Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác Cảo

Phiên bản Dịch · 1466 chữ

Nói tới đại hội bàn đào, thật ra đó là nơi để các nhân vật cấp lãnh đạo ở không rảnh rỗi họp lại nói chuyện bá láp.

Lúc này, Quan Âm cầm bình ngọc ngồi yên lặng bên cánh trên, Thái Thượng Lão Quân ngồi cạnh nghiêng đầu qua nhiều chuyện.

“Nghe nói Kim Thiền Tử bị biếm xuống trần chịu cảnh luân hồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Quan Âm uống một ngụm Quỳnh tương ngọc lộ thấm giọng, nói khe khẽ, thần bí, “Phật viết: Không thể nói!”

Thái Thượng Lão Quân bẻ bẻ cổ tay, lơ đễnh nói khẽ một câu, “Nghe Nguyệt Lão nói gần đây Văn Thù bồ tát hay đến tìm ông ta nói cái gì T cái gì P…”

Quan Âm lẩm bẩm mấy tiếng, cúi đầu bẻ bẻ tay, “Được rồi, dù gì thì chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, nói một chút cũng có sao đâu! Thật ra, đây là một âm mưu…”

Nghe loáng loáng có chuyện bát quái này nọ, hơn nữa còn có liên quan tới âm mưu đen tối, mấy vị thần tiên xung quanh lập tức dựng cổ ngóng mỏ vểnh tai ngay.

Nhắc tới, thì phải kể đến chuyện thật lâu trước đây, có một con khỉ phá đá chui ra, Ngọc Đế thấy động vật lạ muốn thu về làm sủng vật, vì thế ông đã cho gọi con khỉ đó lên trời.

Con khỉ thường xuyên ra ra vào vào mã phòng, cho đến một hôm nọ, nó đã nhìn thấy một chút chuyện thông thích hợp gì gì đó ở trước cửa. Ây dà, thì ra có một gã nam nhân cắn lên cổ một gã nam nhân khác mấy cái, gã bị cắn cổ đỏ mặt chạy ù một hơi vào mã phòng, ngoái đầu nhìn lại… Trời ạ, cái dáng vẻ ngượng ngùng đó đẹp chết đi được! Vì thế con khỉ ấy đã lợi dụng thân phận Bật Mã Ôn, mỗi ngày đến trước cửa mã phòng dõi mắt chờ mong, muốn nhìn lại người xưa một lần.

Bất kể, hắn ta và cái gã nam nhân kia có quan hệ gì, con khỉ hắn đây nhất định phải giương đao đoạt tình!

Haizz, thật ra thì mỹ nam tử đó chính là Kim Thiền Tử, đại đệ tử đời thứ hai của Như Lai.

Và cũng thật ra thì con khỉ nọ đã hiểu lầm, bình thường thì Kim Thiền Tử ít cười cợt nói trắng ra là cái mặt than đấy. Hôm đó, Như Lai bảo hắn đến mã phòng dẫn con ngựa chuyên dụng của ông ra, vừa mới tới cửa hắn đã thấy Nhị Lang Thần đang đứng đó ôm bụng cười sằng sặc, Kim Thiền Tử thấy vậy, có lòng tốt đã đến an ủi kiêm thăm dò ít chuyện bát quái này nọ.

– Hết cách rồi, suốt ngày phải ngồi ở trên trời tụng kinh niệm phật, chán chết được nên tiểu mặt than có hơi tò mò, nhiều chuyện chút cũng không có gì lạ nha!

Nhị Lang Thần cười một trận đã đời xong, ôm vai hắn nói nhỏ:

“Lúc nãy ta nhìn thấy Ngọc Đế múa múa, lắc mông với một con khỉ, mà đồ múa như thế nào? là đồ hở rốn đó nha…”

Khóe miệng Kim Thiền Tử giật giật, nhưng vì phải giữ hình tượng nên mặt hắn đã nghẹn đỏ bừng, chưa kịp cáo biệt Nhị Lang Thần đã chạy vội vào trong mã phòng tìm một nơi không có ai cười một trận cho đã.

Cho nên, Kim Thiền Tử thật là buồn bực.

Không ngờ từ lần đó con khỉ nọ lại nhất kiến chung tình với hắn.

Căn cứ vào quy định của thiên đình “Thấy JQ lập tức dẹp ngay”, con khỉ bị đá xuống trần gian, để suốt đời này cả hai không gặp lại. Con khỉ nổi giận náo loạn vài lần không có kết quả, nhưng ai ngờ, vận mệnh đẩy đưa, hắn đã gặp gỡ được một tiểu P hài phá vỡ vận mệnh cả đời hắn (thật ra thì hắn cũng chả lớn mấy) – Na Tra.

Na Tra thật dịu dàng, Na Tra thật hoạt bát, Na Tra thật đáng yêu, Na Tra và hắn có tiếng nói chung…

Thế là con khỉ cảm thấy mùa xuân thứ hai đang đến với đời hắn!

Lần này Như Lai đúng thật là nổi giận, một con khỉ lại dám ngang nhiên quấy rối tình dục hai đại đệ tử của Phật Tổ, làm thế mặt mũi ông ta quẳng đâu giờ chứ! — Cho dù Kim Thiền Tử vốn không biết một trong những tin tức ‘Đôi uyên ương khổ mệnh’ đang bàn tán sôi nổi nhất thiên đình có một vai diễn là của mình — Vì thế ông ta đã vung tay một cái, quẳng con khỉ nọ xuống dưới chân núi cho hắn tự cảnh tỉnh lại.

Lý Thiên Vương chịu không nổi nước mắt tấn công của con trai, đành phải cầu xin Ngọc Đế, Ngọc Đế cũng biết thật ra thì khỉ sủng vật của ông chơi rất được, vì thế ông đã dẫn theo một đám thuộc hạ đi thẳng tới Lôi Âm Tự bàn điều kiện.

Đám tay chân của Ngọc Đế quá nhiều, Như Lai buộc phải đồng ý thả người. Dù là như thế, nhưng ông ta cũng rất gian trá, đã đưa ra một điều kiện, đó là phải khảo nghiệm tình yêu của con khỉ.

Đầu tiên là cho con khỉ đó nằm dưới chân núi một thời gian, kế đó, mỗi ngày cho một người xuống đó kể với hắn những chuyện tình ái lăng nhăng (bịa đấy) của Na Tra ở trên trời.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là chủ ý ban đầu của Như Lai, nhưng đến ngày hôm sau, ông ta đã đổi chiến lược.

Ái chà, mọi chuyện lại phải kể từ chuyện Kim Thiền Tử đi tiểu đêm.

Hôm nay, Như Lai kết thúc bài giảng xong, vội vã kiêm kích động chạy về phòng, trong lúc mọi người còn đang ngớ ra, Quan Âm đã thở dài thốt ra một câu, “Chắc Tiểu Thiên đã trở lại rồi!” – Dù Quan Ân thường nói nàng ta chính là T nhưng ai chả biết nàng ta là hủ nữ – vì thế cả đám trầm mặc.

Kim Thiền Tử là một đứa nhỏ cực kì CJ, đêm nay hắn uống nước nhiều phải ra ngoài đi tiểu. Vừa bước ra, bỗng nhiên hắn nghe thấy có âm thanh lạ phát ra từ phòng Như Lai.

Len lén tới gần, hắn bỗng nghe được một câu ‘Ngươi đi chết đi!’, hắn ngẫm: Chết! Như Lai đang trong tình cảnh nguy hiểm! Vì thế, hắn đã phá cửa xông vào, à, thì ra có một gã nam nhân đang đè trên người Như Lai!

Sau đó, hắn đã mách lẻo chuyện này với Quan Âm, nghe xong, lần đầu tiên Quan Âm không khống chế được, rống to, “Như Lai vậy mà nằm dưới!”

Sau tiếng rống, cả thế giới đều biết cả!

Như Lai nổi giận và hậu quả thật nghiêm trọng!

Khổ nổi, Vô Thiên tiểu thụ sau khi trải qua chuyện này mắc cỡ quá, nước mắt đầm đìa, chỉ tay, “Ta trở về sẽ khiến các ngươi gà chó không yên!” Bỏ chạy mất.

Nhân chứng quan trọng nhất không có mặt, Như Lai giận xám mặt, vung ống tay áo liếc xéo Kim Thiền Tử đang quỳ phía dưới nhận lỗi, bảo:

“Tha thứ ư? Có thể chứ! Ngươi hạ phàm luân hồi, sau đó cuốc bộ từ nước Đại Đường tới đây ta sẽ tha thứ cho ngươi, còn nữa, ta sẽ đặt rất nhiều chướng ngại trên đường, ngươi phải dẫn theo con khỉ đó, dọc đường phải làm bộ như yếu đuối, cần được bảo vệ để hắn yêu ngươi có biết chưa!”

———

“Thì ra là như vậy!”

Mọi người cảm khái! Như Lai đúng là phúc hắc nha!

Quan Âm kể xong, chìa chiếc bình ngọc đến trước mặt bọn họ, “Mọi người đưa lẹ, đưa lẹ nha, tiền bạc không có anh chị em gì đâu à, mau đưa tiền đây, đừng có đứng ngó nghiêng như thế!”

—END—

Chú thích:

T và P là hai từ trong thuật ngữ Bách Hợp (T là chỉ công, P là chỉ thụ)

JQ: Gian tình

CJ: Đơn thuần, ngây thơ…

Vô Thiên: Những ai xem Hậu Tây Du Ký sẽ biết nhân vật này! E hèm, em í ‘giận’ nên đã ‘lật’ Như Lai xưng là Phật Tổ Vô Thiên á! :))

Bạn đang đọc Ác Cảo của Ức Hàn の Thất Dạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.