi thất vọng thở dài, tôi lặng lẽ hỏi Mặc Hàn: “Cái gì là dấu vết hồn phách?”

“Như bom hẹn giờ của người sống, người sống bị in dấu trước, chỉ cần nói ra từ ngữ mấu chốt nào đó, dấu vết trên hồn phách sẽ đốt cháy hồn phách của hắn sạch sẽ, giết người diệt khẩu.” Mặc Hàn nói.

Người phía sau màn thật ác độc!

Quân Chi gọi điện thoại quấy nhiễu Ngọc Hư Tử đang yên giấc, nói chuyện nơi này với ông ấy, đồng thời để ông ấy chào hỏi với cục đường sắt, để cho bọn họ lại lái một đầu tàu đến đây.

Tuy bên ngoài quốc gia cũng sẽ không thừa nhận cái gì mà có quỷ trên thế giới này, nhưng vẫn sẽ xảy ra chút chuyện thần quái, cũng muốn mời nhân viên chuyên nghiệp chút tới xử lý.

Thanh Hư Quan và cục cảnh sát có hợp tác.

Hơn nữa, Thanh Hư Quan kinh doanh nhiều năm, đường đi cũng rộng, khi xuất hiện một ít chuyện lẽ thường không thể giải thích, có Thanh Hư Quan mở miệng, cũng tiện rất nhiều.

Đại khái qua hơn một giờ, một đầu tàu đã loảng xoảng xích loảng xoảng xích đến đây.

Quân Chi đi lên trước theo chân bọn họ sáng tỏ thân phận đệ tử Thanh Hư Quan, sau khi lời ít mà ý nhiều nói có lệ quỷ quấy phá đã bị thu thập, xe tổ nhân viên nhanh nhẹn tiếp nhận xe lửa.

Đầu tiên là chiến đấu với hai trận quỷ binh, còn sử dụng Quỷ Tỉ triệu hoán lượng lớn quỷ binh ra, pháp lực của Mặc Hàn tiêu hao rất nghiêm trọng. Hắn vốn đang muốn bồi cạnh tôi, nhưng dưới kiên trì của tôi, hắn vẫn chạy về mặc ngọc nghỉ ngơi khôi phục pháp lực.

Hành khách toa xe đầu hôn mê đều được nhanh chóng đưa đi bệnh viện, xe lửa tiếp nhận xong, chúng tôi mới lại về nhà lần nữa.

Bởi vì quỷ binh gây chuyện như vậy, vốn buổi tối mười giờ hơn là chúng tôi có thể về đến nhà, lại trì hoãn tới hừng đông ngày hôm sau mới xuống xe lửa.

Cả đêm, mẹ tôi thiếu chút nữa gọi cho tôi và Quân Chi cháy máy.

Nhưng mà, chuyện thứ nhất sau khi về nhà, không phải mẹ tôi quan tâm tôi và Quân Chi hai mắt gấu trúc trước, mà là…

“Sao lại là các con? Tiểu Lãnh đâu? Không phải nói hắn cùng trở về sao?” Vừa hỏi, bà còn nhìn ra phía ngoài, sợ tôi và Quân Chi dấu Mặc Hàn đi.

Tôi và Quân Chi cạn lời nhìn nhau một cái, mẹ, rõ ràng hai chúng con mới là con ruột, được chứ…

“Hắn có chút việc, qua hai ngày nữa sẽ đến.” Tôi nói dối.

Tuy lần này Mặc Hàn không bị thương gì, nhưng pháp lực tiêu hao quá nhiều, nên cần trở về bồi bổ trước.

Em trai tôi bởi vì Mặc Hàn đã cứu chúng tôi, cũng giúp đỡ lấp liếm với nhau, lúc này mẹ tôi mới thở dài đầy nuối tiếc: “Mệt mẹ còn đi mua đồ ăn thật ngon như vậy…”

Thật ra, người mua cũng là vào bụng con và Quân Chi thôi.

Đương nhiên, hiện tại còn có thêm hai đồ tham ăn Tiểu Tiểu và Tiểu Bạch.

Tối hôm qua cả đêm không ngủ, sau khi tùy tiện hai miếng cơm sáng, tôi và Quân Chi từng người trở về phòng nghỉ ngơi.

Lúc tỉnh lại, Mặc Hàn đã ở bên cạnh.

Tôi xoa mắt, thuận thế ôm lấy hắn: “Sao không điều tức?”

“Điều tức rồi.” Hắn duỗi tay giúp tôi vuốt tóc mái rơi trên trán: “Ta không ngại, tùy thời có thể gặp song thân.”

Hơi thở của hắn đã ổn định hơn trước rất nhiều, nhưng còn không khôi phục hoàn toàn: “Vẫn nên điều tức hai ngày đi, ba mẹ em nơi này không vội, tu vi của anh quan trọng hơn.”

Tu vi của quỷ, có thể nói chính là tất cả của quỷ, tôi vẫn cảm giác ở nơi chúng tôi không biết có chuyện lớn gì đó đang được ấp ủ, tu vi của Mặc Hàn vẫn là mau chóng khôi phục thì tốt hơn.

Vừa lúc mẹ tôi gọi tôi, tôi lên tiếng, Mặc Hàn đặt xuống một nụ hôn thật sâu: “Vậy đều nghe nàng.” Nên về lại bên trong mặc ngọc.

Mặc Hàn hạ cách âm hạn chế trong phòng tôi, bên trong có thể nghe được tiếng bên ngoài, bên ngoài lại nghe không thấy tiếng bên trong.

Mặc Hàn rời đi giây tiếp theo, mẹ tôi đã mở cửa ra: “Đồng Đồng, đừng ngủ nữa, ăn cơm thôi.”

Đang ăn cơm, mẹ tôi và ba tôi nhìn nhau nửa ngày, vẫn luôn do dự nhìn tôi, như muốn hỏi cái gì đó, lại không biết hỏi thế nào.

Tôi nhìn về phía Quân Chi, Quân Chi cho nhanh sườn xào chua ngọt vào miệng: “Ba mẹ muốn hỏi chị có phải chia tay với anh rể hay không, cho nên mới không dẫn hắn về.”

Đầu tôi hiện đầy vạch đen: “Không chia tay, hắn thật sự có việc…”

“Vậy sao đột nhiên không tới? Không phải lúc lên xe lửa còn ở bên nhau sao?” Mẹ tôi nhạy bén hỏi.

“Nhất thời có việc.” Tôi tiếp tục lôi kéo.

“Chuyện gì?” Vẻ mặt của mẹ tôi hoài nghi.

Suy nghĩ nửa ngày, tôi nói dối: “Em trai hắn đột nhiên phát bệnh vào bệnh viện!”

Mặc Uyên, thật xin lỗi!

Mẹ tôi vẻ mặt hiểu rõ: “Như vậy sao, em trai Tiểu Lãnh không sao chứ?”

“Không sao.” Kia chính là một con quỷ bị anh trai hắn đánh thành đầu heo đều có thể một giây khôi phục, quỷ toàn Minh Giới có việc hắn cũng không có việc gì.

Mẹ tôi tự đáy lòng thư khẩu khí: “Không chia tay thì tốt! Đồng Đồng con nên nói sớm, mẹ lo lắng cả ngày, còn tưởng Tiểu Lãnh cũng học thằng Hàn Đông kia chứ! Hàn gia kia…”

Mặc Hàn ở trong ngọc sẽ nghe thấy động tĩnh bên ngoài!

Đề tài nguy hiểm như vậy nhất định phải lập tức dời đi!

Tô ném sấm chớp cho mẹ tôi: “Mẹ, đại sự cả đời con tự giải quyết, mẹ có thể lo lắng chuyện của Quân Chi.”

Mặt của Quân Chi như bị bán đứng!

Mẹ tôi bị một lời bừng tỉnh, lập tức nhìn về phía Quân Chi: “Đúng rồi! Quân Chi, con nói với mẹ, có bạn gái hay không?”

“Không…” Hắn cắn răng nhìn về phía tôi, tôi cảm thấy về sau rất khó khiến hắn giữ bí mật cho tôi.

Sáng sớm hôm sau, Mặc Hàn đã điều tức không sai biệt lắm, đương nhiên, tối hôm qua tôi không thiếu xuất lực cùng ra mồ hôi…

Mặc Hàn tỏ vẻ hắn có thể gặp gia trưởng.

Kết quả là, vì diễn kịch diễn nguyên bộ, toi còn bí mật đi ra ngoài dạo phố với hắn, mua cho ba mẹ tôi chút quà, mới làm bộ là nhận được người về nhà.

Nhưng mà, mới vào cổng tiểu khu, đã nghe được tiếng mẹ tôi đang cãi nhau với người khác, bộ dáng còn rất kịch liệt.

Sợ mẹ tôi bị thương, tôi lập tức chạy đến chỗ nơi giọng nói phát ra, vừa thấy người cãi nhau với mẹ tôi, nháy mắt đã hiểu rõ sao lại cãi nhau.

“Mộ Tử Đồng nhà bà thi đậu nghiên cứu sinh thì thế nào? Còn không nhất định có thể tốt nghiệp đấy!” Giọng nói xem thường, vẻ mặt chanh chua kia chính là Hàn Đông mẹ nó.

Muốn nói đến Hàn Đông, đây thật đúng là đoạn nghiệt duyên.

Hai nhà chúng tôi vốn ở không xa, Hàn Đông hơn tôi mấy tuổi, khi còn nhỏ trẻ con đều chơi với nhau, mọi người cũng còn tính quen thuộc.

Chỉ là sau đó dọn nhà đi, tuy mọi người đều còn ở trong một tiểu khu, tôi và hắn lại là một năm đều không thấy được vài lần.

Sau lại, tôi quyết định thi lên thạc sĩ, mẹ tôi thấy tôi từ nhỏ học đến lớn vẫn luôn không có

Bạn đang đọc Âm Hôn Lúc Nửa Đêm của Mộ Hi Ngôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.