Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên qua

Tiểu thuyết gốc · 1009 chữ

Đau nhứt, một hồi đau nhứt cực độ khiến Triệu Dương không khỏi rên rỉ, hắn cảm giác cơ thể như có ngàn vạn con kiến cắn xé buộc hắn ngồi dậy mà thở dóc không thôi. Cơ thể ta rốt cuộc là bị làm sao hắn thầm nghĩ không thôi.

Hắn chỉ nhớ khi hắn đang đi trên đường thì đột nhiên trời đỗ mưa to hắn chỉ mới kịp mở ô ra để che thì nghe 1 tiếng sấm lớn nổ cái đoàn khiến hắn giật mình và sau đó khôn còn sau đó nữa hắn dần dần chìm vào hôm mê,

Khi tỉnh lại đã thấy mình rơi vào tình trạng hiện tại vô lý chẳng lẽ ta bị sét đánh mà không chết, ngắm nghía cảnh vật xung quanh, hắn chỉ thấy một loạt cảnh vật xa lạ không đúng ta tại sao lại ở nơi đây đúng ra là phải ở trong bệnh viện cơ chứ? Một hồi nghi hoặc thoáng qua trong đầu của hắn.

May mắn cho hắn cơn đau đến cũng nhanh mà đi qua cũng nhanh, thế là hắn quyết định đưng dậy đi ra ngoài để xem xét xem hắn hiện tại đang ở trong hoàn cảnh nào.

Khi đi ra ngoài hắn thấy nơi hắn đang ở là 1 ngôi nhà bằng đất có các trụ cột làm bằng gỗ phía trên lợp bằng mái lá. Xung quanh là cây cối um tùm giống như ở trong rừng vậy.

Vô lý, đây là nơi nào kiến trúc ngôi nhà này đơn giản như vậy chẳng lẻ là ta đang ở tại ngôi nhà của 1 thổ dân châu phi nào đó vì hắn đến từ 1 thế giới hiện tại lối kiến trúc này cũng quá là tồi tàn rối đó, cái ý nghĩ mới xuất hiện thì bị hắn lập tức bác bỏ.

Chỉ cần nghĩ đơn giản cũng có thể thấy khí hậu và môi trường của Châu phi rất khắc nghiệp xung quanh đây lại cây cối um tùm cộng thêm cho dù là thổ dân đi nữa thì họ cũng sẽ sống thành một cái làng chứ không ở đơn độc như này.

Hắn chợt rùng mình một cái không lẽ là ta đã xuyên qua, hắn từng có 1 đam mê là đọc truyện tiên hiệp nhân vật chính sau khi chết mà xuyên qua cũng không phải là truyện gì xa lạ với hắn, hắn chỉ bất ngờ là cái việc này cũng có ngày xảy ra trên người mình.

Thế là hắn bắt đầu chỉnh lý lại ký ức của mình

Một hồi kí ức không khỏi từ ngàn thớt mã lao nhanh xược qua đầu hắn khiên hắn phải ôm đầu vì choáng váng không thôi, hóa ra chủ nhân của cơ thể này tên là nhị cẩu khi còn bé bị vứt bỏ ở bìa rừng cũng may là gặp được một ông cụ tốt bụng sống gần đó đi ngang qua và nhặt được thế là hắn cùng ông ở căng nhà gần bìa rừng này hằng ngày thì đi săn bắn và hái linh thảo linh được để xuống làng bán cho người ta đổi lấy lương thực và nhu yếu phẩm. có điều không may là mùa năm ngoái thời tiết đột nhiên trở nên khắc nhiệt tuyết rơi nhiều hơn mọi năm nhiệt đọ hạ xuống rất thật

Ông lão vì đã cao tuổi cộng thêm đột nhiên bị cảm nhiễm phong hàn, trong rừng lại không có đại phu, khi hắn chạy vội xuống làng để mời đại phu thì đa phần mọi người đều từ chối đi cứu chữa ông hắn 1 phần vì đường lên rừng chắc chỡ khó đi cộng thêm thời tiết thì lạnh giá ở trong nhà mà sưởi ấm thì còn sướng hơn thế là hắn phải đi từ đầu ngõ tới cuối ngõ cũng may ông trời còn thương có 1 lão đại phu triệu vì cứu người mà đi cùng hắn chỉ đáng tiếc là khi đến nơi thì đã quá trễ, sau 1 hồi bắt mạch thì Lã đại phu đã nói nhị cẩu tử à xin cậu bớt đau buồn vì ông cậu đã không qua khỏi rồi.

Thế là lần đầu tiên trong đời hắn biết cảm giác đau buồn khi phải xa người thân là như thế nào, ông của hắn lúc bình xin cũng ít khi dao du với người khác cộng thêm lại sống ở trong rừng tất nhiên là khi qua đời cũng chỉ có một số ít người tới viếng tang đa phần trong họ là các người làm nghề thợ săn, quen biết ông là do họ xin tá túc ở nhờ 1 đêm khi chưa kịp về ông vốn rộng lượng thế là cho họ ngủ nhớ từ đó mà họ quen biết nhau, còn tên của ông ít khi thấy ông nhắc đến mọi người chỉ hay gọi ông là Dương lão đầu.

Nghĩ tới đây hắn không xoắn suýt nữa, chợt nhớ lại không phải là người xuyên việc thường có phúc lợi tặng kèm hay sao thế là hắn liên hô lớn “lão gia gia” “hệ thống ba ba”, sau một hồi la hét hắn chẳng thấy gì xảy ra cả hắn chợt có một suy nghĩ xấu thôi chết chẳng lẻ là ta xuyên qua làm nhân vật quần chúng nên không có bàn tay vàng hả ta, nhưng hắn vẫn còn ôm hy vọng mà nghĩ khoan đã thường thường di vật người thân của main để lại không phải là thường là nghịch thiên bảo bối đó hay sao

Nghĩa thế hắn chợt lao vô lục tung mọi ngóc ngách trong nhà nhưng mà cũng không thấy gì, nghĩa lại khi an táng ông lão hắn cũng không có thấy chiếc giới chỉ hay vòng cổ nào cả. nghĩ tới đây trong lòng hắn thầm thang không lẽ là vận khí của mình lại đen tới mức này hay sao.

Bạn đang đọc ÁC NHÂN TU TIÊN GIỚi sáng tác bởi NOTHINGISTRUE123

Truyện ÁC NHÂN TU TIÊN GIỚi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NOTHINGISTRUE123
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.