Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1521 chữ

Tiết cuối cùng của hôm nay là thể chất.

Cậu nhanh chóng mặc đồng phục thể dục, mang giày rồi đi ra ngoài sân. Tiết này lớp cậu chia sân với một lớp năm ba. Nhưng lớp nào không trúng lại trúng ngay lớp của Fuji tiền bối và Kikumaru tiền bối.

Phía Fuji và Kikumaru.

Anh đứng nhìn một lượt các học sinh năm nhất, ánh mắt chú ý tới thân ảnh nhỏ bé kia. Đơ người một lúc sau đó kéo tay của Fuji nói:

- Fujiko-chan~. Cậu mau nhìn kìa. Đáng yêu quá. Sao giờ tớ mới biết trường mình có đàn em đáng yêu vậy nhỉ. Nhỏ nhỏ xinh xinh, ôm hẳn là rất thích tay nha. Tớ muốn đem em ấy về nuôi quá nya~.

Kikumaru một tay kéo áo của Fuji, tay kia lại điên cuồng hướng nơi Ryoma đang đứng mà vẫy:

- Ochibi!!! Ochibi!!! Nhìn hướng này nè!!!

Tiếng gọi của Kikumaru làm cho cả đám học sinh năm nhất hoang mang, họ không biết tiền bối đang gọi ai. Có người còn tự cho rằng tiền bối đang gọi mình. Sau đó liền xuất hiện một cảnh tượng lạ lùng là cả lớp năm nhất quay lại hướng Kikumaru vẫy tay.

Riêng cậu bất động một chỗ, Ryoma nghe thấy biệt danh quen thuộc cũng chỉ là nghi hoặc quay sang nhìn vị tiền bối đang lao nhao một cái. Sau đó liền lơ đi, tiếp tục khởi động.

- Pfu... haha... xem tình cảnh thật là hùng hậu nha Eiji!

Fuji không nhịn được khúc khích cười, điều này khiến cho mấy bạn fangirl của anh gần đó chịu không nổi đồng loạt hú hét lên.

- Hm, fangirl của cậu cũng đâu có thua... - Kikumaru bĩu môi, xoa lấy lỗ tai đáng thương đang bị tiếng hú hét tra tấn.

- Nhưng mà Ochibi đáng yêu nhà tớ đúng là không giống như mấy người khác nha! Manh manh cute qué trời a~. – Kikumaru bấn loạn.

- Nhà cậu? Cậu vừa mới nhìn thấy đi... - Fuji nhướn mày nhìn cậu bạn vẫn còn đang bám trên người mình.

- Ừ! Đàn em đáng yêu như vậy, tớ thu chắc rồi! - Kikumaru hùng hổ nói.

Như để chứng minh điều mình vừa nói, Kikumaru chạy nhanh tới chỗ Ryoma đang đứng, nhào lên ôm chầm lấy cậu:

- Bắt được em rồi nha, Ochibi!!! Ochibi đáng yêu quá. Muốn ôm ôm~.

Cậu im lặng, không một chút phản ứng. Cậu cảm nhận được có vài ánh nhìn đố kị xen lẫn hả hê hướng về phía cậu. Do cậu đang cúi xuống nên có thể nhìn thấy được chân của mình, hay nói đúng hơn là chiếc giày bên trái của mình bắt đầu được nhuốm lên màu đỏ. Im lặng, mặc kệ người đang làm loạn phía sau mình. Fuji nhìn nhận tình hình, liền nhanh chóng tới chỗ cậu mà kéo cái con người đang ôm cậu ra, nói:

- Eiji. Cậu mau nhìn chân em ấy đi. Đừng đè lên em ấy nữa.

Kikumaru lúc này mới nhìn xuống. Hoảng hốt:

- Ochibi, chân của em chảy nhiều máu quá. Anh bế em lên phòng y...

Anh chưa nói xong cậu đã chen ngang:

- Không sao. Em ổn, em có thể tự đi.

- Em... em không thấy đau sao... - Kikumaru sợ hãi nhìn giày đang nhuốm máu ngày càng nhiều kia.

- Có lẽ là vậy... - Cậu vừa nói dứt liền cảm thấy có người bế cậu lên. Anh không còn tâm tư gì nghe cậu nói như vậy, liền bế thốc cậu lên rồi chạy nhanh lên phòng y tế.

Bị tiền bối bế kiểu công chúa chạy hơn nửa cái trường. Cậu, một người con trai 26 tuổi không thể nào chấp nhận được chuyện này, cực kì xấu hổ.

Trong khi đó, Fuji vẫn đứng nhìn xuống dấu chân bằng máu mà Ryoma để lại. Đôi mắt xanh lam trong vắt xinh đẹp từ từ hé mở ra, lạnh lùng quét một vòng, nhìn những người xung quanh. Tác dụng gần giống như Tezuka đang ở đấy vậy, tất cả mọi người đều run rẩy cả lên. Mặc dù anh cũng mới gặp cậu lần đầu, nhưng có điều gì đó mách bảo anh nên bảo vệ đứa nhỏ này. Và khi nhìn thấy chân cậu đầy máu, Fuji chỉ còn thiếu chút nữa là phát giận lên mọi người. Hướng giáo viên xin phép cho cả Ryoma, Kikumaru lẫn bản thân nghỉ tiết. Sau đó anh cất bước về phía phòng y tế. Anh sợ nếu tiếp tục ở lại chỗ này anh sẽ không giữ được hình tượng mà đánh đám người kia cho đến khi kẻ gây chuyện này đứng ra nhận mất.

Phòng y tế bật mở thiếu điều gần như long bản lề, vừa hay Oishi và Momoshiro đang ở trong đó. Chấn thương ở chân của Momoshiro chưa hồi phục hẳn nên Oishi đang trực phòng y tế giúp anh làm kiểm tra. Cô y tế của bọn họ đã rời khỏi và đi đâu đó được một lúc rồi.

Thấy Kikumaru bế một cậu bé xồng xộc chạy vào, Oishi cùng Momoshiro đơ ra một lúc. Nhìn xuống phía đôi giày đang nhỏ giọt máu liền hoảng hốt.

- Oishi!!! Nhanh lên. Ochibi chảy máu nhiều lắm! - Kikumaru đặt Ryoma ngồi trên giường bệnh trong phòng, hướng Oishi vừa bị dọa ngây người kéo tay lại chỗ cậu.

- Echizen-kun? Chuyện gì xảy ra với chân của em vậy? - Oishi lập tức tỉnh táo, lo lắng tiến tới cẩn thận giúp Ryoma cởi giày ra.

Ryoma im lặng, không lên tiếng, và rất nhanh mọi người biết được đáp án. Có vài lưỡi dao ở trong giày của cậu, giấu đi bởi miếng lót giày. Lúc đeo vào sẽ không có cảm giác gì, nhưng nếu cử động mạnh, lưỡi dao sẽ từ từ cắt qua miếng lót và cắt vào chân cậu. Lúc vừa rồi Kikumaru đột ngột đè nặng tới khiến lưỡi dao trực tiếp cắt qua, dẫn tới tình hình hiện tại.

- Sau bóng ném là chạy tiếp sức... - Fuji lên tiếng, bước từ ngoài vào. Câu nói này thành công làm cho mọi người một phen sợ hãi.

- Thật là ác... – Cả ba người kia không hẹn mà cùng nói.

Momoshiro đứng một bên xem Oishi băng bó cho câu, không kìm được cũng cảm thấy sợ hãi. Vừa rồi nghe Oishi kêu tên, anh liền nhận ra đây là cậu nhóc hôm trước mình gặp. Hôm trước đã thấy thái độ của bạn cùng lớp đối cậu không tốt, không ngờ lại còn ác đến tận tình trạng này.

- Là do anh làm em bị thương, xin lỗi nha Ochibi!!! - Kikumaru đã muốn khóc lên, bình thường vô tâm vô tư, nhưng hôm nay lại gặp được cảnh này anh cũng bị dọa tới sợ hãi.

- Nếu anh không làm như vậy, sớm muộn cũng bị thương thôi. Có thể là nặng hơn nữa. Không cần nghĩ nhiều đâu, tiền bối. - Ryoma lúc này mới mở miệng, nhẹ giọng trấn an anh.

Oishi sau khi băng bó cho cậu xong thì gọi điện cho Tezuka tới. Hiện tại lớp anh đang trong tiết tự học, nên anh và Tezuka đi làm công việc theo chức vụ của mình. Nghĩ thôi cũng đã thấy sợ hãi rồi, nếu anh không ở đây thì chắc Ryoma sẽ... anh lắc mạnh đầu, không giám nghĩ tới từ đó. Chờ Tezuka cùng với Inui hóng hớt đến, Oishi đem chuyện lúc nãy kể cho hai người nghe.

- Ryoma, em là bị bắt nạn? – Tezuka nhìn cậu, ai cũng có thể nhìn thấy được tia lo lắng trên mặt của anh.

- Te... Kunimitsu-nii... Em không sao đâu. Anh đừng lo. – Cậu nghiêng đầu sang một bên, tránh đi ánh mắt của Tezuka. Ngay sau đó cậu nhận được một bàn tay to lớn xoa đầu trấn an cậu. Nhận được sự dịu dàng đó, cơ thể cậu cũng từ từ thả lỏng ra. Hiện tại nếu cậu nói ra, cơ thể cậu sẽ tự nhận bản thân là kẻ yếu đuối, đáng thương và tự mình suy sụp mất.

- Không nói cũng không sao... - Tezuka.

Chưa kịp thở phào, Ryoma nghe thấy tiếng lật sổ. Inui mắt kính lóe lên một tia quỷ dị.

- Không cần em nói, anh đã có sẵn dữ liệu rồi. - Inui mỉm cười.

Ryoma bắt đầu tiến hành tự kỉ đối thoại trong đầu để cơ thể mình bình tĩnh lại. Khi mà Inui đem hết từ ngày tháng năm sinh đến thân phận và chuyện trong một tháng nay của cậu nói ra. Cậu không thích điều này. Và bằng một cách nào đó, cậu biết mọi người là đang lo lắng cho sự an toàn của bản thân cậu. Nhưng len lói đâu đó vẫn có chút gì đó tự nói rằng họ là đang thương hại cậu...

Linh hồn kia, đang co ro lại. Những tin sáng xung quanh đang dần dần tắt. Cậu phải làm sao đây?

---o0o---

Bạn đang đọc [AllRyoma] Trở Lại Làm Con Người Mới sáng tác bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.