Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dân chủ

Tiểu thuyết gốc · 2239 chữ

Hàn Phong tuỳ ý ngồi đó, để mặc cho các đội viên tranh cướp tài nguyên. Tất nhiên hắn cũng có giới hạn, chỉ cần âm lượng của ai đó gay gắt một chút, hắn sẽ lập tức ra tay định đoạt.

Mà lời nói của hắn hầu như không có bất kỳ ai phản bác.

Tiếp theo tới báo cáo công tác của từng tiểu đội một. Trần Diệu Âm đã chờ từ lâu, nhanh chóng đứng lên nói:

- Tôi muốn tăng khẩu phần ăn của đội viên đội dự bị. Không được ăn no, họ sẽ không được huấn luyện tốt, tới khi ra chiến trường cũng không phát huy được bao nhiêu tác dụng, tôi cũng không thể đồng ý cho họ xuất chiến.

Đây là vấn đề rất quan trọng. Đội viên đội dự bị là nguồn máu mới cho mỗi một tiểu đội, nếu không có đội viên mới, bọn họ sẽ thu nạp được ít chiến công hơn.

Mà kết quả của đứng bét liên tiếp trong bảng xếp hạng chiến công chính là tiểu đội bị giải tán, thành viên bị phân vào các tiểu đội khác.

Ai mà muốn điều này cơ chứ.

Nhưng tài nguyên phân phối đâu phải chỉ nói có liền có. Đội viên đội dự bị có hơn 30 người, tăng thêm bao nhiêu đều là con số khó nói. Ở đây quyền quyết định chỉ thuộc về một người, các tiểu đội trưởng đều đồng loạt hướng ánh mắt lên phía vị trí chủ vị.

Quan Bình cũng là ánh mắt lấp loé, muốn chờ đợi cách mà Hàn Phong phán định.

Nhưng Hàn Phong lại không có nêu quyết định gì cả, chỉ thản nhiên nói:

- Phân phối tài nguyên tất cả đều dựa trên quy tắc đã được chúng ta cùng nhau đồng thuận định sẵn từ trước. Các người đừng nhìn tôi, tôi cũng không thể làm trái. Nhưng trưởng phòng quản lý tài nguyên Phương Tường có thẩm quyền, ông ấy có thể đưa ra nhận định dựa trên tình hình kho dự trữ.

Nghe hắn nói vậy, Trần Diệu Âm hơi ngẩn ra, sau đó nhìn về phía Phương Tường, mà các tiểu đội trưởng khác cũng đồng loạt nhìn lão béo này.

Phương Tường bị nhiều cường giả như vậy quan sát, mồ hôi có chút hơi rịn ra. Hắn đem ánh mắt nhìn về phía Hàn Phong, nhưng người kia lại đang bận uống trà.

“Khốn nạn, ép chỉ tiêu sau đó đem tôi ra làm bia đỡ đạn…”

Lão ta sau một lúc cắn răng thì nói:

- Tôi chỉ có thể tăng khẩu phần thêm tối đa nửa lạng thực phẩm mỗi người mỗi bữa.

Trần Diệu Âm nhíu mày, lập tức lắc đầu nói:

- Cần ít nhất một lạng, nửa lạng thì chẳng có gì khác biệt cả.

Phương Tường vẫn kiên trì lắc đầu:

- Điều này…

Lão ta tròng mắt đảo quanh, sau đó như vớ được phao cứu sinh, vội vã nói với Tạ Hàm Hương:

- Tạ tiểu đội trưởng, cô cũng yêu cầu thêm lương thực đúng không?

Tạ Hàm Hương thấy vấn đề của mình được nhắc tới thì vội đáp:

- Đúng, đào đất, chẻ củi, vác sắt gia cố tường thành cũng rất vất vả, đội viên của tôi cũng cần thêm đồ ăn.

Hôm nay có vài người đã đại diện tập thể gửi kiến nghị lên cho nàng, biểu thị sự bất mãn khi không được ăn no. Tạ Hàm Hương biết, nếu họ không được giải quyết, vậy công việc chắc chắn không thông thuận nữa.

Đồng nghĩa cái chức tiểu đội trưởng của nàng cũng khó mà đảm bảo.

Phương Tường lập tức cười nói:

- Trần tổng giáo quan, tôi chỉ tăng cho các vị nửa lạng lương thực, chính là phải dành nửa lạng tăng thêm cho đội đào đất.

Lão hôm nay đã quyết ý. Muốn giữ cái chức “tổng quản” này, không thể làm phật lòng những người khác. Bọn họ muốn tăng, lão vẫn phải tăng, nhưng tổng thể không thể tăng quá 1 lạng được. Ai nói gì, lão mặc kệ, tìm cách đem rắc rối đẩy qua phần khác.

Trần Diệu Âm cắn răng. Nửa lạng quá ít, nhưng nàng cũng không thể nói cắt giảm của người khác để dành phần cho mình được.

Mà Tạ Hàm Hương thì khẽ thở phào. Chỉ cần có thêm lương thực, dù ít dù nhiều, nàng đều sẽ giảm tải được rất nhiều áp lực.

Lúc này Ngô Soái lên tiếng:

- Phòng quản lý tài nguyên phụ trách tăng nửa lạng, cá nhân tôi và tiểu đội của Chu Vấn sẽ gánh chịu nửa lạng. Có điều, chúng tôi muốn ưu tiên lựa chọn tân binh được huấn luyện ra.

Thấy hắn nói vậy, những tiểu đội trưởng khác đều há miệng. Bọn họ vừa muốn lên tiếng đưa ra điều kiện tương tự, nhưng đều nhanh chóng nghẹn lại im lặng.

Lấy đâu ra cống hiến mà bao nuôi như vậy?

Những tiểu đội khác, người yếu nhược đến ăn uống còn phải cân nhắc từng miếng thịt, vài người hứng tình còn bận bỏ cống hiến ra từ chỗ Phương Tường thuê “người phục vụ”, người có chí hướng còn phải tích luỹ cống hiến đi đổi sách kỹ năng.

Mà kể cả dư thừa cống hiến thì sao?

Ai rảnh đem thóc đi đãi gà rừng.

Cống hiến đều là săn giết thây ma, đào bới tài nguyên mà ra, không ai điên đi bao nuôi kẻ không quen biết. Có dư thừa thì cũng trước hết đổi lấy gạo đem về nhà tích trữ.

Cũng chỉ có cái dạng phó đại đội trưởng thực lực cao siêu như Ngô Soái, và tiểu đội chiến đấu dẫn đầu như Chu Vấn mới có thể gánh chịu miệng ăn của hơn 30 người.

Trần Diệu Âm chờ mãi không có ai đứng ra tăng thêm, nàng ta đành phải cắn răng nói:

- Tôi đồng ý!

Hừ! Ai không bỏ tiền thì đừng hòng lấy đội viên tốt từ chỗ nàng.

Những người khác đều hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Hàn Phong.

Việc phân chia đội viên này không phải trước đó đều do Hàn Phong quản lý sao? Tại sao lại diễn biến thành cái kiểu buôn bán thế này.

Nhưng Hàn Phong đang bận uống trà, giống như thực sự không quan tâm, trong đầu thì cười tới vui vẻ.

Haha, Ngô Soái, đệ làm rất tốt, khi cần mở miệng lại mở miệng tốt như vậy.

Tiếp theo đó 19 thanh gậy bóng chày mới được đào móc ra lại biến thành mục tiêu chia chác.

Gậy bóng chày chỉ cần nhiễm phải máu thây ma là sẽ không bị biến mất. Bọn họ đào bới lùng sục nhiều căn nhà như vậy, tất nhiên sẽ bắt gặp vài cây gậy nằm lăn lóc cạnh xác chết, hoặc vài người sống sót sở hữu. Những người này đều được phân tới đội dự bị, hoặc dựa theo nhu cầu của họ cho đi đào đất, gậy bóng chày sẽ dư ra.

Đây là thứ giúp thực lực mỗi đội viên đều tăng vọt.

Vấn đề này, Hàn Phong trực tiếp đứng ra phán định:

- 6 cống hiến một ngày, thuê theo ngày. Ai ra giá cao hơn, ưu tiên cho thuê trước.

Giá cả ngang bằng một ngày thuê “người giúp việc”.

Các tiểu đội trưởng vốn còn trông chờ được phân phát miễn phí, có ai dè lại là một màn nhổ lông dê của Hàn Phong.

Nhưng bọn họ không thể từ bỏ được. Dùng đao sắt tự chế của thợ rèn, đánh quái không tăng kinh nghiệm. Chỉ có gậy bóng chày này mới giúp đội viên càng đánh càng mạnh, giúp tiểu đội tránh thoát viễn cảnh giải tán.

Một màn tranh đoạt diễn ra giữa các tiểu đội trưởng, cuối cùng giá thuê một cây gậy bóng chày đã bị đẩy lên tới 7,2 cống hiến một ngày.

Đúng, chính là tăng giá từng chút lẻ tẻ 0.2 cống hiến.

Sau khi kết thúc màn tranh đoạt này, ai cũng đều được thoả mãn khẩu vị của bản thân, bắt đầu thảo luận phương hướng hợp tác chiến đấu cho ngày mai.

Quan Bình là nhân viên chính phủ, thế nhưng khi thấy một tổ chức không thuộc chính phủ lại vững chắc như vậy, dân chủ như vậy, hắn không thể nào vui cho nổi.

Một tổ chức mà người đứng đầu có uy vọng tuyệt đối nhưng vẫn đối xử với cấp dưới một cách dân chủ công bằng, không xen vào thẩm quyền công việc của cấp dưới, không xen vào tình hình nhân sự nội bộ của từng tiểu đội.

Mà một tổ chức dân chủ như vậy thì tương đương một tổ chức vững chắc.

Vững chắc đến mức nào ư? Theo Quan Bình, chính phủ sẽ không có tiếng nói tại tổ chức này.

Họ được nắm thực quyền, họ có cường giả mạnh mẽ đứng đầu, họ có người giải quyết mâu thuẫn.

Vậy họ còn cần chính phủ “bảo hộ” sao? Haha…

E rằng tất cả đều xem chính phủ là gông cùm đúng hơn.

Mà hắn là một nhân viên chính phủ, ở một tổ chức như vậy, không nghi ngờ chính là nửa bước khó đi.

Ai thèm nghe hắn?

Hắn không khỏi nhìn Trương Húc bên cạnh.

Người này trước đó cũng là người ưu tú trong căn cứ người sống sót gần cầu Lệ Giang. Quan Bình và đối phương có mối quan hệ khá tốt, hắn còn từng hứa hẹn sau khi chính phủ tiếp quản căn cứ sẽ đề bạt gã, để cho gã có một chức vụ tương đối tốt trong bộ máy chính quyền mới thành lập.

Với chiêu bài mồi câu như vậy, Quan Bình cũng đã dụ được cả thũ lĩnh thế lực cầu Lệ Giang. Chẳng qua người kia hiện tại đã chết.

Nhưng hắn không hề tự tin dùng được chiêu bài này tại căn cứ trấn Hi Vọng.

Haha. Ngươi nói đi theo chính phủ sao? Chính phủ hiện tại ở đâu, có thể cho bọn ta thứ gì, có thể cho bọn ta thực quyền, cho bọn ta tài nguyên, có coi trọng tiếng nói của bọn ta sao?

Những thứ mơ hồ kia sao có thể sánh bằng thứ mà Hàn Phong đang bày ra tại trấn Hi Vọng chứ. Chỉ cần không phải đồ ngu đều hiểu cần chọn lựa thế nào. Ít nhất là cho tới khi chính phủ thể hiện sức mạnh của mình, bọn họ sẽ không dễ dàng thay đổi quan điểm.

Kể cả có thêm ba đồng bạn đã chết ở đây, Quan Bình cũng không có một chút nắm chắc nào về việc “đoạt quyền”.

Hàn Phong khoé mắt liếc nhìn khuôn mặt âm trầm của Quan Bình thì nhếch miệng, hắn đè tay ngăn thanh âm trao đổi về kế hoạch tấn công xuống, thản nhiên nói:

- Chắc mọi người ở đây đều nắm được cơ bản thông tin. Được rồi, tôi muốn phổ biến lại một lượt. Vị này là Quan Bình, nhân viên chính phủ huyện Tam Giang. Quan Bình, anh có thể nói qua tình hình cho tất cả cùng biết.

Quan Bình hít sâu một hơi, đè tâm trạng nặng nề xuống, trầm giọng tường thuật lại tình huống hôm nay, cùng với sự tồn tại của căn cứ chính phủ huyện Tam Giang.

Hàn Phong từ trong miệng của hắn nghe ra, căn cứ bên kia có khoảng 3700 cư dân. Chẳng những thế, họ còn thu phục được một kho vũ khí cấp tiểu đoàn của quân đội, thậm chí có tới 5 xe bọc thép, 2 chiến xa bộ binh và rất nhiều khí tài hiện đại.…

Vài tiểu đội trưởng đưa ra câu hỏi, Quan Bình đều rất thuần thục khôn khéo giải đáp, thể hiện ra sự cường đại cùng an toàn của căn cứ người sống sót huyện Tam Giang.

Bên kia vừa có trị an nội bộ tốt, vừa có lương thực dồi dào, vừa có vũ trang mạnh mẽ bảo đảm an toàn.

Viễn cảnh rất tươi đẹp.

Mã Mộng Đình có chút suy tư. Trên thực tế, cuộc sống tại huyện Tam Giang là thứ mà nàng theo đuổi. Nếu chỉ có một mình, nàng không quá quan trọng sẽ sống ở đâu. Nhưng nàng có hai đứa trẻ, một môi trường ổn định pháp trị là thứ mà nàng theo đuổi.

Nàng không khỏi cắn môi hỏi:

- Quan Bình, anh không có phương thức liên lạc với bên chính phủ sao?

Quan Bình lúng túng đáp:

- Việc này… Tôi đã thất lạc bộ đàm trong lúc chạy trốn…

Nếu hắn có bộ đàm radio, hắn cũng không túng quẫn như vậy.

Châu Lam tròng mắt xoay chuyển, nàng là người cực liệt không hề muốn “chính phủ” mò tới trấn Hi Vọng này một chút nào, bởi vậy vắt óc suy nghĩ tìm cách làm khó. Một lúc sau, nàng trầm giọng hỏi:

- Chính phủ huyện Tam Giang mạnh như vậy, tại sao chỉ phái có 4 người tới hỗ trợ căn cứ gần trăm người?

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 256

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.