Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 2257 chữ

Vệ Ninh nhẹ nhàng lau nước trên mặt Sầm Thanh Nhan.

Nàng nhìn hắn, sau đó lại quay ra nhìn Phó Trình đứng cách đó không xa.

“Vệ Ninh, sao lại là ngươi?” Nàng bắt lấy tay Vệ Ninh, lắp bắp hỏi.

Vệ Ninh nhìn nàng.

“Ta lo lắng an toàn của tiểu thư, nên vẫn luôn đi theo phía sau.” Hắn làm như không có việc gì nói: “Tiểu thư, ngươi phải thay quần áo ngay nếu không sẽ bị cảm lạnh mất.”

Sầm Thanh Nhan chưa kịp mở miệng, Phó Trình vẫn luôn đứng đó bỗng nhiên đi lại, bắt lấy tay nàng.

Ánh mắt hắn âm u sắc lạnh, trầm giọng nói: “Ta dẫn ngươi đi thay quần áo.”

“Không cần.” Sầm Thanh Nhan muốn rút tay về, nhưng Phó Trình nắm chặt đến phát đau, rút thế nào cũng không ra.

Nàng nhìn người trước mặt, dù cả người ướt đẫm cũng không che giấu được sự tức giận, Phó Trình muốn làm gì, nàng biết rõ.

Khác với Phó Dục Bạch, Phó Trình thân là Tam vương gia đương triều, cũng là nhân vật điên rồ nhất trong nguyên tác.

Hắn không thèm che giấu dã tâm của mình, hơn nữa mẫu thân của hắn còn là đương kim Cao quý phi, được sủng ái lại xuất thân danh môn Cao thị, dù trên đầu có Thái Tử đè nặng, nhưng trên triều đình khí thế của hắn vẫn không giảm, mà ngược lại có phần vượt qua Phó Dục Bạch.

Nhưng điều khiến Sầm Thanh Nhan không kiên nhẫn chính là, theo nguyên tác, nàng và Phó Trình bởi vì sự việc ở trại nuôi ngựa mà kết thù, cho nên từ lúc này cho đến cuối truyện, Phó Trình luôn gây phiền phức cho nàng.

Hơn nữa mặc dù là chết, nàng là bị người trước mặt này bắn chết.

Nhớ đến đời trước bị một mũi tên xuyên tim, Sầm Thanh Nhan bỗng cảm thấy ngực đau đớn.

Kịch bản hôm nay là do Phó Trình và Cao quý phi thiết kế, nhưng đã bị Vệ Ninh phá hỏng, cho dù hắn mất đi cơ hội, thì cũng không cần nổi điên như thế chứ.

Dù sao cũng phải trở mặt với đối phương, mà Sầm Thanh Nhan vốn đã không ưa gì hắn, nàng dùng sức rút tay thấy Phó Trình không chịu buông, đột nhiên móc từ trong lòng ngực ra thanh chùy thủ mà Phó Dục Bạch đưa cho nàng trước đó, lưỡi dao sắc bén nhắm ngay cổ tay Phó Trình, cả giận nói: “Ngươi vẫn không chịu buông tay? Còn không buông ta sẽ chặt tay ngươi!”

Phó Trình ánh mắt sắc bén, hắn di chuyển tầm mắt, dừng lại trên mặt nàng.

Không biết là do tức giận hay sợ hãi, gương mặt thiếu nữ ửng đỏ, ánh mắt tức giận, nắm chặt chủy thủ trong tay. Tuy rằng giương nanh múa vuốt giống con hổ nhỏ, nhưng mũi đao lại quá cao, không thể đâm trúng được.

Phó Trình mỉm cười: “Vậy ngươi đâm đi, nói không chừng tay ta bị chặt đứt sẽ bám chặt lấy tay ngươi, sẽ luôn đi theo ngươi.”

Sầm Thanh Nhan: “……”

Nàng tưởng tượng đến hình ảnh này liền cảm thấy sởn tóc gáy, người này thật sự bị điên rồi, lời nói như vậy cũng nói ra được.

“Tam đệ tới lúc nào thế?” Cách đó không xa, Phó Dục Bạch cưỡi ngựa chạy đến, thấy cảnh tượng trước mặt, hắn có vài phần kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ có tình huống như vậy.

Phó Dục Bạch xuống ngựa, đi đến trước mặt bọn họ, quan tâm nhìn Sầm Thanh Nhan: “Ta vừa mới nghe hạ nhân nói ngươi rơi xuống nước, có sao không? Ta đã gọi thái y, sẽ lập tức tới đây giúp ngươi nhìn xem.”

“Ta không sao.” Sầm Thanh Nhan nói, nàng dùng sức giật giật cổ tay, lần này Phó Trình lại không tiếp tục kiên trì nữa, rốt cuộc cũng buông tay nàng ra.

Phó Dục Bạch gật gật đầu, lại nhìn về phía Phó Trình: “Tam đệ sao lại ở đây? Cô nghe nói vài ngày trước ngươi bị bệnh nặng, sức khỏe vừa tốt lên đã có hứng thú tới trại nuôi ngựa cưỡi ngựa sao?”

Trong giọng nói của hắn có chút lạnh lùng, lời nói có hàm ý.

Phó Trình không nói chuyện, mà nhìn thẳng Sầm Thanh Nhan, sắc mặt âm u.

Hắn thật sự bị bệnh nặng vài ngày trước.

Trận bệnh này tới rất lạ, trong một đêm, hắn bị sốt cao tới mức lâm vào hôn mê sâu.

Trong mấy ngày đó, hắn dường như cảm thấy tư duy và cảm giác rời khỏi thế giới này, mơ mơ màng màng, nhìn thấy rất nhiều chuyện vẫn chưa sảy ra.

Giống như chuyện vừa diễn ra hôm nay chẳng hạn, hắn thành công, rồi lại không thành công.

Sau đó hắn bị Sầm Thanh Nhan từ chối, thẹn quá thành giận, tìm mọi cách gây rắc rối cho đối phương ở mọi nơi, làm hận thù càng sâu thêm.

Đến cuối cùng hắn cầm cung tên trong tay, ngắm bắn một nữ tử.

Chỉ là khi mũi tên được bắn đi thì người trúng tên lại là Sầm Thanh Nhan. Bộ quần áo trắng như tuyết trên người nàng bị máu nhuộm nở ra những bông hoa máu đỏ tươi. Trong nháy mắt đó, hình ảnh bông hoa đỏ càng ngày càng đỏ hơn đến mức làm đầu hắn như muốn nứt ra, cuối cùng đau đớn tỉnh lại.

Phó Trình giấu sự lạnh lẽo trong mắt, nhàn nhạt nói: “Tình cờ đi ngang qua, nghe nói các ngươi cũng ở chỗ này, nên tới đây nhìn xem.”

“Ồ thế có phải quá trùng hợp không.” Phó Dục Bạch cười nói: “Nếu để người ngoài nghe được, sợ là bọn họ sẽ nghĩ tam đệ cố ý sắp xếp, vì dù sao cũng là ngựa của ngươi mà.”

“Người ngoài nghĩ như thế nào ta không quan tâm,” Phó Trình nói: “Nhưng người ngoài nghĩ như thế nào về Sầm tiểu thư lại rất quan trọng.”

Vừa dứt lời, hắn đột ngột xoay người, uốn gối nửa quỳ với Phó Dục Bạch, lạnh lùng nói: “Hôm nay nhìn thấy bộ dạng Sầm tiểu thư rơi xuống nước, không thể để mọi chuyện như vậy, thỉnh thái tử điện hạ làm chứng cho thần đệ, ngày mai thần đệ sẽ đi tìm phụ hoàng thỉnh cầu tứ hôn.”

Sầm Thanh Nhan: “……!!!”

Tới tới, quả nhiên vẫn tới.

Tuy rằng đời này một góc áo của nàng hắn còn chưa đụng tới, nhưng âm mưu trong cốt truyện là không thể bỏ qua, Phó Trình như cũ vẫn không thay đổi.

Dựa theo yêu cầu của hệ thống , nàng cần phải cự tuyệt lời cầu hôn của Phó Trình, còn phải phát huy bản tính kiêu ngạo ương ngạnh của mình, hung hăng đắc tội đối phương.

Sầm Thanh Nhan lên tinh thần, không chờ Phó Dục Bạch mở miệng, nàng nói thẳng: “Không được, ta không đồng ý. Muốn cưới ta, ngươi nằm mơ đi!”

Nàng nhìn chằm chằm Phó Trình, bày ra bộ dạng khinh thường, nói: “Phó Trình ta nói cho ngươi biết, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Chuyện hôm nay là do ngựa của ngươi gây ra, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, thế mà ngươi còn si tâm vọng tưởng muốn cưới ta?”

Sầm Thanh Nhan nói ra bao nhiêu lời cố ý, chờ Phó Trình tức giận. Phó Trình thân là con trai cưng của quý phi, lớn lên trong ngàn vạn lời ngưỡng mộ, làm sao có thể chịu được những lời xúc phạm đó. Kiếp trước nàng vừa nói xong đối phương liền thay đổi sắc mặt, chỉ hận không thể bóp chết nàng.

Nhưng mà lúc này, Sầm Thanh Nhan đợi nửa ngày, cũng không thấy Phó Trình lộ ra nửa phần không vui.

Hắn nhìn Sầm Thanh Nhan thật sâu, trầm giọng nói: “Sầm tiểu thư nói đúng , con ngựa này của ta đúng là có sai.”

Nói xong, hắn không chờ mọi người phản ứng, trực tiếp cướp lấy chủy thủ trong tay Sầm Thanh Nhan, đâm một đao lên người con ngựa trắng.

Con ngựa trắng hí lên một tiếng đau đớn, cơn đau đột ngột làm nó sợ hãi. Nó rít gào, điên cuồng chạy đi.

Nhưng Phó Trình không muốn buông tha cho nó, nhanh chóng đuổi theo, đâm tiếp mấy đao nữa vào bụng nó.

Bị vài nhát đao, con ngựa trắng ngã xuống đất. Máu tươi từ miệng vết thương chảy ra làm ướt cỏ một bên. Nó thở hổn hển mấy hơi, rồi từ từ nhắm mắt lại.

Nó đã chết.

Sắc mặt Sầm Thanh Nhan thay đổi.

Nàng căn bản chỉ muốn chọc giận Phó Trình, ai biết đối phương thế nhưng lại giết con ngựa trắng kia.

Sầm Thanh Nhan sắc mặt trắng bệch, nàng khẽ run lên, cảnh tượng kia làm nàng mất đi dũng khí mở miệng. Nàng nắm chặt lấy tay Vệ Ninh, trốn vào trong lòng ngực hắn.

Hồ nước lạnh băng cũng không thể lạnh bằng hiện tại, kiếp trước nàng vì làm mất mặt Phó Trình cũng chỉ quất con ngựa trắng mấy cái, nhưng mà lúc này đây, Phó Trình thế nhưng lại có thể ra tay độc ác như vậy.

Phó Trình cầm chủy thủ, đi đến trước mặt Sầm Thanh Nhan.

Trên chủy thủ toàn là máu tươi, Sầm Thanh Nhan không dám nhìn, vừa định mở miệng kêu Vệ Ninh lấy đi. Nhưng mà Phó Trình lại không trả lại ngay lập tức, hắn nửa quỳ xuống, nắm chặt chủy thủ, đâm một đao vào bắp chân mình.

Máu tươi chậm rãi từ miệng vết thương chảy ra ngoài, theo quần áo từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.

Phó Trình nhẹ buông tay, chủy thủ rớt trên mặt đất.

“Ngựa nổi điên làm ngươi sợ hãi, ngựa đáng chết. Ta không quản tốt ngựa của mình làm chân của ngươi bị thương, ta nên bồi thường cho ngươi.”

Nhàn nhạt phun ra mấy câu, Phó Trình mang theo ý cười lạnh nhạt: “Chuyện hôm nay, ta thấy ngươi ướt sũng, ta nên có trách nhiệm. Ngươi trở về dưỡng thương, ngày mai ta sẽ thỉnh phụ hoàng hạ lệnh.”

Dứt lời, hắn nhìn Sầm Thanh Nhan thật sâu, sau đó đứng lên, không hề để ý tới người khác, bước đi.

Hắn thật sự là một kẻ điên.

Trong đầu Sầm Thanh Nhan chỉ có suy nghĩ này.

Phó Dục Bạch sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, hắn không nghĩ tới Phó Trình có thể làm ra chuyện như thế, hoàn toàn không cho chính mình đường lui.

Hắn mím môi, cố gắng bình tĩnh.

Có vẻ như Phó Trình quyết tâm muốn cưới Sầm Thanh Nhan, một khi hắn kết hợp với thế lực của Sầm gia, chỉ sợ là chính mình nửa phần tốt cũng không có.

Hắn đè nén phẫn nộ trong lòng, nhìn về phía Sầm Thanh Nhan, trấn an nói: “Nhan Nhan đừng sợ, ta trở về sẽ bàn bạc với mẫu hậu, ta biết ngươi không thích hắn, ta sẽ làm cho hắn không thể cưới ngươi.”

Sầm Thanh Nhan chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Chờ đến lúc Phó Dục Bạch đi rồi, Sầm Thanh Nhan cũng đi thay quần áo ướt. Vừa đi ra, đã thấy Vệ Ninh đứng ở bên cạnh xe ngựa chờ nàng.

Nàng vẫn còn sốc, Sầm Thanh Nhan do dự, khập khiễng đi qua.

Vệ Ninh đang muốn đỡ nàng lên xe ngựa, lại thấy Sầm Thanh Nhan lắc lắc đầu, lộ ra vài phần do dự: “Bây giờ ta không muốn ngồi xe ngựa, có được không?”

Vệ Ninh do dự, nhìn chân nàng.

“Ta thật sự không muốn, con ngựa vừa rồi…… Ngươi để cho bọn họ đánh xe ngựa đi về trước đi.” Sầm Thanh Nhan cầu xin, nàng đến bây giờ vẫn còn sợ. Cái chết của con ngựa trắng vẫn luôn ám ảnh nàng, hiện tại nàng chỉ cần nhìn thấy ngựa là sẽ sợ hãi.

Vệ Ninh ừ một tiếng.

Đuổi những người đó đi, Vệ Ninh đi đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, cõng Sầm Thanh Nhan trên lưng.

Từng bước một, hắn đi rất vững, làm cho sự hoảng sợ trong làng Sầm Thanh Nhan tản đi không ít.

Chỉ có lúc này, nàng mới có thể hoàn toàn không cần suy nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ của cốt truyện.

Nàng nằm trên lưng Vệ Ninh, nhỏ giọng nói với hắn.

“Kia con ngựa, còn có thể cứu không?”

Vệ Ninh lắc đầu: “Không cứu được.”

Lúc tiểu thư thay quần áo, hắn đã từng đi qua xem, chết đã lâu, không thể làm gì được nữa rồi.

Người trên lưng khẽ thở dài, nửa ngày, lại nói: “Ta thật sự rất ghét cưỡi ngựa, mỗi lần cưỡi ngựa xong chân đều rất đau. Nếu không phải…… Hôm nay ta không tới cưỡi ngựa, con ngựa kia cũng sẽ không chết.”

Vệ Ninh không hỏi mấy lời nói hàm hồ trong miệng nàng là cái gì, chỉ thấp giọng ừ một tiếng.

Bạn đang đọc Ác độc nữ xứng trọng sinh người kế nhiệm vụ lật xe (dịch) của Nhất Khẩu Cật Điệu Tiểu Hắc Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieuyeucute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.