Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 8 - Chương 34: Điên cuồng và nguy khốn

3362 chữ

Quyển 8 - Chương 34: Điên cuồng và nguy khốn

Chẳng qua là chiêu bài nào không cần thì hắn sẽ không dùng, dẫu sao đó cũng không phải là thứ mà bây giờ hắn có thể khống chế, vậy nên nếu như không phải vạn bất đắc dĩ đối diện với sự sống chết thì hắn quyết không lấy ra.

Bởi vì trình độ quỷ hóa của Hạ Thiên Kỳ còn thấp, chưa đến lúc quỷ hóa toàn thân vậy nên đối phó với quỷ vật chỉ có thể sáp lá cà.

Hai cánh tay dùng chống lại quỷ vật thì không thành vấn đề, nhưng những bộ phận khác trên cơ thể lại không thể nào chịu đựng được sự công kích của quỷ vật.

Hạ Thiên Kỳ muốn dùng mạng đổi mạng, nhưng hai quyền thì không thể địch lại được bốn tay, huống chi những xúc tu của con nhện đầu người kia đang vô cùng phẫn nộ, vì vậy Hạ Thiên Kỳ rất khó có thể cản được nó, vô số những đầu người trên bụng và chân con nhện đều há hốc cái miệng đầy máu me ra.

Sau đó hắn bị thân thể to lớn của con nhện đầu người này hất bay ra ngoài.

"Cái đồ đáng chết này."

Vì một số lý do nên Hạ Thiên Kỳ không thể không liều mạng ở nơi này, trước mắt bọn người Lãnh Nguyệt không có ở đây, quan trọng nhất là tranh thủ thời vì Triệu Tĩnh Thù không giống với Lãnh Nguyệt, có thể dùng kiếm đánh gần quỷ vật, cô chỉ có thể dùng phép thuật thông thường đánh mà thôi.

Cũng may là Hạ Thiên Kỳ tranh thủ kịp thời gian Triệu Tĩnh Thù chuẩn bị phép thuật, vậy nên khi con nhện đầu người kia muốn đuổi giết Hạ Thiên Kỳ thì mấy trăm lá bùa đã đồng loạt phát sáng lên, tạo thành một vòng tròn vây nhốt quanh con nhện từ trên xuống dưới.

Hiển nhiên là con quỷ kia cũng cảm nhận được mối nguy hiểm, nên bên trong không ngừng đập phá muốn có một lỗ hỏng để thoát ra ngoài.

Nhưng đời nào Triệu Tĩnh Thù lại để cho nó thoát ra ngoài, miệng không ngừng lẩm nhẩm thần chú, đột nhiên hét lớn:

"Bách chú băng, ma tử, hồn tán!

Bạo!"

Một trăm lá bùa vây nhốt con nhện kia theo chữ “Bạo” rơi xuống rồi nổ bùng tạo thành một thanh kiếm lớn màu bạc lập tức chém về phía con nhện đầu người đang la hét giãy giụa kia.

Một kiếm này chém xuống, đầu con nhện bị hủy gần một nửa, cơ thể to lớn nặng nề ngã trên đất, mấy cái đầu người như viên bi sau khi thê lương rớt xuống thì lăn lóc về phía Triệu Tĩnh Thù sau đó bị Hạ Thiên Kỳ đạp tan thành bọt nước.

Sau khi thi triển pháp thuật, cả người Triệu Tĩnh Thù lảo đảo ngã về phía sau, hiển nhiên là đã dùng hết sức để thi triển pháp thuật, nên không còn chút lực nào.

"Tĩnh Thù, cô ổn chứ?"

Thấy Triệu Tĩnh Thù lảo đảo tựa vào cạnh cửa, Hạ Thiên Kỳ lo lắng hỏi một câu.

Nghe Hạ Thiên Kỳ gọi mình. Triệu Tĩnh Thù bất lực ngẩng đầu lên, sau đó nở một nụ cười yếu ớt, nói:

"Thật xin lỗi Thiên Kỳ... Tôi chỉ có thể giúp anh đến đây..."

"Cô làm rất tốt... thật đấy."

Không biết tại sao, khi nghe Triệu Tĩnh Thù nói những lời này, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên muốn khóc, bởi vì ngay cả Triệu Tĩnh Thù là một cô gái còn liều mạng đối phó với con nhện đầu người kia mà hắn đường đường là một thằng đàn ông mà sức lực lại yếu đến mức đáng thương.

"Lưu Chí Đào!"

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy tâm can mình hoàn toàn bị lửa giận thiêu rụi, đó là một loại cảm giác muốn giết hết tất cả, hắn thề nếu tóm được Lưu Chí Đào, nhất định hắn sẽ làm gã thịt nát xương tan!

Lưu Chí Đào nghe Hạ Thiên Kỳ thét lên một tiếng như vậy thì thiếu chút nữa đã sợ đến tè ra quần, tuy nhiên lúc gã sợ không còn đường chạy thì nhìn thấy con nhện ngay trước mắt gã đã đứng dậy.

Hơn nưa nhìn dáng vẻ giống như tổn thất mấy cái xúc tu đầu người kia đối với nó chẳng là gì.

"Ha ha, tao xem bọn mày còn có tài năng gì, nói cho bọn mày biết, bọn mày chết chắc rồi."

Hạ Thiên Kỳ lê người đầy vết thương xông về phía Lưu Chí Đào nhưng con quỷ kia nhất định không cho hắn được như ý, tiếng khóc chói tai của trẻ sơ sinh lại xuất hiện, những cái xúc tu đầu người lúc này lại đồng loạt đánh úp về phía Hạ Thiên Kỳ.

Hạ Thiên Kỳ dùng một quyền đánh nát một cái đầu người, nhưng lại bị những cái đầu còn lại bám chặt trên mình, sau đó chúng bắt đầu cắn xé cơ thể hắn, mỗi lần cắn xé đều có một mảng máu thịt lìa ra.

Nhưng hắn lại giống như không cảm nhận được đau đớn, không ngừng đập mạnh vào đầu con nhện kia, trực tiếp đập nát ba cái đầu.

Tuy nhiên hắn đoán sai rồi, bởi vì đầu nhện không phải bị phá nát mà dừng lại.

Vẫn tiếp tục cắn xé, với thương trên người Hạ Thiên Kỳ càng lúc càng chằng chịt, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ.

"Mình không thể chết ở nơi này, không thể chết ở nơi này! A....."

Hạ Thiên Kỳ dùng hết sức lực hét lên, sau đó nắm hai cái đầu ném đi, nhưng cả cơ thể hắn cũng không giữ vững được mà gục xuống đất.

Sau đó hắn cố gắng mấy lần nhưng cũng không tài nào đứng dậy được.

Thấy Lưu Chí đào đáng chết đang trốn cách đó không xa, lại thấy Triệu Tĩnh Thù yếu ớt gục cạnh cửa, nhưng hắn lại không còn sức đứng dậy, chẳng còn chút sức lực nào để chiến đấu tiếp.

Giờ khắc này trong lòng Hạ Thiên Kỳ như rỉ máu, không phải hắn sợ chết mà là hắn không cam lòng.

Hoặc nói đây là một loại khát vọng về sức mạnh.

Giống như Lưu Ngôn Mẫn đã từng nói với hắn, không có năng lực thì cũng xem như chưa có gì bởi vì cho dù anh có đạt được thành tích thì cuối cùng cũng chết.

"Giết bọn chúng! Nhanh giết bọn chúng!"

Lưu Chí Đào cười như điên, con nhện đầu người vẫn tiếp tục bước lên phía rước, nhưng Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể bất lực mà gèo hét.

Nhưng ngay lúc hắn cảm thấy bất lực thuận theo ý trời thì hai bóng người lại đột nhiên xuất hiện trước người hắn, cùng lúc đó trong phòng làm việc vang lên giọng nói của Mẫn Mẫn:

"Xin lỗi nhé Đông Thiên Kỳ, hôm nay là thứ sáu nên bên ngoài có chút kẹt xe, tới trễ, anh còn chưa chết mà."

"Con mẹ nhà anh, tôi bị anh làm cho tức chết thì có."

Nghe được giọng nói của Mẫn mẫn, trong lòng Hạ Thiên Kỳ yên tâm hơn rất nhiều, bởi vì hắn biết Lãnh Nguyệt và Nam Cung Vân cũng tới.

Mặc dù bọn họ vì lợi ích riêng mà hợp thành một tiểu đội, nhưng trong nháy mắt này nghe được giọng nói của bọn người Mẫn Mẫn hắn rất cảm động.

Bởi vì những người này đều là bạn của hắn, bạn hắn tới giúp hắn, bọn họ đến để cứu hắn.

"Tiểu Vân đưa Đông Thiên Kỳ và Tĩnh Thù ra ngoài đi, nhiệm vụ của bọn họ đã xong rồi."

Lúc này Mẫn Mẫn cũng không còn thiếu nghiêm túc như bình thường, Nam Cung Vân nghe xong gật đầu một cái sau đó lần lượt đưa Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù ra ngoài, trong lúc đó Lãnh Nguyệt và Mẫn Mẫn cùng giao đấu với con quỷ kia.

Mặc dù ba người họ chưa bao giờ cùng đánh nhau với quỷ vật như vậy, nhưng lần này giống như hợp tác rất ăn ý.

Con nhện đầu người của Lưu Chí đào vốn là ác quỷ nhân tạo, nói là ác quỷ nhưng vẫn kém xa ác quỷ. Vậy nên dưới sự phối hợp của ba người không bao lâu con nhện kia cũng bị thương tích đầy mình và cuối cùng bị thanh kiếm của Lãnh Nguyệt chém cho nát bấy.

Phòng làm việc lần nữa yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của mọi người và tiếng bước chân không ngừng lùi về phía sau của Lưu Chí Đào.

"Tôi cũng không phải là kẻ địch của các anh, cũng không hại người, cầu xin các anh, cầu xin mọi người tha cho tôi lần này được không?"

Thấy con nhện đầu người bị giết, Lưu Chí Đào lúc trước rất hung hăng lúc này lại đột nhiên quỳ rạp trước ba người Lãnh Nguyệt, liên tục cầu xin tha mạng.

"Bây giờ biết sai rồi sao? Con mẹ nhà mày nhìn xem mày đã làm những gì, tao vốn dĩ có thể cân nhắc bỏ qua cho mày nhưng cái đồ chó như mày lại dám làm bạn của tao bị thương vậy nên mày phải chết."

Lưu Ngôn Mẫn nói xong, định kết liễu Lưu Chí Đào thì gã bỗng nhiên lại bật cười lớn khi cầu xin tha mạng thất bại:

"Đều là chúng mày ép tao. Đều là chúng mày ép tao!

Nếu bọn mày muốn chết vậy thì cùng chết đi!"Tào Kim Hải vừa nói, vừa quệt ngang những giọt mồ hôi không ngưng lăn trên trán.

"Lúc ấy, phản ứng đầu tiên của tao là nhanh chóng về lại giường, trên thực tế thì tao cũng làm như vậy, may mà trong quá trình đó cũng không xảy ra chuyện khác thường nào.

Vừa nằm xuống giường, tao đã nghe tiếng cửa phòng ngủ bị đẩy ra, hiển nhiên là bọn họ đang đứng ở cửa để quan sát xem tao đã ngủ hay chưa.

Lúc đó tao rất sợ hãi, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, làm cho nó có vẻ ổn định, đồng thời cũng thầm cầu khẩn đêm nay họ có thể tha cho tao.

"Vừa rồi tôi nghe được tiếng gì đó. Có lẽ nào là nó không?"

"Chắc bà nghe nhầm rồi, nó còn đang ngủ đó kìa..."

Cửa phòng ngủ lại được nhẹ nhàng khép lại, nhưng tao chưa kịp thở phào thì lại nghe âm thanh cửa mở ra lần nữa, rất bất ngờ, hiển nhiên là những lời họ vừa mới nói, chỉ là để thăm dò tao.

May mắn, lúc ấy tao vẫn đang thở đều đặn trên giường, sau khi quan sát tao một lúc, rốt cục cũng đóng cửa lại, rồi rời đi.

Mặc dù ngoài cửa đã không còn tiếng động nào, nhưng tao vẫn còn e sợ bọn họ sẽ vào một lần nữa, vậy nên suốt một đêm, tinh thần tao bị kéo căng hết mức, mãi đến khi ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào ở trong mộng, ý thức của tao mới dần dần trở nên mơ hồ.

Lúc tao tỉnh lại từ trong mộng, thì cũng đã gần trưa rồi.

Tao không dám nói với người thân, bạn bè cũng không có, mà báo án thì khẳng định sẽ bị cảnh sát cho là bị bệnh tâm thần, vậy nên nghĩ tới nghĩ lui, tao chỉ có thể nghĩ đến mày.

Bởi vì Thư Thành và Xương Dã còn phải đi học ở trường, chỉ có mày là đa rời khỏi trường học, vậy nên..."

Nói đến đoạn này, Tào Kim Hải không nhịn được nữa, hoàn toàn sụp đổ, cầm chặt tay cánh tay Hạ Thiên Kỳ, khóc:

"Thiên Kỳ, hiện tại tao không biết phải tin tưởng ai nữa, tao cảm thấy tao bị điên rồi, tao không phân biệt được hiện thực với cảnh trong mộng..."

"Sẽ tốt hơn thôi, tao sẽ giúp mày, không có chuyện gì đâu!"

Hiện tại, trước mắt Hạ Thiên Kỳ cũng chỉ có thể trấn an Tào Kim Hải, xem ra, chuyện này không khác với chuyện lúc đầu hắn nghĩ tới.

Lúc đầu hắn đã rất hoài nghi, Lý Xương Dã lạc quan như vậy, tính tình tốt như vậy, sao lại đột nhiên mắc chứng bệnh tâm thần đó chứ.

Nhưng bởi vì bệnh viện đã chẩn đoán chính xác, hơn nữa, trong thực tế lại có nhiều loại bệnh tương tự thế, vậy nên hắn cũng không nghĩ đến đây là một loại chuyện linh dị.

Dù sao, chủ nghĩa duy vật khoa học cũng là tư tưởng chủ yếu trên thế giới này. Hắn đã trải qua hơn hai mươi năm giáo dục khoa học, vậy nên không thể chuyển biến nhanh như vậy.

Cũng không thể vì đã tiến hành mấy nhiệm vụ linh dị, thì chuyện gì cũng đều nghĩ đến việc có liên quan đến linh dị được.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, sau khi nghe Tào Kim Hải nói xong, hắn đã có thể xác định chuyện này có liên quan đến linh dị.

Bất kể là Lý Xương Dã đã chết hay là Tào Kim Hải, bọn hắn đều đã gặp phải quỷ.

Cũng không biết, đến tột cùng thì bọn hắn đã gặp phải quỷ gì.

Mặc dù đã có thể xác định, chuyện xảy ra với Tào Kim Hải liên quan đến chuyện linh dị, nhưng trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại không hề vui vẻ chút nào.

Bởi vì, điều này đã nói cho hắn biết, hắn đã sai vì đã không tin tưởng Lý Xương Dã, rõ ràng là hắn có cơ hội để cứu cậu tao, nhưng mà... hắn lại không cứu.

"*, mình đúng là đồ óc lợn!"

Hạ Thiên Kỳ không ngừng đánh vào đầu mình, trong lòng tự trách mình, và cảm thấy rất áy náy với Lý Xương Dã.

"Thiên Kỳ, mày... Mày sao thế? Mày đừng... đừng dọa tao!"

Hiện tại, Tào Kim Hải đã rất sợ hãi, nếu như Hạ Thiên Kỳ cũng làm cậu ta thấy lạ lẫm, thật sự cậu ta không biết phải làm như thế nào.

Cũng may, biểu hiện đó của Hạ Thiên Kỳ không kéo dài quá lâu, một lúc sau hắn đã hô hấp bình thường lại, điều chỉnh ghế ngồi thấp hơn một chút, châm một điếu thuốc, cả người hắn hoàn toàn dựa vào ghế, nhìn Tào Kim Hải nói:

"Tao không sao, mày không cần sợ, tao vẫn là tao."

Hạ Thiên Kỳ cười cười rất khó coi, hai vành mắt đã hồng hồng, nước mắt bị ép buộc chảy ngược vào trong cứ chực trào ra.

Chuyện của Lý Xương Dã đã đủ để hắn tự trách mình, hối tiếc cũng không kịp, chuyện như vậy hắn không muốn trải qua lần thứ hai, vậy nên bất kể như thê nào, hắn cũng phải cứu Tào Kim Hải.

Bởi vì, chỉ có như vậy, lòng hắn mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

"Tỉnh táo lại... Tỉnh táo lại..."

Hạ Thiên Kỳ không ngừng khuyên bảo mình, hiện tại đã xác định được, Tào Kim Hải vô tình gặp phải chuyện linh dị, vậy nên hắn suy nghĩ kỹ một chút, xem nên bắt đầu giải quyết chuyện này như thế nào.

Chuyện của Tào Kim Hải và Lý Xương Dã không khác nhau là mấy, đều khẳng định mình mơ thấy một giấc mộng rất chân thực, và đều nói ở trong mộng có người muốn giết họ, bởi vì cảnh trong mộng quá chân thực, đến mức khó phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là mộng.

Mặc dù chuyện linh dị này có liên quan đến cảnh trong mộng, nhưng cái chết của Lý Xương Dã đã cho thấy, không chỉ có như vậy.

Dù sao quan sát từ màn hình giám sát, tình huống lúc đó của cậu ta rất giống như bị "cái gì" đó nhập xác, sau đó bị nó điều khiển bản thân tự sát.

Nếu như là quỷ nhập xác, vậy thì bọn họ sinh ra mộng cảnh chân thực rất dư thừa, trừ phi cái mà bọn họ tự cho là mộng cảnh nhưng thật ra không phải là mộng cảnh, mà là ảo cảnh của quỷ nhập xác tạo ra.

Trong lòng đã rõ ràng nguyên nhân bắt nguồn của chuyện này, Hạ Thiên Kỳ vội vã liên lạc với Lãnh Nguyệt, kể cho hắn ta chuyện này.

Qua điện thoại, Lãnh Nguyệt cũng không nói nhiều lời, chỉ căn dặn hắn đêm nay phải ở cùng một chỗ với Tào Kim Hải, sau khi hắn ta làm một chút chuyện trong nhà xong, sẽ nhanh chóng chạy đến.

Nhận được lời hứa của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ cũng dặn dò Tào Kim Hải vài câu, tuy nhiên chuyện liên quan đến cậu ta và Lý Xương Dã, hắn cũng không nhắc lại nữa.

Dù sao Tào Kim Hải cũng đã quên chuyện đó, hiện tại cũng không cần thiết phải nói ra.

Về phần quỷ vật giả mạo Lý Xương Dã và Dương Thư Thành là loại nào, hiện tại hắn cũng không có tâm tư tìm hiểu, rất có thể chính là loại quỷ vật đang dây dưa với Tào Kim Hải.

Có Hạ Thiên Kỳ ở bên cạnh, tinh thần Tào Kim Hải tốt hơn rất nhiều, cậu ta giống như quên mất chuyện Hạ Thiên Kỳ từng nhắc đế, sự thật là Lý Xương Dã và Dương Thư Thành đã chết.

Bởi vì là thể chất ác linh, vậy nên trong lòng Hạ Thiên Kỳ không sợ quỷ nhập xác, nói thật, hắn còn rất hi vọng, lần này chính là loại quỷ nhập xác đó.

Tuy nhiên, bất kể có phải loại đó hay không, nhưng cứ việc bọn chúng không ra tay vào Tào Kim Hải vào ban ngày, xem ra quỷ vật trong chuyện này này cũng không lợi hại lắm.

Lúc hắn trở về với Tào Kim Hải, phát hiện cha mẹ của cậu ta đều ở nhà, đồng thời, thái độ đối với người ngoài như hắn cũng không niềm nở lắm.

Tuy nhiên, vẫn cứng rắng hỏi Tào Kim Hải một câu:

"Tiểu Hải, người này là ai?"

"Bạn học của con, trước kia còn đã nói qua với hai người rồi, là người anh em thân thiết nhất của con. Cậu ta sẽ ở lại nhà chúng ta hai ngày, nên hai người phải chuẩn bị thức ăn ngon một chút, đây là khách con mời đến.

Sao cho, đừng để không ngon, đến lúc trở về trường học bọn nó lại khinh thường con."

Tào Kim Hải nói mấy lời nay rất trôi chảy, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi, nói xong, cũng mặc kệ cha mẹ cậu ta nói gì, vội vã kéo Hạ Thiên Kỳ về phòng ngủ của mình.

Đóng cửa phòng ngủ lại, tim Tào Kim Hải đập rất nhanh, thở hổn hển, đi đến bên một ngăn tủ, lấy ra một hộp CN ném cho Hạ Thiên Kỳ:

"Bọn họ mặc kệ chuyện tao hút thuốc, cứ hút trong phòng là được."

Hạ Thiên Kỳ nhận lấy điếu thuốc, ngậm lên môi, sau đó bắt đầu lục lọi theo vách tường.

Ảo cảnh chỉ là đánh lừa thị giác, hoàn toàn không biết là do quỷ vật tạo ra, vậy nên, nếu như chuyện xảy ra đều là ảo giác, vậy thì hắn có thể dựa vào xúc giác của mình để nhận ra.

Bạn đang đọc Ác Linh Quốc Gia của Trong Nháy Mắt Cười Cười
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KeoChuoi
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.