Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mâu thuẫn đội nhóm.

Tiểu thuyết gốc · 2236 chữ

Hàn Phong có chút bất lực xoay người, chỉ thấy Châu Lam đã ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng.

Ghế trong các phòng ngủ đều đã được trưng dụng hết thành ghế bàn ăn dưới lầu 1, vậy nên hiện tại Hàn Phong chỉ có thể đứng đó, hết nhìn một người lại nhìn người còn lại, sau đó âm thầm lau mồ hôi, đứng dựa vào một bên tủ, che đi u cục dưới hai chân của mình.

Nếu chỉ có một cô nàng trong phòng, hắn dù có ngủ e rằng cũng sẽ mỉm cười, nhưng nếu đồng thời có cả hai, mà hai người này đang gầm ghè nhau, vậy hắn chỉ có khóc không ra nước mắt, hoàn toàn không dám sơ múi.

Liễu Huyên nhìn rõ dị trạng của Hàn Phong thì nhếch mép. Nam nhân này không phải không động lòng, mà là nhát tới mức không dám động thân thôi. Điều này, nàng trị được.

Nhưng trước hết phải đuổi kẻ quấy nhiễu đi đã. Nàng hắng giọng một cái, tuỳ ý nói:

- Châu muội muội, muội còn trẻ, nên đi ngủ sớm đi thì thân thể mới phát triển đầy đủ.

Hàn Phong híp mắt nghĩ nghĩ, trong lòng thầm so sánh, quả thật bộ ngực của Liễu Huyên vừa lớn vừa tròn, lớn hơn xa bộ ngực của Châu Lam.

Châu Lam bên kia cũng không yếu thế, nàng chỉ nhẹ nhàng đáp lại:

- Liễu tỷ tỷ, tỷ càng cần phải đi ngủ sớm, bằng không sẽ rất nhanh lão hoá.

Hàn Phong lại thầm ước lượng, điều này, quả thật, Liễu Huyên lớn hơn Châu Lam tới 4, 5 tuổi. Mà phong cách cùng khí chất Châu Lam cũng khiến cho người ta nhìn nàng ta trẻ hơn 1, 2 tuổi. Bất quá, người còn lại không già, không già chút nào.

Hắn thấy vậy, nhưng Liễu Huyên không thấy vậy. Tuổi tác và cân nặng là hai thứ nhạy cảm nhất của phụ nữ. Vừa bị đụng vào điểm yếu, Liễu Huyên lập tức khó chịu, nhưng sau đó nhanh chóng giãn ra mày liễu, tuỳ tiện dựa vào thành giường, giả bộ ngáp một cái rồi nói:

- Ân, Châu muội muội nói không sai, vừa nhắc tới là ta đã thấy buồn ngủ rồi.

Dụng ý của nàng ta, giống như muốn ngủ ngay tại chỗ này.

Nàng ta còn liếc Hàn Phong một cái, đùi nhỏ khẽ đong đưa, khiến cho người ta không nhịn được muốn nhìn chằm chằm vào khoảng tối tăm phía dưới tà váy.

Châu Lam cố kìm nén một hơi, thiếu chút đã chửi ra miệng một câu “đãng phụ”.

Nàng mặc dù không phải người bảo thủ cổ hủ gì, thậm chí chỉ mới 21 tuổi nhưng đã được đóng chính nhiều vai diễn lớn, không phải là không có góc khuất phía sau. Nhưng bảo nàng thể hiện ra cái hành động dâm đãng mờ ám kia trước mặt người lạ, nàng có chút không làm được.

Hàn Phong ho khụ một tiếng nói:

- Hai vị có chuyện gì xin nói thẳng.

Hắn thân thể mặc dù vẫn còn rất nóng, nhưng đã có thể tiết chế được rồi, chỉ mong hai người này nhanh một chút rời đi cho xong.

Đồ ăn nóng quá, ăn vào phỏng mồm.

Thấy hắn không có ý định đuổi Châu Lam ra ngoài, Liễu Huyên không khỏi u oán liếc một cái, bất quá người kia đang bận nhìn ra ngoài cửa sổ, không có đáp lại ánh mắt của nàng. Nàng đành phải quay người nhìn thẳng Châu Lam, lạnh nhạt nói:

- Sách kỹ năng kia, tôi muốn!

Châu Lam cũng không chịu thua kém, thẳng thừng đáp trả:

- Nó phải là của tôi.

Hàn Phong trong lòng không khỏi thở dài. Ngày này rốt cuộc cũng tới.

Khi người ta đều khó khăn, người ta sẽ có xu hướng đùm bọc giúp đỡ nhau. Khi bắt đầu có một chút an toàn thảnh thơi, người ta sẽ cọ sát đấu tranh nhau tới đầu rơi máu chảy.

Chuyện này hắn biết, tất cả bắt nguồn từ một thây ma level8. Ba người Liễu Huyên, Mã Mộng Đình, Châu Lam trong lúc vô tình đã hợp tác săn giết thây ma này. Châu Lam khởi đầu, đánh cho nó bị thương nặng, Liễu Huyên tiêu tốn 4 trí lực trói chặt nó, còn Mã Mộng Đình thừa cơ kết liễu. Kết quả, thứ chết tiệt này đáng lẽ phải rơi ra 2 món đồ, nhưng cuối cùng chỉ rơi ra 1 món duy nhất, là một sách kỹ năng cường hoá thể lực nhất giai.

Đây là sách kỹ năng mà bất kỳ người nào cũng thèm muốn. Ở ngày đầu tiên, nó rất dễ dàng rơi ra, nhưng qua ngày thứ 3 hôm nay, đánh hạ 50 thây ma chưa chắc rơi ra một bản sách kỹ năng, lại vẫn chưa chắc là cường hoá thể lực.

Một chia cho ba, không cần nói cũng biết, vô cùng khó xử. Mã Mộng Đình sau thời gian dài tranh đấu thì lười quản nữa, nàng ta đã dứt điểm, coi như có 8 exp đền bù, không tranh nữa. Chỉ có hai người Châu Lam, Liễu Huyên cạnh tranh, tình trạng chẳng những không hạ nhiệt mà lại càng thêm kịch liệt.

Thậm chí tình trạng kịch liệt đến mức khó hoà giải, không chỉ đơn thuần là giá trị một bản sách kỹ năng nữa.

Vậy nên mới có việc cả hai kéo tới tận phòng nhờ Hàn Phong phân xử như hiện tại.

Hàn Phong biết bản sách kỹ năng kia đang được giữ ở chỗ hắn. Là do lão già Phương Tường khi đó đứng ra tiếp nhận sách kỹ năng, nói sẽ giải quyết cho ổn thoả, cho cả hai nàng công đạo. Nhưng cuối cùng lão ta lại trực tiếp ném cho Hàn Phong, nói rằng không biết phân chia chiến lợi phẩm này thế nào.

Quy tắc do Hàn Phong đặt ra, lão lúc đó chỉ có thể làm tới vậy, về phần dứt điểm sự việc, lão không ngu mà thiên về bên nào cả.

- Lão béo lợn hà mã chết tiệt này. Lúc nguy cấp lại chẳng nhờ được việc gì…

Hàn Phong trực tiếp chửi thầm Phương Tường. Nhưng hắn biết, hành động của lão là vừa đúng, vừa khôn.

Một mặt, lão giúp Hàn Phong hoàn thành vai trò điều tiết tức thời, xem như tận tâm tận sức. Mặt khác, lão cũng muốn đứng xem Hàn Phong giải quyết việc này thế nào, từ đó có một cái tham chiếu, một cái phương hướng giải quyết cho lần sau.

Mà thân là người đứng đầu, chỉ có Hàn Phong mới đủ tiếng nói để giải quyết việc này. Hàn Phong hiểu, dạng tranh cãi giữa các thành viên thế này, chắc chắn sẽ diễn ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Hắn là người đứng đầu,p phải có giác ngộ đối mặt rắc rối. Nếu đã đặt ra quy tắc, vậy càng phải vận dụng quy tắc sao cho tất cả mọi người đều nể phục.

Bằng không, ngày tàn của đội ngũ này cũng sắp tới rồi.

Hàn Phong trong lòng thở dài, vòng một vòng lớn, việc cũng đã đến thân. Nhưng hắn sớm nghĩ ra cách giải quyết rồi, chỉ là định ngày mai mới nói trước mặt tất cả mọi người. Ai mà ngờ được, cả hai cái nữ nhân này lại trực tiếp tìm tới, dường như đều muốn đi cửa sau, dùng sắc dụ địch chiếm tiên cơ trước.

Hắn nhìn Liễu Huyên, lại nhìn Châu Lam, thản nhiên nói:

- Sách kỹ năng kia hiện đang ở chỗ tôi. Tôi cũng đã có định đoạt rồi, sau bữa sáng ngày mai, tôi sẽ cho mọi người một cái công đạo!

Liễu Huyên và Châu Lam đều nhìn sâu Hàn Phong một cái, như thể muốn xác nhận đối phương sẽ không thiên vị bên còn lại.

Hàn Phong tiếp tục thản nhiên nói:

- Tôi không chỉ có một bản sách kỹ năng cường hoá thể lực!

Lời này của hắn là lời thật lòng. Ngô Soái bên kia có một bản, vốn muốn để cho hai cô bạn gái của hắn dùng, nhưng Hàn Phong đã làm ra một cái đền bù cho hắn để mua lại.

Hai người Liễu Huyên, Châu Lam nghe vậy thì bình tĩnh lại. Có 2 bản, vậy xử đến thế nào, bọn họ cũng sẽ không thiệt.

Nhưng cãi nhau tới tình trạng này, không đơn thuần là “chia đều” có thể giải quyết, tất phải phân ra đúng - sai, hơn - thua. Châu Lam vẫn quật cường nói:

- Tôi muốn bản sách kỹ năng rơi ra từ thây ma kia.

Nàng đã bỏ rất nhiều công sức vào thây ma level 8 đó, không muốn buông tay một chút nào.

Liễu Huyên cũng muốn mở miệng cạnh tranh, nhưng sau khi nghĩ 2 giây, nàng lại nheo mắt nhìn Hàn Phong cười nói:

- Tôi càng muốn của anh hơn.

Lời này, nhiều nghĩa.

Hàn Phong ho khụ một tiếng, áp chế tà hoả dưới háng bốc lên, lập tức ra lệnh trục khách:

- Được rồi, ai được bản kỹ năng nào, tôi sẽ có sự phân xử. Bây giờ các người đều về đi, tôi muốn nghỉ ngơi!

Hắn nói xong lời đó, hai người kia cũng không có ai đứng dậy.

Ai cũng không muốn rời đi trước. Kia chẳng khác nào thua một cuộc chiến nho nhỏ.

Hàn Phong trong lòng chửi bới tám chục lần hai cái nữ nhân này. Hắn đang suy xét có nên lột khăn tắm ra, dùng Tiểu Phong Phong trừng trị cả hai nàng một lúc hay không.

Bất quá nghĩ là một chuyện, hành động lại là chuyện khác, Hàn Phong tạn thời không đủ tinh lực đi lo lắng phiền não mà các nàng mang lại, hắn trầm giọng nói:

- Rời đi. Đây là mệnh lệnh!

Thấy giọng điệu của hắn bắt đầu trở nên lạnh lùng, cả hai nữ nhân dù không muốn cũng đành phải chịu. Châu Lam dẫn đầu đứng lên, Liễu Huyên cũng không chậm trễ một giây nào, đứng dậy đi ra khỏi cửa. Bất quá, nàng lại lập tức xoay đầu nhìn Hàn Phong, hỏi lớn:

- Hàn Phong. Tôi và Châu Lam, người nào đẹp hơn?

Châu Lam nghe thấy câu hỏi của Liễu Huyên thì lập tức dừng bước, dù không xoay đầu lại, nhưng ý tứ chờ đợi rõ ràng thể hiện.

Hàn Phong thiếu chút đã ôm mặt chửi đổng. Vấn đề này không phải sách kỹ năng hay cống hiến công bằng. Vấn đề này thuộc về thẩm mỹ cá nhân, ai cũng đều có kết quả sẵn trong lòng, không cần chờ đến tận mai mới có thể giải quyết, đừng hòng câu giờ.

Hắn tròng mắt xoay chuyển một lúc sau đó kỳ quái hỏi ngược lại:

- Tại sao lại không có Đào Đại Tư ở đây?

Nghe thấy cái tên Đào Đại Tư, hai người Liễu Huyên, Châu Lam đều không tự chủ hiện ra một cái thân ảnh mập mạp, mặt rỗ, mỗi bữa ăn 7 bát cơm, sức lực còn lớn hơn cả đàn ông, giọng nói còn to hơn cả động cơ ô tô.

Hàn Phong muốn đem nàng ta vào cuộc so sánh này sao. Hắn… Hắn…

- Hừ!

Liễu Huyên hừ một tiếng bước ra ngoài, mà Châu Lam cũng tức giận rời đi, còn không thèm đóng cửa phòng.

Chờ hai người rời đi rồi, Hàn Phong mới nhìn lại căn phòng trống trơn của mình, nửa cười nửa mếu:

- Nếu ta có thực lực, còn không phải có mười vạn tám ngàn bản sách kỹ năng các loại. Đến lúc đó người nào hầu hạ ta sung sướng nhất, ta liền tặng cho người đó, khỏi phải giành nhau.

Sau đó hắn lại lẩm bẩm như có như không.

- Thật ra hai người các người đều không so được với Mã Mộng Đình…

Trong lòng hắn, cái thiếu phụ xinh đẹp thành thục kia mới là người chuẩn gu nhất.

Bất quá, nghĩ trong lòng là được rồi, tốt nhất đừng có nói ra. Nói ra, vậy liền hỏng việc.

Bên ngoài cửa phòng Hàn Phong, sau khi thấy cả Châu Lam lẫn Liễu Huyên đồng thời bước ra, Ngô Soái vốn đang há mồm ngáp chợt tỉnh ngủ, ha ha cười lớn:

- Ai nha, Tiểu Phong Phong lại yếu ớt như vậy, không trụ nổi 10 phút!

Liễu Huyên đỏ mặt tức giận nói:

- Cậu thật nhiều chuyện. Nhưng nói cho cậu biết, anh họ của cậu không trụ nổi một giây.

Ngô Soái huýt sáo một tiếng, đánh giá nàng ta, lại đánh giá Châu Lam, tuỳ ý hỏi:

- Các người some à?

Châu Lam khó hiểu nhìn hắn:

- Ý là gì?

Ngô Soái nghiêm túc trả lời:

- Nha, chính là giống như tôi đây, một nam hai nữ. Cũng có thể là hai nam một nữ, hoặc các dạng kỳ quái hơn thế. Haha, ai nha, cứu, đừng đánh nữa…

Có lẽ vừa rồi là lần hợp tác duy nhất mà Liễu Huyên cùng Châu Lam đồng tâm hiệp lực.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 321

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.