Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12 part 2(end)

Phiên bản Dịch · 3419 chữ

Mọi chuyện chỉ tồi tệ hơn thôi. Đôi khi dường như cô không có cả thời gian cho riêng mình và càng ngày lại càng có thêm nhiều người cần gặp. Đám cưới của Max là lý do cho những bữa tiệc vào mọi tối khi tiệc tùng ngày càng gia tăng chóng mặt. Alma như cá gặp nước, và Harmon hoàn toàn thoải mái với cuộc sống của một quý ông người Anh. Rồi Martine và Steve đến cùng bọn trẻ và họ được đón chào nồng nhiệt. Martine hết sức tâm đầu ý hợp với những cô em gái cởi mở của Max, Emma, Patricia và Victoria, và Prescott House rộn rã với những cuộc chuyện gẫu và tiếng cười của họ.

Những bữa ăn trưa, bữa trà chiều và những cuộc viếng thăm bất tận xen vào giữa những cuộc hẹn với thợ chụp ảnh, người cung cấp thực phẩm và người bán hoa. Váy cưới được là ủi sẵn sàng, những bộ tuxedo đã được lấy từ hàng giặt khô về. Điều kinh ngạc nhất đối với Claire là không ai phải đi thuê quần áo cả. Đó là một cuộc sống dễ chịu, song hành cùng một nhịp đời nhàn tảng, cùng với những đặc quyền đặc lợi được ban tặng.

Chẳng có lúc nào để gặp riêng Max, nhưng làm quen với xuất thân của anh cho cô hiểu nhiều hơn về người đàn ông mà cô đã biết trước đây. Anh sinh ra trong tầng lớp thượng lưu và dù là người không theo phép tắc gia đình, anh cũng không thấy gì bất thường về cuộc đời mình cả. Anh vẫn là Conroy của Hayden- Prescott. Lãnh địa bá tước khá giàu có và bất động sản của gia đình anh không cần phải mở cửa cho khách du lịch để duy trì cuộc sống. Max có tài sản độc lập nhờ quyền thừa kế. Chỉ tài năng và nỗ lực không ngừng khiến anh lúc đầu tới Canada sau đó là Mỹ để chấp nhận thách thức về những thương vụ kinh doanh cấp cao. Kiểu giáo dục quý tộc hàng thế kỷ đang chảy trong huyết quản anh.

Cô không phù hợp với thế giới của anh. Một người đàn ông ở vị trí này cần một người vợ thoải mái trong giao tiếp xã hội và Claire biết rằng cô luôn thích một cuộc sống riêng tư hơn. Cô đã phải cố gắng đến phát bệnh để thích ứng với nhà Halseys và đã thất bại. Sao cô có thể đáp ứng được tiêu chuẩn của nhà Conroys của Hayden-Prescott? Họ là tầng lớp tinh hoa của xã hội, còn cô chỉ là một thư ký quèn ở Houston, Texas.

Những cuộc vui vẫn tiếp tục quanh cô với sự ồn ào huyên náo không thật, và cô cử động như trong mơ, bảo gì làm nấy, trong khi sự chắc chắn mọi chuyện này là sai lầm ngày càng lớn dậy trong cô. Max sẽ nhanh chóng thấy cô không thích hợp thế nào và anh hẳn sẽ mất kiên nhẫn. Cô biết rõ từng giai đoạn, bởi cô đã chịu đựng tất cả trước đây. Lúc đầu anh sẽ mất kiên nhẫn bởi cô không đáp ứng được những kì vọng, rồi sau đó sẽ là sự lãnh đạm, dửng dưng, khi chuyện đó không còn là mối bận tâm nữa. Và cuối cùng anh sẽ cảm thấy thương hại cô. Cô không nghĩ mình chịu được việc anh thương hại mình. Bị tách biệt khỏi anh, không có được sự trấn an từ nỗi mê đắm của anh, Claire rút lại như vẫn thường làm khi cô cố bảo vệ bản thân. Cuộc hôn nhân của họ không có một nền tảng vững chắc ngay cả trong hoàn cảnh tốt nhất, bởi chỉ có một tình yêu không cân xứng gắn kết họ. Những nguyên do Max cầu hôn cô không rõ ràng. Có lẽ anh nghĩ cô phù hợp, có lẽ anh đã sẵn sàng có một gia đình của riêng mình. Nhưng anh không đòi hỏi tình yêu. Trong suốt những lần yêu đương, với đam mê cháy bỏng cao ngất giữa họ tới mức đôi lúc cô thấy mình như vỡ vụn trong tay anh, anh cũng chưa bao giờ nói gì về tình yêu.

Cô phải hoãn đám cưới này lại trước khi nó đi xa hơn. Khi nghĩ về điều mình sắp làm hay bê bối nó gây nên, Claire chợt lạnh cóng người, nhưng cô không thấy có lựa chọn nào khác. Cuộc hôn nhân này đơn giản sẽ chẳng đi đến đâu và nó sẽ huỷ hoại cô nếu một ngày Max xem thường cô vì cô không thể là điều anh muốn, điều anh trông đợi, điều anh xứng đáng có.

Cô đi tới kết luận này vào hôm trước đám cưới, nhưng không có cơ hội nói chuyện với anh. Họ luôn bị gia đình cả hai bên vây quanh, Rome và Sarah cũng nhập vào đám đông. Việc tập dượt đám cưới khởi đầu không vướng mắc gì. Tất cả đều hết sức nhiệt tình, hăng hái cười đùa và ngôi nhà thờ đá lớn cổ kính vang vọng niềm vui sướng của họ. Claire nhìn tất cả với đôi mắt tối ủ rũ, tự hỏi tất cả sẽ nghĩ thế nào về cô khi họ biết đám cưới sẽ bị hoãn lại.

Chúa ơi, cô không thể bỏ anh đứng trước bệ thờ. Lòng tự trọng khủng khiếp của anh không bao giờ tha thứ cho cô vì điều ấy, và cô không thể sống nổi nếu anh căm ghét cô. Quyết định nói chuyện với anh, Claire rẽ lối đi qua đám đông và tóm lấy ống tay áo anh. "Max?"

Anh cười với cô. "Gì thế em?" Rồi một đứa cháu gọi anh, và cô mất sự chú ý của anh. Móng tay cô cắm vào lòng bàn tay khi đứng bên cạnh, cố mỉm cười và cư xử bình thường trong khi cảm thấy trong lòng quá mong manh cứ như sẽ vỡ vụn với chỉ một cái chạm khẽ.

"Max, chuyện quan trọng", cô tuyệt vọng nói. "Em phải nói chuyện với anh".

Max nhìn cô lần nữa và lần này anh thấy khuôn mặt tái nhợt căng thẳng của cô, sự căng cứng trong từng đường gân thớ thịt của cơ thể cô. Anh đặt tay lên tay cô, nắm những ngón tay cô. "Chuyện gì vậy, có gì không ổn à?'

"Đây là chuyện riêng. Chúng ta có thể tới nơi nào nói chuyện được không?" Mắt cô khẩn nài và anh tự động quàng tay quanh cô cứ như có thể che chắn cô khỏi mọi điều làm cô phiền muộn. "Tất nhiên rồi", anh nói, cùng cô tiến tới cửa.

"ÔI, không, đôi chim uyên ương!", ai đó gọi. "Hai người không thể chuồn đi vào đúng đêm trước đám cưới được!".

Max ngoái đầu lại. "Đừng kỳ cục thế chứ", anh nói, đưa Claire ra khỏi cửa. "Tất nhiên là chúng tôi có thể".

Anh đưa cô ra ngoài trong đêm lạnh lẽo của nước Anh, và bóng tối vây lấy họ khi họ đi xuống con đường nhỏ về phía Prescott House, bỏ lại đằng sau lưng ngôi nhà thờ đèn đuốc sáng rực. Bước chân họ lạo xạo trên lối đi rải sỏi và Max kéo cô vào sát hơn cố giữ cánh tay trần khỏi lạnh. "Chuyện gì vậy?" anh hỏi khẽ.

Cô dừng lại và nhắm mắt, cầu khẩn sức mạnh để vượt qua chuyện này. "Tất cả là sai lầm", cô nói bằng giọng nghẹn ngào.

"Cái gì?"

Giá anh đừng có vẻ kiên trì như vậy. Nước mắt dâng đầt đôi mắt cô khi cô nhìn anh trong bóng đêm. "Chuyện này", cô nói, phẩy tay về phía nhà thờ sau lưng họ "Tất cả chuyện này. Anh, em, đám cưới. Em không thể vượt qua chuyện này được".

Anh hít một hơi sâu, và căng thẳng xâm chiếm từng thớ thịt. "Tại sao lại là sai lầm chứ? Anh nghĩ mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp mà. Gia đình anh quý em và em cũng tỏ ra quý mến họ".

"Em có". Nước mắt làm giọng cô vỡ ra, và cô tự hỏi có thể kìm giữ được bao lâu trước khi chìm vào cơn nức nở. "Nhưng anh không thấy chúng ta thiếu cân xứng thế nào à? Em đã bảo anh lần đầu tiên đi chơi cùng nhau là em không ở trong giới của anh, nhưng anh không biết em đúng thế nào! Em không phù hợp với nơi đây. Em không thể là gì hơn chính mình, và em sẽ không bao giờ là một bà vợ quý phái anh cần cả. Kì vọng... của anh quá cao xa". Cô nghẹt thở và không nói thêm gì được nữa nhưng có lẽ điều đó cũng tốt. Không nói một lời cô lột chiếc nhẫn nạm ngọc trai và kim cương ra trả nó cho anh. Anh không cầm, chỉ trân trối nhìn nó khi cô giơ ra trong bàn tay run rẩy.

Claire không kìm được cơn nức nở lâu hơn nữa. Chộp lấy tay anh, cô đặt cái nhẫn vào và gập những ngón tay anh bao lấy nó. "Thế này là tốt nhất", cô khóc, thụt lùi khỏi anh. "Em quá yêu anh nên không thể làm anh thất vọng được".

Cô đi xuôi con ngõ tối, mờ đi vì nước mắt nên không thể trông thấy mình đang đi đâu, cô chỉ biết rằng Prescott House ở cuối đường và cuối cùng cô cũng sẽ tới đó. Nỗi đau đớn bóp nghẹt lấy cô và cô không nghe thấy tiếng chân chạy gấp gáp đằng sau. Một bàn tay rắn chắc túm lấy cô, lắc cô và một tiếng kêu nhỏ vỡ ra trong cổ họng cô. Cô liếc nhìn khuôn mặt anh, khắc nghiệt và điên giận, trước khi anh quăng cô qua vai và bắt đầu quay trở lại.

"Max, chờ đã!". Cô hổn hển, giật mình hoảng hốt . "Anh không thể... anh làm gì vậy?"

"Mang người đàn bà của anh đi", anh ngắt lời, đôi chân dài rút ngắn khoảng cách khi anh sải bước về phía nhà thờ.

Mọi người đang tụ tập phía trước nhà thờ chuyện gẫu trước khi đi tới Hayden Hill cho bữa tiệc sau buổi tập dượt. Khi Max xuất hiện trong tầm nhìn, có một khoảnh chắc chết lặng, và Claire chôn mặt cô vào lưng anh.

"Anh muốn nói", anh trai Clayton lè nhè. "Ngày mai không đủ thời gian cho việc đó à?"

"Không", Max ngắt lời, thậm chí không nhìn xung quanh. "Em sẽ lấy xe anh".

"Anh biết rồi", Clayton nói, nhìn Max mở cửa chiếc Mercedes và đặt Claire vào trong. Claire vùi mặt vào hai bàn tay, quá khổ sở tới mức ngượng ngùng chỉ là một phần qúa nhỏ trong nỗi thống khổ của cô lúc này.

Rome Matthews cười toe toét, nghĩ về lúc anh mang người đàn bà của mình rời khỏi bữa tiệc.

Đứng trên bậc cấp, tao nhã trong bộ lễ phục linen trắng ngà với trang sức ngọc trai, Lady Alicia ngắm con trai lái xe đi cùng cô dâu tương lai. "Mọi người có nghĩ", bà trầm ngâm, "chẳng có lý do nào để chờ chúng không? Không, chắc chắn là không. Chúng ta sẽ nhập tiệc mà không có chúng", bà quyết định.

Max lái xe một lúc lâu, cơn giận dữ nổ lách tách quanh anh như một ngọn lửa hữu hình. Claire ngồi im, mắt cô cháy lên thắc mắc, liệu anh đang mang cô tới nơi nào cụ thể hay anh chỉ đơn giản lái xe lòng vòng không mục đích, nhưng cô không dám hỏi. Cô đã có câu trả lời cho câu hỏi của mình khi anh đánh xe vào sân một quán trọ nhỏ.

"Chúng ta làm gì ở đây vậy?" cô hổn hển khi anh bước khỏi xe và đưa tay vào kéo cô ra. Anh thô lỗ đút chiếc nhẫn trở lại ngón tay cô.

Anh không trả lời mà kéo cô vào quán trọ. Đó là một quán trọ nhỏ đơn sơ đúng kiểu quán trọ nằm trên những con đường của nước Anh đã nhiều thế kỷ. Có một quán rượu ở tầng trệt, và phòng cho thuê bên trên. Max ký giấy tờ, trả tiền cho chủ quán và kéo Claire theo anh lên những bậc thang hẹp, trong khi chủ quán nhìn họ với vẻ hơi tò mò. Dừng trước cửa, Max mở khoá và kéo Claire vào trong, rồi xoay người khoá cửa lại.

"Giờ", anh nói, giọng thô ráp vì giận dữ. "Chúng ta sẽ nói chuyện. Đầu tiên, tiêu chuẩn và sự kì vọng duy nhất mà em đang áp vào bản thân là của chính em. Không ai trông chờ hay muốn em là bất cứ gì khác ngoài em ra. Anh không muốn em hoàn hảo, vì thật khốn nạn cho anh nếu phải cố sống theo bởi anh cũng không hoàn hảo. Anh không muốn một con búp bê không bao giờ mắc lỗi. Anh muốn em. Còn cái rác rưởi về bà vợ quý tộc mà anh xứng đáng có..." Anh ngưng lại, nắm tay xiết chặt cứng trong cơn thịnh nộ. Claire thấy cô lùi dần sang bên kia phòng, mắt cô mở to nhìn anh trân trối. Cô không tin cơn giận này lại cháy bùng lên như vậy, mắt anh như như tia la de thiêu đốt cô.

Anh bắt đầu cởi cúc áo sơ mi với những cử động mạnh mẽ. "Anh là một người đàn ông, không phải là một tước vị và cái tước vị chó chết đó dù sao cũng không phải của anh. Anh trai anh là bá tước và nhờ trời anh ấy mạnh khoẻ với hai đứa con trai thừa kế tứơc hiệu trước khi nó chuyển giao đến anh. Anh không muốn tước hiệu này. Giờ anh là một công dân Mỹ, anh có việc làm với vô số trách nhiệm khốn khiếp khiến anh phải quan tâm theo cách mà một bá tước không bao giờ phải làm, và anh có một gia đình anh yêu quý. Anh cũng có một phụ nữ anh yêu và anh sẽ bị tống xuống địa ngục khốn kiếp nếu để em rời anh lúc này". Anh cởi áo sơ mi và quăng sang bên rồi cởi thắt lưng và kéo khoá quần.

"Nếu em không muốn cưới, được thôi", anh dằn từng từ, hoàn toàn trần truồng. Claire nhìn anh chằm chằm, miệng bỗng dưng khô khốc. "Chúng ta sẽ chỉ chung sống thôi, nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ không chung sống, dù có cưới hay không. Em là người đàn bà duy nhất khiến anh cuồng dại tới mức mất tự chủ và là người đàn bà duy nhất anh từng gặp khiến anh yêu nhiều tới mức đau đớn vì điều ấy. Anh suýt huỷ hoại nó từ đầu vì không hoàn toàn trung thực với em, và em không còn tin anh nữa. Em không bao giờ tin anh nữa, phải không? Tệ hại khốn khiếp, bởi anh không để em đi đâu. Rõ chưa?"

Claire nuốt ực, nhìn anh. Anh quá đẹp tới mức cô đau lòng. "Anh có biết anh vừa nói bao nhiêu từ "khốn khiếp" và "chó chết" không?", cô thì thầm.

"Điều đó khác cái chó chết gì hả?" anh hỏi, hiên ngang băng qua phòng túm lấy cô quẳng lên giường.

Cô nảy lên và chụp vội tấm trải giường để khỏi rơi xuống. "Anh chưa bao giờ nói rằng anh yêu em lúc trước". Giọng cô nghe thật lạ, gần như rít lên.

Anh trừng trừng nhìn cô, với ra sau lưng cô cởi khoá váy. "Đó là một tội lỗi không thể tha thứ được à? Em cũng chưa bao giờ nói em yêu anh cả, đến khi em buột ra đúng vào lúc bảo rằng không thể cưới anh. Em có nghĩ điều đó tác động đến anh thế nào không? Anh đã cố trong nhiều tuần để em lại tin cậy anh, tự hỏi em có bao giờ yêu anh không và em ném điều đó vào mặt anh như thế đấy".

[ alobooks ]

Anh kéo tuột váy cô ra và Claire đặt tay lên ngực anh, tim đập mạnh tới mức không nghĩ ngợi được gì nữa. "Max, chờ đã. Tại sao chúng ta lại ở đây ?'

"Thật rõ ràng, phải không. Anh sẽ có đêm tân hôn dù em có quyết định không cưới xin gì đi nữa. Anh yêu em và anh nhắc lại, anh sẽ không để em đi đâu"

"Mọi người sẽ nghĩ gì chứ?"

"Anh không quan tâm". Anh ngừng lại, nhìn xuống cô với đôi mắt nóng bỏng. "Anh yêu em. Em quan trọng đối với anh hơn bất cứ ai trên trái đất này và anh sẽ đi trên nước sôi lửa bỏng để đến với em".

Anh cả quyết cởi hết quần áo cô, và cái nhìn đăm đắm lang thang khắp cơ thể mảnh dẻ của cô. Trước đây anh đã thô lỗ, nhưng sự vuốt ve mơn trớn lúc này lại quá sức dịu dàng, gần như một lời thì thầm của gió khi anh tách chân cô ra và đẩy vào trong. Claire chấp nhận anh, cơ thể cô uốn cong vì thích thú, tay cô bám dính lấy anh. Cô quá yêu anh đến mức cô nghĩ sẽ nổ tung vì điều ấy và điều đó hiển hiện trong mắt cô khi anh chống người lên khuỷu tay bên trên cô.

"Hãy làm điều này lần nữa nhé" anh thì thào. "Anh yêu em, Claire Westbrook, vì tất cả những gì em đại diện. Em dịu dàng, đáng yêu và mắt em luôn có những giấc mơ mà anh muốn được chia sẻ. Em sẽ cưới anh chứ?"

Cô chưa bao giờ tin rằng mình có thể bay cao đến thế. Tay cô quấn lấy cổ anh, nâng mình lên để áp miệng mình vào anh, cô nhìn lên đôi mắt xanh biển chói ngời và nói "Vâng".


Cô bước xuống dọc lối đi trong giáo đường lớn cổ kính với chiếc váy satin màu kem sột soạt và chiếc mạng trải dài sau lưng. Cánh tay của bố vững vàng dưới tay cô. Những khuôn mặt thân thuộc và yêu dấu hướng về cô khi cô bước qua, khuôn mặt của rất nhiều người cô đã gặp những tuần vừa rồi, tất cả tươi cừoi rạng rõ với cô. Sarah Matthews, nhợt nhạt và thanh thản, với lũ trẻ bên cạnh, Derek Taliferro, đôi mắt vàng khôn ngoan vượt quá tuổi tác, cười khi nhìn cô. Alma vừa khóc vừa cười cùng lúc và nhìn vẫn đẹp trong lúc ấy. Lady Alicia, mắt bà tràn đầy tự hào. Ở bệ thờ, Martine và những em gái của Max, bốn mái đầu với những sắc độ vàng khác nhau đang đợi cô. Rome Matthews đứng cạnh Max, đôi mắt đen của anh dò tìm vợ mình nơi cô ngồi trong dãy ghế riêng ở nhà thờ và một thông điệp thầm lặng trao gửi giữa họ. Clayton cũng đứng đó với hai cháu của Max.

Max, dong dỏng cao, đẹp trai khó tin và yêu dấu tới mức nhìn anh cũng làm cô đau đớn. Hình ảnh anh nhoè đi bởi cô đang đeo mạng che mặt, nhưng anh đang ngắm nhìn cô, có một tia sáng rực ẩm ướt trong mắt anh như tia sáng long lanh của biển .

Bố cô trao tay cô cho Max khi anh tới bên cô. Chiếc nhẫn ngọc trai trên tay cô sáng lung linh trong ánh vàng của những cây nến dài toả ánh sáng huyền ảo khắp nhà thờ.

Max nắm tay cô nồng ấm và cô nhìn anh. Mắt anh điềm tĩnh, kiên định. Mắt cô như đôi hồ tối bí ẩn, những chẳng còn bí mật nào giữa họ nữa. Quay về phía bệ thờ, họ bắt đầu nói lời tuyên thệ của chính mình.

-Hết-

Bạn đang đọc Almost Forever của Linda Howard
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.