Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày mưa năm ấy

Tiểu thuyết gốc · 1457 chữ

Hôm nay là một ngày âm u. Bầu trời bị các đám mây từ đâu kéo đến che hết ánh sáng, gió bắt đầu thổi mạnh báo hiệu một cơn mưu sắp đến.

Cô nàng Song tử ghé cửa tiệm tạp hóa để mua ít đồ ăn vặt, xếp đầy hai bịch lớn. Cô vừa đi vừa nhìn ngắm bầu trời. Đối với Song tử, mưa đem đến cho cô những kỉ niệm buồn. Lần cuối cùng cô gặp mẹ là một ngày mưa, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt hốt hoảng đầy lo lắng của bà khi rời đi, cô không hiểu lí do bà bỏ cô là gì nhưng cô đã khóc rất nhiều, rất nhiều đến nỗi mắt cô sưng húp lên, hình ảnh cô vừa khóc vừa chạy theo gọi mẹ mặc kệ bị bố Song ngư giữ lại đến bây giờ vẫn hiện rõ trong đầu của cô. Để rồi ba tháng sau cô nhận được tin mẹ mất, khi đó cô chỉ lặng im đứng giữa cơn mưa mặc cho những giọt nước mắt được rửa trôi cùng những hạt mưa. Một đứa trẻ phải xa gia đình từ nhỏ, không bao lâu sau thì mồ côi mẹ, cha thì không một lời thăm hỏi, bao nhiêu đó thiệt thòi cũng khiến Song tử trở nên trưởng thành hơn so với lứa tuổi, bên ngoài trước mặt mọi người cô khoát lên mình một lớp vỏ bọc vui vẻ, hòa đồng nhưng bên trong cô nghĩ gì, làm gì, cảm xúc thật như thế nào thì không ai biết được, cô như là một con người hai tính cách, lúc vui lúc buồn khó đoán, không ai có thể lường trước được, mà có thể đó cũng là lí do tạo nên tên của cô, “Song tử”-hai con người. Song tử đang suy nghĩ miên man như thế thì bỗng từ phía sau có một bạn tay đặt lên vai làm cô giật bắn mình, thiếu chút nữa là xỉu tại chỗ. Khi bình tĩnh quay lại nhìn thì đập vào mắt cô là tên Thiên bình trời đánh đang cười toe toét vì trò đùa vừa rồi.

-Điên à? Làm tôi sợ hết hồn còn tưởng là có ma nữa.-Song tử vừa thở vừa nói, cô vốn là người yếu tim, có thể bị giật mình bất cứ lúc nào chưa nói đến bị hù như ban nãy, nói thật cô chưa nhập viện là may lắm rồi.

-Ha ha, cậu mà cũng sợ ma, có ma sợ cậu chứ cậu sợ cái nỗi gì.-Thiên bình bật lại, không hiểu sao chứ cà khịa cô gái trước mặt là niềm vui của cậu, nhìn cái bộ dạng tức điên của cô ta là cậu đủ thấy buồn cười rồi.

-Cậu…cậu dám….cậu không cho tôi hiền một ngày được à?-Song tử bực tức nói, quả thật cô rất muốn làm lành với cậu ta nhưng chắc đó là điều không thể xảy ra được.

-Rồi rồi xin lỗi-Thiên bình vội nói, rồi cậu đưa đôi mắt tò mò nhìn hai bịch đồ Song tử đang xách-Mua gì vậy?

Rồi chưa kịp để cô trả lời, cậu đã giật lấy bịch đồ, Song tử như trố mắt nhìn cậu, không hiểu sao trên đời lại có người tự tiện như vậy. Song tử lắc đầu thở dài, bỗng nhiên cô cảm nhận có một vài giọt nước rơi xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn, hình như là mưa rồi.

-Nhanh lên, mưa rồi còn đứng đó làm gì?-Thiên bình cầm tay Song tử kéo đi trong khi cô nàng ú ớ chưa kịp phản ứng. Song tử không hiểu sao nhưng khoảnh khắc cậu cầm tay cô cảm giác thật sự rất ấm áp.


3 phút sau, hai người đã yên vị trong mái hiên của một cửa tiệm tạp hóa. Mưa đã bắt đầu dần nặng hạt rơi lộp bộp trên mái nhà, từng hạt mưa long lánh như những hạt ngọc rơi ào ào xuống đường. Song tử nhẹ nhàng giơ tay ra hứng, mưa rơi lách tách trên tay cô, cảm giác thật lạnh lẽo, thật cô độc, một bầu không khí im lặng đến đáng buồn, mưa luôn đem lại cho cô cái cảm giác đáng chết đó, nhưng cô chưa bao giờ thật sự ghét mưa.

-Thiên bình, cậu có thích mưa không?-Song tử chợt hỏi.

-Hả? À, cũng được, cậu thì sao?-Thiên bình hơi khó hiểu vì cô đã hỏi vậy.

-Tôi thì rất thích nữa là đằng khác. Biết tại sao không?

-Tại sao?-Thiên bình cảm thấy hơi lạ bởi cách nói của cô hôm nay, không giống với cô thường ngày tí nào, có một chút gì đó lạnh lẽo và cô độc.

-Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.-Song tử nhẹ nhàng nói, cô tiếp tục cảm nhận những hạt mưa.

Thiên bình im lặng. Lời Song tử nói cậu hoàn toàn không hiểu hết nhưng cậu cảm nhận lời nói ấy thật sự rất buồn, không giống như cách cô hay cười vui vẻ thường ngày, thật sự chẳng quen chút nào, cảm giác như cô đang trở thành một người khác vậy.

-Này Song tử ra tắm mưa với tôi đi.-Thiên bình phá vỡ bầu không khí im lặng, bầu không khí này làm cậu cảm thấy rất khó chịu.

Song tử chưa hiểu chuyện gì đã bị Thiên bình kéo ra giữa trời đứng, chẳng mấy chốc người cô đã bị ướt nhẹp. Song tử định quay sang mắng cho Thiên bình một trận nhưng nhìn mặt anh khi đó khiến cô phá lên cười, nước mưa ướt làm tóc cậu rũ xuống che kín mắt nhìn như một chú hề vậy. Thiên bình nghe cô cười vậy không những không nổi sung mà còn cười theo, đến lượt cậu chàng không giống thường ngày rồi. Cậu không biết từ khi nào nhưng cậu thật sự không muốn cô nàng trước mặt buồn, cậu muốn cô luôn mỉm cười vui vẻ, vô lo vô nghĩ nhất là khi bên cậu. Thế là khoảng không thoáng chốc đã tràn ngập tiếng cười giòn tan của hai cô cậu. Bởi thế nên người ta hay nói: “tuổi trẻ như một cơn mưa rào, dù có bị cảm cũng muốn quay lại để ướt thêm lần nữa” đúng không nào.


Cách đó không xa, Song ngư đang đứng tần ngần ngắm nhìn mưa trong một tiệm sách. Cô vốn dĩ chỉ định đi dạo sau đó ghé qua hiệu sách để mua vài cuốn đọc cho đỡ chán nhưng không biết lúc nãy vội vã thế nào mà quên bén việc mang ô. Trong lúc đang lo lắng thì cô nghe một giọng nói từ phía sau

-Muốn về chung không?

Song ngư bất ngờ quay lại nhìn thì thấy Thiên yết đang đứng phía sau và trên tay cậu là một chiếc ô lớn.

-Thiên..Thiên yết?

Hai người đi trong một bầu không khí vô cùng yên lặng, tiếng mưa rơi trên vành ô không dứt, dày đặc, ào ào trắng xóa như một lớp sương mù. Song ngư lấm lét nhìn trộm chàng trai đang đi cạnh mình, khuôn mặt cậu vẫn lạnh lùng như mọi khi không biểu hiện tí cảm xúc nào. Song ngư từng nghe Sư tử kể nhiều về Thiên yết, cậu vốn nổi tiếng là hoàng tử băng giá của trường, có rất nhiều cô gái thích cậu nhưng cậu thì luôn lạnh lùng với hầu hết tất cả mọi người, có tin đồn là cậu không thích con gái, việc cậu tiếp cận hay giúp bất kì một cô gái nào được xem là chuyện lạ có thật, nhưng tại sao cậu ấy…?

-Này, Thiên yết, nghe nói cậu không thích con gái hả?-Song ngư lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng.

-Còn tùy.-Thiên yết nhếch mép nói.

-Vậy…vậy tại sao cậu lại giúp tôi?-Song ngư vội hỏi, đây là điều cô băn khoăn nãy giờ.

Thiên yết im lặng không trả lời, Song ngư đợi một lúc vẫn không thấy trả lời, biết mình vừa hỏi một câu vô duyên nên cô vội nói:

-Nếu…nếu cậu không muốn trả lời thì cũng khô…..

-Vì cậu đặc biệt hơn bọn họ.-Thiên yết lạnh lùng nói. Song ngư nhìn cậu đầy bất ngờ và khó hiểu, lời cậu nói tuy băng giá nhưng có gì đó ấm áp. Hai người bọn họ lại tiếp tục đi trong bầu không gian tĩnh lặng, mưa vẫn cứ rơi lộp bộp trên vành ô.

Bạn đang đọc [12 Chòm Sao] Bí ẩn gia tộc sáng tác bởi cholu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cholu
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.