Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

5+6

Phiên bản Dịch · 10705 chữ

"N'Tine! N'Tine ~"

Bặp bặp.

Mặt tôi bị vỗ nhẹ mấy cái để lay tỉnh lại. Song trước khi kéo được bản thân khỏi trạng thái choáng váng đầu óc thì cũng đã làm một số người trợn tròn mắt vì bất ngờ. Nếu được hỏi ngã xuống đất khi nào, chưa chắc tôi đã biết. Mở được mắt khi nào cũng chưa chắc đã biết. Nhưng khi nào chết thì tôi biết.

Chính là lúc này đây!!

"Anh chỉ đùa thôi mà. Không cần shock kiểu nghiêm túc vậy đâu." Thằng cha đàn anh gây chuyện đứng khoanh tay nhìn vẻ điềm tĩnh, chẳng có chút gì lo lắng cho sự đắng cay nơi trái tim của đàn em năm 1 là tôi đây.

"Tine, ok không?" May là có những anh chị khóa trên khác hỏi han trước khi tôi được đỡ ngồi dậy kiểu thất thần.

"Ưu..."

"Hình như Tine vẫn còn choáng."

"Hư...Hức..."

Sống trên đời bao nhiêu năm, mấy vụ chạm môi đẩy lưỡi là việc gì đó hết sức bình thường. Những cô bạn gái của tôi, cô nào cũng đã từng làm qua. Nhưng mà hồi nãy đối tượng có phải bọn con gái mặt trắng, môi đỏ, ngực bự như trước giờ đâu chứ. Nó là cái thằng to con, tính tình cục súc. Cho dù đối phương có không hôn, không đẩy lưỡi đi chăng nữa thì hành động của nó cũng quá đúng ý tụi bê đê bóng gió.

"Em...Hới, em. Nghe chị nói gì không?"

Nghe thì nghe rồi đó, cơ mà tao không đáp được! Mint ball đầy một miệng đây này. Muốn phỉ nhổ vào cái tụi trong phòng thấy mẹ.

"N'Tine, ok không em? Mọi người đừng bu vào. Mau đưa em ấy qua bên kia." Một đàn chị ra lệnh. Người tôi được khiêng qua một góc phòng giữa tràng cười ngặt nghẽo của đàn anh nào đó.

Đểu không gì so sánh được. Đểu không cách gì tả nổi. Trêu tao chưa đủ còn không biết hối lỗi. Không biết tao nghĩ đúng hay nghĩ sai khi tham gia cái câu lạc bộ này nữa. Nếu ngay từ đầu đăng ký vào câu lạc bộ làm đồ ăn Issan thì cuộc đời có thảm hại thế này không nhỉ...Tim tôi.

"Ai cũng được, mau lấy cây hít mũi cho em ấy đi."

Cho tao cái xô. Tao muốn nônnnnnnnnnnnnnn. Không biết nên ngất trước hay ói trước nữa.

"Nào, nôn đi." Và rồi thánh thần đã giúp tôi bằng việc cử thằng Sara-đểu, đầu têu của mọi chuyện đến cứu tôi thoát khỏi bãi chiến trường 4 cục kẹo. Khốn nạn! Thằng Sarawat chìa miếng giấy trước khi tôi nhanh chóng nôn thốc nôn tháo mấy cục kẹo trong miệng ra.

"Mẹ nó, trêu tao." Miệng rảnh rỗi rồi tôi liền quay sang chửi người trước mặt.

"Tao không có trêu."

"Thế thì trâu ở đâu nhét kẹo vào miệng tao?"

"Đàn anh ra lệnh."

"Vậy nếu người ta ra lệnh cho mày đi chết, mày có đi không?"

"Để suy nghĩ."

"Tao đang nói mỉa. Có hiểu là tao đang nói mỉa không!"

"Nói mỉa tao hả? Tại thấy làm mặt nghiêm túc quá."

"Ngưng ghẹo gan tao được rồi đấy. Đi đâu thì đi đi. Tao không thở được." Còn có mặt mũi thở phì phò vào mặt tao nữa. Tôi liền đẩy mạnh đối phương ra. Thân hình cao cao cuối cùng cũng chịu đứng dậy rồi đi về góc phòng nhập hội với đám bạn. Không lâu sau một đàn anh khác đem cây hít mũi tới. Tôi ngồi yên một lúc để giảm bớt sự chóng mặt, mặc kệ đàn anh khóa trên thao thao bất tuyệt giữa phòng.

"Các em có mặt ở đây tổng cộng là 15 người. Tất cả đều là những người có ý định chơi guitar. Dù là chơi để khoe mẽ với các bạn gái, chơi vì cho rằng nó ngầu hay vì gì đó đi chăng nữa thì đều là có ý định. Cho nên trước mắt anh sẽ phân nhóm. Người nào biết chơi guitar hoặc có nền tảng thì giơ tay lên."

Vụt!

Một vài cánh tay giơ lên. Đếm bằng mắt thì thấy có cả thảy 7 người.

"Vậy tức là có tổng cộng 8 người không biết chơi guitar, bao gồm cả N'Tine." Chẳng nói chẳng rằng mọi người đồng loạt nhìn về chỗ tôi đang ngồi nhét cây hít vào mũi ở một góc phòng.

"Hôm nay hoạt động đầu tiên của các bạn sẽ là chọn guitar và chỉnh được chord cơ bản. Ở góc phòng có để sẵn guitar cho mọi người. Mau ra lấy đi." Ngay khi đàn anh vừa dứt lời, tất cả vội vàng lao tới giành giật guitar không khác gì quần lót sale 80% vậy.

"Nhanh nhanh nào."

"Ơ, N'Tine. Có sức chưa em?" Đàn anh khi nãy quay qua hỏi.

"Rồi ạ."

"Vậy thì mau lên. Hậu môn bị liệt rồi hả? "Nói như vậy thì chửi thẳng mặt nhau luôn đi. Tao chấp nhận được, thằng khốn!

Với tướng đi rề rà, chậm chạp và có phần vất vưởng như chó hoang vì say 4 cục kẹo mint ball của tôi, cuối cùng tôi cũng có được cây guitar cho riêng mình và là cái không ai thèm lấy.

"Có guitar rồi thì phân ra nhé. Ai biết chơi thì ra chỗ đàn anh phía sau phòng. Ai chưa biết chơi thì ngồi lại đây." Mấy cái vụ phân chia giai cấp bắt đầu diễn ra. Tôi ngồi cùng 7 người bạn khác. Đa số là con gái. Đẹp trai lãng tử cũng chỉ có mình tôi thôi vì 2 thằng con trai còn lại đúng kém sắc luôn.

Hiện tại vẫn chưa thấy tiết mục làm quen. Tôi nghĩ có lẽ phải đợi đàn anh bắt đầu hướng dẫn đã mới từ từ tìm cơ hội giới thiệu bản thân. Đặc biệt là cô bạn khoa Y mặt mũi đúng xinh xắn đáng yêu luôn. Tiếc một điều là cô nàng chỉ chăm chăm nhìn mỗi thằng Sarawat mà chẳng thèm để mắt đến trai đẹp là tôi đây.

Phải rồi!! Người ở gần bao giờ cũng bị nhìn lướt qua hết.

"Trước hết anh xin tự giới thiệu nhé. Anh là Mick, người kế bên lúc nào cũng cố gắng ra vẻ xinh đẹp này là Air. Hai người tụi anh sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn các em cách chơi guitar. Đầu tiên chúng ta sẽ tập cách cầm guitar." Mọi người ngồi dưới đất chú tâm tìm cách đặt guitar trên đùi sao cho thoải mái nhất. Phải nói là vô cùng tập trung. Ban đầu còn định chỉ đi một buổi rồi cúp, giờ thì đổi ý cái rụp vì muốn chơi guitar đi tán gái. Aiya!

"Ngồi thoải mái vào, không cần co cứng. N'Nok ngồi về phía sau một chút. Ngồi vậy sẽ không cầm guitar đúng cách được đâu." P'Air lên tiếng.

"Vâng."

Hai anh chị cực kỳ tốt bụng. May là tôi không xui xẻo đến mức bị đàn anh xấu miệng kia hướng dẫn cho, không thì chắc bị đem ra làm trò hề hoài mất.

"Tiếp theo thử chạm vào cả 6 dây đàn đi. Thử bấm theo anh nhé." Mắt chăm chú nhìn, tay di chuyển theo. Thế mà đến khi bấm thử, ô hồ! Đau thấu trời xanh. Thật muốn hỏi lại rằng đây là dây đàn guitar chứ không phải dao Spata hả. Cứa vào làn da mềm mại của tao mạnh quá.

"N'Tine, được không?"

"Đ...được ạ. Nhưng mà anh ơi, sao dây đàn nó cứng quá à." Hay là người nào mới bắt đầu chơi cũng cảm giác như vậy nhỉ. Quay sang nhìn chúng bạn xung quanh, sao tụi nó cầm trông có vẻ chill quá vậy. Không biết sinh là người hay lai trâu bò nữa.

"À, dây đàn của cây guitar này cứng. Không phù hợp cho người mới tập chơi lắm. Nhưng mà nó là cái còn lại duy nhất."

Hẻoooooooooooo, tại sao xui xẻo lại rơi vào người tao.

Rồi kiểu như là...nếu tôi không mua guitar hoặc đàn anh không chịu thay dây đàn mới, sau này tôi sẽ phải chịu đựng dùng nó tiếp đúng không. Khỉ thật. Từ việc muốn chơi guitar đi tán gái, giờ thì động lực trôi tuột hết không còn gì cả.

"Vậy là em sẽ phải dùng tiếp cái này ạ?"

"Để mốt anh mua dây mới cho. Còn hôm nay thì chịu khó dùng tạm nhé. Mới bắt đầu nên có lẽ hơi khó một chút. Cố gắng lên nhé, N'Tine." Thế đã hỏi là tao có muốn cố gắng với mấy người các anh chưa.

"Có hãng nào anh muốn giới thiệu không ạ? Để em tự đi mua rồi đổi luôn."

"Nếu Tine thích tiếng thanh một chút thì dùng của elixir. Còn nếu thích tiếng trầm thì dùng của hiệu này, d'addario."

"Cái gì cơ ạ? Anh nhắc lại giùm em với."

"d'addario."

"Ok." Tôi nghĩ là nên quên luôn vừa hỏi được cái gì đi.

"Tine thích tiếng thanh hay tiếng trầm?"

"Ờ...tiếng trầm ạ. Nghe có vẻ đẹp trai."

"Vậy thì d'addario đi."

Đủ rồi!! Nếu anh còn nhắc cái hiệu này một lần nữa, tôi sẽ đập cây guitar này xuống đất ngay. Không có hù đâu nhé, làm thật đấy.

"Được rồi. Anh bắt đầu dạy major chord trước nhé. Có tổng cổng 5 chord là C E D G và A. Bắt đầu từ chord C nhé." Tôi cứ ù ù cạc cạc, bấm lung tung làm nhói đến tận tim. Mẹ nó, ngón tay ú nu còn hơn trái me. Giơ chạm chord một cái tay tao đã che hết cả cái cán đàn guitar.

Căm ghét bản thân. Đẻ ra mặt mũi sáng láng, lọt đâu ra bàn tay bự tổ chảng. Tim tôi...

Hỏi rằng tôi có vấn đề gì với cụm từ "tim tôi" thì nói luôn là rất nhiều. Đó là câu cửa miệng của tôi mỗi khi cuộc sống lâm vào bế tắc không có lối thoát. Và hiện tại tôi đang ở trong hoàn cảnh đó. Tim tôi. Tim tôi. Tim tôi. Thằng khốn, tim tôi!!!!!!

"N'Tine, được không?"

"A...à, em sẽ cố gắng." Tim tôi...

"Được chord C rồi, giờ thử các chord khác nhé. Nhìn tay P'Mick này." Tôi còn đang vật lộn với chord C mà, anh có nhanh quá không vậy. Tập chơi guitar chứ không phải đua thuyền mà chèo sống chèo chết để qua bờ bên kia đâu ha. Từ từ thôi chứ.

Rủa thầm trong bụng thế thôi chứ thật ra nào dám ý kiến. Vậy là đành nhẫn nhịn bấm dây đàn cứng ngắc một cách khó khăn thêm vài chord nữa. Mãi cho đến khi người nào đó khều nhẹ để tôi quay sang.

"Thử chơi của mình không? Chắc là đỡ hơn đó."

Là cô nàng xinh xắn đeo huy hiệu của khoa Y ban nãy. Cô nàng tên Fah, cơ mà rõ ràng là thiên thần*.

(*) thiên thần = nangfah

"Hới, không sao. Nếu cho mình thì tay Fah sẽ đau đó. Một mình mình đau thì hơn." Nói thôi chưa đủ, phải phụ họa thêm bằng việc giơ tay ra khẽ chạm vào đối phương trước khi rụt tay về đưa lên mũi ngửi. Thơm chết đi được. Đây là người hay thiên thần Victoria Secret vậy chứ.

"Vậy thì lấy của tao." Một lát sau giọng trâu bò ở đâu vang lên. Là thằng con trai da ngăm đen, một trong hai người cũng nằm trong nhóm đó.

"Không cần! Tay không đau đến mức đó." Từ nhỏ tao đã là người lúc này lúc kia vậy rồi. Chỉ hòa nhã với các quý cô xinh đẹp thôi. Cơ mà trong bụng vẫn gào thét với thằng con trai kế bên là cho tao đi. Hỏi tao một lần nữa đi. Nói không sao, mày sẵn sàng chịu đau. Thế nhưng...

"Ok. Tùy mày thôi." Hẻo luôn chứ còn hỏi!

Tại sao lại là người thiếu tính kiên trì như vậy. Cương quyết hơn một chút đi chứ. Tao sắp đồng ý rồi mà.

Nhưng cơ hội không đến lần thứ 2 nên tôi đành ngồi mò mẫm chord guitar như thế thêm gần 20 phút nữa. Cả 10 ngón tay sưng vù, gần như cứ mỗi 5 giây là phải nghỉ. Nhưng với spirit của Tine ngầu lòi và trái tim quyết không bỏ cuộc dù đầu ngón tay sắp liệt hơn phân nửa, tôi vẫn cố chơi tiếp cho đến khi đàn anh thông báo nghỉ giải lao 10 phút bèn ba chân bốn cẳng lao vào nhà vệ sinh với sự vội vã.

Lúc trở lại tôi trông thấy tụi biết chơi guitar vẫn đang chăm chỉ tập luyện. Nghe nói tụi nó chơi vì một lý do duy nhất: thành lập nhóm nhạc cho sự kiện Music festival năm nay. Không giống tôi, tập vì gái.

"Tạm thời thế đã. Ngày mai gặp nhau ở câu lạc bộ lúc 6 giờ chiều nhé."

"Vâng ạ."

Ơ, nghỉ rồi á!

Tụi này sướng ghê. Mang theo guitar của mình, chơi xong liền cất vào túi rồi vui vẻ xách về nhà. Đâu phải như bọn hạng 2 như tao phải cầu cạnh người khác không khác gì ăn xin vậy.

"Các em sẵn sàng chưa? Chúng ta tập tiếp nhé."

"Ch...chưa nghỉ nữa ạ?"

"Hôm nay anh xin tập cho xong 8 chord cơ bản đã nhé."

Đệttttttttttttt. Trước khi xong liệu ngón tay tao có gãy luôn không đây. Hưuuuuu, muốn khóc quá. Nhưng rồi cũng chỉ biết cặm cụi tập tiếp thôi.

"Tine, A minor đầu ngón tay phải để ở dây thứ 4, bar thứ 2."

"Vâng." Đúng là nghiệp của tao khi có ngón tay ngắn ngủn như thằng Sarawat nói. Với không tới. Nghiệp chướng gì của tao đây chứ.

"Gảy thử xem."

"Làm liền đây ạ."

Tưng!

"Tối quá."

"Vâng."

Nhiều người sẽ thắc mắc "tối" là cái gì, cái gì là "tối". Nó có giống trạng thái không nhìn thấy gì hay không. Câu trả lời là không giống chút nào. "Tối" đối với người chơi guitar chính là âm thanh khi gảy mà dây đàn guitar không vang đủ độ. Với người mới tập chơi thì đó thật sự là vấn đề lớn và ai cũng sẽ mắc phải.

"Thử lại xem, Tine. Cố gắng lên." Kêu tao cố gắng nữa hả. Ghét thật.

Sau đó tôi lại tập trung. Bắt đầu từ bước chạm chord rồi gảy. Nhưng lần nào cũng như lần nào, gảy cách mấy cũng không ra. Đến nỗi đàn anh phải thở dài thườn thượt.

Muốn về nhà rồi, không muốn chơi guitar nữa đâu.

"Cầm như thế kiểu gì cũng tối. Bấm vào dây đàn đi chứ. Làm cứ như không có sức ấy." Giọng nói trầm thấp vừa vang lên đó không phải của ai khác mà là của thằng Sarawat. Có điều nó vẫn chưa về, không những vậy còn ở lại quan sát tôi cách đó không xa.

"Thì làm gì có sức. Đau buốt hết cả." Tôi vừa nói vừa cau mày. Một lát sau guitar trong tay tôi bị giành mất một cách trắng trợn rồi bị thay thế bằng một cây guitar mới có khắc tên của thằng Sarawat trên đó.

"Gì đây?"

"Guitar của tao. Thử bấm xem."

"Không cần."

"Mày thử đi. Chơi mấy dây mỏng mỏng đi cho có sức."

"Tay liệt hết rồi, sức ở đâu ra mà lấy."

"Thử đi đã, cái thằng gây phiền nhiễu."

"Bộ khoái cái từ đó lắm hả?"

"Thử chord đầu tiên xem. Chord C."

Ok. Chord C bắt đầu bằng tay để ở dây thứ 2, bar thứ 1. Ngón tay...ngón tay gì nữa nhỉ. Mẹ nó, quên mất rồi. Thế là đành ngồi hồi tưởng lại quá khứ vừa diễn ra cách đây chưa được mấy tiếng đồng hồ trước khi bất lực một chỗ. Thằng Sarawat chắc là thấy phiền phức lắm nên mới kéo ngón giữa và ngón áp út của tôi đặt lên dây đàn guitar.

"Bấm thử xem." Nó nói. Tôi liền làm theo.

"..."

"Đau không?"

"Không đau." Thật sự. Bây giờ thì tôi đã hiểu guitar đắt tiền xịn thật.

"Thử gảy xem." Sau đó thân hình cao cao lui về chỗ ngồi, để tôi gảy tới gõ lui chord trong 10 phút. Đến khi đàn anh hướng dẫn những người khác gấp sách lại chuẩn bị đi về mà tôi vẫn chưa thể ra về như người ta vì ông nội Sarawat chết tiệt còn đang ngồi trông chừng.

"Gảy đi." Nó nói, giọng ôn tồn.

"Tay liệt hết rồi này."

"Gảy đi."

"Muốn đổi chord."

"Gảy đi."

"Ốiiiiiiiiiiiiiiiiii!!" Càm ràm thế thôi nhưng tay vẫn di chuyển không ngừng.

"N'Tine, N'Sarawat, tụi anh về trước nha. Khi nào hai đứa tập xong thì khóa cửa phòng luôn nhé." Tôi và nó gật đầu trước khi dành sự tập trung cho việc luyện tập những ngón tay còn hơn cả nghệ sĩ chuyên nghiệp chỉ với một chord duy nhất.

"Đổi chord sang chord E đi."

"Xíu đi."

"Chord E."

"Rồi mà. Đợi tao nhớ lại đã, không được hả?

"Mày đúng là não cá vàng. Có cái đầu chỉ để gắn cái tai vào thôi hả?"

"Đầu không để gắn tai chứ mày kêu tao gắn cái gì? Gắn eo mày hả, thằng trâu?"

"Ăn đòn bây giờ." Chúng tôi làm bộ chuẩn bị xông vào tẩn nhau đến nơi một lúc, sau đó quay lại tập trung với việc đổi chord một cách say sưa.

"Đúng không?"

"Đó là E minor. Mày bấm cái gì đấy?" Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ trong cổ họng đối phương. Chắc là nhịn hết nổi rồi nên mới tiến lại gần, sau đó kéo từng ngón tay tôi đặt lên dây đàn với vẻ cực kỳ kiềm chế.

"Chord E cầm như thế này này."

"A."

"Gảy đi."

"-_-"

Tiếp theo đó tôi ở cùng câu "gảy đi", "gảy đi", "gảy đi" thêm nửa tiếng đồng hồ nữa. Xương tay rã rời về mặt cảm xúc. Đau không tả nổi. Cánh tay mỏi, bàn tay mỏi, đến cả hơi thở của tao cũng mệt mỏi theo.

"Tạm thời vậy đã." Ngưuuuuuu. Âm thanh của thiên đường. Ngay khi thằng Sarawat vừa nói câu này, nước mắt tôi chảy từng dòng.

"Tao về được rồi đúng không? Này, trả guitar cho mày."

"Khoan!!"

"Gì nữa?"

"Dọn dẹp guitar của bạn mày vào góc phòng đi đã. Để cho gọn gàng. Vất như vậy cong cổ đàn hết. Hư đồ."

"Tại sao tao phải dẹp? Tao có làm đâu."

"Thế bữa sau mày có chơi nữa không? Đi dọn dẹp đi. Tao sẽ dẹp mấy dụng cụ khác cho." Dẹp cái khỉ mốc gì chứ. Tôi thấy nó ngồi làm mặt khốn nạn thì có. Ngồi một chỗ nhìn tôi lê lết tấm thân tàn và bàn tay rệu rã sắp xếp từng cây guitar một cách nâng niu.

Ôi...Nhạc cụ hay trẻ sơ sinh đây chứ. Ghét ghê.

"Xong rồi."

"Này, cầm đi." Thằng Sarawat dúi cái hộp gì đó cho tôi.

"Gì thế?"

"Băng cá nhân."

"Chảnh chọe cho cố vô."

"Lúc nào cũng làm bể chuyện."

"Mày nói ai?"

"..." Một màn im lặng như trêu ngươi. Ai nói nó là người hay mắc cỡ và mặt nghiêm chứ. Tôi thấy nó cãi chày cãi cối cho bằng được thì có. Chưa kể còn ghẹo gan từ đầu xuống tới chân.

"Về được chưa đây?" Vì không muốn đôi co với nó lâu thêm nữa nên tôi hỏi lại.

"Ừm, về đi."

"Thế mày chưa về à?"

"Chưa. Ở lại chơi nhạc."

"Nhạc gì?" Vừa nói vừa rướn người nhìn vào cuốn sổ mỏng lét đặt gần chỗ thằng Sarawat.

"Mày không biết đâu."

"Mày xem thường tao quá rồi đó. Tao là thần trong chuyện nhạc nhẽo đấy. Nhóm nào cũng biết hết."

"Desktop error." Câm nín...Ờ, không biết thật.

Rốt cuộc là không về. Mẹ nó, chẳng những thế còn ngồi lại nói chuyện với nó để tọc mạch nữa. Thật ra tôi chỉ muốn biết người khiến cho con gái cả trường phát cuồng mấy ngày nay đang làm gì mà thôi.

"Tao...hình như chưa nghe tới nhóm này. Nhưng mà..."

"Harmonica sunrise."

"..."

"DCNXTR."

"..."

"Moving and cut."

"Nhóm này thì tao từng nghe. Có nghĩ là cắt đứt và đi tiếp. Haha."

"Ghẹo gan. Tập nghe nhạc Thái đi."

"Ờ, để nghe. Cơ mà sợ bị điên giống mày." Chúng tôi im lặng trong một khoảnh khắc, chỉ còn lại tiếng guitar nho nhỏ vang lên không dứt. Đó là âm thanh chậm rãi, êm ả tựa như làn gió mát làm tôi thiu thiu chỉ trực chờ một giấc ngủ.

"Mày thích âm nhạc như vậy, sao không học Nghệ thuật Âm nhạc?" Thật sự là không thể kiềm chế nổi sự tò mò. Từ lúc đi theo nó đến giờ, chưa bao giờ thấy nó nhắc đến môn học của khoa một lần nào. Dù là lần đầu tiên gặp gỡ hay hiện tại, tôi đều thấy nó bên cạnh cây đàn guitar.

"Vì thích nên mới không học." Chủ nhân làn da ngăm ngẩng đầu lên nhìn.

"Mày rất là mâu thuẫn với bản thân đó, có biết không hả?"

"Mâu thuẫn chỗ nào? Tao chỉ không muốn biến cái mà tao thích trở thành thứ mà tao ghét. Mang danh học âm nhạc dù sao cũng áp lực hơn chơi âm nhạc. Tao không muốn ngồi học về lịch sử cái quần què gì đó cho nặng đầu đâu. Tao chỉ muốn chơi lúc nào tao muốn chơi và dừng khi nào tao muốn dừng mà không bị ai ép buộc. Không cần bị giới hạn thời gian vào việc thi cử. Mày hiểu mà đúng không?"

"Ờ, khùng điên nữa rồi."

"Thế còn mày? Tại sao lại học luật? Thích lắm hả?"

"Không. Cái gì tao cũng giỏi ngoại trừ luật pháp."

"Vậy thì cũng giống tao thôi."

"Mày đang chơi bài quỷ quái gì đấy?"

"Sleep tight (03:00 A.M.) của nhóm Solitude is bliss."

"Lại mụ mị người nữa rồi."

"Là nhóm sáng tác bài hát theo phong cách triết lý. Không có bài hát về tình yêu nào trong album luôn. Mày nghe thử bài này trên Youtube đi. Có khi mày sẽ nhìn thấy ma ngay đầu giường mày vào lúc 3 giờ sáng cũng nên đó."

"Khốn nạn! Thằng đểu."

"Sợ ma hả?"

"Mày nhìn miệng tao cho kĩ nhé."

"Rồi, nói đi."

"Thứ kém sang."

"Chỉ chửi được như vậy thôi à?"

"Bình thường người tốt tính như tao chửi ai cũng văn minh lịch sự như vậy. Đây là thiếu gia Teepakorn của khoa Luật đó, người đẹp cả về ngoại hình lẫn tâm hồn."

"Bị cái quần què gì đấy?"

-_- Mất cả hứng. Làm văn vẻ nãy giờ.

"Thằng Sarawat."

"Gì?"

"Tao nghiêm túc đây."

"Ừm..." Song nó vẫn không ngẩng đầu lên chạm mắt ngoài việc viết cái khỉ mốc gì đó trên giấy. Thế nên tôi im lặng không nói thêm gì nữa cho đến khi nó ngước mặt lên nhìn tôi một cách chờ đợi.

"Tóm lại là có gì?"

"Tán tỉnh tao đi mà."

"...!!"

"Tán kiểu giả vờ thôi. Nha...Giúp tao đi mà. Tao không muốn bị thằng Green hà hiếp đâu. Mày cũng biết tao tham gia vào đây cũng vì mày là lý do duy nhất có thể giúp được tao."

"Không."

"Thằng Sa-ra-wat, giúp tao đi."

"Buộc được thì phải tháo được."

"Tao có buộc đâu. Tự nhiên định mệnh buộc tao vào đấy chứ. Xui xẻo chết đi được."

"Thế thì nói thẳng với người ta đi."

"Nói rồi mà nó không nghe."

"Đó là chuyện của mày."

"Vậy tao chuyển giao thằng Green cho mày. Tao sẽ kêu nó theo đuổi mày."

"Mày nghĩ hài hước lắm hả?"

"Tao sẽ nói với nó là mày thích nó."

"Muốn ăn đòn đúng không?"

"Ờ, tưởng tao sợ mày chắc?" Dọa xong tôi liền đứng dậy rồi lùi từng bước về phía sau như ăn trộm.

Bụp!

Song còn chưa kịp bước qua cửa, hai chân đã dừng lại vì túi đồ nào đó được máng vào nắm cửa đã rơi xuống đổ đầy đồ ra đất dưới lực đẩy của tôi.

"Chết tiệt. Lại là fanclub của mày." Tôi chửi thề ngay khi nhìn thấy túi đồ ăn vặt rớt lộn xộn dưới đất. Túi nào cũng có tên của thằng Sarawat trên đó cùng với tên người gửi. Chỉ có...

🖤 Tine

Đừng quên ăn bánh nhé

Mặp!

"Hới, cái đó là của tao." Tôi vùng vằng khi bàn tay dày cướp lấy túi giấy màu ngọt ngào ngay trước mắt trong khi tôi còn chưa kịp đọc tên người gửi bánh.

"Thì sao?"

"Của mày chất đầy dưới đất sao không cầm. Đụng đồ của tao làm gì?"

Thằng Sarawat không đáp mà chỉ rút bút chì ra viết gì đó trên miếng giấy post-it nhỏ nhỏ làm tôi không thể đọc ra chữ viết của người đã viết trước đó. Sau đó nó thảy lại cho tôi trong tình trạng nhăn nhúm không khác gì miếng giấy chùi đít.

"Ờ."

"Ờ cái đệt gì?"

"Thì là ờ."

"Rồi mày ờ cái quần què gì?"

"Ờ, tán thì tán."

"...!!"

"Quyết định như vậy nhé." Quyết định cái gì chứ. Bộ trước đó chúng tôi có nói chuyện gì à, sao tôi chẳng nhớ gì cả. Mẹ nó, đầu óc trống rỗng hết cả. Bởi lẽ dòng chữ nó hồi đáp lại cộng với câu nói vừa rồi làm tôi đứng ngây ra như trời trồng.

🖤 Tine

Đừng quên ăn bánh nhé : Preem*

Có người tán rồi :

Sarawat

(*) Sarawat gạch ngang lời nhắn của Preem luôn, tuy nhiên trong Wattpad ko có định dạng đó.

Tine đúng ngầu

Mày, tao có tin vui muốn báo.

Pope đây chứ còn ai

Mày định báo là thằng Sarawat đồng ý giúp mày rồi?

Tine đúng ngầu

Hới, sao mày biết?

Pope đây chứ còn ai

Tao nói đại. Ơ! Đúng hả?

Tine đúng ngầu

Mua vé số là mày giàu chắc.

Taroman

Làm tư thế nào đấy?

Phải tư thế chuẩn không?

Tine đúng ngầu

Mày đúng là đầu óc đen tối.

中国 Fong chăn ân*

Ăn mừng không? Tự do sắp quay trở lại rồi.

Tine đúng ngầu

Ăn mừng cái mẹ gì? Ngày mai phải đi học.

Nước ngọt được không?

Fon chăn ân

Mày không biết giờ tao không uống Coca Cola nữa à?

Tine đúng ngầu

Mẹ nó, sao lại không uống nữa? Mày quay về chăm sóc sức khỏe rồi hả?

Fong chăn ân

Không có. Tao đổi qua uống Pepsi.

Tine đúng ngầu

Mất dạy.

Pope đây chứ đâu

Tóm lại là muốn tụi tao giúp cái gì?

Tine đúng ngầu

Khích động thằng Green cho tao coi.

Nói gì cũng được, miễn sao nó hiểu tao và thằng Sarawat đang tán tỉnh nhau.

Taroman

Xảo trá tới rồi đây.

Tine đúng ngầu

Có chừng mực thôi.

Fong chăn ân

Để đó tụi tao giải quyết cho. Mày chuẩn bị đi.

Tine đúng ngầu

Vô cùng đa tạ.

sticker dập đầu

(*) chăn ân là đọc trại của ăn chân

Tôi đóng cửa sổ nhóm chat Line "đẹp trai không ngừng, níu kéo cũng chẳng ở" rồi ngồi cười tủm tỉm một mình ở đầu giường.

Vậy đó quý vị khán giả. Phi vụ tống cổ thằng Green đã nên hình nên dạng vì kế hoạch đã được ông nội thiên hạ – quý ngài Sarawat Guntithanon xét duyệt. Tôi cũng chẳng biết nó nghĩ gì mà lại đồng ý dễ dàng như vậy, trong khi trước đó cứng đầu cứng cổ cương quyết không chịu.

Nhưng với việc đối phương chịu giúp, tôi chẳng thấy nó mất mát cái gì cả. Mỗi lần tôi với nó đi cùng nhau, có thấy ai nghĩ là chúng tôi đang hẹn hò đâu. Toàn là đực rựa cả, không thể nào có cái vụ cặp đôi is real. Làm ơn xem xét thể chất nữa đi chứ. Ai cũng nghĩ chỉ là bạn bè ngoại trừ thằng Green, thằng bê đê đẹp mã dâm tặc thích xem tôi là gay công. Và giờ nó đã thành công vì tôi đang cover thành cái dạng ăn con trai đúng như những gì nó muốn.

Muốn thất tình thì tới đây. Tao sẽ đập vỡ mặt với sự đẹp trai cỡ thần thánh của thằng Sarawat.

Tôi đóng laptop trước mặt lại, sau đó quay sang thay đồ ra ngoài kiếm gì đó ăn, sẵn tiện lấy điện thoại đem đi sửa cho thằng Sara-đểu. Cũng chẳng có gì. Nghĩ đến chiếc điện thoại yêu dấu bị cướp mất mà lòng đau như cắt nên đem máy tới tiệm sửa thay vì iCare cho nó dùng đồ Tung Của luôn.

Nhưng khi đứng đợi trước cửa tiệm...

"Em ơi, không sửa được." Thằng cha thợ sửa vừa nói vừa gom mảnh vỡ của chiếc điện thoại quá cố đưa ra trước mặt.

"Sao lúc đó anh bảo là sửa được mà?"

"Hỏng hoàn toàn rồi, chỉ còn cách gửi về hãng. Nhưng đảm bảo sẽ được máy mới, tiền cỡ 10,000* baht là cái chắc vì máy này hết bảo hành rồi."

(*) xấp xỉ 7,800,000 VNĐ

"Thật là không sửa được hả anh?"

"Anh gỡ sim ra rồi đó. Em cầm sim với máy về đi." Đùa à, không thèm trả lời câu hỏi của tao luôn.

"Kìa anh..."

"Nhưng anh có gợi ý này. Vừa hay anh có cái Samsung để rẻ cho em 500 baht thôi."

"Hả? Có thật không vậy?"

"Ờ, tặng case luôn. Đây, cầm lấy đi."

Kì kèo không lâu, mở hộp luôn. 500...Tim tôi.

Samsung Hero -_-

Vậy ra mày chỉ lừa cho tao hố hàng thôi ư!! Ốiiiiii. Đành ủ rũ chạy xe về kí túc xá, lấy sim trong điện thoại cũ ra rồi lắp vô. Một lát sau, thông báo có tin nhắn vang lên không ngớt. Chuông điện thoại rung liên hồi đến nỗi gần như không có thời gian để thở luôn. Cái gì của nó thế!

Tôi tự tiện mở tin nhắn ra đọc với hi vọng moi được bí mật gì của thằng Sarawat nhưng vô ích vì chỉ toàn tin nhắn thông báo có cuộc gọi nhỡ. Quan trọng là không có số nào trùng nhau.

Lại hot thế nữa. Sao bảo là không cho số cơ mà. Thế thì bọn này lấy từ đâu ra.

Rrrrrrrrrrr

Còn sao nữa? Samsung Hero lại gào rú chứ sao. Lần này tôi muốn thử vận may một lần nên nghe máy luôn mà cóc cần quan tâm đến cái gì nữa.

"Alo."

[Alo. Phải Sarawat không ạ?"]

"Ờ..."

[Íiiiiiiiiiii. Là Sarawat thật này. Mình rất vui vì cậu đã nghe điện thoại. Mình thích cậu lắm. Âm thầm mua đồ ăn vặt cho cậu suốt. Thấy bạn mình nói là cậu chưa có bạn gái. Nếu vậy...] Không để cho đối phương nói hết câu, tôi đã vội xen ngang.

"Xin lỗi nhưng tôi không phải Sarawat."

[Ơ, thế đây không phải là số của Sarawat à?]

"Đúng là số của Sarawat."

[Vậy ai đang nói chuyện đấy?]

"Bạn nó." Tôi đáp. Nghe đối phương ờ một cái rồi cúp máy, tôi liền thở phào nhẹ nhõm. Chưa được bao lâu thì tiếng thông báo từ Facebook từ chiếc laptop yêu dấu đã vang lên. Tôi liền biết ngay tai họa sắp sửa ập đến.

Group #team_vợ_Sarawat

Mena Chupoo

Hồi nãy gọi cho Sarawat, có người nghe máy nhưng không biết là ai. Người đó nói là bạn nhưng hình như không phải.

Tiếp theo đó là một chuỗi các bình luận của những người khác.

"Con trai hả? Nếu là con trai thì chắc là bạn đó."

"Chắc là bạn trong nhóm. Nhưng được nghe máy là còn tốt. Tôi gọi tới toàn kiểu tắt máy."

"Tắt máy được một thời gian rồi. Không biết tại sao. Nhưng giờ yên tâm rồi."

Sau khi tình hình trông có vẻ khả quan hơn, mọi người bắt đầu giải tán. Chỉ có mình tôi là ngồi thở phào nhẹ nhõm vì fanclub thằng Sarawat còn đáng sợ hơn mấy bà vợ trong page "Hội những ông chồng sợ vợ" nữa...Và cũng chỉ yên ắng được một lúc thôi vì làn sóng sau đó trỗi dậy vô cùng mạnh mẽ.

Ngay khi dòng tin trước đó được post lên, tiếng chuông từ chiếc Samsung Hero hàng tồn kho đó lại vang lên inh ỏi không chừa một giây nào hết.

Và cái âm thanh đó cứ duy trì...cả đêm.

Tôi được rảnh sau 2 tiếng đồng hồ học liên tiếp ca chiều nên tụi nam chính liền chuẩn bị sẵn sàng để thực hiện phi vụ tống cổ thằng Green đi. Chúng tôi bàn phương án tác chiến dưới tán cây hải qua tử thơm ngát vì chắc mẩm không lâu nữa thôi thằng bê đê chúa sẽ xuất hiện chào hỏi chúng tôi như ca chiều mọi ngày.

"Mày nghĩ sắp on air chưa, Pope?"

"Chắc là không lâu nữa đâu, Mario. Hay là lâu nhỉ, James Ji?"

"Countdown cùng nhau nhé. 5 4 3 2 1!"

"Tine~" Chết tiệt! Chuẩn y đúc. Vừa đếm ngược xong, giọng nói ám ảnh của thằng Green đã vang lên như thể nó đang núp lùm đâu đó gần đây.

"Mày đến làm cái gì?" Tôi nghiêm giọng nói, nhìn thằng Green từ từ chọt vô ngồi cạnh một cách cực kỳ trơ trẽn.

"Biết mà còn hỏi. Mình là người chung thủy. Từng mua cái gì là mua hoài cái đó, chưa bao giờ hết hứng thú."

"Tao chán mày."

"Một chút nữa thôi sẽ biến thành yêu."

"Sao không quay qua thích người khác đi."

"Thì chỉ một tình yêu, chỉ một trái tim. Mến người nào ăn người đó."

"Theo tao thấy thì chắc là mày phải mến người khác rồi đấy, thằng Green." Giọng nói từ thiên đường xuất hiện rồi, dẫn đầu team bởi thằng Ohm – celeb của cả cái mạng xã hội.

"Nghĩa là sao?"

"Không biết. Tao chỉ nói vu vơ vậy thôi."

"Vậy lát gặp nhé. Tao định qua toà nhà chung đây." Tôi nói trong lúc đứng dậy, bụng cười khoái trá khi chuẩn bị đào mồ chôn thằng ngu như thằng Green đang ngồi làm cái vẻ chó ăn phải bả ở gần đó. Còn chờ gì nữa các bạn thân yêu, cờ vào tay tụi mày rồi đấy.

"Ái chà, qua tòa nhà trung tâm làm gì đấy? Mày hẹn với ai hả?" Thằng Fong không nương tay, chơi tới bến luôn.

"Có hẹn ai đâu. Vừa hay tao định đi nhà vệ sinh thôi."

"Đi ỉa phải đi xa vậy luôn á hả? Đi kiếm nó thì nói đại đi."

"Mày nói cái gì đấy? Vậy thôi lát gặp."

"Đi với." Thằng Green vội chèo kéo.

"Mày không cần đi đâu. Phá hoại hạnh phúc của người ta. Ngồi đây đi." Thằng Peuk ra vẻ nam tính vừa nói vừa ra hiệu cho tôi chuồn lẹ. Thồ, thằng nghiệp chướng. Còn nháy mắt nữa chứ. Diễn cho thật xíu đi. Đây lại còn nháy mắt như vảy nến ấy. Cái gì mà ngứa đến cỡ đó chứ.

"Tine đi kiếm ai hả?"

"Thôi nào, mày đừng biết thì hơn." Đủ trôi chảy chưa. Có giống người có bí mật không.

"Tine đang theo đuổi ai hả?"

"Tao đi nhà vệ sinh...thật...thật mà." Nói nghiêm túc sao cho nhìn gian gian hả. Đem tuyệt chiêu Tine là người ngầu lòi ra dùng liền. Đảm bảo trót lọt hết vì ngay cả thằng Green còn trề môi phát rồ đòi đi theo tôi cho bằng được. May là thằng Ohm, thằng Peuk và thằng Fong giữ nó lại.

Vụ này không phải kế hoạch gì đâu mà là tôi muốn gặp nó thật. Nó ở đây là thằng Sarawat đó. Định mang Samsung Hero qua cho nó. Với lại thấy sắp hết lớp tiếng Anh của tụi Bạch Hổ nữa nên tôi bèn ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh.

Nhưng vừa mới đến...

Tôi đã trông thấy một tờ giấy trắng được dán trước cửa phòng cùng với xấp thư viết tay chất thành đống.

"Vui lòng ngưng máng đồ ăn và thức uống các loại trước cửa phòng"

Thầy mẹ nó đúng nghiêm túc. Chắc là được lĩnh giáo sức mạnh của tụi team vợ Sarawat rồi. Thấy rồi chỉ biết cười haha thôi. Lâu lâu mới thấy cái gì đó lạ lạ mà gây cười như vậy.

Tôi ngồi đợi trước phòng không lâu thì cánh cửa màu trắng bật mở. Sinh viên ùa ra như kiến vỡ tổ. Cố gắng nghểnh cổ nhìn mãi mới thấy thằng Sarawat bá vai bá cổ đám bạn tiến tới trước khi bắt gặp tôi đã đợi sẵn từ lâu.

"Tới đây làm gì đấy?" Thằng Sarawat hỏi.

"Đợi mày. Tới đòi lại điện thoại."

"Thằng Wat. Tao đi xuống trước nha. Gặp ở quán Inthanin." Thằng bạn trong nhóm của nó nói trước khi giải tán đi hướng khác.

"Ờ, lát gặp. Điện thoại tao sửa xong rồi hả?" Vừa dứt câu liền quay sang hỏi tôi. Chúng tôi đi dọc theo đường đi của tòa nhà.

"Không sửa được. Giờ nó còn nhiêu đây thôi." Tôi rút ra chiếc điện thoại hiệu nổi tiếng nhưng function thì đúng nát.

"..." Thằng Sarawat chỉ im lặng nhìn mà không đáp. Sợ quá đi.

"Nh...nhưng nếu mẹ tao chuyển tiền..."

"Kệ nó đi." Bàn tay dày nhanh chóng giành lấy điện thoại trong tay tôi rồi nhét vào túi quần, tay còn lại vòng ra sau lưng rút ra cái gì đó.

"Đây, của mày."

"Con yêu của bố!!" Nhớ nhất quả Đất luôn. Hưuuuuu. Socialism chính hiệu phải là tao.

"Mày hí hửng quá đấy."

"Thì người ta yêu người ta quý mà. Nhưng của mày thì muốn tao chịu trách nhiệm sao đây? Hiện tại tao không có tiền đem con mày đi bảo hành ở iCare đâu. Tiền mua đồ ăn vặt còn không có. Tim tôi..."

"Đã bảo là kệ nó đi mà."

"Vậy mày dùng kiểu gì?"

"Tao còn máy khác."

"Hả!"

Thằng khỉ gió chết tiệt. Lừa tao lo lắng mấy nay. Cuối cùng ai dè đâu nó rút ra cái iphone đời mới hơn cái cũ ra show cho tao đứng hình chơi. Trơ trẽn!

"Đổi số mới rồi hả?"

"Đổi để trốn mày từ cái hôm điện thoại bị rơi rồi. Không cần lo." -_- Trông có vẻ là người cẩn thận đấy.

"Tóm lại là không cho tao số thật nhỉ."

"Đừng có lắm điều." Bĩu môi nhìn lên trời.

"Tao có chuyện về thằng Green muốn kể đây. Hôm nay tao bảo tụi bạn khích..." Còn chưa nói hết câu, thằng chân dài đã sải chân đi vượt lên phía trước không thèm chờ luôn. Không thèm dừng lại nghe tôi nói hết câu nữa chứ. Thế rồi Tine ngầu lòi làm gì tiếp theo. Thì đành lẽo đẽo theo sau nó muốn hụt hơi chứ sao mà còn hỏi.

Ơ! Biến đâu mất rồi.

Mẹ nó, là con người hay hồn ma đây chứ. Thoắt ẩn thoắt hiện, bỏ tôi đứng bơ vơ ở cầu thang tận 5 phút. Một lát sau đối phương xuất hiện vỗ vai tôi với vẻ mặt lạnh lùng.

"Đi nhanh thấy mẹ."

"Mày đi chậm thì có. Hết thời gian luyên thuyên của mày rồi. Tao phải đi gặp bạn." Miệng thì nói vậy, song tay lại dúi tất cả túi đầy đồ ăn vặt móc trên ngón tay vào tay tôi.

"Cái gì của mày đấy?"

"Thì đồ ăn vặt."

"Tao biết là đồ ăn vặt. Thế mày không ăn hả?"

"Có người cho. Mày ăn đi."

"Fanclub của mày service tốt thấy mẹ."

"Ừm."

"Vậy tao ăn đấy nhé."

"Đó là chuyện của mày. Của mày rồi. Chiều gặp ở câu lạc bộ."

"Ok." Tôi gật đầu, nhìn thân hình cao cao từ từ biến mất khỏi tầm mắt. Bỗng nhiên một trong mấy đứa bạn của nó xuất hiện đột ngột.

"Mày tên là Tine phải không? Thằng Wat đi đâu rồi? Hồi nãy còn thấy mà."

"Đi về hướng kia rồi."

"Ờ, cảm ơn. Fanclub nó sắp phát điên cả rồi. Tặng bánh kẹo đầy bên kia. Tặng không ngừng nghỉ luôn."

"Ơ, vậy còn cái này? Không phải của fanclub nó hả?" Tôi vừa hỏi vừa giơ túi đồ ăn vặt trong tay lên.

"Mày nói cái gì thế? Cái này là của nó. Thấy hồi nãy nó cầm tiền đi mua ở trước cổng khoa."

"Ơ."

"Thôi tao đi đây."

"Ờ, bye."

Chỉ biết đứng gãi đầu. Tóm lại đây là đồ ăn vặt của nó hả ta. Đã biết là fanclub sẽ có service rồi mà vẫn tốn thời gian tốn tiền làm gì. Người gì đâu mà lạ lùng. Nghĩ rồi cũng vừa đi vừa nhâm nhi theo đúng phong cách đó giờ của người ngầu lòi.

"Trước khi bắt đầu buổi học, anh có 2 chuyện muốn thông báo với các em. Thứ nhất là tất cả các bạn trong lớp guitar phải quay clip gửi cho tụi anh để theo dõi sự tiến bộ. Ai đã biết chơi thì chơi một bài nào đó dễ dễ. Ai mới bắt đầu chơi thì quay clip gảy 8 chord cơ bản rồi gửi qua email anh viết trên bảng."

"Hồ...Gì chứ." Tiếng than vãn vang lên khắp phòng. Đặc biệt là tiếng của tao đây này, bật ra trước tất cả mọi người luôn.

Ngày học nhạc thứ 2 kích thích ghê, mới bắt đầu thôi mà đã bao nhiêu là việc.

"Ơ hay, im lặng nào. Ai không gửi clip sẽ bị gạch tên khỏi câu lạc bộ." Thằng Disathat, thằng cha phát xít!

"Chết chắc."

"Không chết đâu. Chơi guitar đi khoe mẽ với gái còn làm được mà. Nhiêu đây nhằm nhò gì."

"Ai xài Facebook thì đăng lên rồi tag anh cũng được. Anh sẽ vào comment. Hứa là sẽ bình luận nương tay nhất có thể." Chỉ riêng giọng nói và sự chó má trong miệng thằng chả là đã không được rồi. Skill cỡ tôi chắc dám đăng lên để khoe với công chúng quá. Giỏi cỡ thằng Sarawat còn chẳng làm. Phải rồi ha! Nó làm gì có Facebook. Haha.

"Chuyện thứ 2. Chúng ta sẽ có sự kiện âm nhạc Alter-đến-tán. Xin phép để dành đến cuối giờ. Các anh chị bắt đầu tập cho các em được rồi. Nhanh lên. Đói!" Thấy có mình anh than chứ đâu, sau đó liền quay đầu đi kiếm bọn thằng Sarawat với bộ dạng ghẹo gan chết tiệt.

Và khoảng thời gian địa ngục của thằng Tine ngầu lòi cũng đã tới khi tôi phải tập bấm chord guitar. Có điều hôm qua quên đi mua dây. Thằng đàn anh nghiệp chướng yêu dấu bảo sẽ mua cho cũng chả thấy mua. Không những vậy còn im ỉm luôn. Thế nên là vận xui vẫn chỉ có mình tôi gánh.

Từ 10 phút chuyển thành 30 phút và hiện tại đã gần 1 tiếng đồng hồ rồi, ngón tay tao sưng vù như hồ nước ứ đọng. Trong lòng chỉ chờ đến lúc nghe được câu "lớp nghỉ" mà thôi.

"Tine, nếu đau tay thì tạm thời vậy đã." P'Air nói với tôi sau khi chịu đựng sự thống khổ gần cả tiếng đồng hồ.

"Được ạ?"

"Được chứ. Nghỉ ngơi đi em."

"Vậy em cảm ơn ạ."

"Hôm nay tất cả các em làm tốt lắm. Lớp nghỉ." Hả!! Vậy còn kêu tao nghỉ làm cái gì! Ốiiiiii. Ghét cái sự khùng điên của bọn khoa Âm nhạc chết đi được. Dường như là trêu chọc nhưng lại không phải. Làm cho tụi đàn em tưởng là mình thông minh, song thực chất thì đúng ngu và ngây thơ.

Sau khi đàn chị team hướng dẫn cho nghỉ, thằng cha trưởng câu lạc bộ tên Disathat lại khoanh tay tiến vào giữa phòng.

"Chuyện thứ 2." Hắn đúng giỏi khi giữ kín được tới gần cả tiếng luôn.

"..."

"Tuần tới chúng ta sẽ có sự kiện tập trung của khoa Âm nhạc. Vậy cho nên ngày mai anh muốn các bạn thành viên mới chơi giúp một bài promote cho sự kiện ở căn tin trung tâm để thu hút sự chú ý và gây quỹ."

"Hát bài gì vậy anh? Và ai sẽ là người hát?" Đứa nào đó giơ tay hỏi.

"Chúng ta sẽ lập team folksong dành riêng cho sự kiện lần này. Ca sĩ chính sẽ là N'Taem khoa Kiến trúc, cajón sẽ do N'Boom chơi trống. Còn guitar thì do N'Sarawat và N'Jane đi vậy." Tất cả gật đầu đồng tình. Những người phải chơi nhạc vào ngày mai toàn bộ đều là sinh viên năm 1 có nền tảng âm nhạc sẵn rồi. Quan trọng là...lần này có thằng Sarawat chơi giúp nữa, sự kiện âm nhạc năm nay chắc là sẽ huyên náo hơn mọi khi.

"Những bạn còn lại anh sẽ phân cho phụ phát tờ rơi và đi quảng cáo với các bạn sinh viên bên kia nhé."

"Vânggggg."

"Trước 12 giờ trưa mai, học xong thì ghé qua câu lạc bộ phụ khuân nhạc cụ nhé."

"..."

"Rõ hết phải không? Nếu rồi thì giải tán. Đói lắm rồi. Tao đi đây." Vừa nói hết câu như thể tự lẩm bẩm với chính mình liền phắn ngay không thấy bóng dáng. Những người khác bắt đầu lần lượt rời đi, chỉ còn lại thằng Sarawat vẫn ngồi viết bài hát khùng điên gì đó của nó.

"Chưa về nữa hả?" Tôi hỏi dù đã biết rõ đáp án. Thể nào lát nữa nó cũng trả lời với biểu cảm gợi đòn là "biết còn hỏi" cho xem. Tin tôi đi.

"Biết rồi còn hỏi." Bingo! Lại trúng số rồi.

"Mày, cho hỏi cái này chút."

"Nói đi."

"Cái hiệu dây đàn de de gì đó bán ở đâu?"

"d'addario."

"Ờ, nó đó."

"Quanh khu này không có bán đâu."

"Không có hả? Mẹ nó, làm sao đây? Dây cũ đúng đau tay luôn." Nói rồi nhìn đầu ngón tay của bản thân. Băng cá nhân hôm qua nó cho giờ rách te tua không còn gì.

"Lấy guitar của tao chơi không?"

"Hới, vậy mày chơi cái gì?"

"Tao có 2 cái." Thế tại sao không nói ngay từ đầu.

"Thế hả? Cho mượn được không?"

"Lấy đi. Nhưng mày phải qua lấy. Tao để trong phòng."

"Được. Kí túc xá mày ở đâu? Tao về cùng."

"Không cần dò la. Lát dẫn đi." Tim tôi...Nói chuyện đàng hoàng được 2 câu, còn lại toàn cà khịa nhau không à.

Tôi đợi thằng Sarawat tập guitar với tâm trạng slow life của nó thêm một lúc lâu nữa. Khi bầu trời bắt đầu chuyển màu đen, chúng tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, cất giấy tờ bỏ vào balo rồi quay đầu trở về kí túc xá của chàng hot boy, chủ nhân slogan "hứng thú với tất cả trừ thế giới".

Phòng của nó nằm ở tầng 5, số phòng 555 của kí túc xá số 5 gần trường đại học. Giây phút bước chân vào thế giới của thằng Sarawat, tôi liền phát hiện ra sự thật đó là...phòng nó không có cái mẹ gì luôn. Và tất cả đều màu đen, bao gồm cả tường.

"Mày có chắc đây là phòng mày chứ không phải nhà ma?" Tôi hỏi bán tín bán nghi vì nhìn cỡ nào cũng chỉ toàn thấy đen với trắng.

"Đầu giường có ma ngồi kìa."

"Khốn kiếp!"

"Ở cùng tao còn sợ gì nữa?" Thân hình cao cao nói trong lúc tiến tới chiếc giường, ném balo đi rồi quăng mình nằm sải lai lộ bụng khiêu gợi một cách thoải mái.

Tôi trông thấy chồng tài liệu chính trị trên bàn học, còn lại là la liệt toàn sách âm nhạc và giấy viết chord bị vất lộn xộn khắp phòng.

"Guitar của mày đâu?"

"Kế bên tủ sách."

"À...thì ra là ở đây."

"Đừng có cho ai động vào guitar của tao. Giữ kỹ vào. Tao mua đắt lắm đấy."

"Nếu giữ đồ kỹ như vậy, sao mày không đóng khung nó luôn đi."

"Không cho mượn nữa được không?"

"Tao nói giỡn thôi mà. Cảm ơn nhiều nha. Tao về đây." Tôi vội xách cây guitar chuẩn bị ra về.

"Chưa có căng dây đâu."

"Vậy thì mau căng đi. Tao đói rồi." Bàn tay dày vươn ra đón chiếc guitar từ tôi trước khi cặm cụi điều chỉnh dây đàn một cách tập trung. Còn tôi chỉ biết đứng chống nạnh nhìn nó đầy hiếu kỳ.

"Có bánh mì trong tủ lạnh đó." Đột nhiên đối phương nói.

"Hả?"

"Đói thì lấy mà ăn. Tình hình này phải chỉnh dây lâu đó."

"Vậy luôn à?"

"Ờ."

Không muốn hỏi nhiều đâu. Sự đói bụng còn quan trọng hơn triệu lần. Nghe thằng Sarawat mời ăn bánh một cái, tôi liền không e dè mà mở tủ lạnh kiếm đồ ăn.

Tim tôi...Bánh mì kẹp xúc xích siêu cứng. Mẹ nó, cứng đến mức tôi nghĩ dù có cắn thế nào cũng không đứt. Chết tiệt.

"Mày đã nghĩ ra sẽ quay clip bài gì để gửi cho đàn anh chưa?" Tôi ngồi xuống giường cạnh thân hình cao cao, miệng vẫn nhai bánh mì kẹp xúc xích.

"Không biết. Chưa nghĩ tới."

"Mày chơi bài ใกล้ (Gần) của nhóm Scrubb đi. Tao thích."

"Không chơi. Chord khó."

"Tao muốn chơi."

Thằng Sarawat buông guitar ra một lúc rồi thò tay với lấy giấy và bút chì viết gì đó trước khi chìa cho tôi xem.

Dmaj9 / Dmaj9 / Amaj7 A6 / A6 / C#m7 / C#m7 / F#7sus4 / F#7 +

Ô hồ! Đây là chord nhạc hay các đời súng chứ. Xem xong hoa cả mắt.

"Cái gì của mày đấy?"

"Chord đoạn intro của bài mày muốn tao chơi đấy. Đủ rối chưa?"

"Ờ, ai mà biết được chord nó khó như vậy. Rồi căng dây xong chưa? Tao đợi đến mức bánh mì kẹp xúc xích của mày ỉu hết rồi này."

"Còn lâu lắm."

Tin luôn. Vì chẳng biết phải cãi hay hỏi thêm làm gì cho vô ích, tôi đành mặc kệ thằng Sarawat cặm cụi chỉnh dây đàn tiếp. Ban đầu tôi còn ngồi ngó nghiêng đầy hứng thú, sau đó bắt đầu chán nên lôi truyện tranh của nó ra đọc. Cơ mà đọc rồi, ăn rồi, ỉa rồi, dây đàn guitar vẫn chưa căng xong.

Thế là tôi bèn chuyển sang hoạt động giết thời gian khác mà tôi cho rằng có ích nhất.

"Xin chào các anh các chị. Em tên là Tine ngầu lòi. Thích tỏ vẻ nhí nha nhí nhố. Hôm nay nhân ngày lành tháng tốt, em sẽ chơi chord cơ bản cho các anh chị nghe.Vậy nên...mọi người cùng lắng nghe nhé." Chiếc guitar yêu dấu của thằng Sarawat là Takamine có khắc tên trở thành khách mời bất đắc dĩ trong tiết mục của tôi vì video đang quay nên tôi phải keep look sao cho friendly.

"Bắt đầu từ chord C nhé ạ."

Tưng!

"Tối."

"Khốn kiếppppppppp. Đừng có cắt ngang được không? Tao đang quay clip."

"Thì tại mày bấm chord sai."

"Không đúng chỗ nào?"

"Qua đây ngồi, tao chỉ cho." Tôi bấm dừng video rồi ngoan ngoãn làm theo lời đối phương. Thằng Sarawat dạy tôi bấm chord mới một lần nữa. Phải công nhận là nhờ có nó dạy mà tôi tiến bộ nhanh hơn. Không thể phủ nhận là nó đúng giỏi.

Tôi bắt đầu quay lại clip ở góc phòng. Quay xong xuôi rồi cái thằng đẹp trai vẫn chưa căng dây xong liền nổi sùng lên, suýt thì giẫm sập giường.

"Mày có trêu tao không đó, sao vẫn chưa căng xong dây đàn?" Hỏi một cách hùng hổ dù vẫn đang nằm lăn lộn trên chiếc giường cỡ bự của nó.

"Xong rồi."

"Vậy đưa đây. Chừng nào mua được dây đàn tao trả."

"Tao mượn quay video đã."

"Lắm chuyện ghê. Ờ, muốn làm cái quần gì thì làm đi. Buồn ngủ rồi." Ở trong phòng nó tròn 2 tiếng đồng hồ và không có vẻ gì là sắp được về nên tôi bèn thả mình nằm xuống giường, kéo cái gối đầy nước miếng của thằng Sarawat ra ngả đầu rồi mở game trong điện thoại chơi.

Tiếng gảy đàn guitar khe khẽ lọt vào mãng nhĩ khiến tôi rời sự chú ý từ game trước mặt sang nhìn góc nghiêng thần thánh của người kế bên. Bao nhiêu câu hỏi đột nhiên nảy ra trong đầu.

Tôi nhớ mà. Chỉ cần đoạn intro thôi tôi cũng nhận ra bài hát thằng Sarawat đang chơi chính là bài hát mà nó than phiền là khó chơi muốn chết cách đây 2 tiếng. Thế mà tại sao cuối cùng...lại chọn chơi nó.

"Gần hơn những lời có thể bộc bạch

Gần hơn những lúc có thể thấy ai kia

Khi chúng ta ở gần nhau đến mức muốn ngừng thở

Gần đến nỗi hôm nay chỉ còn lại anh và em"

Tôi rất thích Scrubb. Thích đến mức không nhịn nổi mà hát theo tông giọng trầm thấp của người cao cao. Chẳng biết sao nữa, song bài "Gần" mang lại cảm giác cuộc sống đúng đáng yêu, đúng cute, đúng Rilakkuma* luôn.

"Có thể vì em tình cờ gặp phải anh

Có thể vì ta tình cờ ở bên nhau

Vì em chưa bao giờ biết nó ra sao

Và anh chưa bao giờ hiểu nếu nó phải như vậy

Nếu ta chưa một lần tán gẫu, hôm nay sẽ chẳng ai có thể hiểu

Hôm ấy em vẫn chưa từng, anh cũng chưa từng, nhận ra nó như thế nào

Tại sao phải ngăn bản thân..."

Ngay cả một thằng con trai da ngăm đen như thằng Sarawat lúc hát bài này tôi còn cảm giác nó đúng Rilakkuma luôn. Tim tôi...

(*) Rilakkuma

Tôi đang phải đối mặt với một đống hỗn độn. Sau khi tan học ca sáng, tôi lê lết qua khoa Âm nhạc để phụ đàn anh khuân vác đồ đạc tới căn tin trung tâm, bỏ tụi nam chính vừa ngồi ăn cơm vừa bàn bạc kế sách đối phó thằng Green.

Như đã biết, căn tin trường đại học là nơi lộn xộn nhất trong vũ trụ theo cảm nhận của riêng tao. Đàn anh phát tờ rơi cho tôi và đám bạn mỗi đứa một xấp dày rồi chia nhau đứng phát ở các điểm của căn tin dày đặc còn hơn gàu trong tóc. Phần sân khấu bé bé phía trước là nhiệm vụ của thằng Sarawat và bọn bạn phải thu hút sự chú ý.

Và khi giờ lành tháng tốt đã tới...

5...4...3...2...1

"Xin chào."

"Íiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii."

"Gì thế? Người ta làm cái gì hả? Hới, đó là N'Sarawat mà."

"Sarawat!!" Đệt mợ. Tụi con gái đáng sợ thật. Cách xa sân khấu như vậy mà nhìn thấy rõ thằng Sarawat còn hơn cả máy quay khoảng cách xa.

Bài hát nổi tiếng của nhóm Moderndog vang lên giữa tiếng hò reo của người trong căn tin. Cuồng nhiệt đến độ vứt muỗng vứt nĩa chạy lên trước sân khấu nhưng vẫn không quên cầm theo điện thoại để quay video. Quan trọng nhất đó là mục tiêu quay phim nằm ở bên kia...

Chàng hot boy của trường.

Ca sĩ cũng đẹp trai kìa, chú ý người ta với chứ. Tay guitar còn lại cũng dễ thương sao không nhìn mà chỉ nhìn mỗi mình cái thằng cao cao da ngăm đen. Cơ mà càm ràm trong bụng cũng chẳng được vì tôi cũng chỉ nhìn duy nhất mình nó. Ngay cả khi đứng xa như thế mà nó vẫn nổi bật nhất trong đám người trên đó. Khi bài hát kết thúc, thằng Taem khoa Kiến trúc nói qua micro với giọng phấn khích.

"Cảm ơn. Chúng tôi là đại diện đến từ câu lạc bộ âm nhạc nổi tiếng."

"Sarawat, mình thích cậu."

"Híuuuuuuuuuuuuuuuu!"

"Bạn mình hot thật nha." Còn ghẹo nhau nữa chứ. Thế mà chủ nhân cái tên lại tỏ vẻ lạnh lùng không ừ hử gì đối với sự khích động ở xung quanh.

"Hôm nay tụi mình muốn giới thiệu đến mọi người sự kiện tập trung của khoa Âm nhạc – Alter-đến-tán lần thứ 8 tổ chức vào ngày 22 này. Các bạn có tình yêu đối với âm nhạc có thể tham gia từ lúc 5 giờ chiều đến 10 giờ đêm. Ngoài được nghe nhạc hay thì còn được ăn ngon nữa."

"Thế ăn Sarawat được không?"

"Íiiiiiiiiiiiii." Tôi thấy nhóm bê đê khóa trên đứng trước mặt hét lớn trêu chọc không ngượng miệng. Trêu đến mức người nghèo nàn biểu cảm như thằng Sarawat phải cúi gằm mặt.

Tôi mặc kệ hoạt động trên sân khấu tiếp tục diễn ra, quay sang phát tờ rơi quảng cáo cho những người đi qua. Sau khi hoạt động kết thúc, tất cả giải tán. Đó cũng là thời gian duy nhất câu lạc bộ âm nhạc chúng tôi có thể mỉm cười lại vì cuối cùng cũng được ăn trưa như người ta chăng.

"Ngồi đâu đây?" Thằng Sarawat đi tới hỏi sau khi bước xuống từ sân khấu.

"Đây này. Để balo giữ chỗ rồi." Nó gật đầu, song chẳng nói gì thêm mà chỉ đi ra chỗ tiệm cơm quen thuộc xếp hàng. Ngon khỏi phải nói luôn. Nhưng vận xui mà, muốn ăn như nó mà không nhìn trước ngó sau.

Bụp!!

Còn chưa kịp bước chân vào hàng, mấy đứa con gái đã hùng hổ xông tới giả vờ xếp hàng mua cơm đến nỗi cái hàng nó dài tới sân bay Suvarnabhumi luôn, bỏ tôi đứng cuối hàng với cái bụng không ngừng kêu.

Cũng may là mua nước rồi nên mới đứng đợi xếp hàng một cách ung dung.

Nhưng vì đợi lâu ơi là lâu cũng chưa có vẻ gì là sẽ được ăn, thế nên ánh mắt khi bắt gặp đĩa cơm thằng Sarawat đang bưng về hướng ngược lại chỉ còn biết...thèm thuồng.

Lúc thân hình cao cao tiến lại gần, nó dúi đĩa cơm vào tay tôi trước khi giành ly nước từ trong tay tôi đưa lên uống.

"Cái này là nước gì?" Đối phương hỏi, song tôi vẫn đứng ngây như phỗng.

"B...Blue Hawaii."

"Ừm. Ngon đấy. Trao đổi nha." Rồi nó bỏ đi...Bỏ mặc tôi chết đứng một chỗ giữa vô số ánh mắt lạ lùng của đám vợ Sarawat của nó.

Blue Hawaii. Nước miếng của tao. Ngon chỗ nào.

Rồi cơm trong đĩa nữa. Gọi rồi không ăn. Để làm gì.

Tôi chỉ có thể thắc mắc mà biết rõ sẽ không có câu trả lời. Thằng Green có ở quanh đây đâu chứ. Tại sao phải tốn tiền đầu tư cho diễn xuất như vậy. Thật khó hiểu...

Thôi, ăn cơm tiếp!

Đụng phải vụ như thế này. Rắc rối như thế này. Mệt lắm ai ơi!

Vừa về đến phòng tôi liền lăn lên giường kiểu hoàn toàn sập nguồn, không thiết làm gì khác ngoài ngủ. Và đúng là tôi đã ngủ mê mệt thật. Tỉnh lại là lúc nghe thấy tiếng thông báo không ngừng vang lên giữa bóng tối.

Ngủ đến mức quên cả bật đèn, để cho ánh sáng từ điện thoại tiếp tục nhiệm vụ của nó. Chán nhất là cái tiếng cứ vang lên liên hồi đến mức bực cả mình. Cái gì mà kêu hoài vậy. Ngày nào tao cũng đẹp trai, chia nhau like là được rồi. Trời ạ...

Tinggggggggggggggg.

Đủ rồi! Nếu mày cứ kêu như vậy nữa đi.

Bực bội vì không được ngủ tròn giấc, tôi liền vươn tay nhấc chiếc điện thoại đặt ở gần đó lên tắt thống báo rồi ngủ tiếp. Nhưng khi thấy nó là thông báo của Instagram, nỗi tò mò đã đập tan cơn buồn ngủ trong đầu ngay lập tức.

Cái thằng tay nó không chịu nghe lời, bấm lướt qua một lúc liền nhận ra đó là một cái clip dài 15s do IG câu lạc bộ âm nhạc quốc tế đăng tải.

4,266 người thích

Hộiâmnhạcnổi tiếng Hãy xem sự Sarawatlism này đi.

Tôi bấm xem video thì thấy thằng Sarawat đang hát bài "Gần" của Scrubb. Không thấy có gì nên kéo xuống đọc comment. Tôi nhìn những ký tự trước mặt với ánh mắt mơ màng. Bình luận đầu tiên tôi đọc là của một người nào đó không hề quen biết. Ớ! Hay là quen nhỉ.

Sarawatlism Lot IJ tồi mà.

Mày có đang gõ tiếng người không vậy. Với tài đoán từ đẳng cấp thánh thần, tôi nghĩ chắc nó định gõ là "lock IG rồi mà". Thằng trâu. Bị lây cái tính gõ lúc đúng lúc sai của tao hả. Lướt mắt xuống nhìn tên người gõ, mất một lúc lâu thế giới tối tăm mới chợt bừng sáng.

Hết buồn ngủ rồi, thằng quần.

Thằng Sarawat!

Nó cũng có IG như người ta rồi kìa.

Lalita_vista @Sarawatlism Sarawat đừng lock IG mà.

Morkpeeisreal @Sarawatlism Sarawat mở public đi mà. Xin luôn đó. Pleaseeeeeeeeee.

Beebehoney Sarawat, giờ IG không còn private nữa đâu.

Rất nhiều bình luận được gõ ra tính bằng giây. Nhưng đó không phải trọng điểm. Trọng điểm nằm ở chỗ tại sao phải tag tôi vào trong khi cái clip đó là của thằng Sarawat. Thế là tôi phải kéo xuống tiếp cho đến khi đọc được vô số dòng bình luận tag tôi vào. Hay có phải đây chính là lý do khiến thông báo vang liên tục như súng bắn liên thanh khi nãy không nhỉ.

Fern1012 Trong clip phải Tine không? @Tine_chic

Arisapam @Tine_chic Phút lỡ tay từ người hát. Thân nhau từ khi nào vậy?

tumcamel Nghe nói bạn Sarawat còn chưa bao giờ ghé qua phòng mà. Thế tại sao Tine lại được vào?

por_pang Máu bà tám. #team_vợ_Sarawat

Vào phòng? Là cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?

Đệtttttttttttttttt.

Quay lại xem clip một lần nữa. Và...và...và...

Cái thằng nằm lăn lộn trên cái gối đầy nước miếng của thằng Sarawat đó! Là tao! Xuất hiện chớp nhoáng. Nhưng!!

Sarawatlism Để thành private như lào thế?

Thằng trâu này còn chưa chịu ngừng hỏi cách để chế độ private. Giờ tôi thật sự muốn biết ai là người đăng ký tài khoản cho nó. Thằng chết tiệt không biết gì hết trơn. Rồi mẹ nó, người follow lên tới hàng ngàn rồi mà còn đặt private. Đọc comment ở trên đi chứ. Tao đang bị tình nghi, đừng có mà chọc tới. Tao xin đó. Tao đang bị tình nghi, đừng có mà chọc tới. Cho tao chút thời gian.

Tine_chic @Sarawatlism Tâm trạng gì của mày mà chơi IG đấy?

Boss-pol @Sarawatlism @Tine_chic Tao tạo cho nè.

Tine_chic @Boss-pol @Sarawatlism Ồ, tạo để đăng clip chơi nhạc chứ gì.

Boss-pol @Tine_chic Không có. Nó kêu tạo để tán mày.

Bạn đang đọc 2gether :Vì chúng ta là một đôi của MinhHạNguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhHạNguyệt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 387

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.