Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong nơi hoang dã không biết giờ giấc

Phiên bản Dịch · 1145 chữ

Dịch: Phật Gia

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

--------------------

Sở Phong đem thuốc chống côn trùng đều cất kỹ, cầm dao bổ củi vào rừng. Hắn muốn làm thêm cái lồng gỗ nữa bởi chạng vạng đến cần chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ.

Cả ngày hôm nay hắn chảy nhiều mồ hôi, đến giờ có thể ngửi thấy được mùi mặn trên cơ thể rồi.

Nếu mấy ngày không xử lý thì cái mùi này có thể át được cả mùi thuốc đuổi côn trùng.

Giống như đầu cá ướp muối vậy.

“Líu ríu…”

Sở Phong vào rừng chợt nghe thấy rất nhiều tiếng chim hót. Trên đảo này so ra có rất nhiều chim.

Hắn quét mắt bốn phía, thì thào: “ Gần đây chắc sẽ có tổ chim, tìm vài quả trứng về nấu ăn cũng không tệ.”

Đáng tiếc, Sở Phong chỉ nghe thấy tiếng chim chứ không thấy bóng dáng con nào.

Không còn cách nào khác, giờ hắn chỉ có thể tập trung thu nhặt dây leo, hắn lại ra một thân đầy mồ hôi, mang mấy bó dây quay về doanh trại.

“Mấy giờ rồi?” Sở Phong đứng ở bên ngoài trại nhìn mặt trời.

Không có đồng hồ cũng không có điện thoại, hắn hoàn toàn không biết bây giờ là mấy giờ, không biết cả thời gian buổi tối nữa. Hắn chỉ có thể nhìn trời quan sát mặt trời xem lúc nào mọc lúc nào lặn.

“Sở Phong, bốn góc quần em đều may xong rồi.” Không biết từ lúc nào Vân Hân đã ở sau lưng hắn.

“Ừ. Có ổn không?” Sở Phong hạ dây leo xuống, quay lại thấy thiếu nữ đỏ mặt đưa quần nhỏ qua.

Hắn đưa tay ra hiệu để xuống, nói : “ Tay anh bẩn lắm, em cầm cho anh xem là được.”

“Ừ, kiểu thế này đây.” Vân Hân đỏ mặt, hay tay chỉ nắm bốn góc quần giơ cao lên che mặt ở đằng sau.

“…” Khóe miệng Sở Phong co quắp, trước mắt là một cái quần nhỏ quái dị, ống quần không có, đũng quần thì nhô lên một khối lớn. Giống như một hình vuông ở giữa nhô lên, sau đó ghép lại với hai cái đai lưng.

Tay nghề ổn nha, hắn không hề chán ghét. Vân Hân chỉ từ chiếc kim khâu bằng mộc mà có thể may vá thành thế này, hắn đã là rất hài lòng rồi.

“Không, không ổn sao?” Vân Hân từ đằng sau cái quần nhô đầu ra, âm thanh hơi rụt rè: “ Xấu quá sao ?”

“ Nhìn rất đẹp, quần nhỏ này anh có thể mặc được một năm.” Sở Phong nhếch miệng, đưa tay giờ ngón cái lên.

“Làm gì có khoa trương quá như vậy.” Biểu cảm e dè của cô biến mất thay vào đó là nụ cười. Cô cầm quần nhỏ quay người chạy thẳng.

Sở Phong nhìn bóng lưng thiếu nữ chạy về doanh trại liền nhíu mày suy nghĩ, rất nhanh sau đó tìm thấy kiến thức liên quan trong đầu.

“Nhớ không nhầm khi đi dã ngoại có thể nhìn bóng để xem thời gian.”

“Tốt, làm bóng từ mặt trời vậy.” Sở Phong tìm một cây gỗ trước cửa doanh trại. Hắn tìm lấy hai cây gỗ khác, một cây làm thước, cây còn lại dùng để đánh dấu vạch.

Dùng bóng dưới ánh mặt trời để xem thời gian là phát minh của người xưa dùng để tính thời gian khi chưa có đồng hồ như bây giờ.

“Bóng chếch đi 15 độ, xem chừng đã qua 1 giờ chiều?”

Đầu tiên, Sở Phong vẽ một đường thẳng, sau đó vẽ thêm một đường thẳng nữa, ngoài miệng lải nhải lẩm bẩm: “180 độ chia hai là 90 độ, như vậy chia thêm là 45 độ, tiếp chia 3 phần là 15 độ, lại chia nhỏ xuống chính là….”

“Vút vút...”

Hắn ném gậy đi, phủi tay nói: “Xong, như vậy chỉ cần xác định bóng lúc mặt trời lặn, mặt trời mọc là đại khái có thể tính được thời gian trong ngày.

Tính chuẩn là điều không thể, hắn chỉ cần biết giờ tương đối là được.

“Sắc trời không còn sớm, trước tiên phải đi làm lồng gỗ đã.” Sở Phong làm thep phương pháp của ngày hôm qua, bắt đầu chế tác lồng gỗ.

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, hắn đã hoàn thành. Hắn khiêng lồng gỗ ra thác nước, cố định tại vị trí chiếc lồng hôm qua, sau khi làm xong liền rửa tay và mặt.

“Trước tiên đi lấy một chút vỏ cây, sau đó lại làm thêm một đoạn dây thừng, ngày mai ra biển cũng có thể dùng.” Sở Phong cầm dao đi lột vỏ cây.

Chờ hắn từ rừng ra, chân trời đã ngả về màu da cam, lại là một chiều mặt trời lặn phía tây.

“Xem ra dây thừng chỉ có thể để tối làm tiếp.”

Sở Phong ôm vỏ cây về trại thì thấy Vân Hân đang mặc đồ lót, trên tay cầm một thứ gì đó rất kỳ lạ che ngực.

“Á..” Vân Hân cứng đơ người, biểu cảm ngơ ngác nhìn Sở Phong, trên sắc mặt nhợt nhạt nổi lên một tầng ửng đỏ.

“Khụ khụ khụ.. Xong chưa?” Sở Phong nhìn quanh không thấy máy quay điều khiển từ xa nào, chắc là bị Vân Hân tắt đi.

“Ừ, xong rồi.” Vân Hân ngượng ngùng gật đầu, mặc thêm áo khoác, che đi làn da trắng như ngọc.

Cô muốn cởi áo ba lỗ ra thử đồ nhỏ mới may xong nên dời máy quay điều khiển từ xa và ống kính đi, không nghĩ Sở Phong đột nhiên trở về.

“Em làm thêm một bộ quần đùi áo ba lỗ đi, quần áo trên người cũng nên thay đổi.” Sở Phong nói khẽ, vừa rồi nhìn thấy áo ba lỗ của cô đều đã bị ố vàng.

Hắn điềm nhiên như không có gì xảy ra, xoay người sang chỗ khác đem cất vỏ cây đi, nói: “Không cần quá tiết kiệm vải, nên dùng thì cứ dùng, về sau sẽ có những thứ khác thay thế.”

“Vâng.” Vân Hân đỏ mặt nhỏ giọng đáp.

“Anh đi dọn dẹp một chút, chuẩn bị tắm rửa.” Sở Phong nhặt một ít than để lên xẻng.

“Sở Phong, anh cầm than củi đi đâu vậy?” Vâ. Hân cầm nồi và quần áo định đi tắm.

“Than củi có thể làm sạch da và coi như dầu gội đầu.” Sở Phong đeo dao bổ củi bên hông, mang theo rau dại và xẻng ra ngoài.

“Thật à?”

Vân Hân nhớ lại một chút. Cô có nhớ than củi đen sì lọc qua là có thể dùng được.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 666

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.