Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thần thần bí bí

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

Dịch: Phật Gia

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

--------------------

“Vân Hân dám ăn thịt rắn ư?” Ngô Tinh Nguyệt nhíu mày hỏi, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn chàng thiếu niên trên màn hình, trên lưng hắn mang một bó cỏ lớn, lấp ló một chú rắn vắt vẻo bên hông.

Nếu Ngô Tinh Nguyệt cũng tham gia sinh tồn nơi dã ngoại, cô sẽ không bao giờ dám ăn thịt chúng.

“Cái này… Tôi cũng không biết.” Hà Minh không dám chắc, thường thì mọi cô gái đều sợ rắn mà.

Rồi anh ta quay sang Vi Đình hỏi: “Vi Đình, cô có dám ăn thịt rắn không?”

“Có nếm qua.” Cô bình tĩnh đáp.

“Gì cơ?” Ngô Tinh Nguyệt kinh ngạc nhìn cô.

“Tham gia sinh tồn nơi hoang dã mà còn không vượt qua được chướng ngại tâm lý, không sớm thì muộn anh sẽ bị đào thải thôi.” Vi Đình lạnh lùng nói.

“Cứ xem tiếp rồi sẽ rõ, Sở Phong sắp trở lại trại rồi.” Hà Minh chăm chú nhìn màn hình.

....

Ngay lúc này.

Sở Phong quăng bó cỏ trên lưng xuống trại, hô lớn: “Vân Hân, ra xem anh bắt được cái gì này!”

“Gì thế?” Vân Hân bỏ ngang chỗ quần áo đang giặt, ngẩng lên nhìn Sở Phong.

Sở Phong kéo con rắn từ hông ra giơ trước mặt cô khoe: “Thấy gì không? Thế là hôm nay có thịt rắn ăn nhé!”

“Rắn ư? Rắn hoa ư?”

Vân Hân mắt long lanh, lấy tay đỡ lấy con rắn rồi xuýt xoa, kinh ngạc hỏi: “Sao mà anh bắt được vậy?”

“Đang cắt cỏ thì bắt được đấy.” Sở Phong hớn hở nói.

Quá mệt mỏi với màn trò chuyện của hai người, con rắn quẫy mạnh.

“Tối nay làm món hầm đi, từ khi chú Vương đi, lâu lắm rồi em chưa được ăn thịt rắn đấy.” Vân Hân hơi ảm đạm.

Ở cô nhi viện làm gì có tiền, chủ yếu toàn nhờ các Lão Thái gia chèo chống. Với cả ít người có lòng hảo tâm quyên góp. Lúc nào có thể nhét đầy dạ dày là may mắn lắm rồi, chứ đừng nói là được ăn thịt. Một tuần mà được ăn hai bữa thịt là tốt lắm rồi.

Sở Phong Vân Hân từ nhỏ lớn lên bên nhau ở cô nhi viện nên thèm thịt lắm. Thịt rắn cũng ăn không ít. Tất cả đều là được chú Vương bảo vệ bắt rồi nấu cho ăn. Rắn, ếch rồi gà rừng chú Vương bắt được rất nhiều.

Vậy nên tất nhiên Vân Hân chẳng biết sợ rắn.

Nhưng mà rắn sống thì đương nhiên cô sợ, còn khi chết rồi thì Vân Hân cũng chỉ coi nó như một loại thức ăn mà thôi.

“Được, để tối nay xử nó.” Sở Phong nói khẽ, rồi cậu tìm chỗ cất, phủ lên trại vài lớp cỏ.

Lúc này các quan sát viên cùng khán giả trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc trước phản ứng của Vân Hân.

“Gì vậy chứ? Tiểu loli thấy hưng phấn khi trông thấy rắn sao?”

“Trông con rắn nhỏ kia đang sợ Vân Hân ấy chứ? Đúng là gan to bằng trời rồi.”

“Gan tôi chắc chẳng bằng cô ấy.”

“Thật khác vẻ bề ngoài.”

“………..”

“Khục khục khục… Gan to đấy.”

Vương Lâm xấu hổ ho vài tiếng, lảng sang chuyện khác: “Sở Phong biết dựng trại như vậy cũng rất giỏi, chắc cũng có nghiên cứu trước khi tham gia chương trình này.”

“………..” Ngô Tinh Nguyệt lặng im không lên tiếng, chăm chú nhìn cô gái trên màn hình. Cô có chút băn khoăn, không hiểu làm thế nào mà Vân Hân có lá gan lớn đến vậy?

“Chà, tới cảnh tiếp theo rồi.” Hà Minh thấy bầu không khí hơi gượng gạo, vội chuyển chủ đề.

Sở Phong bận rộn mà quên đi sự xuất hiện của những chiếc máy bay không người lái trên đầu.

Hắn đã cắt được hai đám cỏ lớn để cố định trại thật vững. Hắn lấy nhiều cỏ là vì mặt đất cần được phủ đầy để côn trùng không bò lên được.

“Đem túi ngủ vào trong thôi.” Sở Phong nói.

“Được.” Vân Hân cầm túi ngủ vào rồi trải ra, bỗng nhiên khựng lại.

Hai má cô ửng hồng, nhìn xuống chiếc túi ngủ duy nhất, tự dưng nghĩ linh tinh: Có lẽ nào, đêm nay hai người sẽ ngủ chung trong một túi ư? Nhưng mà người mình đang rất bẩn, còn có mùi mồ hôi, không biết có làm anh chán ghét không?

“Phải làm sao bây giờ?” Vân Hân đỏ mặt lăn qua lăn lại.

Sở Phong đang dựng một túp lều nhỏ che chắn lửa khỏi nước mưa. Đống lửa đặt cách trại tầm 1 mét vừa giúp bảo vệ trại khỏi dã thú, lại vừa đủ để sưởi ấm cho hai người.

Trên đảo, thời tiết khá thất thường, có thể mưa đến vài ngày cũng không chừng.

Túp lều nhỏ có nóc nghiêng một góc 60 độ, là góc hấp thụ nhiệt lý tưởng, có thể thu nhiệt vào trại của bọn họ, lại có thể dẫn nước tốt khi trời mưa.

“Xong rồi.” Sở Phong phủi tay, sau nửa giờ lều cũng hoàn thành. Giờ chỉ cần để củi qua là được.

Cậu nghoảnh mặt nhìn Vân Hân đang xếp củi, trông cô hơi khác sau khi ra khỏi trại.

“Chẳng lẽ?” Sở Phong đập tay lên trán, nhíu mày suy nghĩ. Mấy phút sau, cậu đứng dậy, cầm rìu rồi đi vào bụi rậm.

Hai mươi phút sau, Sở Phong trở ra cùng với một bó lớn dây leo.

“Anh làm gì vậy?” Vân Hân ôm củi bằng thân hình mảnh dẻ, hiếu kỳ hỏi: “Anh định làm gì?”

“Chà, làm một thứ rất quan trọng.” Sở Phong gật đầu nghiêm túc nói.

“Rốt cuộc là cái gì thế?” Vân Hân hiếu kỳ.

“Cái này…” Sở Phong há miệng, nhưng rồi lắc đầu: “Đừng vội, anh làm xong rồi em sẽ biết.”

“Gì mà bí mật vậy.” Vân Hân bĩu môi, mở to mắt, rồi ôm củi đi về phía trại.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 816

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.