Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rất nhiều chuyện vẫn phải dựa vào quan hệ

Phiên bản Dịch · 2024 chữ

Nhưng mà khi này đã có một đám ngã lăn lộn trên đất, tất cả đều là Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Điệp đánh ngã. Dương Ngọc Điệp lúc này không hề sợ sệt, ngược lại còn khá hưng phấn lắc cánh tay của Lý Thanh Vân cười nói: "Anh rể, hóa ra anh cũng rất có thể đánh. Sao hồi nhỏ vừa nhìn thấy em, lại bị hù sợ trốn sau lưng người khác vậy?"

"Hừ, đó là anh rể không định chấp nhặt với em, toàn nhường em. Công phu của anh rể, đã... ừm, đã vô cùng lợi hại, tu luyện đến tầng cao nhất kia." Lý Thanh Vân được cô em vợ khen vài câu, lập tức hơi lâng lâng, cố ý nói quá, không muốn dính líu đến nguyên nhân càng sâu hơn.

"Đồ mặt dày! Anh rể khi đó mới không nhường người, từng bắt nạt chị gái em. Chỉ có chị gái em ngu ngốc mới bị anh bắt nạt thảm vậy còn luôn thích anh." Dương Ngọc Điệp quả nhiên bị dời lực chú ý, lại bất bình thay chị gái.

"He he, chỗ tốt của anh rể, em không hiểu." Lý Thanh Vân cười đểu vài câu, chuẩn bị chờ vặn hỏi của cảnh sát.

Lông vàng vốn đã đứng lên, nhìn thấy cảnh sát dẫn đội đi đến, lại "Ôi" ngồi phịch xuống đất, lớn tiếng tru: "Đồn trưởng Triệu, đám người nơi khác này đánh bọn tôi, còn đùa giỡn bạn gái tôi, anh mau bắt họ lại, làm chủ cho bọn tôi."

Trương Hạo là người gây chuyện, vừa sợ hãi lại phẫn nộ hét lên: "Nói bậy! Rõ ràng là hiểu lầm, anh gọi người đến đánh tôi, chính là không đánh lại, anh còn dám vu oan cho bọn tôi. Là tôi báo cảnh sát, là tôi muốn kiện các anh."

"Yên tĩnh! Cậu là cảnh sát hay bọn tôi là cảnh sát? Bọn tôi sẽ điều tra rõ ràng chân tướng sự việc. Hiện giờ mấy người đều đến đồn công an cho tôi, để ghi chép, làm rõ ràng sự việc." Cảnh sát dẫn đầu vô cùng nghiêm khắc, tuổi chỉ hơn bốn mươi, trên người có mùi rượu nồng nặc, nếp nhăn trên mặt rất nhiều, mí mắt hơi sưng, say mê liếc nhìn Dương Ngọc Điệp và Trương Đình Đình, vẫy tay, ra hiệu cho hai cảnh sát nhân dân trẻ tuổi dưới quyền, nhanh mang người về đồn công an nhà ga.

Trương Hạo bị cảnh sát dạy dỗ, lập tức không dám nói gì, nhưng liên tục lặp lại: "Bọn tôi mới là người bị hại, là bọn họ dẫn người đến đánh tôi trước... Bọn tôi còn chưa ăn cơm đâu..."

Lý Thanh Vân cười khổ, nhún vai với hai cô gái bên người, nói: "Em xem, không ăn nổi bữa đồ ăn nhanh, hai em chưa ăn cơm, anh cũng chưa ăn đâu. Anh đến quầy thu ngân xin mấy cái túi ni lông, mang đồ ăn vào đồn công an, chắc có thể ăn một bữa đồ ăn nhanh ở trong đó."

Lý Thanh Vân nói xong định đi đến quầy thu ngân lấy túi. Đồn trưởng Triệu lại trừng mắt, lạnh lùng quát: “Cậu làm gì vậy hả? Kêu cậu về đồn cảnh sát phối hợp điều tra, lỗ tai điếc hả? Cậu đi vào đó làm gì? Hả? Có phải chạy án không? Tôi cảnh cáo cậu, khắp nơi đây là camera giám sát, cậu chạy thoát mùng một, không thoát được hôm rằm.”

Lý Thanh Vân vô cùng bất mãn với giọng điệu của ông ta, xoay người trừng mắt nhìn ông ta, bình tĩnh nói: “Cảnh sát này... đồn trưởng Triệu đúng không? Chú nói chú ý một chút đi, đừng giống thổ phỉ vậy. Tôi không phải là phạm nhân, tối đa chỉ là người thấy việc nghĩa hăng hái làm thôi, bọn tôi phối hợp với chú điều tra, chú đừng lấy đãi ngộ của phạm nhân để đối đãi với bọn tôi.”

“Cậu nói ai giống thổ phỉ hả? Cậu nói ai? Nhãi con, sao cậu dám nói vậy với đồn trưởng của bọn tôi?”

“Bắt cậu ta lại, mang về đồn thẩm vấn, xem cậu ta có ghi chép phạm tội gì khác không.”

Hai cảnh sát trẻ tuổi giống như hăng máu lên, lấy còng tay ra, định bắt Lý Thanh Vân lại.

Dương Ngọc Điệp phẫn nộ giống như con mèo con, nhảy ra chắn trước người Lý Thanh Vân, nhìn dáng vẻ của nàng, giống như định ra tay bất cứ lúc nào, không quan tâm kẻ địch trước mặt là ai.

Lý Thanh Vân thấy vậy, như này không được, đừng nói ăn cơm trong đồn công an, đoán chừng ăn một bữa gậy là có thể. Thái độ của những cảnh sát nhân dân này vô cùng có vấn đề, không thể đi theo bọn họ được. Nghe giọng điệu của tên lưu manh lông vàng kia, hình như hai bên có quen biết, chắc có quan hệ gì.

“Được rồi, đều đừng kích động. Đồn trưởng Triệu, chú cũng bình tĩnh một chút, để tôi gọi một cú điện thoại, chờ chú tỉnh rượu. Nếu như phát sinh xung đột ở đây, lớn chuyện lên, chú sẽ không giải quyết được.” Lý Thanh Vân vốn không định làm phiền đến những người bạn trong thành phố, nhưng với tình huống hiện giờ, không gọi điện thoại không được.

“Tôi đang rất bình tĩnh, rượu cái gì, tôi không hề uống. Cậu gọi điện thoại cho ai, đến lúc này, nhờ quan hệ cũng vô dụng.” Đồn trưởng Triệu không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Lý Thanh Vân, giống như định một lần nữa quan sát hắn, nhưng giọng điệu đã khá hơn vừa rồi, giống như hơi cố kỵ.

Lý Thanh Vân hừ hừ, không tiếp lời ông ta, gọi điện thoại cho Thư ký chu. Chuyện này tuyệt đối không thể làm phiền đến Thị trưởng Hoàng, chuyện bé xíu, còn chưa đủ để làm phiền đến Thị trưởng.

Điện thoại rất nhanh được nhận, giống như thư ký đều có thói quen mang điện thoại ở bên người, nhân vật quan trọng gọi tới, bọn họ sẽ nhận được đầu tiên.

“Chú em Lý, sao nghĩ ra gọi điện thoại cho anh vậy?” Thư ký Chu vẫn luôn rất khách khí với hắn, kể từ khi biết hắn không chỉ có quan hệ sâu sắc với Thị trưởng Hoàng, còn có có tầng quan hệ sâu khó hiểu với cấp cao trong tỉnh, trình độ coi trọng hắn âm thầm tăng lên mấy tầng.

“Không có việc gì không tìm tới cửa, em không dài dòng, bởi vì ở đây xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cảnh sát đang xử lý, vốn chỉ thấy việc nghĩa hăng hái làm thôi, hiện giờ người ta lại định bắt em lại giống như phạm nhân. Ha ha, sắp ăn Tết, có thể không vào nơi đó thì vẫn không vào là hơn.” Lý Thanh Vân không kiêng dè người khác, dùng âm lượng bình thường.

Chu Xán vừa nghe thấy là Lý Thanh Vân bị cảnh sát bắt lại, hình như còn ở đó, lập tức nóng nảy: “Chú em Lý, giờ em đang ở đâu? Đồn công an nhận án thuộc khu vực nào? Cảnh sát phụ trách xử lý sự kiện này tên là gì? Vừa khéo anh đang theo Thị trưởng Hoàng thị sát hệ thống chính trị pháp luật thành phố, đêm nay đang liên hoan ở nhà khách, lãnh đạo Cục Công an các khu vực đều có mặt.”

“Hả, khéo vậy. Bọn em ở nhà ga, chắc là cảnh sát của đồn công an nhà ga, cảnh sát định dẫn em đi thẩm vấn là đồn trưởng trong đó, người khác gọi ông ta là đồn trưởng Triệu. Tin tức khác thì em không biết, anh biết đấy, cảnh sát có thể vặn hỏi tổ tông mười tám đời người ta, nhưng người ta lại không thể hỏi tên họ của cảnh sát, thậm chí còn không nhìn thấy cả thẻ cảnh sát nữa.” Lý Thanh Vân thấy sự tình có manh mối, tùy tiện tán gẫu vài câu.

“Đừng nóng vội, anh tìm lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, chắc thuộc phân cục thành Đông, em ổn định trước, đừng để cho mình nhận lấy tổn thương không cần thiết.” Thư ký Chu lo lắng nói, giống như có tiếng chạy, tạp âm bối cảnh là tiếng mời rượu và nói giỡn, số người còn không ít.

Đồn trưởng Triệu nghe Lý Thanh Vân nói vào điện thoại cụ thể và chi tiết, nhất thời thiếu tự nhiên, mồ hôi trên mũi đổ ra, ậm ờ nói: “Cậu tìm ai vậy? Có cần phải nói như vậy không, vừa rồi tôi không hống hách như vậy mà? Tôi là phó đồn trưởng đồn công an nhà ga, tên là Triệu Bảo Doanh, nếu có bạn bè quen biết tôi, sự việc dễ thương lượng, không cần phải vạch mặt, về sau làm bạn cũng khó.”

Hai tiểu cảnh sát định xông lên bắt Lý Thanh Vân hơi do dự, chạy đến bên cạnh phó đồn trưởng Triệu, thì thầm nho nhỏ: “Đồn trưởng, có phải người trẻ tuổi này đang hù dọa chúng ta không? Nhìn cách ăn mặc nghèo nàn của cậu ta, sao có thể quen biết nhân vật lớn trong thành phố được?”

“Câm miệng, cậu thì biết cái gì, thời nay có mấy ai dám hù dọa cảnh sát, cậu ta không sợ về sau chúng ta sẽ làm khó cậu ta gấp bội sao? Cậu đi kiểm tra camera giám sát của tiệm KFC, ai kia nhanh đi gọi điện thoại, lại gọi vài người tới, ghi chép trước mặt mọi người, hỏi vài người chứng kiến.” Phó đồn trưởng Triệu đã sợ hãi khó hiểu, bắt đầu phá án bình thường, không thiên vị tên lưu manh nữa.

Khi này, Lý Thanh Vân nghe Thư ký Chu nói vài câu gì đó với người khác, cũng không cúp điện thoại, hiển nhiên chẳng kiêng dè Lý Thanh Vân. Nói hai câu, Thư ký Chu khá thoải mái trả lời: “May mắn đấy, Cục trưởng phân cục thành Đông này nhớ được phó đồn trưởng Triệu, đang gọi điện thoại cho anh ta, trong chuyện này em cứ yên tâm đi, nhất định sẽ nghiêm túc xử lý.”

“Được rồi, chờ có kết quả, anh sẽ gọi điện thoại lại cho em.” Điện thoại của Lý Thanh Vân còn chưa tắt, điện thoại của phó đồn trưởng Triệu đã vang lên.

Điện thoại của phó đồn trưởng Triệu vừa reo, ông ta lấy ra nhìn tên, lập tức run lên, giống như cầm bàn ủi nung đỏ, ném không được, nhận cũng không được, buồn rười rượi, hăng hái nói với Lý Thanh Vân: “Cần gì chứ, tất cả đều là người mình, việc gì phải ầm ĩ đến chỗ Cục trưởng Cố chứ, cậu nói trước cậu biết Cục trưởng Cố , không phải chẳng có chuyện gì sao?”

Tuy rằng hối hận đan xen, nhưng phó đồn trưởng Triệu cũng không thể không cấp tốc nghe điện thoại, sợ khiến lãnh đạo trực tiếp càng phẫn nộ.

Quả nhiên, Lý Thanh Vân và Dương Ngọc Điệp ở ngoài vài mét có thể nghe thấy tiếng gầm gừ ở trong điện thoại.

Dương Ngọc Điệp cười híp mắt nói: “Hóa ra anh rể thật sự biết nhân vật lớn, hai năm gần đây có tiến bộ. Xem ra, bữa tối của chúng ta vẫn có thể ăn kịp, vốn chết đói, lại đánh một trận, đói bụng đến sắp không có sức đứng nữa.”

Tuy rằng không tình nguyện lắm, nhưng Lý Thanh Vân phải thừa nhận, đãi ngộ trước điện thoại và sau điện thoại chênh lệch quá lớn. Thật sự là một cái trên trời, một cái dưới đất.

Bạn đang đọc Nông Gia Tiên Điền (Dịch) của Nam Sơn Ẩn Sĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Met225
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.