Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uy lực súng diệt quỷ level 4

Tiểu thuyết gốc · 2315 chữ

Kha Thành lập tức nuốt ngược yêu cầu của bản thân vào trong bụng, nhưng đồng thời cũng dâng lên cao hứng cùng tự tin không nhỏ.

Có phân chia cấp bậc, hơn nữa còn quy cũ rõ ràng như vậy, hẳn là một tổ chức tương đối tinh nhuệ.

Hắn là một người phi phàm cấp 6 sắp đạt cấp 7, trong tay có kỹ năng tam giai, lý nào không đoạt được một chức tiểu đội trưởng?

Kha Thành đã có ý định nương tựa vào căn cứ trấn Hi Vọng rồi.

Hiện nay chính phủ sụp đổ, nhân viên chính phủ còn phải chạy loạn khắp nơi, hắn ở tại chỗ này trông chờ có ích lợi gì chứ? Chi bằng quyết đoán một lần, tự mình cứu mình, rời khỏi khu vực này mà tìm một con đường sống.

Nhưng liên quan tới sinh mạng của hơn 40 người khác, hắn không thể tự ý quyết định, vẫn rất cẩn thận mà hỏi lại:

- Các vị thực sự chống cự được thây ma mạnh mẽ đột kích sao?

Ngô Soái nhếch mép, đến giờ biểu diễn rồi.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, thân thể dùng tốc độ nửa cái chớp mắt hoá thành cao hơn 2,5 mét.

Kha Thành lập tức kinh hãi mà đứng bật dậy, người này tại sao đột nhiên trở lên khổng lồ như thế, đây là muốn làm gì?

Mấy đội viên phía sau lưng hắn cũng đều hoảng hồn mà lui mấy bước.

Ngô Soái từ bên hông rút ra khẩu súng lục M17, hắn chĩa súng vào lòng bàn tay rồi thô bạo bóp cò.

Pằng pằng pằng…

Trọn vẹn 10 viên đạn được bắn ra, kế đó là 10 cái đầu đạn móp méo được hắn thả xuống bàn trà.

- Đây là một phần năng lực chống cự thây ma của chúng tôi.

- …!!!

Những người ở đây bao gồm cả Quan Bình, Trần Diệu Âm đều trợn mắt nhìn một màn này.

Quái… Quái vật…

Đặc biệt là Kha Mã, hắn từ khi tận thế đến giờ mới thấy một thứ duy nhất có thể chống lại viên đạn, đó chính là con rắn biến dị kinh khủng kia.

Mà đó còn là quái vật chứ không phải nhân loại.

Khẩu AK74 hắn ôm trong tay liệu có uy hiếp được loại quái vật hình người như Ngô Soái không? Đáp án nằm ở mấy cái đầu đạn móp méo trên bàn trà kia…

Kha Thành thì càng khắc sâu ấn tượng hơn. Hắn là người phi phàm cấp 6, tầm mắt cao hơn em trai Kha Mã nhiều.

Hắn chắc chắn năng lực của bản thân không thể đánh thủng được phòng ngự của Ngô Soái. Nhất là phòng ngự lòng bàn tay vốn yếu nhược hơn những nơi khác, vậy mà vẫn chặn được trọn vẹn 10 viên đạn.

Ngô Soái cả người bốc khói dần dần trở về trạng thái bình thường. Hắn ngăn cảm giác vừa sướng vừa khổ trong đáy lòng rồi thản nhiên nói:

- Chúng tôi sắp trở về căn cứ, mọi người có thể để vài người đi quan sát trước, sau đó lại trở về quyết định sau.

Kha Thành còn chưa kịp lên tiếng, Kha Mã đã kêu to:

- Tôi đi, tôi sẽ đi.

Hắn sau khi nhìn thấy thực lực của Ngô Soái đã tràn ngập kính sợ, mà bản thân cũng vô cùng chán nản khi ở lại khu nhà máy này, càng mong ngóng hướng tới trấn Hi Vọng kia hơn.

Ở đó sẽ không phải ăn bánh bột mỳ trộn sắn khô trừ bữa trong liên tiếp 5 ngày như hiện nay nữa.

Kha Thành há miệng định ngăn cản. Kha Mã là em trai ruột của hắn, cái kia chưa rõ an nguy ra sao…

Nhưng hắn trầm mặc một lát rồi nói:

- Kha Mã, đệ và Trâu Quyên đi cùng họ… Ấy, tôi xin lỗi. Ngô Soái, cậu đồng ý bảo hộ họ chứ.

Kha Mã là em trai hắn, hắn càng phải cho gã đi. Một mặt sẽ không bị người khác bàn tán là kẻ thích bao che người thân, đẩy người lạ vào nguy hiểm. Một mặt Kha Mã đủ tin tưởng, có thể mang về tình báo chính xác, quan trọng, không bị bên kia mua chuộc.

Ngô Soái nhếch mép cười nói:

- Con đường từ nơi này tới trấn Hi Vọng đã được dò xét qua, tôi đảm bảo rất ít nguy hiểm mà bản thân không thể đối phó.

Thấy thái độ tuỳ tiện của Ngô Soái, Kha Thành chẳng những không phản cảm mà còn rất yên tâm.

Cường giả có năng lực, tất nhiên có ngạo khí.

Hắn khoé miệng mỉm cười chìa tay ra nói:

- Ngô Soái, vậy tôi đa tạ cậu trước.

Ngô Soái nhếch mép bắt tay hắn cười đáp lại:

- Mong rằng sau này chúng ta sẽ chung một chiến tuyến.

Ngô Soái chờ cho hai anh em Kha Thành, Kha Mã bàn giao xong mới khởi hành rời đi.

Hắn tuỳ ý hỏi Trần Diệu Âm bên cạnh:

- Cô còn con đường nào muốn dò xét?

Trần Diệu Âm thở dài nói:

- Tạm thời không có…

Thật ra là có, nhưng con đường kia cách nơi này 6 cây số nữa, nàng cũng không dám nói ra yêu cầu.

Dã ngoại tràn ngập nguy hiểm, cứ hai ba cây số lại gặp những thứ đủ để tiêu diệt cả đoàn người, nàng không dám chắc lần sau Ngô Soái sẽ tiếp tục cứu mình. Thôi thì trở về bàn giao trước, sau đó lại tính tiếp.

Ngô Soái nhếch mép, thản nhiên nói:

- Vậy thì trước dò xét một chỗ rồi trở về.

Hắn lệnh cho lái xe chạy băng băng về phía nam, địa điểm trực chỉ ký túc xá cảnh sát cơ động.

20 phút sau, hắn bắt đầu thấy trạng huống thây ma biến đổi kỳ dị. Bọn nó đều ngẩn người nhìn về một cái phương hướng, kia chính là trung tâm huyện Liễu Lâm.

Ngô Soái cho đoàn xe chạy chậm rồi dừng lại, hắn trầm giọng nói:

- Binh chia hai đường. Những người sợ chết thì chạy tới địa điểm cách nơi này 1 cây số chờ tiếp ứng. Triệu Tứ, cậu ở lại.

- Rõ!

Triệu Tứ dường như sớm nhận được bàn giao, cao giọng nghiêm túc chấp hành.

Trần Diệu Âm thì mỉm cười nói:

- Tôi cũng sẽ ở lại.

Phương hướng mà Ngô Soái muốn dò xét chính là phương hướng nàng muốn dò xét.

Từ trung tâm huyện Liễu Lâm có thể đi qua cầu Liễu Hà để tới huyện Tam Giang.

Ngô Soái nhướng mày, sau khi cân nhắc, hắn nghiêm túc nói:

- Nếu cô có cảm giác không khoẻ, lập tức báo cho tôi.

Trần Diệu Âm khẽ gật đầu, Ngô Soái này cũng không phải máu lạnh lạnh lùng như vậy, rất biết quan tâm người khác.

Nếu để nàng biết suy nghĩ thực sự trong lòng Ngô Soái lúc này, e rằng sẽ thu hồi lại lời khen ngợi vừa rồi, thậm chí còn chửi thêm.

Xe bọc thép dưới sự dẫn dắt của Long Hưu, Lê Tam Ba, đem theo những người còn lại khởi hành về hướng trấn Hi Vọng.

Sau khi nhìn xe bọc thép rời đi, Triệu Tứ quay đầu xe bán tải, sau đó lùi dần về phía bắc.

Ngô Soái nheo mắt nhìn về phía sau, cảm nhận sự ngẩn người ngày càng gia tăng của thây ma. Ban đầu chỉ là thây ma level 1, sau 10 phút, ngay cả thây ma level 5 cũng ngẩn người.

Chạy thêm 1 cây số, bọn họ bắt đầu thấy thây ma thành đàn di chuyển về hướng trung tâm huyện.

- Phó đại đội trưởng, còn 500 mét nữa là tới mục tiêu.

Triệu Tứ dò xét cảnh vật bên đường sau đó báo cáo lại.

Hắn là một trong những người tham gia vào hành động tìm kiếm súng đạn.

Ngô Soái trong lòng tính toán, dựa theo lời Triệu Tứ, khoảng 500 mét nữa sẽ tới ký túc xá cảnh sát cơ động.

Gần đó có một đầu thể tốc độ level 21 - F2.

Hắn lập tức ra lệnh:

- Chậm lại, thấy có biến lập tức đạp ga rời đi.

- Rõ!

Bọn họ đang di chuyển số lùi, nếu có biến sẽ không tốn thời gian quay đầu.

Lùi thêm 200 mét, Ngô Soái giống như hơi có dự cảm.

Ngay lúc đó từ xa xa phía trung tâm huyện Liễu Lâm chợt vang lên một thanh âm gào thảm:

- Oeeeee…

Tiếng gào như thể tiếng trẻ con khóc lóc, lại giống tiếng dê đực kêu trong đêm vắng, nghe qua cực kỳ chói tai.

Ngô Soái lập tức hét lên:

- Chạy!

Thấy hiệu lệnh của phó đại đội trưởng, Triệu Tam lập tức nghiến răng chuyển số nhấn ga, chiếc xe bán tải lập tức điên cuồng phóng vọt đi.

Còn chưa chạy được 50 mét, một thanh âm khát máu cuồng nộ chợt ré lên:

- Grekkkkk

Phía xa xa, một cái thân ảnh cao 1 mét 3 với chân tay rắn chắc vọt thẳng về phía này, tốc độ có thể nói là cực độ nhanh nhạy.

“Đinh! Thể tốc độ level 22 - F2”

Ngô Soái nheo mắt nhìn sinh vật nhỏ thó đang phi thẳng tới, trong lòng không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Đồ chó chết này đã tăng thêm một level rồi.

Hắn không chút do dự hừ nhẹ, toàn thân lập tức biến thành cao hơn 2,5 mét, sau đó rút khẩu M16A4 điên cuồng xả đạn về phía sau.

F2 thét lên thê lương, chợt trái chợt phải làm ra né tránh, làn đạn kim loại còn không cả chạm được vào cái bóng lưng của nó.

Nhưng tốc độ của nó cũng bị ảnh hưởng ít nhiều, khoảng cách với xe bán tải rút ngắn một chút.

Ngô Soái ném khẩu M16A4 cho Trần Diệu Âm rồi nói:

- Thay đạn, bắn áp chế.

- Được!

Động tác của Trần Diệu Âm rất thuần thục, chưa tới 3 giây, mưa đạn lại bao trùm hậu tuyến.

Xe bán tải húc ngã vô số thây ma ven đường. Ngô Soái từ trong ngực rút ra một khẩu súng ngắn màu đen kịt với hoa văn máu me kỳ dị nhắm thẳng về phía sau.

Đúng lúc này, âm thanh khóc lóc lại một lần nữa vang lên.

- Oeeeee…

Nhẫn hồn giáp trên tay Triệu Tứ lập tức toả ra quang mang chói chang, hắn ta ngẩn người, vội báo cáo lại:

- Nhẫn nóng.

Mà Trần Diệu Âm bên cạnh lập tức ỉu xìu ngã xuống, trong mũi chảy ra một dòng chất lỏng đỏ tươi.

Không còn mưa đạn áp chế, F2 hưng phấn ré lên:

- Grekkkkk…

Nó dưới chân khẽ nhún, thân thể cực độ quỷ mị phóng vọt tới phía trước, hai tay mang theo móng vuốt sắc lẻm muốn trảo vào xe bán tải.

Nhưng chờ đón nó là một quả lựu đạn.

Bùm!

Khí lãng từ lựu đạn bốc lên, đẩy văng F2 qua một bên.

Ngô Soái nhíu mày ngăn cảm giác hơi choáng váng, lập tức thừa cơ vẩy quầng sáng trị liệu lên người Trần Diệu Âm, sau đó súng diệt quỷ không chút do dự liên tiếp bắn ra.

Pằng pằng pằng pằng pằng!

5 viên đạn diệt quỷ phóng thẳng về phía F2. Nhưng thể tốc độ nào có phải hạng gà mờ như Ngô Soái có thể đối phó. Nó dù bị ảnh hưởng nhưng cũng vẫn nhanh nhẹn như thường, cơ thể uốn éo tới khó tin, nhún một cái đã tránh thoát khỏi 5 viên đạn.

Mà đạn diệt quỷ trượt mục tiêu quan trọng, nhưng lại trúng mục tiêu ít quan trọng. Cả 5 viên đều ghim vào thân thể 4 thây ma ven đường.

Một màn kỳ dị bỗng nhiêm xuất hiện. Đạn diệt quỷ dù không bắn trúng đầu, nhưng từ vết đạn lại bốc lên một ngọn lửa đen kịt, chỉ dùng nửa cái chớp mắt liền bao phủ toàn bộ 4 thây ma xấu số.

Chưa tới 1 giây, cả 4 con đều trở thành một nhúm bụi bặm.

- Chết tiệt, quá ngưu bức!

Cảm nhận điểm exp gia tăng, Ngô Soái thiếu chút đã nâng súng diệt quỷ lên mà hôn tám mươi phát.

Thứ này quá tốt rồi!

Nhưng hắn tuyệt không thể phát huy tác dụng của nó, chỉ có thể ném cho Trần Diệu Âm vừa tỉnh lại bên cạnh, trầm giọng nói:

- Buộc phải bắn trúng, bằng không, chúng ta sẽ chết hết.

Hắn đã nhìn thấy bóng dáng của một con thể tốc độ thứ hai, một đầu F1 level 15 đang từ xa xa phóng tới phía này.

Mà đầu F2 level 22 sau khi né qua đạn diệt quỷ chợt dẫm chân xuống đất, biến thành một luồng quang ảnh đen nhánh, quyết tâm trảo tới ô tô bán tải.

Ngô Soái khoé miệng cười lạnh, bàn tay bóp về phía trước, trong lòng thì trầm trọng hô lên:

- Trầm!

Kỹ năng tam giai, thao túng trọng lực.

Đây là kỹ năng rớt ra từ thân thể thể sức mạnh P1 level 17.

Một luồng sóng trọng lực gấp 6 lần G lập tức áp đặt lên thân thể F2, để cho tốc độ của nó chậm đi tới một nửa!

Trần Diệu Âm giơ súng lên, trước mắt là một mảnh đỏ tươi, nhưng ánh sáng lạnh lẽo từ đồng tử của nàng ta vẫn hoà lẫn cùng quang mang đen nhánh của 4 viên đạn diệt quỷ.

Pằng pằng pằng pằng!

Phụp phụp!

Hai viên đạn chuẩn xác trúng đích.

- Grekkkkkkk….

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 254

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.