Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1320 chữ

Trên đường phố kinh thành, đồ ăn ngon quả thật rất rất rất nhiều…

Chỉ nội gà thôi đã không biết có bao nhiêu loại…

Gà xối mỡ này, gà nướng lò này, gà luộc xắt miếng này, còn có gà quay nữa…

Ngoài ra còn có muôn vàn đồ ăn vặt đếm không xuể kể không hết, hai tay Thành Tội xách mấy bịch đồ ăn mà muốn gãy cả ra, nhưng cuối cùng cũng phát hiện ra một việc.

“Hoá ra Lý huynh thích ăn đồ mặn à.”

Nằm trong gùi sách, A Khánh ậm ừ một tiếng.

Đi loanh quanh một hồi cũng đã khá xa, Thành Tội không sao tìm được đường về nhà, hỏi người đi đường, nào ngờ lại hỏi trúng một kẻ mù đường nhưng lại vô cùng nhiệt tình chỉ vẽ. Lát sau, càng đi càng cảm thấy xung quanh vắng hoe vắng hoét, Thành Tội lại rẽ một đường khác, rồi cứ thế đi vào một ngõ hẹp quanh co, đến một chỗ vô cùng hoang vắng, phía trước cũng không còn đường nữa.

Thành Tội nhìn quanh một lát, nơi này giống như một căn nhà bỏ hoang của người dân nào đó. Người làm quan trong kinh thành số mệnh thường không ngờ được, rõ ràng trước đó còn gấm tím áo vàng, ngựa quý xe thơm, vậy mà chỉ ít phút sau đã trở thành du hồn ở biên cương hoặc một gã ăn mày đầu đường xó chợ. Người kinh thành đa phần đều rất tin thuật số phong thuỷ, cho nên nhà cửa bỏ hoang cũng đặc biệt nhiều.

Toà dinh thự này rất lớn, lúc này hai người họ đang đứng phía ngoài bức tường của hậu viện, tường đã đổ sập một nửa, Thành Tội ló đầu ngó vô bên trong, cây khô cỏ dại mọc um tùm, nhưng vẫn nở đâu đó những đoá cúc dại, đủ màu trắng ngần vàng kim tím nhạt, trông giống như hoa văn điểm xuyết lên tấm vải bố rách rưới vậy, làm khung cảnh mang một vẻ đẹp vô cùng kỳ quái. Trong vườn vẫn còn sót lại một tiểu đình.

Thành Tội bàn với A Khánh: “Lý huynh, hay là chúng ta ngồi đây nghỉ ngơi đi.”

A Khánh không phát hiện bất cứ luồng khí quái lạ nào xung quanh nên vẫy vẫy đuôi trong gùi, ra hiệu đồng ý.

Thành Tội len qua khe hổng của bức tường bước vào trong vườn, có lẽ ngày trước chủ nhân đã rất chăm chút, quan tâm đến cách bố trí của khu vườn, bởi mặc dù đã tan hoang từ rất lâu nhưng ngoại trừ những bụi cỏ hoang cây khô rậm rạp trong góc tường ra, bên trong vẫn lưu giữ lại nét độc đáo tĩnh lặng.

Có mấy bụi cây Thành Tội không biết tên gọi là gì, lá như ráng mây, hồ nước cạnh đình đã không còn bóng dáng cá chép đâu nữa, lá khô dập dềnh trên mặt nước, mang chút ý thu.

Thành Tội bước vào tiểu đình, A Khánh nhảy ra khỏi gùi, một người một hồ ly ngồi đối diện với cảnh thu hiếm có kỳ lạ này. Sau khi ăn hết đống đồ ăn mua theo, Thành Tội cảm thấy bản thân ngồi không nổi nữa rồi, cậu xoa xoa bụng của A Khánh, rồi lại xoa xoa bụng mình, lát sau cả Thành Tội và A Khánh đều đồng loạt há miệng ợ một tiếng to.

Thành Tội nhịn không được bật cười, nhẹ nhàng vuốt lớp lông tơ phía sau tai của A Khánh.

“Con người ấy mà, chỉ cần cơm ăn đủ no, áo mặc đủ ấm, nhà tránh mưa dột gió to là hài lòng rồi.”

A Khánh run run cái tai, ngước đầu nhìn cậu.

Thành Tội nhìn cảnh vật bên ngoài tiểu đình nói: “Thực sự thì đệ cũng đã nghĩ qua, liệu đệ có thích hợp với con đường làm quan hay không. Đệ chẳng có ước mơ hoài bão gì cả, giả sử như may mắn thi đậu, có lẽ cũng chẳng thể làm tốt chức quan được. Mà làm quan thì rất nguy hiểm, có thể chỉ một bất cẩn nhỏ cũng…”

A Khánh ngồi thẳng người dậy, gật gật đầu.

Thành Tội nói tiếp: “Nhưng mà đệ cũng muốn vinh quang bảng vàng. Từ nhỏ đến lớn, duy chỉ có việc đọc sách là đệ làm khá tốt. Hơn nữa, khi đọc sách đệ cảm thấy rất vui, và cũng chẳng làm hại ai. Nếu như việc đọc sách của đệ có thể giúp đỡ được ai đó, dù chỉ một chút thôi, có thể khiến đệ giống với những người khác, rồi báo hiếu với tổ phụ và cha, đó chính là nguyện vọng lớn nhất của đời đệ. Lý huynh là hồ tiên, có lẽ sẽ cảm thấy tên người phàm này thật tầm thường, tất cả đều chỉ là những việc cỏn con. Mấy mươi năm, trăm năm đi nữa đối với huynh chỉ thoáng qua như cái búng tay, nhưng đó chính là cả một đời của đệ. Đã sinh ra là một người phàm, thì đệ muốn sống thật tốt ở kiếp này. Lý huynh, huynh đừng xem thường đệ nhé.”

Ánh mắt A Khánh sáng lên, nhảy đến nằm trên đùi Thành Tội.

Thành Tội nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông mềm mại của y.

Đại trưởng lão nói, đợi khi A Khánh đã hồi phục kha khá rồi sẽ đem y đi.

Có lẽ…cũng sắp tới lúc rồi chăng.

Thành Tội không muốn nghĩ đến chuyện này lắm. Đã ở cùng nhau nhiều ngày như thế, A Khánh đã trở thành người thân nhất, gần gũi nhất với cậu rồi.

Nhưng đối với A Khánh mà nói, mình chỉ là một người phàm mà y tình cờ gặp gỡ, giống như một phiến lá rơi từ trên cây xuống.

Nếu như phải rời xa, kiếp này liệu có còn gặp lại?

Nửa đêm, A Khánh chui ra khỏi đống chăn mền, nhảy xuống mặt đất, lặng lẽ ra khỏi phòng.

Mặt trăng cong cong cô độc trên cao, đâu đó lấp loáng những vì sao, tất cả đều giống như hôm đó, không thay đổi chút gì cả.

[A Khánh, cha ta làm quan trong triều, kết cục này đã vốn nằm trong dự liệu. Đây là chuyện thường tình của người phàm, đợi ngươi lớn thêm chút nữa, tự khắc sẽ hiểu thôi.]

[Sinh ta ra, nuôi dưỡng ta là phụ thân. Ta vốn là con nhà họ Lý, tất nhiên phải cùng họ gánh vác mọi chuyện rồi.]

…..

[Từ nhỏ đến lớn, duy chỉ có việc đọc sách là đệ làm khá tốt. Hơn nữa, khi đọc sách đệ chẳng làm hại ai cả, mà cũng cảm thấy rất vui. Nếu như việc đọc sách của đệ có thể giúp đỡ được ai đó, dù chỉ một chút thôi, có thể khiến đệ giống với những người khác, rồi báo hiếu với tổ phụ và cha, đó chính là nguyện vọng lớn nhất của đời đệ.]

[Đã sinh ra là một người phàm, thì đệ muốn sống thật tốt ở kiếp này.]

……

Hồ ly đứng dưới ánh trăng rất lâu, rồi y leo lên cây, ngậm hai quyển sách ra khỏi tổ chim, rồi lại nhảy trở xuống đất, trở về phòng ngủ. Toàn thân y phát ra ánh sáng nhè nhẹ, biến thành một huyền y thiếu niên. Người thiếu niên nọ đứng ở bên giường, chăm chú nhìn Thành Tội hãy đang say ngủ rất lâu, rồi y nhẹ nhàng đặt hai quyển sách còn vương không khí mát lành của đêm thu cạnh bên gối cậu. Sau đó, y lại lần nữa hoá thành hồ ly, chui tọt lại vào trong chăn.

Bạn đang đọc A Khánh của Đại Phong Quát Quá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vạn_Tộc_Chi_Kiếp_Bản_Dịch
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.