Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là phúc không phải họa (2)

Tiểu thuyết gốc · 1809 chữ

Phủ Tướng Quân

Song Tử ngồi xụ mặt một bên, chán nản bốc mấy hạt đậu trong đĩa cho vào miệng. Y lâu lâu mới được một ngày nghỉ, ở nhà liền bị vị mẫu thân đáng kính kéo đi xem mắt các kiểu.

Y nhìn hàng thiếu nữ mới được gọi vào, nghe đâu đều là những tiểu thư nhà quan, sắc nước hương trời, hiền lương thục đức. Ấy vậy mà vào mắt y lại chẳng khác nào một đám hoa xuân vẹo qua lượn lại.

Y cũng chẳng có ý chê bai con gái người ta, nhưng những cô nương trước mặt đây đều không phải là mẫu người mà y thích. Hay nói cách khác, y đã có người trong lòng rồi, chỉ là người đó đang sống cách y mấy trăm năm sau, mộ y ở đó chắc đã mọc cỏ xanh rồi, người ta liệu có còn nhớ đến y không?

Song Tử thở dài đánh thượt một cái, chống tay dưới cằm định bụng ngủ cho qua chuyện.

"Tử nhi, con không hợp ý chỗ nào?" Lão phu nhân không thấy y có ý kiến gì thì quay sang hỏi, liền thấy y đã chống cằm ngủ mất. Sáng giờ bà ưng ý được mấy người, nhưng y lại tìm hết cớ này cớ nọ chê bai cô nương nhà người ta, giờ lại còn quay ra ngủ. Có tức chết bà không chứ.

Lão phu nhân phẩy tay cho tất cả lui, trong phòng chỉ còn bà vào Song Tử.

"Tử nhi"

"..."

"Đừng giả vờ nữa, ta biết con không ngủ"

Song Tử hé mắt thấy không còn ai, liền như một đứa trẻ vừa chép xong bài phạt, nằm sụp xuống bàn thở phào một hơi.

"Mẫu thân, con còn chưa muốn lấy vợ, người đừng ép con nữa"

"Con coi con, đã bao nhiêu tuổi rồi,..."

"Hai ba" Y nhanh miệng nói, với tuổi của y ở hiện đại, chẳng phải còn đang đi học sao? Lấy vợ? Một chuyện quá xa vời, còn chưa kể có ai thèm lấy?

"Con cảm thấy còn nhỏ lắm sao? Đường đường đại tướng quân đương chiều, đến giờ còn chưa muốn lấy vợ?"

"Cũng không phải vì con là đại tướng quân sao, nếu lấy vợ rồi, hai nước giao tranh, con đi rồi không về nữa thì nàng ấy tính sao?..."

"Phủi phui cái mồm, Hồng An Quốc ta với các nước láng giềng bao năm nay chung sống hòa thuận, sao lại xảy ra chiến sự được."

"Con chỉ nói là nếu như thôi"

Song Tử đăm chiêu, chuyện gì sắp đến với triều đại này, ngoài y ra còn được mấy người biết?

Quản gia phủ tướng quân đi từ ngoài vào, bẩm báo với Song Tử.

"Thiếu gia, người của Thái tử tới, nói Thái tử cho gọi người mau chóng đến Bắc đại doanh có chuyện khẩn cấp."

"Ta biết rồi, chuẩn bị ngựa"

Song Tử đứng dậy cúi chào mẫu thân rồi quay người về phòng, sắc mặt có chút trầm xuống. Y thay một bộ giáp mỏng, cầm kiếm, đi ra ngoài rồi còn quay lại bàn, đứng nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định cầm quyển sách trên bàn mang theo.

--------

Thanh Quang là quán trọ nổi tiếng, vừa là một tửu lâu sầm uất chốn kinh đô. Người đến đây nếu không phải là lữ khách giang hồ nhiều tiền lắm bạc thì cũng là con nhà quyền thế. Dân thường nào mơ được đặt chân tới. Trên mái nhà của quán trọ có một nam tử đang nằm vắt vẻo, dáng vẻ biếng nhác, hình như đang suy tư việc gì.

Một tiểu nhị từ đâu đi tới, hết ngó trái lại ngó phải, có lẽ là đang tìm người. Lát sau nhìn lên mới thấy y đang vất vưởng trên mái nhà, vừa cười vừa gọi.

"Trần công tử, ngài ở trên đó à!?"

"Tiểu nhị, ngươi tìm ta à?"

"Có một cô nương nói muốn gặp ngài"

Cô nương? Kim Ngưu nheo mắt, người y quen không nhiều, nhưng người mà 'Trần Kim Ngưu' quen thì chắc chắn không ít. Biết ai mà gặp? Y lại là người sống trong giang hồ, người quen chắc cũng không phải người ngại động đao kiếm chứ? Gặp người lại không nhận ra ai, có khi nào bị coi là giả mạo liền ăn một đao chết tươi hay không?

Kim Ngưu từ trên mái nhảy xuống, lại bất cẩn trượt chân, thế là liền lăn từ trên mái xuống dưới sân té chổng vó, khiến tay tiểu nhị bị một phen hú vía, quýnh quáng đỡ y dậy.

Kim Ngưu lê lết cái chân đau vào trong, thấy cạnh bàn có một nữ tử đang ngồi, bộ dạng phóng khoáng, trang phục đơn giản, trên người không đeo nữ trang nhưng nhìn qua vẫn thấy vài nét cao quý, gia cảnh xem ra không bình thường.

"Cô nương tìm ta?

Nữ tử đưa mắt nhìn sang, vẻ không quan tâm lắm với cái bộ dạng lê chân của y, nói

"Không tìm ngươi thì tìm ai?"

"Cô nương tìm ta có chuyện gì?"

"Không có chuyện gì thì bổn cô nương ta rảnh rỗi đến đây tìm ngươi sao?"

Kim Ngưu nghiến răng hít sâu một hơi, đúng thật là hống hách. Ta nhịn!

Y ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tự rót trà tự uống, bình thản chờ đợi. Người kia dừng như muốn nói gì đó với y, nhưng lại không muốn mở lời trước. Thôi thì y dành thời gian để chờ vậy. Dù gì y cũng rảnh, rất rất rảnh.

"..."

"..."

"Ừm... Nghe nói ngươi sắp rời khỏi đây rồi?"

Quả nhiên là người quen, mà lại còn rất quen, nếu không tại sao hôm qua y vừa nói muốn rời khỏi kinh thành thì hôm nay đã chạy đến rồi.

"Ta rời khỏi đây thì có liên quan gì đến cô nương?"

"Ta... Có thể cho ta theo cùng không? Ngươi không được từ chối, ngươi đã hứa vơi ta sẽ dẫn ta theo, đừng hòng nuốt lời."

"Ta?" Kim Ngưu đưa tay chỉ vào mình, cái tên này sống kiểu gì không biết, lại dám dụ dỗ con gái nhà người ta đi theo mình "Ta hứa với cô hồi nào? Ta còn không biết cô là ai"

"Ngươi dám nói không quen biết ta? Ta tên Sư Tử, ngươi còn dám nói không biết?"

"Cô là Liễu Sư Tử?"

"Giờ nhớ rồi chứ gì, nhớ rồi thì nhất định phải đưa ta theo."

"Không thể" Kim Ngưu chắc nịch, người trước mặt y chẳng phải là quận chúa đương triều sao? Mà trong lịch sử, nếu nàng thật sự rời khỏi kinh thành, một kết cục tồi tệ chắc chắn sẽ xảy ra. Y cười khổ, tên ngu xuẩn đưa nàng rời khỏi kinh thành thật không ngờ lại là chủ nhân cũ của cái xác này. Thật là.

"Ta không thể đưa cô theo. Cô là quận chúa, nếu đưa cô theo ta nhất định sẽ mang trọng tội. Nếu ta thật sự hứa với cô như vậy thì quên đi. Tuyệt đối không thể!"

------

Bầu trời bắt đầu đổ xuống những giọt mưa nhỏ, từ căn nhà gỗ thô sơ có một nữ tử chạy ra, nhanh tay thu lại những cái giá phơi cá ngoài sân, miệng vẫn còn lẩm bẩm điều gì đó.

"Lại mưa rồi, đồ phơi mấy ngày liền không khô nổi. Cái thời tiết này..."

"Bình nhi"

"Cha, sao cha lại về rồi?"

Nàng cầm ô chạy ra cổng, đưa tay xách lấy mấy thứ cha nàng cầm trên tay. Che ô cho cả hai đi vào nhà.

"Đã dặn rồi, vậy mà cha vẫn quên mang ô"

"Không sao, ta còn khỏe lắm."

Hai người ngồi xuống bàn, nàng lấy ly rót ra một ly nước ấm, đưa cho cha mình.

"Trong thành xảy ra chuyện à?"

"Ta không chắc, nhưng thấy Thái tử và Âu Dương tướng quân đã ra Bắc đại doanh rồi. Xem ra không phải chuyện nhỏ"

"Thật sự là không phải chuyện nhỏ, mà sẽ là một sự thay đổi lớn..." Thiên Bình đang du dương trong dòng suy nghĩ, lại vô tình nói ra suy nghĩ trong đầu.

"Cái gì thay đổi cơ?"

"Không, không có gì. Cha, những chiêu thức người dạy con học thuộc rồi, cha dạy con tiếp đi"

Hai người đứng dậy, đi ra sau nhà. Từ lúc đến đây, nàng đã biết sẽ có chuyện lớn xảy ra, liền nằng nặc đòi cha mình truyền thụ võ nghệ, dù ít hay nhiều cũng có thể dùng trong lúc cấp bách. Nhưng giờ xem ra, cái lúc cấp bách đó đến nhanh quá rồi.

-------

Bạch Dương bước ra khỏi phòng, nàng định sang chỗ Song Ngư bàn vài chuyện lại không tìm thấy người đâu. Lúc quay ra gặp một thuộc hạ hỏi thì hắn nói

"Nhị trại chủ đã xuống núi từ sớm rồi, nói gì mà muốn đi xem cuộc sống ở đây thế nào." Thấy Bạch Dương không nói năng gì, hắn lưỡng lự vài giây rồi tiếp "Trại chủ, nhị trại chủ có phải quên mất chúng ta là sơn tặc không?"

Bạch Dương cười méo xệch, rõ quá rồi còn gì. Họ Tiêu đó không phải là không nhớ mình là sơn tặc, mà là nghĩ bản thân là sơn tặc tốt cơ.

Nói ra thì cũng đúng, Tử Hòa sơn trại bao năm nay đối trọi với triều đình, cướp của giết người. Bất quá đối trọi với triều đình vì nguyên nhân sâu xa nào thì nàng không biết. Nhưng họ chỉ cướp của thương buôn lớn, giết kẻ đáng chết. Tuyệt không cướp dân thường, giết người oan, ngược lại cả sơn trại đánh chiếm cả núi Sơn Long này còn giúp cho dân chúng dưới núi tránh được bọn sơn tặc cướp dạo. Lâu lâu còn âm thầm giúp bá tánh dưới núi.

Nhưng đã là sơn tặc ấy mà, làm việc xấu hay tốt mà người ta không nhìn thấy thì cũng không lay chuyển được mình là người xấu đâu.

"Đi tìm Song Ngư về đây" Để nàng chạy lung tung chưa biết chừng ngày mai phải kéo quân đi cướp pháp trường ấy chứ.

Lúc Song Ngư "được" lôi về, trên tay còn cầm hai cây kẹo hồ lô, trông có vẻ rất vui.

Bạch Dương lắc đầu chán nản, đang định nói gì đó thì có người chạy vào bẩm báo.

"Trại chủ, dưới núi phát hiện người của Cửu Tuyết sơn trang đến. Có cần đuổi đi không?"

"Cửu Tuyết sơn trang? Sao nghe quen quen?" Song Ngư lẩm bẩm

Bạn đang đọc [12 chòm sao] Chiến sự Hồng An Quốc sáng tác bởi bách_hoa_ngạn_tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bách_hoa_ngạn_tử
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.