Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhuyễn Vương xuất thế

Tiểu thuyết gốc · 1822 chữ

Thời gian thấm thoắt, chớp mắt đã tới tết Thượng Nguyên.

Bên ngoài vô cùng ồn ào cùng náo nhiệt, pháo đỏ rợp trời, nơi nơi đều là sự yên vui ấm áp.

A Ngọc đem tới cho nàng một chén bánh trôi, khuyên tới khuyên lui một hồi, cuối cùng vẫn là nàng chịu thua, ngoan ngoãn ăn hết đống bánh trôi nóng hổi.

Tết Thượng Nguyên của nàng từ trước tới giờ đều giống như hôm nay vậy, cùng A Ngọc ăn một chén bánh trôi, sau đó tiếp tục chuyên tâm luyện võ.

Mẫu đơn nở đầy cành, đỏ tươi rực rỡ, hàng ngàn cánh hoá rơi lả tả trên tuyết, tựa như thế sự điêu tàn.

Vân Ly hơi rũ mày, che đi cảm xúc hỗn tạp nơi đáy mắt. Tết Thượng Nguyên vốn là ngày gia đình đoàn tụ, vậy nên, không biết vô tình hay cố ý, nàng vẫn luôn tìm cách trốn tránh ngày này.

Đêm nay cũng không ngoại lệ.

Ánh trăng tựa như sương sớm mùa thu lạnh lẽo, lại không cản nổi cánh mẫu đơn thong dong khoái hoạt lượn vòng chốn tầng không.

Nàng đứng trên đỉnh Ám Nhược Sơn vời vợi, phóng tầm mắt nhìn Tây Vu rộng lớn. Giang sơn như hoạ, rất đẹp, nhưng cũng phù phiếm vô cùng.

Nàng đứng như vậy thật lâu, thật lâu, tận tới khi bên tai truyền tới một tiếng nổ lớn, mới lặng lẽ đem tầm mắt chuyển về.

-Nên trở về rồi

Vân Ly khẽ nói, sau đó vẫy tay một lượt, giống như đang tạm biệt những những người bạn thân lâu ngày không gặp.

Ám Nhược Sơn, xét theo một phương diện nào đó, nó quả thật là bạn của nàng. Trước khi mẫu phi mất, một nhà ba người bọn họ tết Thượng Nguyên đều sẽ tới đây, nhìn ngắm pháo hoa rực đỏ, cầu nguyện một năm mới bình an.

Thời gian lâu dần, chỉ còn nàng ở đây ngắm pháo hoa, chỉ còn nàng ở đây bầu bạn với từng gốc cây ngọn cỏ, chỉ còn nàng tới cầu nguyện năm mới bình an.

Những bông pháo hoa vẫn bung nở lộng lẫy, lung linh; mang theo hàng vạn lời cầu nguyện trên khắp Tây Vu Quốc, đón chào một năm mới mưa thuận gió hoà.

Đúng lúc nàng chuẩn bị rời đi, trong núi chợt phát ra một tràng thanh âm cuồng loạn. Giống như tiếng khóc, lại giống như cười, ngập tràn sự cổ quái. Âm thành càng lúc càng gần, giống như tiếng gào thét đau đớn phát ra từ nơi âm tào địa phủ, càng giống như oan hồn đòi mạng, trong bóng tối đen kịt càng khiến người ta sở da gà.

-Lộ Ngưng, triệu tới

Lộ Ngưng là cây cổ cầm nàng yêu quý nhất, vốn luôn quý trọng vô cùng. Có điều từ sau khi bảo kiếm nát vụn, nó liền bất đắc dĩ trở thành vũ khí của nàng.

Mùi máu tanh toả ra nồng nặc, một mảnh vải trắng dính đầy máu tươi từ trong bóng tối vọt ra, trực tiếp lao tới trước mặt nàng.

Chết tiệt, là Nhuyễn Quỷ

Vân Ly không dám khinh suất, linh lực cuồn cuộn nơi đầu ngón tay truyền xuống cổ cầm. Linh âm tuôn ra không ngớt, đinh đinh hữu lực, vững vàng ngăn cản mảnh vải kia, khiến cho nó không cách nào tiến lên phía trước.

Tiếng thét vẫn không hề dừng lại, ầm ầm chói tai, thậm chí Vân Ly còn có thể mơ hồ cảm nhận tai mình không chống đỡ nổi âm thanh điên cuồng này, sớm đã rỉ chút máu. Mảnh vải trắng kia còn chưa bị đánh lui, đã thấy cả trăm mảnh vải giống hệt như nó xé gió lao tới, tạo thành một cái vòng vây cực lớn, như mạng nhện chằng chịt, vô cùng hung hiểm dị thường.

Cái gọi là Nhuyễn quỷ thực chất là từ những mảng vải trắng tạo thành, tuy rằng mềm yếu lại sắc bén vô cùng, chỉ cần cứa qua cũng có thể lập tức lấy mạng người. Đáng sợ chính là những mảnh vải này đều có linh tính, quỷ quyệt vô cùng, một khi nó đã nhắm tới hầu như kết cục đều sẽ là chết, vậy nên mới gọi là quỷ.

Có điều Nhuyễn quỷ này vốn đã bị diệt hết từ lâu, tại sao lại ngay lúc này xuất hiện chứ.

Vân Ly gẩy đàn càng lúc càng nhanh, hai tay không biết từ bao giờ đã rướm đầy máu. Nàng ngược lại không hề để tâm, dốc sức đánh lui một đám vải, nhưng lần nào cũng như vậy, đẩy lùi được một đám sẽ lại có một đám khác tiến lên, vây chặt nàng thành một khối.

Tiếng thét chói tai của Nhuyễn quỷ cuối cùng cũng dừng lại, nhưng còn chưa để nàng kịp vui mừng, những tiếng thét chói tai khác lại vang lên. Mà tiếng thét này so với thứ tiếng gầm rú khản đặc của Nhược quỷ còn có tính uy hiếp gấp cả trăm lần.

Già trẻ có, lớn bé có, từng tiếng hét thất thanh cắt ngang bóng tối đen kịt của Ám Nhược Sơn. Những tiếng hét kia đều là từ dưới núi truyền tới, hỗn loạn cực kì, bên tai đều là tiếng kêu cứu thảm thiết.

Tiếng xương cốt vỡ vụn cùng tiếng binh khí vang lên khắp nơi, hòa cùng tiếng pháo hoa vẫn rực rỡ bung nở. Khung cảnh an vui phồn thịnh kia chớp mắt đã trở thành biển máu, binh khí phù chú bay rợp trời, người người dẫm đạp lên nhau chạy trốn, loạn lạc tới tột cùng.

Không phải Nhuyễn quỷ... là Nhuyễn Vương.

Trong cổ tịch nàng từng đọc qua, Nhuyễn quỷ tuy cường đại nhưng không cách nào có thể cùng lúc tấn công nhiều người như vậy. Nhuyễn Vương xuất thế... thậm chí có thể diệt cả Tây Vu.

Hơn nữa hôm nay lại là tết Thượng Nguyên, Nhuyễn Vương đã ẩn mình từ lâu đột nhiên xuất thế, là điềm cực xấu!

Đột nhiên một mảnh vải trắng không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay sau lưng nàng, cực nhanh cứa qua ngực trái. Không hổ là Nhược Vương, chỉ lộ ra chút sơ hở đã có thể lập tức ra sát chiêu, động tác thoắt ẩn thoắt hiện, lưu loát vô cùng.

Ngực trái của nàng tuy rằng bị cứa không quá sâu, nhưng vô cùng chuẩn xác chạm tới đầu tim. Máu tươi ồ ạt tuôn ra dữ dội, nhỏ xuống cổ cầm.

Vào lúc nàng cho rằng hôm nay chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây, không ngờ Nhược Vương lại đột nhiên bất động, sau đó tựa như hoảng sợ, vội vã thu những mảnh vải trắng kia về.

Nhược Vương liên tục lùi lại vài bước, sau đó nhảy xuống núi, cứ như vậy buông tha cho nàng.

Nhưng mà buông tha cho nàng, lại không buông tha cho biển người bên dưới.

Chỉ nghe tiếng kêu gào càng thêm dày đặc, mùi máu tanh cũng càng thêm nồng.

Nàng cắn răng nhịn đau, mạnh mẽ xé một mảng y phục băng bó vết thương nơi ngực trái. Nếu như không tiếp tục chiến đấu, sợ rằng đây sẽ chính là ngày Tây Vu toàn diệt.

Phụ hoàng chưa từng dạy nàng bảo hộ chúng sinh, mẫu phi cũng chưa từng nói nàng nên bảo hộ chúng sinh.

Đây không tính là nàng bảo hộ chúng sinh, chỉ là không nỡ nhìn một Tây Vu rực rỡ như vậy, phong quang như vậy… biến mất mà thôi.

Nhược Vương gầm lên một tiếng, càng ngày càng điên cuồng, chớp mắt đã có hàng nghìn người chết không toàn thây.

Nàng bất quá chỉ là một phàm nhân, cho dù đã luyện được linh căn, cũng khó có thể địch lại đại quỷ như nó.

Vân Ly hơi thất thần nhìn bàn tay rướm máu của mình, lại nhìn xuống một mảng máu tươi phía dưới. Biết rõ chỉ là châu chấu đá xe, lại vẫn cố chấp đâm đầu...

Phàm nhân có lẽ chính là... ngốc như thế đó.

Lộ Ngưng lại một lần nữa được triệu ra, linh lực nhàn nhạt bao quanh thân đàn đã suy yếu tới mức gần như tan biến. Nàng ngưng tụ một đạo linh lực, dứt khoát phóng tới chỗ Nhược Vương.

Đám vải trắng của Nhược Vương sớm đã bị máu tanh nhuộm đỏ, gặp một chưởng này liền như diều đứt dây mà bị đánh lui vài thước. Nhược Vương trước đó không biết vì sao mà buông tha cho nàng, nhưng suy cho cùng quỷ vẫn là quỷ, trước công kích của nàng nó đương nhiên không thể làm ngơ.

Chỉ thấy một người một quỷ tiếp tục kịch liệt giao tranh, linh khí tuôn ra cuồn cuộn không ngớt. Một đám vải lớn liên tục rơi xuống, lại giống như là vật sống, vặn vẹo điên cuồng một hồi mới dừng lại, sau đó nằm ngổn ngang trên đất, nhìn qua chẳng khác gì một đám vải lớn bị người ta tùy tiện vứt bừa.

Nhược Vương giận dữ gào thét, một luồng linh lực khổng lồ mạnh mẽ trào ra, toàn lực đánh tới Vân Ly. Nàng đau đớn kêu lên một tiếng, búng máu tươi từ trong miệng tràn ra , cơ thể mất đà cứ như vậy rơi xuống rồi đập mạnh xuống mặt đất.

Thật lâu sau, nàng cũng không đứng được lên. Thậm chí cho dù là cử động một ngón tay cũng không thể.

Có điều Vân Ly trong lòng biết rõ, Nhược Vương đã đại thương nguyên khí, linh lực của nó đều đã dồn vào một chưởng kia, chắc chắn sẽ không thể tiếp tục chiến đấu.

Nói cách khác chính là, nàng đã bảo hộ Tây Vu...an toàn.

Bên tai nàng là tiếng la hét kinh hô vỡ vụn của hàng vạn người, dưới đất đều là máu cùng cốt nhục. Nàng vô lực nhắm mắt, chậm rãi ngất đi.


Tây Vu trong một đêm tử thương vô số, quả là thiên hạ kinh hồng.

Nhược Vương bị đồn là đã chết từ mấy vạn năm trước ở cái xó xỉnh nào đột nhiên xuất thế, Tây Vu quốc xa hoa phồn thịnh chìm trong biển máu. Nhưng thứ khiến người ta không thể tin nhất chính là... người đánh bại Nhược Vương trong truyền thuyết kia lại là Vân Ly công chúa tới linh căn cũng không có.

Chuyện hay còn chưa dừng lại ở đó, Tây Vu quốc lại một phen chấn động: công chúa điện hạ một thân bệnh tật kia- nàng vậy mà phi thăng.

Bạn đang đọc Đãi Nhân Quy Lai sáng tác bởi 1314920

Truyện Đãi Nhân Quy Lai tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 1314920
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.