Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chương 17 part 2

Phiên bản Dịch · 4389 chữ

Nhìn xuyên qua khe hở của cánh cửa, Callie trố mắt trước cảnh tượng phía trước. Trong phòng có ba người đàn ông, mỗi người đều đeo mặt nạ hóa trang và ngồi trên những chiếc ghế da lớn được xếp thành vòng trong khép kín. Cánh đàn ông thư giãn trên chiếc ghế như bị hóa đá bởi người phụ nữ dong dỏng cao và đẫy đà đứng ở trung tâm vòng tròn, tóc cô ta lả lơi khêu gợi rủ xuống bờ vai dưới hình dáng những bờm tóc xoăn đen như gỗ mun. Cô ta thật lộng lẫy, gò má cao, da đẹp, cặp mắt được kẻ phấn hoàn hảo, đôi môi đỏ mọng cong cong một nụ cười quỷ quyệt thâm sâu. Callie cũng bị hóa đá - như bọn đàn ông bên trong - chắc hẳn cô ta là một ả điếm hạng sang.

Cô ta mặc một chiếc váy dài không thể xuất hiện một cách công khai - được làm từ tơ lụa màu xanh ngọc táo bạo ôm sát thân hình vốn để phơi bày nội y nhiều hơn chiếc váy. Ngực gần như lọt ra khỏi phần thân trên váy khi cô ta cúi xuống cùng một trong ba gã đàn ông. Callie nín thở khi anh ta rướn người và sượt qua một bên ngực, hai mắt ghim chặt lấy phần thưởng mỹ miều. Cô ta cười trầm khi anh ta chạm vào mình, trơ trẽn chụp tay anh ta và đưa nó lên sờ vào ngực mình. Anh ta làm theo sự hướng dẫn, một trong hai người kia vươn tới gấu váy của ả điếm và bắt đầu nâng nó lên, phơi bày cặp chân dài và cuối cùng là cặp mông tròn lẳn của ả. Callie lặng lẽ há hốc khi anh ta mơn trớn phía sau cô ta.

Tiếng thở hổn hển biến thành tiếng rít khi Ralston túm cánh tay và kéo Callie ra khỏi vị trí khiến nàng chết lặng. Anh gầm gừ sát tai nàng, “Đây chính là lý do các câu lạc bộ của đàn ông không dành cho phụ nữ”.

“Có vẻ căn phòng đặc biệt đó chỉ dành cho phụ nữ”, nàng chua chát đáp.

Ralston không đáp lại mà chỉ đưa Callie qua cánh cửa bên cạnh trước khi đóng cửa và khóa lại. Khi nghe thấy tiếng ổ khóa vang lên một cách đáng ngại trong sự tĩnh lặng, nàng xoay người đối diện Ralston, anh đang lườm nàng từ vị trí mép sát cửa đóng chặt.

“Ta đã không nói rõ ư? Em phải ở gần ta và không nhìn bất kỳ ai.”

“Tôi đâu có làm thế!”

“Không phải em vừa nhìn chòng chọc vào một căn phòng đầy người à?”

“Tôi sẽ không nói nó đầy người đâu”, Callie lảng tránh. Mắt anh nheo lại. “Họ đã không thấy tôi cơ mà!”

“Họ có thể đã thấy!”

“Họ khá bận rộn”, nàng chỉ ra. “Có lẽ ngài có thể giải thích vài chuyện cho tôi rõ?”

Ánh mắt anh trở nên cảnh giác. “Có lẽ.”

“Làm sao mà một phụ nữ có thể … đủ… cho ba người đàn ông?”

Ralston đưa mắt nhìn lên trần nhà và phát ra một âm thanh nghèn nghẹn. Một lúc sau, anh nhìn nàng. “Ta không biết.”

Callie ném cho anh cái nhìn hoài nghi. “Cô ta ắt hẳn phải là một gái điếm hạng sang rất tài ba.”

Ralston gãi đầu trước khi nói bằng một giọng nghẹt mũi. “Callie.”

Nàng xông tới một cách hồn nhiên, “À, vậy cô ta là thế. Đúng không?”

“Đúng đấy.”

“Thú vị làm sao!” Nàng mỉm cười rạng rỡ. “Tôi chưa bao giờ gặp gái điếm hạng sang, ngài biết đấy.”

“Ta nghĩ là đáng ra ta phải đoán được điều đó.”

“Cô ta rất giống hình ảnh trong sự tưởng tượng của tôi! Cô ta còn xinh đẹp hơn!”

Ralston lia mắt khắp phòng như thể đang tìm lối thoát nhanh nhất. “Callie. Không phải là em thích đánh bạc hơn là nói về gái điếm hạng sang đấy chứ?”

Nàng nghiêng đầu cân nhắc câu hỏi của anh. “Tôi thật sự không biết… cả hai việc đều xứng đáng với thời gian bỏ ra, ngài có nghĩ vậy không?”

“Không”, Ralston nói với một tràng cười ngạc nhiên, “Ta không nghĩ vậy”.

Tảng lờ anh, nàng xem xét căn phòng xung quanh họ. Nó được trang hoàng với những dải trang trí phong cách Hy Lạp miêu tả các vị thần nam nữ dưới nhiều khung cảnh khác nhau, được trang bị bàn chơi bài lớn và một loạt ghế gỗ được chạm khắc. Ở một bên phòng trước lò sưởi cháy tí tách là khu vực ghế ngồi được hoàn chỉnh với hai chiếc ghế nệm và một chiếc ghế dài. Những bức tường không làm nổi bật những tác phẩm trang trí bằng cẩm thạch khổng lồ được đặt trên kệ sách. Một căn phòng thoải mái và có phần nam tính.

Nàng quay lại nhìn Ralston. “Những người khác sẽ không bực tức vì chúng ta chiếm dụng căn phòng này à?”

Ralston tháo găng tay và mũ rồi đặt chúng lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa. “Ta nghi ngờ điều đó. Ở thời điểm này, đàn ông thường nép mình trong những thú vui được họ hoạch định cho buổi tối.”

“Những thú vui.” Nàng lặp lại một cách khô khan, bắt chước hành động của anh với mũ và găng tay của mình trước khi cởi áo choàng của anh và treo nó lên một cái giá ở gần đó. Quay lại, Callie nhận ra ánh mắt sắc bén của anh. “Không phải ngài vẫn còn giận tôi đấy chứ? Chúng ta đã đến nơi một cách suôn sẻ. Thậm chí không ai ngoài đó biết tôi đang ở đây.”

Một quãng thời gian dài trôi qua trong lúc Hầu tước nghiên cứu kỹ lưỡng trang phục của nàng. Anh lắc đầu. “Ta chỉ cảm thấy khó có thể tin không người nào trong cả cái câu lạc bộ này nhận ra em không phải là đàn ông hay một con hươu cao cổ.”

Khóe miệng Callie nhếch lên. “Tôi nghĩ đáng lẽ họ sẽ nhận ra nếu tôi là một con hươu cao cổ. Và tại sao ngài lại nói điều đó? Ngài không nghĩ bộ dạng cải trang này hay ho sao?” Nàng nhìn xuống cơ thể mình, bất thình lình cảm thấy bất an. “Tôi biết vóc dáng tôi khá là… nhưng tôi nghĩ mình đã che giấu nó… hết sức.”

Anh cất tiếng, giọng trầm và ảm đạm. “Callie. Phải là thằng mù mới không để ý đến vóc dáng em trong trang phục đó. Ta không biết gã nào sở hữu một hình thể đáng yêu như…”

“Khá đủ rồi, thưa ngài!”, nàng ngắt lời một cách nghiêm nghị, cứ như không đứng trong Brooks với một trong những kẻ phóng đãng khét tiếng nhất London và ăn mặc như đàn ông. “Trễ rồi. Tôi muốn học cách đánh bạc, nếu ngài không phiền.”

Anh nhếch mép cười và kéo ghế ám chỉ nàng nên ngồi bên bàn chơi bài. Callie di chuyển đến ghế ngồi được chỉ định, nhức nhối nhận thấy sự gần gũi của anh. Khi đã yên vị ở phía đối diện bên kia chiếc bàn, anh nhấc bộ bài đã đặt sẵn ở đó và nói, “Ta nghĩ chúng ta nên bắt đầu vời xì dách”.

Ít phút sau đó, Ralston giải thích luật chơi - giúp Callie hiểu được chiến thuật cần thiết để bảo đảm các quân bài của mình có giá trị gần hai mươi mốt điểm nhất mà không vượt quá giới hạn. Họ chơi vài ván, Ralston để nàng thắng trước khi hạ gục ở ván thứ ba và tư. Ở ván thứ năm, nàng rộn ràng vì đã đạt hai mươi điểm đến khi anh lật những lá bài và công khai số điểm hai mươi mốt của mình.

Chán nản vì thất bại, Callie vỡ òa, “Ngài gian lận!”.

Hầu tước nhìn nàng, mắt mở trừng trừng với cơn thịnh nộ giả tạo. “Em bảo sao. Nếu em là đàn ông, ta sẽ thách đấu với em vì lời cáo buộc đó.”

“Tôi cam đoan với ngài, thưa ngài, rằng tôi sẽ phóng ngựa tiến lên để bênh vực sự thật, địa vị hèn mọn và sự công bằng.”

Ralston vừa cười khúc khích vừa xào bài. “Em đang trích dẫn Kinh Thánh trước mặt ta đấy à?”

“Đúng vậy”, nàng nghiêm trang nói, bức chân dung của sự ngoan đạo.

“Trong lúc chơi bài.”

“Còn nơi nào tốt hơn cho nỗ lực cải tạo một người như ngài?”, nàng nói, sự hài hước lấp lánh trong đáy mắt. Họ san sẻ tiếng cười trước khi anh chia bài và nàng tiếp tục, “Tuy nhiên như vậy sẽ khá là ngẫu nhiên, nếu ngài thách thức tôi. Tôi muốn tham dự một trận đấu súng.”

Ralston sửng sốt trong một tích tắc trước khi lắc đầu quy hàng. “Hẳn là vậy. Có việc nào trong bản danh sách sẽ không khiến ta choáng váng không?”

Nàng thản nhiên kiểm tra những quân bài của mình và nói, “Ồ, gần như chắc chắn không có.”

“À, xem xét đến vai trò đặc biệt của ta trong việc giúp đỡ em hoàn thành các mục tiêu, ta phải hỏi là… em thích chuyến đi lần này chứ?”

Nàng chun mũi cân nhắc câu hỏi. “Câu lạc bộ rất ấn tượng. Tôi tin chắc rằng mình sẽ không bao giờ có một trải nghiệm như thế này nếu không có ngài, thưa ngài.”

“Gabriel”, anh ngắt lời.

“Gabriel”, Callie tự sửa lại. “Nhưng tôi sẽ nói mình không chắc lắm tại sao đánh bạc lại có ma lực đến thế. Chắc chắn đây là một trò giết thời gian thú vị, nhưng tôi không hiểu cớ sao cuộc chơi này lại đẩy nhiều người vào ngục vì mắc nợ như vậy.”

Anh ngả lưng ra ghế và thận trọng quan sát. “Em không hiểu, em yêu, vì em không có gì để mạo hiểm.”

“Mạo hiểm?”

“Đúng vậy”, anh nói, “sức hút của bài bạc là ở chỗ gia tăng sự hồi hộp khi chiến thắng và nỗi sợ hãi khi thua cuộc.”

Nàng nghĩ về lời anh trước khi gật đầu thông suốt, “Vậy chúng ta sẽ cược tiền nhé?”

Anh nghiêng đầu về phía nàng. “Nếu em muốn.”

Nàng đổi ý. “Ngài không sợ bị mất tiền.”

“Không hẳn.”

“Vậy ngài sẽ không cảm nhận được sự mạo hiểm.”

“Ta có cảm thấy mạo hiểm hay không không thành vấn đề. Đây là buổi tối của em. Chỉ có em cần phải trải qua cảm giác hồi hộp đó. Ta chỉ là phụ tá của em.”

Callie không thể che giấu nụ cười trước lời nói vô thưởng vô phạt của anh. “Ôi, không, Gabriel”, nàng nói, và anh cứng đờ khi nàng mạnh dạn gọi tên mình. “Nếu chúng ta chơi bài thật sự thì tôi muốn ngài cảm thấy ngài có thể thua.”

Cặp mắt xanh của anh sáng lên ở phía bên kia chiếc bàn chơi bài. “Nói ra điều kiện của em đi.”

Sự phấn kích lan tỏa. “Được thôi, cho mỗi ván tôi thắng… ngài phải trả lời một câu hỏi. Một cách thành thật.”

Anh nhíu mày. “Loại câu hỏi nào?”

“Sao thế?”, nàng giễu, “Ngài sợ sẽ thua tôi sao?”

Anh rướn người về phía trước. “Được rồi, Hoàng hậu, nhưng cho mỗi ván ta thắng, em phải đáp ứng một yêu cầu… theo ý ta.”

Sự rúng động xuyên qua cơ thể, theo sau đó là một cảm giác kinh sợ sắc nét. “Loại yêu cầu nào?”

“Sao thế?”, anh lặp lại, “Em sợ à?”

Đúng vậy . Callie nhìn vào mắt anh một cách cương quyết. “Dĩ nhiên không.”

“Tuyệt vời”, anh nói, nhanh chóng chia bài. “Vậy hãy làm cho trò này trở nên thú vị nhé?”

Bất thình lình, chơi bài trở thành một trò tiêu khiển tuyệt diệu gây nghiện đối với Callie. Mỗi lượt bài đều khiến nàng nín thở tìm đối sách đánh bại Ralston. Vì, ở ván đầu tiên, nàng đã thắng… dù vậy không biết liệu có phải anh đã nhường mình.

Nói như thế không có nghĩa là nàng quan tâm. Callie muốn câu trả lời của mình. Nàng ngả lưng ra ghế và đưa mắt nhìn những ngón tay dài khéo léo của anh gom lại những lá bài trên bàn, xếp lại một cách cẩn thận và uể oải xáo lại trong lúc chờ câu hỏi. Nàng nhìn vào mắt anh. “Hãy kể tôi nghe về các cô gái điếm hạng sang.”

Anh bật cười cụt lủn và lắc đầu. “Ta đã đồng ý trả lời các câu hỏi. Câu vừa rồi không phải một câu hỏi.”

Nàng đảo mắt. “Được rồi. Ở đây thường xuyên có gái điếm à?”

“Đúng vậy.”

Khi thấy anh không nói rõ, nàng tiếp tục, “Họ thường xuyên giúp vui cho các nhóm đàn ông?”

“Callie”, anh nói một cách thẳng thừng, “Em muốn hỏi gì?”

Nàng chun mũi. “Tôi chỉ không hiểu sao cô ta… là… họ sắp… ý tôi là…”

Anh mỉm cười nhăn nhó và đợi nàng kết thúc.

“Ôi… ngài biết ý tôi mà.”

“Ta cam đoan với em là ta không biết.”

“Có ba người đàn ông và chỉ có mỗi mình cô ta!”

“Vậy à?”

“Không chịu nổi ngài! Ngài đã bảo là sẽ trả lời câu hỏi của tôi!”

“Nếu em đặt câu hỏi, em yêu, ta cam đoan sẽ trả lời.”

“Thật sự có thể trông đợi cô ta…”, nàng ngập ngừng tìm đúng từ.

“Khoái lạc?” Anh mớm lời một cách nhã nhặn.

“Giúp vui. Cả ba người kia?”

Anh lại bắt đầu chia bài. “Có thể.”

“Làm thế nào?”

Anh ngước nhìn nàng và nở nụ cười xảo trá. “Em thật sự muốn tôi trả lời câu đó ư?”

Nàng tròn mắt. “Ừm… không.”

Sau đó anh bật cười, tiếng cười trầm thấp và khàn khàn không giống bất cứ âm thanh nào nàng từng nghe và Callie điếng người bởi cách nó biến đổi anh. Khuôn mặt anh lập tức nhẹ nhàng hơn, mắt sáng hơn, bộ dạng thư giãn hơn. Nàng cười dù đang buông lời trách mắng, “Ngài thích thú với sự lúng túng của tôi.”

“Đúng vậy, Hoàng hậu.”

Nàng đỏ mặt. “Ngài không nên gọi tôi như thế.”

“Tại sao không? Em được đặt tên theo một hoàng hậu, đúng chứ?”

Nàng nhắm mắt và rùng mình mỉa mai. “Tôi không thích bị nhắc nhở về danh xưng đáng sợ đó.”

“Em nên thích nó”, anh nói thẳng. “Em là một trong số ít phụ nữ ta từng gặp có thể sánh được một cái tên như vậy.”

“Trước đây ngài đã nói điều đó rồi”, nàng nói.

Anh nhìn một cách hiếu kỳ. “Ta ư?”

Callie nhìn vào mắt anh và ngay lập tức hối hận vì đã khơi lại ký ức một thập niên trước, vốn rất vô vị với anh nhưng lại đầy ý nghĩa với nàng. Nàng nói nhanh, cố gắng kết thúc giây phút này. “Đúng vậy. Tôi không nhớ lúc nào. Chúng ta sẽ chơi chứ?”

Hai mắt Hầu tước khẽ nheo lại trước khi gật đầu. Nàng quá bối rối trong suốt ván bài kế tiếp nên anh dễ dàng chiến thắng, hai mươi so với hai mươi tám của nàng.

“Đáng lẽ em nên ngưng lại ở điểm mười chín”, anh thản nhiên chỉ ra.

“Tại sao? Làm thế tôi vẫn sẽ không thắng được”, nàng làu bàu.

“Tiểu thư Calpurnia ơi…”, nàng tin chắc anh sử dụng tên đó để khiêu khích mình, “Ta tin em là một kẻ thua cuộc cay cú”.

“Không ai thích thua cả, thưa ngài.”

“Hừm. Có vẻ đúng với em.”

Nàng thở dài. “Chịu thôi. Ngài muốn gì?”

Anh đợi nàng nhìn mình. “Xõa tóc ra.”

Nàng nhíu mày. “Tại sao?”

“Vì ta đã thắng. Em đã đồng ý các điều kiện.”

Callie nhanh chóng cân nhắc lời anh trước khi đưa tay gỡ xuống những chiếc kẹp đang giữ cho tóc đúng vị trí. Khi những dải tóc nâu mềm mượt buông thõng trên vai, nàng nói, “Hẳn trông tôi rất ngốc nghếch, mặc quần áo đàn ông mà lại để kiểu tóc này.”

Tia nhìn của Ralston không rời suốt thời gian nàng giải thoát những lọn tóc khỏi những cái kẹp tóc. “Ta cam đoan ngốc nghếch không phải từ ta sẽ dùng.”

Lời nói đi cùng giọng điệu đen tối mà Callie luôn ngưỡng mộ, khiến tim nàng đập thình thịch. Nàng hắng giọng. “Chúng ta tiếp tục chứ?”

Anh lại chia bài. Nàng thắng. Cố tỏ ra hờ hững và bình thản, nàng nói, “Ngài có nhân tình không?”.

Anh thoáng đông cứng trong lúc gom bài và ngay tức khắc Callie hối hận vì đã đưa ra câu hỏi đó. Nàng không thực sự muốn biết chuyện tình ái của anh. Đúng không nào?

“Ta không có.”

“Ồ”, nàng không chắc mong nhận được câu trả lời ra sao, nhưng cũng không phải câu này.

“Em không tin ta sao?”

“Tôi tin ngài. Ý tôi là ngài sẽ không ở đây với tôi nếu có một nơi nào đó và ai đó giống…”, Callie ngừng lại, nhận ra lời mình nói có thể gây hiểu lầm. “Nói thế không có nghĩa là tôi nghĩ ngài ở đây là để… với tôi…”

Hầu tước nhìn Callie, nét mặt vẫn không mảy may phơi bày chút tâm tư nào. “Ta vẫn sẽ ở đây với em.”

“Vậy sao?”, nàng rít lên.

“Đúng. Em khác biệt. Mới mẻ.”

“Ồ. À. Cảm ơn ngài.”

“Những cô nhân tình có thể phiền phức.”

“Tôi không nghĩ ngài thích sự phiền phức”, nàng lẳng lặng đáp.

“Không. Ta không thích.” Anh tán thành và đặt bộ bài xuống bàn. “Tại sao em lại quan tâm đến các nhân tình và gái điếm như vậy?”

Không phải các cô nhân tình. Chỉ nhân tình của ngài thôi. Nàng nhún vai. “Họ khá thu hút những người phụ nữ không được… tự do.”

“Ta không thấy bọn họ tự do gì cả.”

“Ồ! Có chứ! Họ có thể hành xử thoải mái với người nào họ thích! Họ không giống phụ nữ trong giới thượng lưu. Chúng tôi được kỳ vọng ngồi yên một chỗ trong lúc các ông cứ lông bông và chơi bời trác táng. Tôi nghĩ đây chính là lúc phụ nữ có cơ hội được buông thả một chút. Và những phụ nữ đó đã làm thế.”

“Em có một cái nhìn lãng mạn quá mức về việc những phụ nữ đó có thể và không thể làm. Họ bị trói buộc vào người đàn ông chu cấp cho họ. Họ lệ thuộc mọi thứ vào đàn ông. Tiền, thức ăn, quần áo.”

“Vậy thì khác gì tôi? Tôi cũng lệ thuộc Benedick với tất cả những thứ đó.”

Ralston rõ ràng khó chịu với sự so sánh của nàng. “Khác chứ. Anh ta là anh trai em.”

Callie lắc đầu. “Ngài sai rồi. Rất giống đấy. Chỉ có những người như cô gái ở hành lang đối diện được lựa chọn người sẽ ban ơn cho họ.”

Giọng Ralston trở nên nghiêm túc. “Em không biết gì về cô nàng ở hành lang đối diện hết, Callie. Cô ta là mặt trái của sự tự do. Ta cam đoan với em. Và ta đề nghị em thôi cái trò lãng mạn hóa cô ta trước khi vướng vào một mớ rắc rối.”

Dù có là kết quả từ chuyến phiêu lưu tối nay hay màn đấu khẩu nảy lửa với Ralston thì miệng Callie có vẻ đã hoàn toàn mất kết nối với sự nhẫn nhịn. “Tại sao chứ hả?”, nàng châm chích, “Tôi khá thích toàn bộ ý tưởng đó. Tôi sẽ không nhất thiết từ chối lời đề nghị trở thành nhân tình của một người nào đó ngay lập tức đâu nhé.”

Lời nói đó khiến anh thảng thốt trong câm lặng và Callie không thể giấu nụ cười điệu đàng đắc thắng đang chiếm lấy khuôn mặt mình khi nhận ra sự kinh ngạc của anh. Lông mày anh nhíu lại lúc nàng vươn tay lấy bộ bài và bắt đầu chia. Ralston túm lấy tay, giữ nàng bất động và kéo nàng nhìn vào mắt mình, đôi mắt chứa đựng một cảm xúc khó xác định nhưng đủ biết không phải chuyện tốt lành. “Em không có ý định đó.” Giọng anh xua đuổi sự phủ định.

“Tôi…” Cảm thấy mùi nguy hiểm, nàng liền nói thật. “Tất nhiên không.”

“Nó có trong danh sách không?”

“Cái gì? Không!”Sự choáng váng của nàng đủ sức thuyết phục anh.

“Em đáng giá hơn vai trò nhân tình của một gã công tử bột quyền quý nào đó, Callie. Không phải một vai trò đẹp đẽ gì đâu. Không lãng mạn gì cả. Những người đó sống trong những chiếc lồng mạ vàng. Còn em nên có một bệ thờ.”

Nàng nhạo báng. “Không đâu, cảm ơn ngài. Tôi không thích loay hoay với găng tay trẻ em và những lời xin lỗi.” Nàng giật tay mình ra khỏi tay anh. Hơi ấm từ cái chạm tay của Ralston thực sự quá nhiều. Quá gần gũi ước muốn thật sự - và ước muốn cháy bỏng cả đời nàng.

“Những lời xin lỗi?”

Callie nhắm mắt trong phút chốc để vun đắp làng can đảm. “Đúng. Những lời xin lỗi. Như lời xin lỗi được ngài bày tỏ hết sức chi tiết sáng nay ấy. Nếu tôi là người khác… cô ca sĩ opera của ngài, người phụ nữ bên hành lang đối diện… ngài sẽ xin lỗi chứ?”

Nom anh vẻ bối rối. “Không… nhưng em không phải họ. Em xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.”

“Tốt đẹp hơn”, nàng cáu bẳn lặp lại, “Đó là quan điểm của tôi! Ngài và toàn thế giới thượng lưu tin rằng sẽ tốt hơn cho tôi khi được đặt lên bệ thờ của sự đoan trang và chuẩn mực - cũng được thôi nếu một thập kỷ trên bệ thờ không quẳng tôi vào nhóm hàng bị xếp xó. Có lẽ những phụ nữ trẻ độc thân như em gái chúng ta nên ở đó. Nhưng tôi thì sao?” Giọng Callie vỡ ra khi nhìn xuống những lá bài trong tay. “Tôi sẽ không bao giờ có cơ hội trải nghiệm cuộc sống ở đó. Ở chỗ tôi chỉ có bụi và những lời xin lỗi chán ngắt - giống cái lồng của bọn họ”, nàng ám chỉ cô gái bên ngoài, “chỉ khác một lớp nước sơn”.

Hầu tước thận trong quan sát người con gái trước mặt, thinh lặng trong lúc nàng giải tỏa nỗi lòng. Không nghe được phản ứng của anh, nàng ngước lên nhìn nhưng chỉ trông thấy nét mặt kín bưng. Anh ta đang nghĩ gì?

“Chia bài đi.”

Callie làm theo và họ lặng lẽ chơi ván tiếp theo nhưng rõ ràng anh không còn chơi một trò xì dách vô thưởng vô phạt nữa. Từ khuôn mặt đăm chiêu đối diện, nàng biết anh ta sẽ thắng và trái tim đập thình thịch trong ngực khi nghĩ đến phản ứng của anh sau cơn bộc phát của nàng.

Sau khi thắng, anh ném những quân bài ra giữa bàn. Anh đứng lên, đi đến tủ búp phê và rót ra hai ly rượu scotch, quay lại và đưa một ly cho nàng.

Nàng nhận lấy và hớp một ngụm chất lỏng màu hổ phách rồi ngạc nhiên vì mình không phun và ho sặc sụa như hôm ở quán rượu. Sự thật là chất cồn chỉ gia tăng sức nóng đang lan tỏa khắp cơ thể trong lúc chờ đợi Gabriel đưa ra yêu cầu kế tiếp.

Ngoảnh mặt đi, anh bước đến chiếc ghế nệm trước lò sưởi, buông mình xuống và nhìn chằm chằm ngọn lửa, nàng không biết anh đang nghĩ gì. Anh đang nghĩ sẽ đưa nàng về? Chắc chắn Callie đã phát ngôn đủ để khiến cả anh và nàng ngượng ngùng. Nàng có nên xin lỗi không?

“Đến đây.” Lời nói xuyên qua căn phòng dù Hầu tước không rời mắt khỏi ngọn lửa đang cháy bập bùng.

“Tại sao?”

“Bởi vì ta muốn thế.”

Một tiếng trước, nàng sẽ bật cười trước ý kiến hống hách đó, nhưng vì một vài lý do không thể giải thích, ngay lúc này, Callie chỉ biết tuân theo mệnh lệnh. Nàng đứng lên và đến bên Ralston, chỉ dừng lại cách tay phải anh vài inch và chờ đợi, tiếng mạch máu chảy rần rần bên tai, hơi thở như lấp đầy cả phòng.

Sự chờ đợi này là một đòn tra tấn.

Sau đó, anh quay sang nhìn nàng một cách độc đoán với cặp mắt xanh thẳm và nói, “Ngồi xuống”.

Callie không mong đợi điều này. Nàng quầy quả di chuyển đến chiếc ghế còn lại nhưng anh lại nói, “Không phải ở đó, Hoàng hậu. Ở đây cơ.”

Nàng quay lại nhìn, sự kinh ngạc và lúng túng lộ rõ trong ánh mắt. “Ở đâu?”

Anh chìa tay. “Ở đây.”

m thanh đó vang rền khắp căn phòng. Anh ta bảo nàng ngồi lên đùi anh ta ư? Nàng lắc đầu, “Tôi không thể.”

“Em muốn thử vai trò đó cơ mà, em yêu”, anh nói, giọng ân cần và dỗ dành. “Đến đây. Ngồi với ta.”

Callie biết không cần anh nói thêm rằng đây là cơ hội của nàng. Với Ralston.

Nàng bước đến, đứng ngay trước mặt Ralston và nhìn vào cặp mắt xanh, không nói gì; nàng không phải nói. Chỉ trong giây lát, anh kéo nàng lên đùi mình và lấy môi mình bao phủ môi nàng.

Không thể quay lại.

Callie thả hồn vào chuyến phiêu lưu cùng với anh.

Bạn đang đọc 9 Tuyệt Chiêu Tóm Kẻ Phóng Đãng của Sarah MacLean
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.