Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 2063 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tôi nhìn theo chỗ Hồng Quỷ đi đến, là hẻm nhỏ âm linh kia chạy trốn.

Tôi nhớ rõ lúc lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Quỷ, hắn đang đi bắt tử hồn cho Lăng Tuyền Ki, còn là trực tiếp đoạt đi từ trong tay âm sai dẫn hồn.

Hiện tại… Hiển nhiên âm linh kia cũng là tử hồn mới chết, chẳng lẽ Hồng Quỷ lại bắt đầu bắt tử hồn cho Lăng Tuyền Ki?

Xét thấy rất nhiều lần đều thiếu chút nữa chết ở trên tay Lăng Tuyền Ki, tôi cảm thấy, nếu tôi không phá hỏng chuyện tốt lần này của Lăng Tuyền Ki, đều rất xin lỗi ông trời để tôi gặp phải Hồng Quỷ ở chỗ này.

“Quân Chi, Tiểu Tiểu, đi! Bắt quỷ đi!” Tôi đứng lên: “Ninh Ninh cậu tiếp tục ăn, chúng tớ đi một lát sẽ trở về.”

“Cẩn thận một chút.” Ninh Ninh phất tay với chúng tôi.

Trên đường, tôi nói thân phận của Hồng Quỷ cho Tiểu Tiểu và Quân Chi, để cho bọn họ xuống tay cẩn thận chút, dù sao cũng coi như là người một nhà.

Che dấu hơi thở, chúng tôi tìm vào cái hẻm nhỏ không người kia.

Hồng Quỷ và âm linh đều ở tận cùng bên trong.

Dù thế nào Hồng Quỷ nghiêm túc, âm linh kia đã sớm bị hắn bắt trở về rồi, nhưng hiển nhiên, hiện tại hắn là đang chơi trò chơi mèo bắt chuột, không nhanh không chậm đang đuổi theo sau Âm Linh, hưởng thụ loại khoái cảm con mồi giãy giụa hấp hối ở dưới tay này.

Thật là một con quỷ biến thái!

Âm linh còn chưa học được thuật xuyên tường, sợ hãi rụt rè trốn ở góc tường, không ngừng xin tha với Hồng Quỷ.

Hồng Quỷ khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Xin tha có ích lợi gì? Ngươi cho rằng thật sự có thể chạy sao?”

“Vì sao không thể?” Tôi hỏi.

Hồng Quỷ khiếp sợ, chợt xoay người lại, đề phòng nhìn về phía tôi.

Tôi từ chỗ tối đi ra, Quân Chi và Tiểu Tiểu đi theo bên cạnh.

Khóe miệng của Hồng Quỷ co giật một chút: “Minh hậu đại nhân…”

Tôi thích ý gật đầu, thấy quỷ biến thái này ăn mệt, chính là thoải mái!

Âm linh trong bóng tối kia lại đánh cái rùng mình.

Tôi ý bảo Hồng Quỷ nhìn âm linh kia một cái: “A, Hắc Bạch Vô Thường sai anh làm chuyện này?”

“Không được sao?” Hồng Quỷ hỏi lại.

“Nếu anh thích chuyện câu hồn sai như vậy, anh cứ việc nói thẳng? Mặc Hàn nhất định sẽ giúp anh đi nói cho Mặc Uyên!” Tôi cười sáng lạn.

“Cảm ơn minh hậu đại nhân……” Hồng Quỷ cắn răng.

“Không khách khí.” Tôi đi đến bên người âm linh kia, đánh giá bà ấy vài lần, xác định chính là bác gái lúc chiều xảy ra tai nạn xe cộ kia.

“Lăng Tuyền Ki muốn nhưng tử hồn này làm gì?” Tôi hỏi Hồng Quỷ.

Hồng Quỷ không trả lời.

“Anh không nói, tôi đi hỏi Mặc Hàn là được.”

Dọn ra Mặc Hàn, Hồng Quỷ quả nhiên nhả ra: “Ta chỉ phụ trách tìm tử hồn, còn lại không biết.”

“Mặc Hàn nhất định biết.”

“Ngươi đủ rồi… Chỉ là tử hồn mà thôi… Hà tất phải gây khó dễ với ta? Tốt xấu gì ta cũng bảo vệ ngươi một đoạn thời gian.” Hiện tại Hồng Quỷ không dám ra tay với tôi, chỉ có thể cò kè mặc cả với tôi.

Tôi đúng sự thật nói: “Không phải tôi muốn gây khó dễ cho anh, là Lăng Tuyền Ki từng gây khó dễ với tôi. Hôm nay gặp được chuyện tốt của cô ta, thuận miệng hỏi hai câu, dù sao Mặc Uyên cũng biết, cùng lắm thì tôi đi hỏi hắn.”

Hồng Quỷ thở dài, suy nghĩ một phen, cảm thấy việc nhà minh vương vẫn là để cho Minh Vương và các lão bà của bọn họ đi xử lý đi.

“Tuyền Ki đại nhân bị thương, cần tìm tử hồn để chữa thương.”

Vừa nghe qua nhiều ngày như vậy, vết thương của Lăng Tuyền Ki còn chưa tốt, tâm tình của tôi lập tức tốt không ít.

“Đưa các tử hồn trở về Luân Hồi Tư.” Tôi nói với Hồng Quỷ.

“Ta muốn giao cho Tuyền Ki đại nhân!” Hồng Quỷ kiên trì.

Tôi mỉm cười: “Anh muốn Mặc Hàn tự mình ra mệnh lệnh này với anh sao?”

“… Xem như ngươi lợi hại…” Nếu không phải Mặc Hàn, nhất định Hồng Quỷ một giây muốn cắn chết tôi.

Nhìn Hồng Quỷ phất tay áo rời đi, tâm tình của tôi sảng khoái, còn không quên nhắc nhở hắn một tiếng: “Nhớ rõ đưa bọn họ đi Thẩm Phán Tư! Còn có, không được bắt tử hồn cho Lăng Tuyền Ki nữa!”

Ha ha, tôi cậy thế khinh quỷ thì làm sao!

Trở lại biệt thự, tôi nói chuyện này cho Mặc Hàn, Mặc Hàn tỏ vẻ: Phu nhân vui vẻ là được.

Qua mấy ngày an nhàn, Thanh Hư Quan nhận được một thôn dân xin giúp đỡ, Ngọc Hư Tử để Quân Chi đi xử lý, thử xem bản lĩnh thế nào.

Tôi không yên tâm Quân Chi đi một mình, nên đi theo cùng.

Tôi lái xe chạy ở trong đám sương dày đặc, lần thứ năm đi ngang qua tấm bia đá viết “Qua giới người chết” kia, yên lặng nhìn về phía Quân Chi: “Quỷ đánh tường, có biện pháp không?”

“Phương pháp đơn giản nhất chính là để Tiểu Tiểu đi ra ngoài phóng hỏa.” Quân Chi chỉ gà con bay lên trong tay, gà con vẻ mặt chờ mong.

Tôi cảm thấy nàng sẽ đốt phạm vi trăm dặm đều không có một ngọn cỏ, yên lặng đè nàng xuống: “Đổi phương pháp khác.”

“Em cảm thấy vấn đề ở cột mốc biên giới, chị chém lên một kiếm thử xem?” Quân Chi nói.

Tôi cởi đai an toàn xuống xe.

Đi đến trước cột mốc biên giới, mới hóa ra trường kiếm, đã nhận thấy được xung quanh có dị động.

Quân Chi cầm kiếm gỗ đào đi theo bên người tôi, cẩn thận đánh giá xung quanh: “Chị, khả năng không đơn giản là quỷ đánh tường.”

Thị lực của tôi tốt hơn Quân Chi rất nhiều, theo dị động nhìn lại, thấy có bóng người đang khập khiễng đi về phía chúng tôi, lại còn có không ngừng một người.

Tuy hơi thở rất giống người sống, nhưng tôi lại cảm thấy quái dị, nhắc nhở Quân Chi một tiếng: “Có người lại đây, nhưng không nhất định là người sống.”

“Hiểu rồi.” Tay trái Quân Chi lại lấy ra một lá bùa.

Chúng tôi lưng tựa lưng canh giữ ở trước cột mốc biên giới, rốt cuộc bóng người trong sương trắng dần rõ ràng, là hai bác hơn năm mươi tuổi.

Vừa thấy chúng tôi, một ông bác đến gần cười: “Hai vị từ đâu tới đây?”

Một người khác hát đệm phụ họa: “Lại muốn đi nơi nào?”

Trên người bọn họ truyền đến âm khí nhàn nhạt, tuy cố gắng che dấu thân phận thật sự của mình, nhưng vẫn không giấu được tôi.

Giọng nói này mang theo một loại độc dụ hoặc, dụ hoặc người trả lời, dụ hoặc người theo chân bọn họ đi.

Quân Chi liếc mắt nhìn tôi một cái, thấy sắc mặt tôi nặng nề, hắn cũng không trả lời.

Bọn họ thấy chúng tôi không nói lời nào, lại hỏi: “Cô gái, cháu trai, bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Cháu trai xưng hô như thế nào?” Một người khác hỏi.

Tôi cho Tiểu Tiểu cái ánh mắt, Tiểu Tiểu hiểu ý, tôi hiện ấn ký giữa mày ra.

Hai người vừa thấy, sắc mặt đại biến, xoay người muốn chạy trốn.

Tiểu Tiểu phút chốc bay đến trước mặt bọn họ, phun ra một hỏa cầu nhỏ trước mặt một người trong đó, bức lui người nọ.

Quân Chi bước nhanh tiến lên, một kiếm vỗ vào trên người một người khác.

Hai lá bùa bị tôi và hắn dán ở sau lưng hai ông bác, chỉ nghe thấy một tiếng ô hô, hai bóng đen từ trong thân thể của hai ông bác vụt ra.

Quân Chi lấy ra tấm vải vàng giấu ở trong tay áo, mạnh mẽ ném ra, bao vây hai bóng đen ở trong đó.

Mà thân thể hai bác kia bị lá bùa dán vào, như là khí cầu bay hơi ngã xuống mặt đất, dần biến thành một tấm da người.

Quân Chi thuần thục quấn vải vàng, để bốn chân ở bên nhau, dùng dây thừng buộc chặt miệng sắp mở ra.

Hai bóng đen ở bên trong giãy giụa qua lại, Quân Chi lấy kiếm gỗ đào vỗ bọn họ một cái, đi đến bên người tôi, hai mắt liếc da người trên mặt đất, hỏi: “Đây là thứ gì?”

“Da người.” Trong tiệm của Tiểu Duy đều là loại đồ vật này, chẳng qua đó là sung khí.

Quân Chi ghét bỏ bĩu môi, tay nhấc vải vàng: “Hai quỷ này mặc da người làm gì? Còn có, giữa mày chị đó là thứ gì?”

“Dấu hiệu Minh Cung.” Tôi cười, nhìn vải vàng trong tay hắn, giải thích nói: “Nếu chị đoán không sai, hai con âm sai này hẳn là chạy trốn từ âm phủ, ở chỗ này mặc da người vào giết người càng thọ.”

“Giết người càng thọ?”

Biệt thự có một gian thư phòng, trừ có sách của người sống, cũng có sách của âm phủ. Lúc tôi không có việc gì, sẽ tùy tiện đi tìm tòi, trong đó có một quyển ghi lại một ít chuyện lạ của âm phủ.

Nói là trước đây có âm sai làm chuyện phạm pháp, sợ chịu trách phạt nên từ âm phủ chạy tới dương gian.

Ở dương gian, vì có thể không bị âm phủ phát hiện, bọn họ đã tìm mặc da người, chạy tới ăn ở với người sống. Chỉ cần người sống và bọn họ nói chuyện, hồn phách sẽ không tự giác đi theo chân bọn họ, mà người sống kia còn thừa dương thọ, sẽ nằm ở trên tay âm sai.

Cứ như vậy, có dương thọ, bọn họ có thể tạm thời che dấu âm khí của mình, tránh thoát truy xét của âm phủ.

Tôi nói cho Quân Chi, Quân Chi chỉ vào tấm vải vàng chất vấn: “Các ông là âm sai?”

Thấy dấu hiệu giữa mày của tôi, lại nghe tôi nói lai lịch của bọn họ, hai âm sai biết là tránh không khỏi, nói lời thật: “Trước kia là đúng…”

“Phạm vào chuyện gì?” Quân Chi hỏi.

“Đầu, đầu, đầu cơ trục lợi mảnh nhỏ hồn phách…” Một giọng bên trong run rẩy nói.

Tôi cũng giật mình một chút: “Các ông đầu cơ trục lợi mảnh nhỏ hồn phách từ nơi nào?” Không phải bình thường sau khi âm linh tan hết tu vi, không còn mảnh nhỏ sao.

Hai bọn họ giãy giụa còn không muốn nói, Quân Chi cho cái ánh mắt, sau khi để tôi cầm tấm vải vàng, thoáng hé ra một lỗ hổng, ném bùa dẫn lôi vào.

Chỉ một thoáng, tiếng tia chớp bên trong và tiếng kêu rên không ngừng.

“Các ông nói hay không? Không nói, chỗ của tôi còn có rất nhiều lá bùa khác, sẽ cho các ông thử từng tờ!” Tôi cảm thấy Quân Chi có tiềm chất làm người xấu!

Hai âm sai chỉ vì Quân Chi lạm dụng uy quyền mà thành thật nói.

“Minh Cung có một bảo bối, là một hồ lô bạch ngọc, có thể ở lúc âm linh rải tu vi ra thì thu thập tu vi âm linh phát ra, cũng chính là mảnh nhỏ của hồn phách.”

Quân Chi nghe đến đó, nhìn

Bạn đang đọc Âm Hôn Lúc Nửa Đêm của Mộ Hi Ngôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.