Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7+8+9

Phiên bản Dịch · 1949 chữ

Chương 7.

Tôi cùng dì Viên nói chuyện, cũng đã mấy ngày rồi tôi không nhìn thấy Viên Tử Thanh, anh ta cũng không để ý gì đến tôi. Lúc nói tôi còn cảm thấy mình giống như oán phụ bị trượng phu biếm vào lãnh cung nhiều năm. Dì Viên nói:” Hai đứa các con giống như những đứa trẻ ngốc, chúng ta phải nói cái gì cho tốt đây. Một đứa chỉ biết khóc, một đứa thì chỉ biết chạy trốn. Con khóc nháo như vậy không bằng đi tìm Tử Thanh, tức giận thì đánh mắng nó cho xả giận thì xong rồi.”

Tôi lại nhịn không được mà khóc, bi thiết cắt ngang nói:” Dì Viên, con không dám, anh ấy rất hungdữ.”

Dì Viên vừa bực mình vừa buồn cười nói:” Nó hung dữ? Nó chỉ là dê con choàng lên tấm da hổ thôi, nó mà muốn tức giận tại sao lại không dám về nhà mà ra ngoài né tránh.”

Tôi hỏi:” Anh ấy hung dữ với con, như thế nào lại không dám về nhà?”

Dì Viên nói:” Con trai của dì chỉ có cái lá gan phô trương thanh thế, nếu nó dám hung dữ với con thì sẽ thấy hối hận sợ hãi ngay, thật sự là không có tiền đồ, người làm mẹ như dì đây đều đã nhìn quen. Nó là sợ quay trở về con sẽ không để ý đến nó. Đứa nhỏ này, chịu không nổi con không để ý đến nó, cứ như vậy mà cắn răng bỏ đi cũng không dám liên hệ với con. Con nói xem hai đứa các con đừng có chạy chạy trốn trốn như vậy nữa, vì ai đó, mà bốn người già chúng ta bị hai đứa các con ép buộc sắp chết rồi. Lúc không muốn đi dã ngoại thì lại bị Tử Thanh tìm cách lừa gạt chúng ta đi, đến lúc vất vả lắm mới thích ứng được đi du lịch thì nó lại da mặt dày lôi chúng ta trở về. Ai, đúng là kiếp trước thiếu nợ mấy đứa.”

Dì Viên một bên ai oán nói với tôi một bên thì véo veo chóp mũi của tôi. Tôi trong lòng choáng váng mở ra, càng ngày càng thấy ngọt. Tôi nghĩ thấy nhớ, hỏi:” Dì Viên, Viên Tử Thanh hôm nay chưa về nhà sao?”

Dì Viên nói anh ta đã gọi điện thoại về nhà rồi, không chừng khoảng nửa giờ nữa sẽ về đến nhà.

Tôi sâu xa cười rộ lên. Anh ta lo lắng tôi không để ý đến anh ta như vậy, tôi nếu không phối hợp một chút thì há chẳng phải không có một chút đạo lý hay sao.

Chương 8.

Tôi giống như nữ lưu manh ôm hai tay trước ngực, một chân còn giang rộng ra từng bước. Tôi mắt lé cười lạnh nhìn Viên Tử Thanh từ thang máy đi ra nói:” Họ Viên, anh được a, con người hung dữ hôm trước chạy đi đâu mất rồi. Oan có đầu nợ có chủ, hôm nay hai chúng ta phải nói rõ ràng đến khi hiểu được mới thôi!”

Viên Tử Thanh sắc mặt thoáng cái liền trắng bệch, lạc đề hỏi tôi:” Mẹ tôi… Bọn họ chưa trở về sao?”

Tôi âm thầm buồn cười, muốn giả ngốc đi, họ đã trở về thì như thế nào, nói lời hay với anh thì anh lại muốn chịu hành hạ à. Tôi không động thanh sắc nói:” Đã trở về hay không thì có gì khác nhau. Chúng ta đều đã lớn như vậy, nói chuyện đừng nhắc tới cha mẹ. Nói tiếp bọn họ vừa trở về cũng cảm thấy mệ mỏi, tôi liền bảo bọn họ ra ngoài ăn chút gì trước. Thừa dịp này chỉ còn lại hai người chúng ta, vừa vặn đem hết mọi chuyện nói cho minh bạch. Lời ngày hôm đó anh nói tôi đã suy nghĩ rất kỹ, đi, liền nghe theo lời anh nói. Ngày mai tôi sẽ chuyển đến ký túc xá trường ở, anh cũng không cần phải mỗi ngày không về nhà, cái mặt giống như ai thiếu nợ anh. Tôi nói như vậy anh đã hiểu rồi chứ, nếu không có việc gì thì cũng không chuẩn anh đến trường vấn an thỉnh an tôi. Chờ tôi cùng thầy giáo mới tới chuyện tốt thành đôi, đến lúc đó nhất định tới phát thiệp mời cho anh, anh chỉ cần giơ tay mừng quà cho tôi là được.”

Nói xong tôi liền lưu loát xoay người đi về phía nhà mình, lại bị Viên Tử Thanh một phen lôi kéo trở lại. Tôi một bên rõ rệt làm bộ giãy dụa một bên lại ám thuận thế để cho anh ta kéo trở về phía nhà của anh ta, trong lòng còn nhịn không được hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất mắng mình một câu dối trá.

Vào phòng, vừa ngẩng đầu, tôi liền choáng váng, Viên Tử Thanh cư nhiên trong hốc mắt tất cả đều là nước mắt! Tôi miệng mở rộng không biêt làm sao bây giờ, xem ra tôi đã hù dọa đứa nhỏ này quá rồi! Viên Tử Thanh ấn tôi vào trong lồng ngực của anh ta, dùng sức ôm thật chặt tôi, khiến tôi đau đến không thở được.

Tôi nói:” Họ Viên, anh điên rồi a, đau! Buông ra!”

Viên Tử Thanh càng ôm chặt hơn, còn nói:” Không buông! Anh không buông! Đình Đình, anh sai lầm rồi! Mất mặt thì mất mặt! Anh không cần thiết! Anh chính là không thể buông em! Anh biết em cũng yêu thích anh, em coi như nổi lòng thiện tâm, đem thu nhận anh, có được hay không! Có được hay không!”

Câu “có được hay không” cuối cùng anh ta nói đều đã nghẹn ngào. Nói không cảm động là giả, trong lòng tôi cũng đã bị hai tần đường đè chết, ngọt rối tinh rối mù. Nhưng là trong lòng ngọt không có nghĩa là thống khổ trên thân thể có thể xem nhẹ, nha, thằng nhãi này nhiệt tình lớn như vậy sao! Ghìm chết tôi! Tôi lớn tiếng rên rỉ, tôi nói:” Họ Viên, anh ôm nhẹ một chút! Em không đi, em đáp ứng, em thu nhận anh có được không! Anh muốn ghìm chết em à! Em rất đau a!!!”

Tôi vừa kêu đau xong lại cảm thấy ngày càng đau, cùng với ủy khuất lúc trước gộp lại nhìn không được nước mắt lại xông tới, bắt đầu ô ô khóc. Viên Tử Thanh vừa nghe thấy tôi khóc ruột gan liền rối bời, nhanh tay buông tôi ra còn chạy loạn lau nước mắt cho tôi.

Tôi được hắn dỗ như vậy, ngoài mặt khóc nhưng trong lòng thì càng vui mừng, còn đem nước mắt nước mũi tính trả thù hướng áo anh ta cọ cọ. Xứng đáng, khi dễ lão nương, đã làm phải chịu! Viên Tử Thanh một bên lau nước mắt cho tôi, một bên bối rối dỗ tôi:” Đình Đình đừng khóc, đừng khóc! Em mà khóc nữa anh liền quỳ xuống! Em nói đi, làm thế nào em mới có thể không khóc nữa, em nói cái gì anh cũng đều đáp ứng không được sao!”

Tôi thực bội phục chính mình, đừng nhìn tôi bình thường ra vẻ thục nữ đến thời điểm cần thì chanh chua hết mức, hiện tại cư nhiên cũng có thể giống như nàng kiều chia tay người nhà mà khóc lóc om sòm. Tôi vận dụng thực kinh điển bộ phim đã xem trên truyền hình, một bên khóc lóc dùng nắm tay ra sức đánh vào bộ ngực hắn, một bên thì dùng lý lẽ hùng hồn kể lể:” Đều tại anh, đều tại anh! Đều tại anh không tốt! Anh khi dễ em! Anh xấu lắm! Em chán ghét anh chán ghét anh!”

Ngày sau hồi tưởng lại việc này tôi đều cảm thấy ghê tởm đến tám vạn lần, nói cái gì cũng không rõ Viên Tử Thanh lúc ấy làm sao lại có thể hùa theo với tôi, còn mang theo vẻ mặt thâm tình không kiềm chế được đem tôi ôm vào trong lòng, dùng cái mồm heo lớn của anh ta hướng tới hai cánh môi hồng hồng chúm chím của tôi mà hung hăng áp xuống…. (Ying: lôn mửa chị nữ 9 chị có thể giữ lại ít sĩ diện được không chấm mồ hôi)

Ai, mặt đỏ a…

Chương 9.

Sau cơn mưa trời lại sáng. Tôi cùng họ Viên ôm nhau không còn khe hở nằm một đoàn trên sô pha bộ dáng buồn nôn phát ngấy.

“Viên Tử Thanh, anh tại sao lại cùng nữ sinh kia nói chuyện yêu đương?”

“Là cô ấy tới tìm anh tỏ tình, anh thấy cô ấy nhìn cũng được liền đáp ứng. Khi đó có biết gì là tình yêu a, chính là cảm giác được người khác theo đuổi thì thấy thỏa mãn chứ sao. Sau lại nhìn thấy em biến thành là lạ anh đây liền thực hoảng.”

“Hừ! Đầu heo! Quên đi, niệm tình nhà ngươi trẻ người non dạ, bổn cung liền tha thứ cho sự ngu xuẩn nhất thời của ngươi. Mau tạ ơn.”

“Cảm ơn chủ tử! Chủ tử người khoan hồng độ lượng như vậy ông trời nhất định sẽ ban cho người một suất ca đến người thần nhìn thấy cũng phải căm phẫn làm lang quân!”

“Hừ! Đúng là không biết xấu hổ khoa trương như vậy a! Nói! Anh cùng cô ta, ách… Thân qua miệng không? Nghiêm túc một chút, nói thật cho em, đối bóng đèn thề nói!” (Ying: sao bà này thích thề với cái bóng đèn thế không biết -_-||)

“Tôi Viên Tử Thanh giờ phút này rất nghiêm túc đối với bóng đèn thề: Tôi không có cùng cô bé kia hôn môi. Tôi ngày đó cùng cô ấy đi dạo ngoài hành lang vừa nghĩ muốn thân với cô ấy liền nhìn thấy bóng lưng Đình Đình tiểu trư của nhà tôi, kết quả là tôi đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến nữa, không biết sợ trực tiếp đẩy cô bé xinh đẹp đang ngửa đầu từ từ nhắm mắt vẻ mặt chờ mong nụ hôn của tôi ra rồi chạy về phía tiểu trư nhà tôi. Báo cáo xong! A! Nhẹ chút, anh nói em đúng là thiếu mắt nhìn a, sao lại có thể hạ đòn chí mạng với ông xã của mình cơ chứ!”

“Hừ! Anh muốn cùng cô ta thân, còn không chỉ là như thế này đâu! Cái kia, nói nói, cùng em hôn môi, ách… Cảm giác có giống như vậy không?”

“A……. Này có phải nói thật không?”

“Vô nghĩa!”

“Cái kia… Nói thật không được đánh người, muốn đánh cũng không được đánh đau như vậy! A a a

buông tay buông tay đừng nhéo anh anh nói! Cái kia, nụ hôn đầu tiên của hai chúng ta có điểm mặn, anh nói Đình Đình à, em vừa khóc nước mắt nước mũi vừa nãy em nghĩ xem là trôi đi đâu…”

“Viên, Tử, Thanh! Anh đi chết đi, anh là đồ con lợn!”

“A! Ngừng ngừng ngừng… A A! Cứu mạng a

nhóc hổ con mưu sát chồng…..”

Tiết mục kinh điển của thanh mai trúc mã, trong tiếng kêu rên thảm thiết của đồng chí Viên Tử Thanh, như vậy tất cả đều kết thúc vui vẻ. oOo———-End———-oOo

Bạn đang đọc Ai nói chúng tôi không mờ ám của Hồng Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.