Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cách biệt giữa Kim Đan và Trúc Cơ

Phiên bản Dịch · 2004 chữ

Lúc này Dư Tắc Thành tươi cười thật sự cười ha ha, sau đó cười thật lớn, rung động toàn trường. Đột ngột hắn chạy một vòng quanh sân, vừa chạy vừa cười lớn., trong lòng thật sự cao hứng vô cùng.

Lập tức tất cả mọi người có mặt tại trường tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nhìn biểu hiện như nổi điên của Dư Tắc Thành, ai nấy đều sững sờ.

Dư Tắc Thành chạy đủ một vòng, trở lại chỗ cũ, sau đó ra vẻ đạo mạo nhìn đám đệ tử bốn đại kiếm phái kia, nói:

- Ta vừa bất ngờ ngộ ra một chiêu kiếm pháp, cho nên cao hứng trong lòng, xin mọi người đừng cười.

Mọi người nghe giải thích như vậy, ai nấy bừng tỉnh ngộ. Cảm giác này ai cũng đã từng trải qua, cho nên hiểu rõ.

Lúc này mới có người lên tiếng nói:

- Vốn là kẻ điên, cần gì giả vờ như vậy. Đúng là kẻ tiểu nhân vô sỉ, hừ...

Dư Tắc Thành nhìn lại thấy người vừa nói là Tiêu Dạ, y đang trợn trừng mắt nhìn Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Tiêu Dạ đạo hữu, ta không có đắc tội với ngươi, vì sao làm nhục ta như vậy, xin ngươi giải thích rõ ràng. Nếu ngươi không giải thích được, vậy chớ trách ta...

Tiêu Dạ lớn tiếng thóa mạ:

- Tiểu nhân, đê tiện, vô sỉ. Bỉ ổi...

Y còn đang thóa mạ, uy áp Kim Đan của Dư Tắc Thành đã phóng xuất ra, lập tức lời Tiêu Dạ bị ngăn không cho ra khỏi miệng. Rốt cục y không thể thốt nên lời, chỉ chúng ta nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, không thể cử động, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Hơn hai mươi năm trước tại Lương Đô, Dư Tắc Thành định dốc hết toàn lực khổ chiến một trận với y, chưa phân thắng bại đã bị Hứa Tiểu Nhã ngăn lại. Hiện tại Dư Tắc Thành chỉ cần phóng xuất một chút uy áp Kim Đan Chân Nhân, cường địch năm xưa đã trở thành cá nằm trên thớt, tùy ý mình giết mổ, muốn làm nhục gì cũng được. Lúc này một cảm giác tự hào thầm dâng lên trong lòng Dư Tắc Thành.

Uy áp Kim Đan của Dư Tắc Thành chế ngự chặt chẽ Tiêu Dạ, khiến y không thể nói, không thể động. Tuy rằng Tiêu Dạ đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng dưới uy áp Kim Đan cũng không thể cử động.

Dư Tắc Thành cảm nhận được y đang vận khí, vọng tưởng giải khai uy áp Kim Đan của mình, muốn tự hại thân thể, dốc sức liều mạng một lần.

Đột ngột trong khoảnh khắc Tiêu Dạ sắp sửa bạo phát, Dư Tắc Thành nhanh chóng rút uy áp Kim Đan trở về, nháy mắt không còn chút áp lực nào đè lên người Tiêu Dạ.

Tên Tiêu Dạ kia đang muốn tự bạo kinh mạch, phá tan uy áp, rút kiếm đánh nhau, lực lượng mà y tích tụ rất lớn chuẩn bị phát ra, đột ngột áp lực ngàn cân trên người hoàn toàn biến mất. Chuyện này cũng giống như một người vung cao búa tạ dốc hết toàn lực chuẩn bị đập xuống một tảng đá, đột ngột đầu búa sút ra khỏi cán, có lực nhưng không thể xuất ra. Lập tức Tiêu Dạ cảm thấy trước ngực đau nhói, há miệng hộc ra một búng máu tươi.

Nếu Dư Tắc Thành dùng uy áp Kim Đan làm Tiêu Dạ hộc máu, vậy chính là ỷ lớn hiếp nhỏ. Nhưng hiện tại Dư Tắc Thành đã rút uy áp Kim Đan về, sau đó tự Tiêu Dạ phát lực làm cho chính mình hộc máu, vậy không thể oán trách người khác.

Tiêu Dạ nhìn Dư Tắc Thành bằng ánh mắt vô cùng oán hận:

- Giỏi, giỏi lắm, ngươi cứ chờ đó, ta lập tức về núi, không kết Kim Đan, tuyệt không xuống núi, ta sẽ quay lại!

Dứt lời Tiêu Dạ xoay người rời khỏi ngay tức khắc, không nói thêm nửa lời.

Dư Tắc Thành nhìn sang tên đệ tử Vạn Kiếm Ma tông nhìn mình với ánh mắt thù hận, hỏi:

- Vị sư đệ kia, vì sao ngươi tỏ ra căm thù ta như vậy?

Tên nọ hung hăng nói:

- Ngươi thuê mướn phàm nhân viết yêu thư đồn đãi xằng bậy, sát vai mà qua, tình duyên ngàn năm gì gì đó. Ta khinh, ngươi làm mất thể diện Hứa sư tỷ.

Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, thì ra nguyên do là vì quyển sách của Thích Thư Ngữ, bèn hỏi:

- Nàng nói thế nào?

Tên nọ đáp:

- Tự nhiên Hứa sư tỷ không nói gì, bất quá ngươi vô cùng đê tiện. Sách kia vừa viết ra đã lan truyền rất rộng, các sư huynh sư đệ đọc qua đều cho rằng ngươi và Hứa sư tỷ là tình lữ, còn những người khác toàn là đồ vô sỉ. Có câu yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, có giỏi thì cạnh tranh công bằng, giở trò đê tiện như vậy hay ho gì chứ?

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Thì ra là như vậy, được rồi, có giải thích cũng vô ích, các người muốn nghĩ sao cũng được.

- Bất quá ta có một câu muốn nói, không cần biết ta thế nào, ngươi cũng không có cơ hội. Năm xưa ta cũng ở cảnh giới như ngươi hiện tại, cuối cùng chỉ có thể sát vai mà qua, không thể không về bế quan hai mươi năm, hiện tại mới đột phá Kim Đan.

- Với cảnh giới của ngươi hiện tại, cho dù có nói gì đi nữa cũng không có khả năng, tất cả chỉ là bóng trăng đáy nước.

Dư Tắc Thành vừa dứt lời, tên nọ lập tức biến sắc, bất quá cũng thật sự là như vậy. Những tu sĩ xung quanh đều biến sắc, những lời này cũng như nói với bọn họ, bao gồm cả Bạch Tố, tất cả tu sĩ Trúc Cơ đều yên lặng cúi đầu. Giữa tu sĩ Trúc Cơ và Kim Đan Chân Nhân có một khoảng cách không thể vượt qua, tuy rằng ngoài miệng mọi người không thừa nhận, nhưng chuyện này quả thật tồn tại.

Đúng lúc này chợt có tiếng người quát lớn:

- Là ai mà lợi hại như vậy, dùng uy áp Kim Đan ép bức người khác?

Một đạo uy Kim Đan ập thẳng tới, Dư Tắc Thành lập tức phát ra uy áp của mình ngăn trở. Uy áp hai người vừa chạm nhau, lập tức bên cạnh có người kêu lên:

- Lĩnh Vực, ba tầng Lĩnh Vực! Lạc Vô Kỵ ngươi thua rồi, trong Lĩnh Vực này chỉ có thể bại, không thể thắng.

Lúc này bên kia xuất hiện bốn người, trên người bọn họ đều có dị tượng Kim Đan khác nhau. Rất nhiều đệ tử bên này vội vàng thi lễ, miệng kêu:

- Bái kiến sư phụ.

- Bái kiến sư thúc.

Trong đó Dư Tắc Thành có biết một người, chính là một Kim Đan Chân Nhân của Liệt Thiên kiếm phái, Hồng Lăng, sư phụ của Bạch Tố. Người này hết sức lạnh lùng, tuy rằng mình đã gặp qua nàng vài lần, nhưng hai bên chưa từng nói với nhau nửa lời.

Bốn người bọn họ khoát tay, ra hiệu cho mọi người không cần đa lễ.

Hồng Lăng nói:

- Dư Chân Nhân, ngươi tới đây, chúng ta có một số chuyện muốn hỏi ngươi.

Lời Hồng Lăng không nóng không lạnh, trong trẻo như nước suối từ trên cao chảy xuống róc rách. Tuy rằng trước kia Dư Tắc Thành từng tiếp xúc với nàng vài lần, nhưng chưa nghe qua giọng nói của nàng lần nào.

Dư Tắc Thành chậm rãi đi tới, xem ra sau khi Tiêu Dạ chịu nhục, bèn chạy về gọi người hỗ trợ.

Bốn người đưa hắn sang một trang viện khác. Vừa tới cửa viện, Dư Tấc Thành liếc mắt một cái đã lập tức phát hiện ra điểm khác thường. Nơi này cũng giống như thế giới Bàn cổ của mình, thuộc về một không gian thứ nguyên cách biệt với thế giới hiện tại.

Sau khi Dư Tắc Thành gieo trồng bảy tiên nhãn, tuy rằng không cải tạo mắt của mình, nhưng gần đây hắn phát hiện ra dường như mắt mình càng ngày càng sáng, dễ dàng nhìn thấu vạn vật hơn trước.

Vừa nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành lòng thầm tiếc nuối, câu nói của Phượng Mâu Chân Quân quá muộn màng, khiến cho mình mất đi cơ hội dung hợp hoàn toàn tiên nhãn vào mắt. Ôi, thật là tiếc quá, đợi mình gieo trồng tiên nhãn xong xuôi nàng mới nói ra, lúc ấy đâu còn ích lợi gì nữa, không bằng làm như quý trọng đôi mắt mà phụ mẫu ban cho, tự an ủi chính mình.

Đối với loại không gian thứ nguyên, kết giới này, Dư Tắc Thành không hề e ngại. Thế giới Bàn Cổ của hắn rất giỏi cắn nuốt loại không gian này, cho dù bốn Kim Đan Chân Nhân này đối với mình bất lợi, mình cũng có thể dễ dàng xử lý bọn họ.

Dư Tắc Thành chưa nghĩ tiến, trước hết đã nghĩ tới đường lui.

Năm người tiến vào không gian thứ nguyên, lập tức Dư Tắc Thành thấy trước mắt xuất hiện một phiến thảo nguyên đầy cỏ xanh um, mênh mông bát ngát. Nhìn kỹ lại, cỏ cây màu xanh lá, trời đất màu xanh lá, khắp nơi toàn là một màu xanh lá dìu dịu, giống như một chiếc lá khổng lồ bao trùm khắp cả không gian.

Gió mát nhẹ thổi qua, một bên là màu xanh lá tĩnh, một bên là màu xanh lá động, trong không gian này, dường như thiên nhiên là chúa tể hết thảy, mà màu xanh lá tượng trưng cho sinh linh.

Trên thảo nguyên mọc đầy hoa, bốn bề cánh đồng là hàng ngàn hàng vạn bụi hoa nở rộ. Lại thêm một mảnh rừng rậm cao ngất tạo thành một mảng xanh biếc, gió nhẹ lùa qua những tàng cây tạo ra tiếng rì rào khe khẽ. Hoa trên đồng, trong rừng toát ra hương thơm dịu nhẹ, tất cả tạo nên cảnh sắc tuyệt trần.

Sau khi Dư Tắc Thành tiến vào, không nhịn được buột miệng nói:

- Động phủ thiên địa thật đẹp!

Một Kim Đan Chân Nhân cười nói:

- Cảm tạ Dư Chân Nhân khen ngợi.

Dư Tắc Thành nói:

- Xin hỏi quý tánh đại danh?

Hồng Lăng lên tiếng nói:

- Ôi, thật là sơ suất, ta quên giới thiệu mọi người.

- Vị này chính là Lạc Vô Kỳ lạc Chân Nhân của Hỗn Nguyên kiếm phái. Vị nầy là Tân Xuân Phong, Tân Chân Nhân của Vạn Kiếm Ma tông. Vị này chính là Kỷ Ẩn Kiểu, Kỷ Chân Nhân của Ma Kiếm Yêu tông.

- Đây chính là hậu tiến Kim Đan của Hiên Viên kiếm phái, Dư Tắc Thành Dư Chân Nhân.

Mỗi lần giới thiệu tới người nào, người đó lập tức thi lễ với Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành cũng nhất nhất đáp lễ, xem ra bọn họ cũng không có ý định hưng binh vấn tội mình. Hồng Lăng hiện tại đã khác hẳn với trước kia, không còn lạnh lùng cao ngạo, dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác.

Dư Tắc Thành nói:

- Ta còn tưởng rằng Lạc Vô Kỳ lạc Chân Nhân muốn đứng ra vì Tiêu Dạ, tìm ta hỏi tội...

Bạn đang đọc Ác Ma Pháp Tắc của Khiêu Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.