Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trọng sinh?

Tiểu thuyết gốc · 1399 chữ

Bước lên trên bục trao giải cao nhất, nhận lấy chiếc cúp vô địch trong tay, nở nụ cười nhẹ trên môi với mọi người. Nhưng nụ cười ấy ngay lập tức tắt, thay vào đó là một nỗi buồn mang mác xuất hiện trên gương mặt thanh tú kia khi đứng trước di ảnh của cha mẹ:

- Cha, mẹ... con đã hoàn thành ước mong của hai người rồi đây. Mong hai người ở trên cao sẽ thật hạnh phúc nhé! Con ở đây rất tốt, có các senpai và bạn bè quan tâm rất nhiều.

Vâng, đó là Ryoma, Echizen Ryoma. Một thiếu niên 26 tuổi, Ryoma đang đứng trên đỉnh cao của bộ môn tennis. NHƯNG! Quanh cậu, thật cô độc. Cho dù có các senpai, các bạn bè quan tâm, nhưng nó không thể nào vơi đi nỗi mất mát gia đình này cả. Cha mẹ cậu đã mất trong vụ tai nạn xe khi cậu 20 tuổi. Và dù cho cậu đã vượt qua nỗi đau này, nhưng đâu đó trong trái tim cậu, nó vẫn còn âm ỉ chút bi thương.

- Haizzzzzz, có lẽ nên quay lại Nhật Bản nhỉ?

Ryoma nói là làm. Cậu thu dọn đồ đạc rồi rời đi, trước khi lên máy bay cậu mới nhắn tin báo cho Kevin rằng cậu sẽ trở về Nhật. Cậu bạn thân của cậu khi nhận được tin nhắn của cậu cũng là lúc tin tức chiếc máy mang số hiệu XXXX phát nổ đột xuất, nó cũng là chiếc máy bay mà cậu đang ngồi trên đó.

- Ry... Ryoma...

" Reng reng reng"

Ryoma tỉnh dậy với cái đầu nặng trịch. Cậu nhớ không lầm, cậu đã bị tai nạn máy bay. Nếu còn sống thì giờ cậu phải ở trong bệnh viện nhỉ? Đảo mặt nhìn qua căn phòng. "A, đây là căn phòng mình sống ở Nhật lúc nhỏ mà nhỉ?" Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cậu. Nhanh chân bước xuống giường và đi vào phòng tắm, cậu nhìn chính mình trong giương. Ôi trời, đây chẳng phải là cậu lúc nhỏ sao?

Lại nhanh chân chạy ra ngoài bàn học. Nhìn tờ lịch trên tường. Và liếc mắt nhìn thấy một quyển sổ xanh trên bàn. Cậu cầm lấy nó mở ra đọc. Ha, giờ thì cậu đã hiểu vì sao cậu ở đây rồi.

Quá khứ nơi đây với nơi trước không giống nhau ngoại trừ một điểm. Cha mẹ cậu đã mất, mất do máy bay phát nổi khi từ Nhật Bản qua Mỹ. Và khác ở chỗ, Ryoma nơi đây lại không thể vượt qua như cậu. Cha mẹ mất giữa lúc giải đấu tennis thiếu niên diễn ra, Ryoma nơi đây do sốc tâm lý nên đã bỏ quyền thi đấu và trở về Nhật Bản. Từ đó không còn chơi tennis.

Theo như kí ức đời trước của cậu, thời điểm hiện tại cậu mới bắt đầu từ Mỹ về đây. Còn Ryoma ở đây đã nhập học ở Seigaku hơn 1 tháng rồi. Đối bạn bè thì ít nói, không giao tiếp nhiều, thành tích học tập thì luôn xếp thứ nhất từ dưới đếm lên. Thêm mái tóc để dài qua mắt, nên mọi người luôn hiểu lầm biểu cảm của cậu. Điều này làm cho cả trường bắt đầu ghét cậu, ngoài đội tennis ra vì họ đang đi thi đấu.

Quá áp lực với cuộc sống nên cậu bé này, ngày hôm qua đã uống nhiều thuốc ngủ để tự tử. Và hiển nhiên, cậu thay thế người kia mà tiến vào đón nhận thân xác này.

Hiện tại trường đang cho học sinh nghỉ học 1 tuần vì trường đang tu sửa lại một số chỗ. Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi đứng dậy, quyết định thay đổi cuộc sống này. Bước xuống cầu thang, cậu nhìn thấy Karupin đang nằm ôm cây bông ở bậc dưới. Karupin khi nhìn thấy chủ nhân liền nhào đến, bám lấy áo cậu mong được cậu vuốt ve, nhìn nó cậu nhẹ cười:

- Karupin, xin lỗi mi vì đã bỏ bê mi nhé. Từ giờ ta chỉ còn biết dựa vào mi mà sống thôi.

Cậu ngước mắt nhìn quanh căn nhà, nó vẫn chẳng thay đổi gì ngoài một việc quá nhiều bụi bặm. Người ngoài nhìn vào có thể nghĩ đây là nhà hoang cũng không chừng. Tiến vào nhà bếp, cậu thấy đồ ăn cho mèo ở góc tủ, cầm lấy nó đổ ra cho Karupin ăn. Còn cậu thì pha tạm một gói mì ăn sáng rồi bắt tay vào dọn dẹp căn nhà này. Với cái thân thể lười vận động này, cậu mấy nguyên một buổi sáng để dọn dẹp nó. Trước khi dọn dẹp, cậu đem mái tóc của mình buộc gọn lên. Nếu như có ai đó ở bên cạnh nhìn thấy hình ảnh này, chắc chắn họ sẽ gọi cấp cứu truyền máu sớm...

Trải qua một buổi sáng dọn dẹp đầy cực khổ, cậu nhìn lại thành quả của mình. Căn nhà đã trở nên sạch sẽ, không còn tí bụi bặm nào cả. Tất cả đồ đạc cần giặt cậu đều đem vất vào máy giặt và đã được đem ra ngoài phơi. Cũng may hôm nay trời nắng nên chăn và quần áo sẽ sớm khô thôi. Đến buổi chiều, cậu lại bắt tay vào việc làm cỏ ở ngoài sân. Cảm thấy mình thật là chăm chỉ. Trong một ngày mà ngôi nhà đã tươm tất đâu vào đấy. Cậu tự thưởng cho mình vài (chục) lon ponta.

Sáng hôm sau.

Sau khi vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong xuôi. Cậu cầm cây vợt đã bị vất trong kho hơn 2 tháng đem đi sửa, tiện đường đi cắt tóc luôn.

Tại cửa hàng sửa vợt.

- Ry... Ryoma-kun. – Bác Haritatsu ngạc nhiên khi thấy cậu đến đây.

- Chào bác, nhờ bác sửa giúp cháu cây vợt này. – Ryoma.

- Cháu... cháu đã nghĩ thông suốt rồi sao. Thật tốt quá. Nanjirou nếu biết chắc hẳn sẽ rất vui mừng đây. – Haritatsu-san hướng cậu cười nói.

- Cháu đoán vậy. – Ryoma.

- Mà ở một mình có tốt không đấy. Hay cháu chuyển qua đây ở với ta cùng cho vui. Nhà ta cũng có một vài đứa nhỏ nữa. – Haritatsu-san.

- Dạ thôi. Cháu sống một mình vẫn ổn. – Ryoma.

- Vậy cháu xin phép. Ít nữa cháu sẽ qua lại lấy vợt sau.

Nói rồi cậu rời đi.

- Nanjirou, giờ cậu có thể yên tâm nơi suối vàng rồi. Thằng bé... Ryoma đã vượt qua được cú sốc này rồi. - Haritatsu-san nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, mỉm cười rồi bắt tay vào sửa vợt.

- Ara. Cây vợt này là tâm huyết của mình. Vậy mà thằng nhóc lại để nó thành như này. Thật là...

Haritatsu nhìn cây vợt hỏng ở trên tay mình, rồi lại nhìn hai cây vợt khác ở trong túi đựng, thầm nghĩ: "Chắc hôm nay phải đóng cửa tiệm để sửa cho thằng bé mất."

Bên phía Ryoma.

Sau khi cắt tóc xong, cậu liền qua siêu thị mua đồ để nấu bữa trưa, tiện mua thêm ít đồ dùng cá nhân và một vài thứ khác nữa. Ryoma ở đời trước, cậu đã học thêm nấu ăn, may vá, chữa thương và nhiều cái khác cần cho cuộc sống hàng ngày nữa. Cũng phải, cha mẹ cậu đã mất rồi, sống một mình không tự lo cho mình thì ai lo cho chứ. Phần tiền nong, cha cậu để lại cho cậu cả một gia tài đồ sộ của ông, ông là một tay vợt chuyên nghiệp mà, nên gia tài này cũng không có gì cần quan tâm quá.

Tới chiều tối. Cậu đến cửa hàng sửa vợt, lấy cây vợt về. Trên đường về, cậu có thể cảm thấy cơ thể này có chút lo lắng. Thầm nói với chính mình: " Cậu yên tâm đi, tôi sẽ thay đổi cuộc sống này sang một trang mới. Hãy yên tâm yên nghỉ nhé."

Và, cảm giác lo lắng trong lòng dần dần lắng xuống. Cậu nghe thấy từ đâu đó vang lên tiếng nói mang theo âm điệu buồn vui lẫn lộn.

Cảm ơn cậu, Echizen Ryoma ở thế giới khác!

---o0o---

Bạn đang đọc [AllRyoma] Trở Lại Làm Con Người Mới sáng tác bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 204

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.