Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử Pháp

3288 chữ

Lúc Triệu gia gặp đại nạn, triều đình cũng đang đối mặt với một hồi rung chuyển lớn. Thánh Nguyên Đế lệnh Thái Thường phác thảo điều lệnh mới, có ý đồ áp chế thậm chí là chia cắt tướng quyền, mà quý tộc thuộc Cửu Lê tộc cũng không cam tâm thực quyền bị người Hán cướp mất, liên hợp với vài vị thân vương đưa ra sách lược phân chia cấp bậc nhân khẩu.

Nếu như trước kia, Thánh Nguyên Đế có lẽ sẽ cẩn thận cân nhắc, nhưng hiện tại, hắn đã tìm được biện pháp thiết thực hữu hiệu hơn để áp chế tướng quyền, càng hiểu được sức mạnh ủng hộ hay phải đối của quần chúng dân chúng, muốn đi ngược lại, làm rối loạn nền tảng lập quốc như thế nào? Trước mặt văn võ bá quan trong triều hắn ném tấu chương trở về, chỉ hỏi chư vị thân vương sáu ấn đề: Một, nơi này có phải là đất Trung Nguyên hay không? Hai, nơi này người Hán có bao nhiêu, người Cửu Lê tộc có bao nhiêu? Ba, quân đội người Hán có bao nhiêu, quân đội người Cửu Lê tộc có bao nhiêu? Bốn, tướng lĩnh người Hán có bao nhiêu, tướng lĩnh người Cửu Lê tộc có bao nhiêu? Năm, quan văn người Hán có bao nhiêu, quan văn người Cửu Lê tộc có bao nhiêu? Sáu, chiến lược lấy ít thắng nhiều, đời này các ngươi đánh qua mấy lần? Mưu tính lấy vạn người nghiền áp hàng tỉ vạn người, các ngươi lấy lực lượng từ đâu?

Chư vị thân vương bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, chật vật chịu thua, thần tử người Hán lại càng thêm kính phục đối với Hoàng thượng.

Sau khi nhiễu loạn trong việc phân chia nhân khẩu được ổn định, Thánh Nguyên Đế đưa ra thể chế “Nhị phủ tam tư”, trên mặt nổi là vì việc xử lý triều chính hiệu quả và nhanh chóng hơn, trên thực tế là liên tục hủy đi từng phần quyền lực của Thừa tướng, tất nhiên là lọt vào phản đối kịch liệt của Thừa tướng. Nhưng hắn cũng không gấp, để Thái Thường đưa bản phác thảo điều lệnh phân phát cho văn võ bá quan, để bọn họ tự trở về rồi xem, chậm rãi cân nhắc cái lợi và hại trong đó.

Người thuộc đảng phái Thừa tướng nắm toàn bộ quyền lực quân sự và chính trị, trước kia quan võ trong triều đình chỉ là vật bài trí, hiện tại thấy Hoàng thượng muốn lập ra một Xu Mật Viện, để cho bọn họ quản lý quân vụ, tất nhiên là cầu còn không được, lúc ấy toàn thể đều đứng ra tán thành. Lại nói, quan viên thuộc đảng phái Thừa tường dù chưa tỏ thái độ, nhưng sau khi cầm bản phác thảo về nhà xem xét lại, liên tục cân nhắc, cảm thấy đây là một cơ hội tốt để xuất đầu, trong lòng đã bắt đầu sinh ra dao động.

Thánh Nguyên Đế không chút sốt ruột, mỗi ngày lúc lên triều nghị sự, chủ trương này chắc chắn sẽ được đưa ra, lệnh cho triều thần thương thảo cùng biểu quyết, ngày thứ nhất chỉ có võ quan cùng đảng phái Đế sư nhiệt liệt hưởng ứng; Ngày thứ hai có thêm vài quan viên phía trung lập đứng ra; Ngày thứ ba lại nhiều thêm một ít; Ngày thứ tư…… Dần dần, không ngừng có người đứng ra tán thành, hoặc là chủ động nộp tấu chương, việc nhỏ hoàn thành không đáng kể, nhịn hơn một tháng, Vương thừa tướng đã là một cây chẳng chống vững nhà, bị chúng bạn xa lánh, không thể không thuận theo đa số văn võ bá quan, thông qua thể chế “Nhị phủ tam tư”.

Từ nay về sau, Thừa tướng đã không thể độc quyền triều chính nữa, áp đảo hoàng quyền, thế gia vọng tộc cùng Hoàng đế song song thống trị thiên hạ, cục diện dần dần bị phá vỡ, cuối cùng là triệt để bị tiêu diệt. Lúc nghị sự, Thánh Nguyên Đế lại ném ra chương trình cải cách thuế pháp cùng phân chia đất đai, âm thanh phản đối quả nhiên giảm đi rất nhiều, cũng có triều thần đưa ra một số phương pháp nếu hắn thi hành sẽ có hiệu quả hơn, hàng đầu thì đưa ra phương pháp điều tra nhân khẩu, hoàn thiện hộ tịch, tiếp tục phân chia ruộng đất.

Nhưng thế gia vọng tộc cuối cùng vẫn có vài phần bản lĩnh, ở trường hợp tiên quyết là không xâm phạm nghiêm trọng đến ích lợi của bọn họ, nếu không, bọn họ không có khả năng không có chút phản kích nào, bọn họ thả ra lời đồn đãi, nói những quan lại nhỏ ở thôn quê không phải là điều tra nhân khẩu, mà là bắt tráng đinh, nếu không đưa đi sửa chữa và xây dựng kiến trúc tương tự với Trường Thành, thì là phải xung phong ra tiền tuyến liều chết giết giặc, đảm đương làm vật hi sinh. Ý nói Thánh Nguyên Đế muốn noi theo Bạo Tần (vua tàn bạo), thi hành phép nghiêm hình nặng, thi hành kế sách muốn đầu độc dân hại dân, lại sửa thuế hộ thành thuế thân, hoặc hai thuế song song (thi hành cả 2 thuế), quả thật là sâu sắc tăng thêm gánh nặng cho dân chúng, chỉ vì cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân cung chính mình hưởng lạc….vân vân.

(Phép nghiêm hình nặng*: khắc nghiệt, nghiêm ngặt

Thuế theo hộ thành thuế thân*: ta giải thích chút thuế theo hộ ở đây có nghĩa là thuế theo hộ gia đình. Còn thuế thân là thuế tính theo đầu người. Ví dụ nhé: Nhà A có 4 ng, nhà B có 5 người, nếu theo thuế hộ thì 2 nhà sẽ đóng thuế bằng nhau nhưng nếu theo thuế thân thì nhà B sẽ phải đóng thuế nhiều hơn nhà A vì nhà B nhiều người hơn. ^^)

Thánh Nguyên Đế ban bố mỗi một điều pháp lệnh, mỗi một sách lược, đều bị xuyên tạc biến đổi hoàn toàn, lại bằng tốc độ nhanh nhất truyền bá ra ngoài, dẫn tới dân chúng sôi trào, hỗn loạn liên tục xuất hiện, còn có mấy huyện xảy ra khởi nghĩa vũ trang do chịu đủ nền chính trị bóc lột của quan huyện lệnh, đánh sâu vào châu phủ, ý đồ lật đổ hoàng quyền.

Chỉ trong một đêm, ngọn lửa chiến tranh bắt đầu xuất hiện những điểm nhỏ, nếu Thánh Nguyên Đế điều động quân đội trấn áp nổi loạn, chắc chắn lời đồn đãi này sẽ càng thêm ứng nghiệm, nói hắn thành bạo quân lạm sát dân chúng, hoặc hắn là kẻ gây nên cảnh đất nước sụp đổ. Muốn giết không thể giết, chiêu an lại chiêu không được, khe rãnh giữa mi tâm của Thánh Nguyên Đế sâu thêm vài phần, nhiều hơn vài đường, quả nhiên là hết đường xoay xở.

Đế Sư cùng Thái Thường đã phân phó xuống cho nho sinh, mỗi người nhận trách nhiệm đi đến những vùng quê ở các huyện sau đó tích cực tuyên truyền chỗ tốt của tu pháp, nhưng dân chúng lại không tin tưởng, ngược lại nghĩ đến triều đình muốn lừa gạt bọn họ, càng thêm sinh ra oán khí.

Tình huống càng ngày càng rối loạn, nếu như mặc kệ, Ngụy quốc chắc chắn sẽ sụp đổ; Nếu cường thế áp chế, dân chúng chắc chắn sẽ lâm vào cảnh lầm than, phải làm như thế nào mới có thể giải quyết nhanh chóng mối nguy cơ này hóa trời yên biển lặng đã trở thành một khối tâm bệnh của Thánh Nguyên Đế. Hắn muốn tìm một người để trò chuyện, lấy một cái chủ ý, phóng mắt nhìn ra xung quanh lại phát hiện trong Vị Ương cung chỉ có ánh đèn lờ mờ cùng gió lạnh thổi ở phòng ngoài, cũng không có người nào có thể giải quyết nỗi ưu phiền của hắn.

“Bệ hạ ngài đừng suy nghĩ nữa, ngày mai còn phải lâm triều, ngủ muộn sẽ đau đầu. Nếu trong lòng ngài không thoải mái, có thể đi hậu cung để giải sầu, các vị nương nương chắc chắn sẽ rất thích ý nếu được làm bạn với ngài.” Bạch Phúc nơm nớp lo sợ khuyên bảo.

Thánh Nguyên Đế cười lạnh một tiếng: “Giải sầu? Các nàng trừ bỏ tranh giành tình cảm, lục đục với nhau, còn hiểu được cái gì? Giải ngữ hoa* của trẫm lại không ở nơi này.” Vừa dứt lời hai mắt sáng ngời, vội la lên: “Mau lấy bút, mực, giấy, nghiên (tên gốc là văn phòng tứ bảo) ra, trẫm muốn viết thư.”

(Giải ngữ hoa*: Ý nói là người hiểu lòng người, tri kỷ

Bạch Phúc không dám chậm trễ, vội vàng mang bút, mực, giấy, nghiên đến, bày ra từng thứ một.

  • Bởi vì bốn phía đều có người dân nổi loạn, triều đình gặp rung chuyển mạnh, vụ án của Diệp Toàn Dũng cũng bị gác lại đợi điều tra, Triệu Lục Ly bị giam giữ không kỳ hạn, cũng không biết khi nào mới có thể trở về. Trừ bỏ Quan Tố Y, cao thấp trong Triệu gia đều có chút nôn nóng, viết thư cầu cứu gửi tới Triệu Cẩn Du, nhưng rất lâu vẫn không thấy hồi âm, chỉ có thể ngồi chờ trong mờ mịt.

Ngày hôm đó, Quan Tố Y đang ở trong thư phòng vẽ tranh, bỗng nhiên thu được một phong thư đưa tới Trấn Tây Hầu phủ, trên mặt lá thư viết bốn chữ “Thân gửi phu nhân”, nhìn xuống góc dưới thư đề tên Hốt Nạp Nhĩ. Đuôi lông mày của nàng nhướn lên, bắt đầu cảm thấy hứng thú, sau khi mở ra liền nhanh như gió xem hết lá thư, không chút nghĩ ngợi liền viết đáp án xuống, sai người đưa trở về.

Thánh Nguyên Đế vốn tưởng rằng phu nhân phải suy nghĩ mất một khoảng thời gian rồi mới hồi âm, đã chuẩn bị tư tưởng phải chờ đợi mấy ngày, thậm chí là chuẩn bị chờ đợi hơn mười ngày, lại không nghĩ đến mới qua gần nửa canh giờ, kẻ nội thị đưa thư liền vội vàng vào cung, quỳ gối ngự tiền phục mệnh. Hắn mở phong thư ra, lấy tờ giấy Tuyên Thành tỏa ra mùi hương thơm ngát xông thẳng vào mũi kia ra, đã thấy trên đó viết bảy chữ to mây bay nước chảy lưu loát sinh động — Thiên Tử nên lấy thân thử pháp.

Lấy thân thử pháp? Lấy thân thử pháp như thế nào? Thánh Nguyên Đế vẫn còn trầm ngâm, đau khổ suy tư, cuối cùng vỗ tay tán thưởng một phen: “Thần kỳ a, phu nhân quả nhiênlà giải ngữ hoa của trẫm, vợ hiền a! Người tới, trẫm muốn đích thân đi đến vùng nông thôn dò xét dân tình, không cần cải trang vi hành, phải làm thế nào để thật khoa trương đi đến đó, phải huyên náo cho mọi người đều biết mới tốt.”

Bạch Phúc đau khổ vội vàng khuyên can, nói võ mồm đến miệng đắng lưỡi khô cũng không làm bệ hạ thay đổi chủ ý, đành phải truyền lệnh xuống dưới, chuẩn bị ngự liễn cùng nghi trượng*.

(Nghi trượng*: vũ khí, quạt, dù, cờ….đội hộ vệ mạng theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa)

Một ngày này, toàn bộ người trong Yến Kinh đều biết Hoàng Thượng tự mình đi đến vùng ngoại thành trấn an dân chúng, kinh ngạc là ngựa đi trên đường, kéo theo xa giá*, lại đè nát một mảng lớn đồng ruộng vừa mới trồng mạ. Vì cổ vũ nhân dân cày ruộng trồng lúa, cam đoan sản lượng lương thực đủ cung ứng cho quân đội, Thánh Nguyên Đế từng ban bố qua một điều pháp lệnh, nghiêm cấm tất cả mọi người không được giẫm đạp lên mạ đã trồng xuống ruộng, vi phạm phạt mười trượng, phạt tiền năm lượng.

(Xa giá*: xe của vua đi; cũng dùng để chỉ nhà vua khi đi lại bằng xe ở ngoài cung)

Lúc này chính hắn phạm sai lầm, dù nông phu chủ nhân của cánh ruộng đó biểu thị không cần bồi thường, nhưng hắn vẫn lệnh cho thuộc hạ đánh mình mười trượng vào lưng, cũng tự mình đem năm lượng bạc đưa qua. Quan viên địa phương đã sớm an bài dân chúng mười dặm quanh đấy đến quỳ nghênh thánh giá, một màn này bọn họ đều nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.

Trận chịu hình này không phải làm bộ, khi Hoàng đế xoay người lại, còn có vết máu loang lổ thấm ra qua lớp vải dệt, nhiễm đỏ cả long bào. Nhưng hắn lại không chút để ý tới, lời nói thấm thía nói: “Lúc này sửa chữa luật pháp phải lấy yêu dân, bảo vệ dân làm gốc, dân quý quân nhẹ, chẳng những dân chúng phải tuân thủ luật pháp, hoàng tộc càng phải làm tấm gương tốt. Khi mới bắt đầu sửa luật pháp trẫm đã nói qua, hoàng tử phạm pháp tội như thứ dân, lới hứa ấy há có thể nuốt lời? Gần đây đủ loại tin vịt được tung ra, đều không phải là ý của trẫm, điều tra nhân khẩu, hoàn thiện hộ tịch, không phải là để bắt tráng đinh, áp đặt tài chính và thuế vụ, đơn giản chỉ là muốn chia ruộng đất, cổ vũ khai hoang, cung cấp, nuôi dưỡng dân chúng. Trẫm muốn tạo cho mọi người một con đường sống, một số kẻ lại vì dục vọng cá nhân cổ động dân chúng làm loạn, khiến người vô tội phải bỏ mạng vô nghĩa. Đợi khi hộ tịch nhân khẩu được sắp xếp rõ ràng, trong nhà chính nếu chỉ có một người con trai độc đinh sẽ được giảm bớt thuế má lao dịch, có khả năng còn miễn đi đầu quân chinh chiến đánh giặc; Trong nhà chính có người già mẹ goá con côi, chẳng những không cần giao nộp thuế má, còn có thể nhận được sự giúp đỡ của quan phủ; Trong nhà nhân khẩu đông đúc, khi chia ruộng đất sẽ càng được nhiều. Các ngươi chỉ nhìn thấy sửa thuế hộ thành thuế thân, lại không phát hiện sửa cả chiếm điền chế thành quân điền chế, trong quá khứ các ngươi chỉ có thể trồng trọt ruộng đất thuê cho thế gia vọng tộc, chỉ lấy được lượng lương thực cực kỳ ít ỏi, hiện tại chính mình có thể có được ruộng đất, dựa vào lao động để nuôi sống người một nhà. Các ngươi nói cái nào tốt hơn cái nào kém hơn?”

Nói đến chỗ này, hắn xúc động thở dài, giọng nói buồn bã: “Trẫm một lòng vì dân, thật không muốn các ngươi phải mất đi tính mạng một cách vô nghĩa, mất đi một giọt máu tươi một cách lãng phí, trẫm cố ý chậm chạp chưa phái trọng binh đến trấn áp toàn cảnh. Cũng chính là hy vọng các ngươi có thể mở ra tầng sương mù nhìn thấy trời xanh, khai phá ra một nền văn minh mới, chuyển sang một thời thái bình thịnh thế.”

Tục ngữ nói rất đúng, _ ninh _ vi trị thời _ khuyển _ , bất tác _ loạn thế nhân* _ . Người sống ở hậu thế, có ai lại không nguyện ý an an ổn ổn, thái thái bình bình? Có ai lại không nguyện ý an cư lạc nghiệp, cơm no áo ấm? Không bị buộc đến tuyệt cảnh, có ai lại muốn lấy tánh mạng mình ra đánh cược? Trước đây cũng có người đi đến vùng nông thôn, đi hết nhà này đến nhà kia, ra sức tuyên truyền chỗ tốt của tu pháp, nhưng vẫn không bằng Hoàng đế làm gương sau lại tự thuật chân thành tha thiết.

_ (Ninh _ vi trị thời _ khuyển _ , Bất tác _ loạn thế nhân* _ Thời _ thái bình _ thì không có chiến tranh loạn lạc, cũng không có kẻ trộm cắp, cường đạo; …)

Chớ nói đến mấy kẻ văn nhân đã đọc đủ thứ thi thư kia nước mắt rơi ướt vạt áo, bái phục đầy đất, ngay cả dân chúng thấp cổ bé họng một chữ to cũng không biết kia cũng phải xúc động sâu sắc, quỳ hô Hoàng thượng vạn tuế, thẳng thắn tán thưởng Hoàng thượng đương thời là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, là minh quân thiên cổ.

Hôm nay đủ loại bằng chứng bằng tốc độ nhanh nhất được truyền ra,□□ dân chúng đã bình tĩnh lại, bắt đầu hỏi thăm luật pháp bạn bố trước đó có những điều lệ nào, gọi “Quân điền chế” có ý gì. Đế Sư cùng Thái Thường tự mình chạy đến vùng nông thôn, giải thích nghi hoặc giúp dân chúng, vì thế ngọn lửa chiến tranh được dập tắt từng chỗ từng chỗ một, trai tráng cầm đao thương vào rừng làm cướp chỉ vì sợ triều đình bắt họ đi làm tráng đinh cũng bắt đầu sôi nổi chạy về nhà, chỉ sợ nếu chậm một bước có thể sẽ không được đăng ký hộ tịch, khiến nhà mình thiếu mất vài mẫu đất ruộng.

Không quá nửa tháng công phu, trận đánh này có khả năng phân chia Ngụy quốc, nhiễu loạn triều đình cứ như vậy bị trừ khử trong vô hình. Thánh Nguyên Đế không hao tổn một binh tốt nào, da thịt chỉ chịu một chút khổ sở, nhưng đối với một tướng quân dũng mãnh thiện chiến như hắn mà nói, cái này hắn còn không thèm để vào mắt.

Cùng lúc đó, Quan Tố Y thu được lễ tạ sư của Hốt Nạp Nhĩ đưa tới, là một rương điển tịch cùng một rương khế đất. Nàng đã sớm nghe nói đến việc bệ hạ lấy thân thử pháp, cũng không nghĩ ngì nhiều, chỉ cho rằng Hốt Nạp Nhĩ đưa thư của mình đến Trấn Tây Hầu, Trấn Tây Hầu lại báo cho Hoàng thượng, lúc này mới có việc tiếp đó.

Đáp lễ rất quý giá, nói giá trị liên thành cũng không đủ, nàng chỉ thản nhiên, cầm tờ khế đất cười nói: “Tuy xuất thân Hoàng thượng sơn dã, tác phong có chút thô lỗ, nhưng nạp gián như lưu*, dũng cảm đảm đương, chỉ cần thêm chút thời gian, tất sẽ danh xứng với thực, có thể trở thành thánh quân.”

(Nạp gián như lưu*: Nạp: Tiếp thu, tiếp thu; gián: Cũ chỉ khuyên nhủ quân chủ hoặc tôn trưởng, sử sửa lại sai lầm; như lưu: Nhanh chóng. Tiếp thu khuyên can giống như nước chảy tự nhiên vậy. Hình dung phi thường vui nghe khi nghe ý kiến của người khác.

Xuất xứ: Nguyên · kim nhân kiệt 《 truy Hàn Tín 》 đệ tam chiết: “Khoát đạt đại độ, nạp gián như lưu, vì tông mà bãi hình thịt.”

Kim Tử một mặt phụ họa, một mặt đem lời nói này yên lặng ghi tạc vào trong lòng.

Bạn đang đọc Ai Yêu Ai của Phong Lưu Thư Ngốc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TỷLàDânFarmLinhThạch
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.