Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 23 - 24

Phiên bản Dịch · 3702 chữ

Chương 23: Nghỉ phép (P1)

Sau khi kết hôn tất nhiên là tuần trăng mật. Về chuyện này, cả hai người lại vô cùng ăn ý, chưa bao giờ bọn họ hợp ý nhau đến thế. Không để ý đến thân phận địa vị, bọn họ không chọn đi du lịch nước ngoài, cũng không đi đến bất cứ khu du lịch nổi tiếng nào trong nước. Bọn họ đơn giản lựa chọn một vùng nông thôn, cũng không nói cho ai biết. Trong con người bọn họ đều tồn tại một ý thức cá nhân vô cùng mạnh mẽ.

Cảnh vật hai bên đường đều rất thanh tĩnh, tuy rằng thỉnh thoảng lại bắt gặp những bãi rác thải ngổn ngang nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của hai người. Giang Nhân Ly cầm một quyển tạp chí trong tay, tùy ý lật giở, nào là tin giải trí, nào là tin kinh doanh, đều phô bày ra trước mặt mọi người. Cái xã hội này đều cần mấy chuyện đó để thỏa mãn lòng bát quái, nếu không nhất định sẽ u ám ủ rũ cả ngày không thôi.

Tới nơi, bọn họ đều ăn mặc quần áo rất nhẹ nhàng đơn giản, thật khiến cho tâm tình được thả lỏng.

Mạc Tu Lăng mặc áo sơ mi và quần thụng thoải mái, vẻ mặt tươi cười, khiến Giang Nhân Ly nảy sinh ảo giác. Anh dường như vẫn cứ là anh của năm xưa, vẫn là một chàng trai hơi một tý là đỏ mặt, cảm giác vô cùng quen thuộc trở về, cuộc sống tựa hồ cũng không quá gian nan.

Ngày đầu tiên, hai người cùng nhau giúp một người nông dân vào vườn cam hái quả, cả không khí tràn ngập mùi thơm mát của cam.

Mạc Tu Lăng trèo lên cây, tay cầm một cái kéo cắt cuống cam. Anh cắt cuống rất ngắn, chỉ có như vậy thì cây cam mới dùng được lâu. Giang Nhân Ly nhìn anh trên cao, lo lắng nói: “Cẩn thận một chút.”

Mạc Tu Lăng quay xuống nhìn cô cười: ”Không sao.”

Giang Nhân Ly đứng dưới tán cây, cũng dùng kéo cẩn thẩn cắt những quả ở thấp, sau đó lại nhẹ nhàng đặt vào trong sọt.

Thời tiết cuối thu, Giang Nhân Ly đứng trên đất bùn, mồ hôi ướt đẫm cổ. Có vật gì từ trên cây rơi xuống, cô đưa tay lên xoa cổ, nhưng không thấy gì, chỉ cảm thấy hơi đau. Mạc Tu Lăng thấy cổ cô hồng lên, liền trèo xuống, nhìn cô : “Để anh xem.”

Giang Nhân Ly nghe lời bước đến gần anh: “Có cái gì vậy?”

“Chắc là bị con gì cắn.” Mạc Tu Lăng suy đoán.

Quần áo trên người anh dính nhựa cây, khiến cho màu áo trắng trở nên nhem nhuốc.

Cô nhìn thấy anh như vậy, trong lòng cảm thấy lắng xuống, cô che miệng cười.

Mạc Tu Lăng lắc đầu, không đi để ý cô. Anh chạy đến chỗ người chủ vườn cam mượn một lọ nước hoa, sau đó xoa lên cổ cô. Vết thương bị chạm vào, cô kêu lên một tiếng.

Mạc Tu Lăng bật cười: “Đáng đời.”

“Đúng là vô lương tâm.”

(hihi anh chị hạnh phúc thế nhờ ^^)

Giang Nhân Ly cười chạy vào bếp đun nước tắm. Chuyện tắm giặt ở đây không được tiện lợi lắm, muốn tắm nước nóng phải đun nóng rồi dùng xô xách vào nhà tắm. Giang Nhân Ly nhìn đống củi, nghi hoặc không biết phải làm như thế nào. Mạc Tu Lăng kéo tay cô lại: “Rửa nồi.”

Cô mang nồi đi rửa, còn anh ngồi xuống nhóm bếp.

Ánh lửa chiếu lên mặt anh, vẻ mặt anh rất chăm chú. Anh đưa tay lên quệt mồ hôi, một vệt nhọ màu tro xuất hiện trên mặt. Giang Nhân Ly nhìn thấy liền cười. Anh bị cô nhìn đến nóng ran, mới đưa tay áo lên xoa xoa.

Nước ở đây rất tốt, đều là nước giếng, chạm vào cảm thấy khá lạnh. Giang Nhân Ly đổ nước vào trong một cái nồi to.

Chỉ là việc cỏn con nhưng cô lại cảm thấy đạt được thành tựu.

♥.•°”˜˜”°•.♥

Tắm rửa xong, hai người đến bãi đá ngồi chơi. Lúc này ở đây đã có rất nhiều người dân cầm quạt ngồi đó, vừa phe phẩy quạt vừa kể chuyện. Hai người nghe xong một hồi, mới biết được cái này gọi là hóng gió tám chuyện. Trong phòng nhiệt độ cao hơn chút, nên ban đêm bọn họ ra ngoài bãi đá này, trải chiếu ngồi nói chuyện, thậm chí còn ngủ luôn ở đó.

Mạc Tu Lăng muốn ngồi thêm một lúc nữa nhưng Giang Nhân Ly nằng nặc đòi về nhà ngủ. Cô nói có con gì cắn mình, anh còn tưởng rằng cô mượn cớ. Về đến phòng ngủ, bật đèn lên mới thấy đôi chân trắng nõn của cô chi chít vết sưng nhỏ màu hồng, vô cùng thê thảm.

“Thảo nào ngứa như vậy.” Giang Nhân Ly ngồi trên giường liền gãi.

Mạc Tu Lăng dùng nước hoa bôi lên chân cô.

Nước hoa tiếp xúc vào da thịt rất lạnh, rất đau.

Mạc Tu Lăng lắc đầu: “Thật đúng là thiên kim tiểu thư.”

Giang Nhân Ly không vui: “Có bản lĩnh anh thử xắn quần ra đó xem.”

Mạc Tu Lăng không mở miệng, trong phòng không có điều hòa, nhưng thông gió, cho nên rất mát mẻ.

Mạc Tu Lăng tắt đèn nằm xuống, cô đã nằm bên cạnh anh. Qua ô cửa sổ trên tường, có thể nhìn thấy bầu trời dày đặc sao.

Cô lay người anh: “Bao nhiêu năm rồi anh không ngắm sao?”

Mạc Tu Lăng đưa hai tay lên gối đầu, nhàn nhạt mở miệng: “Vẫn là bầu trời Trung Quốc đẹp nhất.”

Giang Nhân Ly từ chối cho ý kiến.


Chương 23: Nghỉ phép (P2)

Edit: Sahara

Sớm hôm sau bọn họ tự nhiên tỉnh giấc, cảm thấy rất sảng khoái. Bọn họ thực sự cảm nhận được cái gì gọi là mặt trời lên cao. Ánh ban mai chiếu thẳng trên mặt, có chút nóng ấm.

Mạc Tu Lăng đi tới vòi nước, Giang Nhân Ly đặt một cái chậu bên cạnh anh. Lúc anh vặn vòi nước, nước chảy ra, cô đưa tay ra hứng. Cảm giác lành lạnh truyền đến, vô cùng thoải mái. Mấy vết muỗi cắn trên chân cô cũng đã tiêu tan, mặc quần sooc, chân cô trắng như thường.

Giang Nhân Ly chỉ dùng sữa rửa mặt, không có xoa thêm cái gì, còn Mạc Tu Lăng lại dùng khăn mặt rửa sạch mặt, sau đó mới đi ăn cơm.

Ông chủ trang trại thời gian này đang rất bận, cho nên ngủ dậy chỉ nấu một nồi cháo, sau đó đi ra ngoài trang trại làm việc. Lúc trở về thì cháo cũng đã nguội, ông ta mới vội vã ăn hai bát, rồi lại đi làm tiếp.

Mạc Tu Lăng múc thêm một bát cháo cho cô. Cháo chỉ có một ít đậu xanh, nhìn không đẹp mắt lắm nhưng lại rất ngon miệng.

Trên bàn còn có một đĩa dưa chua muối, đậu đũa, gia vị vô cùng đặc biệt.

Giang Nhân Ly rất thích ăn cải trắng, nghe nói chỉ cần ngâm trong nước muối hai ngày là có thể ăn. Cô cảm thấy việc này thật kì diệu, liên tục nói sau này trở về sẽ tự mình làm.

Ăn cơm xong, Mạc Tu Lăng liền kéo cô đến một dòng sông nhỏ gần đó đi câu cá. Giang Nhân Ly thấy anh rất thành thạo liền hỏi: “Có phải hồi bé anh không được chơi đùa thỏa thích nên bây giờ chơi bù không?”

“Lẽ nào em khi còn bé đã từng?”

Cô bĩu môi không thèm nói.

Anh xắn quần lên cao. Giang Nhân Ly trong lòng thầm nghĩ lần này rất may là cô không mặc quần dài. Lúc nãy anh có cầm theo một cái túi, giờ cô mới biết anh muốn tới đây để mò ốc nước ngọt. Loại ốc này rất nhỏ, bám vào các tảng đá, chỉ cần đưa tay ra cua một lần là được rất nhiều.

Giang Nhân Ly thấy vật gì động, định vươn tay ra thì bị Mạc Tu Lăng ngăn lại: “Đừng cử động!”

Anh giơ tay ra bắt được một con cua rất to: “ Càng nó kẹp vào sẽ rất đau đấy.”

Giang Nhân Ly sửng sốt nhìn anh tóm con cua bỏ trong túi. (hơ… sao ta lại cảm thấy anh Lăng lúc này giống mấy bà đi mò cua bắt tép trong chuyện cổ tích thế nhờ =))))))

Anh cứ bận rộn. Còn cô cứ ngồi trên phiến đá, hai chân đong đưa trong nước, vô cùng an nhàn, tự do tự tại.

Mạc Tu Lăng xoay người nhìn cô vợ nhỏ của mình, cô giống như một cô bé vừa phát hiện ra bí mật gì đó, dường như rất biết cách hưởng thụ cuộc sống. Anh lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn, tiếp tục công việc.

♥.•°”˜˜”°•.♥

Hai người quay về sau khi đã thu hoạch được rất nhiều. Đêm đó bọn họ có một bữa ăn rất ngon, với món cua rang.

Đương nhiên, phụ nữ ở đây đều làm được mấy món này, bọn họ cho rất nhiều loại gia vị, màu sắc món cua trở nên vàng rực rất ngon mắt, dường như không cần ăn cũng biết được mùi vị ngon thế nào.

Giang Nhân Ly nhất định phải bóc hết vỏ rồi sau đó mới ăn thịt cua bên trong. Mạc Tu Lăng đưa cho cô một cái càng cua rất to, đúng là thịt ở càng cua là ngon nhất! (hic… cho em với T_T đánh máy mỏi cả tay lại còn bị tra tấn dạ dày ><)

Ốc thì phải vài ngày sau mới có thể chế biến thành món ăn, vì trong mình nó chứa rất nhiều cát, cần phải ngâm trong nước để cát ra hết. Kỳ thực còn có một cách khác nhanh hơn nhưng Giang Nhân Ly không thích, Mạc Tu Lăng đành phải làm, anh dùng kìm bẻ gãy chôn ốc cho cát ra hết.

Giang Nhân Ly mỗi ngày đều đến nhìn ngắm những con ốc nhỏ đáng yêu này, dường như không đến xem thì sẽ nhớ. Mạc Tu Lăng thấy vậy không khỏi lắc đầu.

♥.•°”˜˜”°•.♥

Chế biến ốc nước ngọt có chút phiền phức, cần rất nhiều loại gia vị: hạt tiêu, ớt, dưa chua… tất cả cho vào bát. Thời gian luộc có chút lâu hơn bình thường. Sau đó, rất nhiều người ngồi quây quần, mỗi người trong tay cầm một cái tăm, xúc một ít ốc vào bát. Lúc đầu Giang Nhân Ly ăn thật chậm, dùng tăm khêu thịt ra, sau đó mới ăn, rồi tiếp tục khêu nốt phần thịt ở sâu trong mình ốc. Cách ăn này rất phiền toái nhưng Giang Nhân Ly vô cùng thích thú.

Cô thích thú đến nỗi không quan tâm tới xấu đẹp thế nào, tay đầy dầu mỡ nhưng cũng không bận tâm, ăn vui vẻ cùng mọi người. Lúc đầu không phát hiện, ăn xong mới cảm thấy vừa chua vừa cay. Ban đêm, cô bắt đầu đau bụng.

Mạc Tu Lăng đưa tay xoa trên bụng cô.

Cô nhìn trần nhà, chẳng có gì đẹp, toàn mạng nhện, cô cảm thán: “Xem ra đúng là cái gì cũng phải trả giá.”

“Cái chính là do em thể chất không tốt.”

Cô trừng mắt lườm anh: “Có điều thực sự ăn rất ngon.”

“Cho nên em đáng bị đau.”

Giang Nhân Ly xoay người không để ý tới anh.

♥.•°”˜˜”°•.♥

Chương 24: Quả thực, không có ý gì tốt! (P1)

Edit: Sahara

Trích từ nhật ký của Giang Nhân Ly.

“Chúng tôi như vậy còn có thể sống yên ổn với nhau. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, từ thái độ của anh, từ hành động của anh, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, chúng tôi đều là một loại người.

Sau khi không còn lựa chọn nào khác, dưới tình thế cấp bách, chúng tôi đều đã lựa chọn thỏa hiệp, rồi lại lựa chọn đời này yên ổn như vậy.

Chúng tôi trong lúc đó, rõ ràng có rất nhiều vấn đề không thể giải thích thành lời.

Tôi không hiểu tình cảm của anh đối với Giang Nhân Đình rốt cuộc là lọai tình cảm gì. Nhưng đêm ngày sống chung với anh, tuyệt đối không phải chỉ là để đóng kịch. Nếu đã như vậy, anh nhất định là có ý, nhưng anh trước mặt tôi lại không có chút biểu hiện gì ra ngoài. Là anh ngụy trang quá giỏi, hay là anh thực sự không để tâm? Tôi lựa chọn đáp án đầu tiên.

Tôi suy nghĩ rất nhiều, anh kết hôn với tôi là vì tình thế bị ép buộc, hay là muốn trả thù tôi? Muốn tôi yêu anh, có lẽ nên đem quăng tôi đi. Tha thứ cho tôi, thực sự là cốt truyện trong nhiều cuốn tiểu thuyết đều như vậy, có lẽ là tình yêu của anh quá sâu đậm. Đương nhiên, cũng có thể là do tôi nhàm chán suy nghĩ vẩn vơ thành ra như vậy, nhưng nếu như sự thật là như vậy, tôi cũng sẽ không để tâm.

Đám cưới này, dường như là ân nhân cứu mạng tôi. Nói ra nghĩa là, tôi nên cảm kích mới đúng! Chí ít nó cũng cho tôi một vỏ bọc, một nơi có thể che mưa chắn gió. Tôi thừa nhận, ở một khía cạnh nào đó là tôi nhu nhược. Tả Dật Phi đã đi, khổ sở là thật, đau lòng là thật, bỏ đi cũng là thật. Vẫn là tôi không thể gạt sang một bên được, không quên đi được tình cảm bốn năm qua, tôi chưa bao giờ dành toàn bộ tình cảm của mình cho một người như vậy. Tôi biết, anh có nỗi khổ của mình, anh có điều bất đắc dĩ, tôi đều hiểu. Nhưng tôi ích kỷ, tôi không thể chấp nhận, cho nên tôi cũng sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh!

Tôi biết, ngay từ khoảnh khắc anh xoay người bước đi, chuyện giữa chúng tôi đã hoàn toàn chấm dứt. Rõ ràng tôi là một người ích kỷ nhưng lại tỏ ra an nhàn, nhưng cũng là một người kiên quyết đoạn tuyệt tình cảm. Từ khi bước chân vào cuộc hôn nhân này, tôi đã xác định mãi mãi sẽ không quay đầu lại.

Hiện giờ chúng tôi ở cùng nhau, tôi là bởi vì Tả Dật Phi bỏ đi nên lựa chọn cuộc hôn nhân này, còn anh liệu có phải Giang Nhân Đình mất nên chấp nhận? Chúng tôi đều là người ích kỷ, trong lúc không chiếm được thứ mình muốn, liền lựa chon hành vi xuẩn ngốc tốt xấu gì cũng chấp nhận bừa, chỉ biết thoái lui mà chọn cách thứ hai. Hơn nữa, trong cuộc sống là cố gắng sống thật tốt, cố gắng tự làm mình thoải mái, không để bất cứ kẻ nào phá hư niềm vui của bản thân.

Tôi không yêu anh, mà anh cũng không yêu tôi, nhưng chúng tôi nỗ lực sống chung dưới một mái nhà. Cũng chỉ là vì chính bản thân mình, bởi vì chúng tôi đều hiểu rõ, nấm mồ hôn nhân vào được nhưng không bao giờ ra được.”

~

Mười ngày ngắn ngủi này, hai người bọn họ rất thư thái, mãi đến khi phải đi Giang Nhân Ly cũng cảm thấy không đành lòng. Da cô vốn rất trắng nhưng vì phơi nắng nên sạm đi rất nhiều, cô cũng không bận tâm, trở về nhà ít ngày nhất định sẽ phục hồi như cũ. Mạc Tu Lăng hết cách với cô. Ông chủ trang trại đưa cho bọn họ một túi cam làm quà, màu rất tươi, quả cũng rất to. Giang Nhân Ly muốn đưa ông một ít tiền nhưng ông ta từ chối.

Mạc Tu Lăng lái xe, trên đường nhận được một cuộc điện thoại. Vẻ mặt anh có chút biến sắc.

Giang Nhân Ly ngồi ở phía sau đang bóc cam, đưa từng múi lên miệng ăn. Thấy anh nhìn, cô hỏi: “Anh ăn không?”

Vốn chỉ là một câu hỏi lịch sự, thật không ngờ anh lại gật đầu, cô đành nhổm dậy ghé vào chỗ anh ngồi, đưa miếng cam vào miệng anh.

Cam rất ngọt, nhưng anh không có biểu tình gì, khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.

Sau khi trở về thành phố, việc đầu tiên cô làm là rửa sạch sẽ cam, sau đó tìm một cái hộp thật đẹp đặt chúng vào, ngắm nhìn tác phẩm của mình đầy hài lòng. Anh ngồi ở sô pha nhìn cô, sau đó lắc đầu, dường như không chút thỏa mãn với việc làm của cô.

Giang Nhân Ly đi tới trước mặt anh: “anh biết một ly nước cam bao nhiêu tiền không?”

“Khoảng ba đồng.”

“Một cân cam?”

“Chứ đến một đồng.” Mạc Tu Lăng đưa tay lên nâng cằm, trong nháy mắt liền hiểu ra ý tứ của cô. Hành vi của cô có vẻ như không có mục đích gì nhưng lại rất có ý sâu xa. Thử nghĩ một chút, nếu như đem một túi cam tùy ý đi biếui, chắc chắn không có ý nghĩa. Nhưng sau khi qua đóng gói, dường như lại rất đẳng cấp, trong lòng cũng dễ chịu không ít.

“Như vậy là được rồi.” Giang Nhân Ly cầm cái hộp kia, bỏ vào một túi nilon, đi ra khỏi cửa.

Mạc Tu Lăng nhìn bóng lưng của cô, thật là thú vị. Cô chuyện gì cũng phục hồi rất nhanh, nhất là thất tình.

**

Chương 24: Quả thực, không có ý gì tốt! (P2)

Edit: Sahara

Giang Nhân Ly gõ cửa nhà Tần Ngả Trữ : “Quà tới!”

Tần Ngả Trữ lập tức mở cửa cho cô vào, rót trà mời cô.

Giang Nhân Ly chìa hai tay ra: “Cậu muốn bên trái hay bên phải?”

Tần Ngả Trữ suy nghĩ một chút, bên trái chính là một cái hộp đẹp, bên phải là một túi nilon đầy cam. Nói chung, thường mọi người đều sẽ lựa chọn cái hộp. Cuối cùng, Cô quả quyết: “bên phải.”

“Cậu xác định?” Giang Nhân Ly trợn mắt.

“Xác định.”

Giang Nhân Ly đem túi quýt cho Tần Ngả Trữ. Sau đó mới mở hộp.

Tần Ngả Trữ vừa nhìn liền bĩu môi: “Không phải đều là cam sao?”

“Đúng vậy, nhưng vẫn có điểm khác nhau.”

“Gì?” Tần Ngả Trữ hiếu kỳ.

“Đây là cam đã rửa rồi, của cậu không rửa.”

Tần Ngả Trữ cầm lấy một quả cam ném về phía Giang Nhân Ly . Cô vội vã né, hai người cứ như vậy chạy quanh trong phòng khách, mãi đến khi mệt mới thôi.

“Thật keo kiệt, đi xa như vậy mà mang về có vài quả cam.”

“Tin mình đi, đấy là món quà quý giá nhất đấy.”

“Vì sao?”

“Cậu nghĩ xem, đây là cam do đích thân đại boss của tập đoàn Bắc Lâm tự tay hái xuống. Đem đi bán đấu giá chắc chắn thu được gấp hàng chục lần!”

Tần Ngả Trữ đẩy cô một cái: “Đúng là mèo khen mèo dài đuôi.”

Giang Nhân Ly bóc một múi cam bỏ vào miệng: “Sự thật chính là sự thật.”

Tần Ngả Trữ lắc đầu: “Nhìn cậu như vậy, mình thật đúng là lo lắng vô ích.”

“Lo lắng cái gì?”

“Nói thật, lẽ nào cậu không thèm để ý Tả Dật Phi sao? Trong lòng cậu không để ý? Thật sự cứ như vậy bỏ qua?”

“Đều không quan trọng.”

“Vậy cái gì mới quan trọng?”

“Mình đã kết hôn.”

Đúng vậy, cô đã kết hôn. Nói cái gì cũng đều không quan trọng nữa, bởi vì tất cả đều không không còn ý nghĩa gì nữa rồi, đã như vậy, cần gì phải tự làm khổ mình.

“Cậu đúng là người phụ nữ cực phẩm.”

“Cảm ơn lời khen! Tuy rằng mình nghĩ đây là lời nói thật duy nhất trong đời cậu từng nói.”

Tần Ngả Trữ hung hăng véo Giang Nhân Ly một cái, thực sự là không muốn sống.

Sau khi rời khỏi nhà Tần Ngả Trữ , Giang Nhân Ly cảm thấy tâm tình mình thoải mái hơn rất nhiều, có điều cô lại chẳng bao giờ nghĩ cuộc sống lại có nhiều điều ngẫu nhiên như vậy.

Cô đứng ở cửa quán cà phê, nhìn qua ô cửa kính lớn.

Mạc Tu Lăng và Bạch Thanh Hà ngồi đối diện. Bạch Thanh Hà nói cái gì, Mạc Tu Lăng cũng đều lạnh lùng, anh cũng không mở miệng, nhưng sắc mặt rất dọa người.

Giang Nhân Ly đứng lại không lâu, sau đó liền bắt taxi rời đi.

Cô có thể tưởng tượng Bạch Thanh Hà dùng những lời khó nghe thế nào để nói về mình, nhưng cô không đoán ra suy nghĩ trong lòng Mạc Tu Lăng, chí ít anh cũng sẽ không để ý, dù sao lúc đó anh chạy vào phòng bệnh cũng đã nghe thấy những điều cô nói với Giang Nhân Đình.

Cuôc hôn nhân này vốn không có nền tảng gì, nên đến đâu thì đến.

Bọn họ, cho tới bây giờ cũng không hề thành thật, cho tới bây giờ cũng không hề hiểu nhau, đều giữ lại lãnh địa riêng tư trong lòng mình.

♥.•°”˜˜”°•.♥

Ngoảnh đi ngoảnh lại, xuân đi đông tới, bọn họ đã yên bình trải qua hai mùa xuân.

Hoá ra, cuộc hôn nhân của bọn họ đã được định săn không thể bình an đến cuối cùng!


Bạn đang đọc Ai Hiểu Được Lòng Em của Lục Xu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.