Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăng cấp

Phiên bản Dịch · 477 chữ

Trong thâm cung, mấy ai có thể cảm nhận được phận người nhỏ bé không thể đấu tranh để sinh tồn mà bi ai.

Một số người đã từng nhờ ta viết qua gia thư, năm nay đã không còn, nhưng chắc chắn sẽ có người mới lại đến, lại tiếp tục những lời răn, lại tiếp tục những việc kia.

Trong mấy năm này, trong và ngoài cung xảy ra không ít chuyện, nhưng thường xuyên vang lên ở bên tai ta, không gì khác ngoài ba chữ “Vạn quý phi”. Thật là một nữ nhân vừa đáng sợ, vừa đáng thương. Ta từng ở trong ngự hoa viên xa xa liếc thấy nàng một cái, trên gương mặt nàng đã không còn dấu vết tuổi thanh xuân, trong mắt nàng có sợ hãi, có ghen ghét, rõ ràng hoàng thượng yêu nàng như vậy, nàng lại vẫn sợ hãi một ngày nào đó sẽ mất đi. Vì vậy, hài tử từng người một đều chết từ trong trứng nước, người người đều sợ nàng, hoàng thượng cưng chìu, thành một đạo bùa chú đòi mạng.

Không lâu về sau, ta nhận được một đạo lệnh điều đi nhậm chất quản lý kho tàng, đây là một chức vụ nhàn hạ, mỗi ngày nhiệm vụ chính là thống kê của cải hoàng gia.

Nói thật, đây là chức vị cực kỳ nhàm chán, mỗi ngày cũng chỉ có thể nhìn thấy một hai người, trong này, cả ngày chỉ có đối diện với núi vàng núi bạc, có người có lẽ sẽ hưng phấn run tay, nhưng thấy nhiều rồi, sự việc cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Một ngày kia, ta đang đọc sách, chợt ánh sáng bị che đi, ta ngẩng đầu lên, ánh sáng bị che khuất nên ta nhìn không không rõ mặt người tới, chỉ nghe được hắn nói: "Đã quen thuộc công việc nơi này chưa?"

Ta hơi có chút kinh ngạc, đứng lên: "Trương công công."

Hắn mỉm cười gật đầu một cái, "Công việc ở nơi này sẽ không hội quá buồn chán đi?"

Ta đột nhiên ý thức được, là do hắn vận dụng quan hệ, điều ta tới nơi này.

"Nô tỳ xưa nay yêu thích yên tĩnh, không sợ buồn chán." Trong lòng ta đối với hắn có một tia cảm kích, trong cung khó được nhất, chính là thanh tĩnh.

"Hãy làm cho tốt." Hắn chỉ điểm ta mấy câu mới rời đi.

Ta đã từng nghĩ, trong hoàng cung là nơi tối tăm bẩn thỉu, nhưng không nghĩ, ở nơi tối tăm này, cũng sẽ có một tia ánh sáng, ở nơi ô trọc vùng lầy, cũng có thể có một cỗ thanh lưu.

Không chỉ là Trương công công Trương Mẫn, mà nhiều hơn, còn những người khác mà ta biết.

Bạn đang đọc Ai Nói Phù Sinh Không Bằng Mộng của Tuỳ Vũ Nhi An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.