Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cách làm của mỗi người

Tiểu thuyết gốc · 2246 chữ

Hàn Phong vừa nhìn thấy Liễu Huyên trong tình trạng này, không nhịn được đáy lòng rung động. Hắn khẽ nuốt một ngụm nước bọt, hơi nghiêng người như thể muốn che đi sự kỳ quái nơi nửa thân dưới, trầm giọng hỏi:

- Có chuyện gì nguy cấp sao?

Hắn thấy đối phương gõ cửa dồn dập, tưởng rằng có thây ma đột kích, thế nhưng trạng thái nàng ta ngược lại tương đối thảnh thơi, vì thế trong lòng dâng lên nghi hoặc cùng khó hiểu.

Liễu Huyên đưa tay vuốt tóc, mấy lọn tóc ướt nhẹp dính trên da thịt trắng nõn, có chút lộn xộn, có chút tinh nghịch, nhìn qua cực kỳ quyến rũ. Chẳng những thế, nước đọng lại rớt xuống phía dưới, thẫm đẫm vạt áo, để lộ ra một cái điểm đỏ rực sưng tấy như có như không. Nàng ta như thể vô tình nhìn lướt qua dưới háng Hàn Phong, tuỳ tiện nói:

- Không có gì nguy cấp. Chỉ là muốn thương lượng một chút, hi vọng anh có thể bảo hộ tôi thăng lên cấp cao hơn.

Nàng ta không chút keo kiệt nghiêng người, để cho hai khoả nhũ hoa cự đại lộ ra non nửa dưới cổ áo ngực, bên trên còn đọng lại mấy hạt nước, vừa nhìn liền khiến cho nam nhân có xúc động thò tay lau đi, tiện thể nắn bóp cảm nhận một hồi.

Hàn Phong kiềm nén kích động trong lòng, giọng nói hơi khàn khàn tiếp tục nghi hoặc:

- Không phải tôi nói sau bữa trưa mới xuất phát thanh lý thây ma sao?

Liễu Huyên một tay chống cửa, một tay giơ chiếc đồng hồ lên, lắc lắc nhẹ:

- Đã tới giờ trưa, cơm cũng được chúng tôi chuẩn bị xong rồi, chính là lên gọi anh chuẩn bị dùng bữa đây.

Hàn Phong cảm tưởng hai khoả nhũ hoa cự đại trước ngực nàng ta điên cuồng rung động, giống như muốn nhảy bổ ra ngoài mà tuỳ tiện giương oai, lại thêm cái tư thế của nàng ta giống như sắp sửa ngã về phía trước tới nơi, càng làm cho hắn thấy được sức ép nặng nề. Đã vậy đôi chân thon dài trắng muốt kia của nàng ta, tại sao lại đan chéo vắt qua, để cho giữa hai chân hình thành một cái tam giác kỳ quái, hình như còn có chút phồng lên?

Hàn Phong cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, hắn còn muốn nhìn thêm một chút, trong lòng chợt động, gật đầu nói:

- Tôi xuống ngay.

Nói xong, hắn lập tức đem cửa phòng đóng lại, để cho Liễu Huyên ngoài cửa vừa kinh ngạc, vừa sửng sốt.

Chẳng lẽ Hàn Phong không được?

Bất qua, ba giây sau, cửa phòng đối diện Hàn Phong đột nhiên mở ra. Ngô Soái đầu tóc bù xù có chút tuỳ tiện ngáp một cái, trái phải hai bên hai cái tiểu mỹ nhân được hắn ôm trong ngực, cùng nhau đồng thời bước ra ngoài.

Đến tận đây, Liễu Huyên mới biết, bản thân nàng chính là bị người ta bỏ lại.

Ngô Soái nhìn lướt qua Liễu Huyên một vòng, chẹp miệng than thở đầy tiếc nuối, sau đó nghiêm túc nói:

- Nếu cô không khéo léo hơn, còn lâu mới có thể ăn được anh họ tôi.

Liễu Huyên hơi ngẩn ra, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng. Nhưng nàng ta cũng là người gan lớn, đối với chuyện bị phát hiện dùng nữ sắc câu dẫn nam nhân, nàng tuyệt đối không có một chút phản cảm, ngược lại nhanh chóng lấy lại cân bằng mà hỏi:

- Là vậy sao?

Ngô Soái nghiêm túc đứng thẳng, điệu bộ giống như đang báo cáo với cấp trên, nhưng nội dung lời nói khiến cho người ta vừa nghe liền muốn tát cho mấy cái:

- Tất nhiên rồi. Anh họ tôi trong chuyện này chính là một cái đồ ngu, sống nửa đời người vẫn không thể đánh giá lúc nào ăn được, lúc nào không ăn được. Cô nếu chờ đợi hắn chủ động, e rằng chờ tới khi bản thân hoá thành thây ma cũng chưa đụng được vào ngón tay hắn.

Ngô Soái nói xong cũng không nhìn thêm nữa, thản nhiên ôm hai cô bạn gái đi về phía cầu thang. Hắn mặc dù cực kỳ muốn ném Liễu Huyên lên giường, chà đạp nãi tử nàng ta, giày vò cơ thể nàng ta. Bất quá, hắn tạm thời chưa có ý định đó. Chờ một thời gian nữa nếu Hàn Phong không ăn, hắn lại ra tay cũng không muộn.

Liễu Huyên nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của Ngô Soái, một lần nữa nhận thức về mức độ “loser” của Hàn Phong. Tất nhiên, đó là trước tận thế, còn trong tận thế này, hắn có thể coi như một “winner”.

- Tiểu nam nhân, lần sau xem anh làm sao đóng cửa.

Hàn Phong phía sau cửa gỗ thở dài, vỗ nhẹ một cái dưới háng mắng:

- Im lặng một chút.

Hắn vừa rồi quả thật đã nhận ra ý định của Liễu Huyên. Bất quá, cái tên Ngô Soái kia đột nhiên xuất hiện, để cho hắn không khỏi dâng lên bất lực. Còn nữa, tên biểu đệ này dám chế nhạo hắn, xem ra lần sau phải để cho thây ma đấm gã ta thêm vài phát.

Mà ý định của Liễu Huyên, có lẽ cũng không chỉ muốn hắn giúp nàng ta thăng cấp như vậy. Xem ra cô ả này vẫn luôn bất chấp tất cả như cũ…

Liễu Huyên sau khi trở về phòng mình thì thản nhiên nói:

- Thất bại rồi.

Phương Tường ngồi ở ghế dựa trong phòng, khuôn mặt bao phủ trong khói thuốc, có chút kinh ngạc, có chút buồn cười, có chút bất đắc dĩ hỏi lại:

- Cô mà không thể dụ dỗ được hắn?

Liễu Huyên thoải mái thay đồ trước mặt Phương Tường mà không chút ngượng ngùng, nàng ta lắc lắc đầu.

- Một chút bất ngờ.

Phương Tường không khỏi trầm mặc, chậm rãi từ dưới ghế đứng lên, đi ra ngoài cửa, chỉ để lại một câu:

- Vậy lần sau thử lại… Bằng mọi giá phải bám lấy hắn, để cho hắn tuyệt đối không dễ dàng rời bỏ chúng ta.

Liễu Huyên không có vì lời nói của Phương Tường mà phản cảm. Ngược lại, nàng cảm thấy đề nghị của lão là hoàn toàn chính xác. Có điều, là “chỉ mình nàng”, chứ không phải “chúng ta”.

Nàng hiện tại chưa hoàn toàn lật mặt với Phương Tường, chẳng qua là do vẫn đang ở nhờ trong nhà đối phương mà thôi. Phương Tường hiện tại, giá trị không thể bằng Hàn Phong, thậm chí xa xa cũng không bằng Ngô Soái.

Trong tận thế, mối quan hệ giữa người với người càng được phân tầng một cách sâu sắc. Thế đạo hiện nay, sống sót được đề cao hơn tất thảy. Nếu không thể sống, vậy đừng nói gì tới chuyện tiết tháo, danh dự, tư cách.

Dưới lầu một, sau khi tất cả mọi người đã tập trung cùng an vị tại chỗ ngồi, Hàn Phong bình thản giơ tay:

- Xin mời mọi người.

Đám người sớm đã chờ đợi đủ lâu, lúc này đều giống như lang hổ cúi người ăn uống.

Thức ăn bữa này có thịt bò kho tiêu, cá phi lê chiên xù, canh cải ngọt nấu đùi lợn, măng tre muối, cùng cơm trắng nóng hôi hổi. Có thể coi là một bữa tiệc thịnh soạn chúc mừng mọi người sống sót sau tai nạn.

- Ăn chậm một chút, lễ nghi của con ở đâu?

Mã Mộng Đình quát khẽ, đối với cậu con trai Đinh Vũ ăn uống hơi mất lễ nghi thì cực độ không hài lòng. Con trai nàng trước đây không bao giờ biểu hiện như vậy.

Đinh Vũ mới chỉ 10 tuổi, nhưng gia đình giàu có, giáo dưỡng đầy đủ, ăn uống cũng không bao giờ thiếu thốn, cậu nhóc này đã lớn bằng một thiếu niên 15, 16 tuổi. Lúc này hắn ta hơi dừng lại một chút, nhỏ giọng nói:

- Mụ mụ, ta muốn ăn nhiều một chút, lớn nhanh một chút, có sức lực ra ngoài chiến đấu cùng thây ma.

Mã Mộng Đình nghe vậy không khỏi tức giận mắng:

- Con nói gì? Ai cho phép con ra ngoài chiến đấu? Con có biết bên ngoài nguy hiểm thế nào không?

Đinh Vũ bày ra vẻ mặt quật cường không chịu khoan nhượng mà đáp lại:

- Nguy hiểm... Đúng là có nguy hiểm, nhưng không phải Hàn đại ca đã nói qua, chỉ cần chấp nhận mạo hiểm, ở dưới sự bảo hộ cẩn thận, người yếu nhược cũng có thể trở lên mạnh mẽ sao?

Mã Mộng Đình giống như không tin nổi vào tai mình, tức giận tới mức buông đũa:

- Con… Con…

Đinh Vũ vội vã quay người về phía Hàn Phong hỏi:

- Hàn đại ca, có đúng vậy không ạ?

Hàn Phong đầu tiên là hơi ngẩn ra. Hắn mặc dù tiếp xúc Đinh Vũ chưa lâu, nhưng có thể nhận định đứa trẻ kia không thể nói ra những lời đó. Kể cả nó có trải qua đả kích, nhất thời cũng chỉ có thể dâng lên sợ hãi, tuyệt đối chưa tới giai đoạn uất ức, kỳ vọng, bùng nổ.

Về điểm tâm lý này, Hàn Phong là đàn ông, có thể khẳng định. Lại thêm trước đó hắn làm việc trong công ty lừa đảo, giỏi nhất là nắm bắt tâm lý người khác, tìm ra kẻ hở ngôn từ, mà ngôn từ của Đinh Vũ rất có vấn đề, từ điểm này đã có thể nắm chắc 10 phần suy đoán.

Là có người dạy nó nói sao?

Hàn Phong giống như chưa phát hiện ra, tuỳ tiện hỏi ngược lại hắn một câu:

- Nha, dưới sự bảo hộ cẩn thận?

Đinh Vũ nghe câu hỏi này, hơi há miệng, nhất thời không có đáp lại được.

Hàn Phong nhếch miệng, rất có thâm ý mà liếc nhìn Mã Mộng Đình. Người kia thật giống như hơi chột dạ, không dám đáp lại ánh mắt của hắn, cúi người gắp một miếng rau xanh trong bát cơm của mình, đảo qua lại đảo lại.

Hành động này cũng đâu có đủ giáo dưỡng. Rõ ràng là nàng ta hồi hộp.

Hàn Phong cũng không có làm khó đối phương, chỉ càng thêm khắc sâu ấn tượng về tính chất cấp bách của đồng bạn xung quanh.

Liễu Huyên trước đó, Mã Mộng Đình hiện tại, cách làm khác nhau, mục đích giống nhau, đều muốn tranh thủ thứ gì đó của cường giả. Hắn thản nhiên nói tiếp:

- Ân, chiều nay sẽ cho đệ đi xem thử một chút.

Mã Mộng Đình giống như vượt qua được bài kiểm tra khó khăn nhất, trong lòng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Trải qua phép thử vừa rồi, nàng nhận ra Hàn Phong cũng không khó gần như hắn biểu hiện.

Có thể tranh thủ được thêm danh ngạch bảo hộ cho con trai, vậy lần sau, nàng sẽ trực tiếp đề cập rõ ràng vấn đề hơn.

Mặc dù nàng vô cùng không muốn con trai phải trải qua chiến đấu nguy hiểm, thế nhưng tình huống của Nhạc Liên, Triệu Hà Vân hôm nay, chỉ vừa gặp chuyện liền không có sức chống cự, hoàn toàn phụ thuộc người khác bảo hộ, nàng lại càng không muốn con mình rơi vào tình huống tương tự. Ít nhất, nàng muốn nó có đủ sức để chạy trốn, mang theo chị gái Đinh Tịnh Nhi chạy trốn.

Khúc nhạc dạo này rất nhanh trôi qua, Hàn Phong vừa ăn vừa nghe Liễu Huyên tổng kết lại thu hoạch buổi sáng, lòng có chút tính toán thầm:

- 100 cân gạo, 20 cân bột mỳ, 5 thùng mỳ gói, 40 hộp thịt bò đóng hộp, 20 lít dầu ăn, 3 thùng bánh quy khoảng 60 gói, 3 thùng lương khô khoảng 30 gói, mấy chục hôp sữa nhỏ, một thùng đủ loại muối, đường, tiêu, một chút rau xanh… Chừng này dư sức cầm cự 4 ngày, thế nhưng sau này chắc chắn nhân số đội ngũ sẽ tăng lên, vẫn sẽ phải tìm kiếm thêm vật tư. Hơn nữa, qua 4 ngày này vẫn sẽ còn 4 ngày khác, thậm chí 40 ngày, 400 ngày. Dù sao cũng không biết sẽ phải chôn chân ở đây bao lâu.

- Làm người đứng đầu một đội ngũ, quả thật không dễ. Cách làm của bản thân mình, cũng không được tuỳ tâm sở dục a…

- Haizzz… Cũng tại bên ngoài quá nguy hiểm, bản thân thực sự còn quá nhỏ yếu. Chỉ cần đơn độc gặp một thôn phệ giả lv18 nữa, mình muốn trốn cũng trốn không thoát. Xem ra, gia tăng năng lực bản thân vẫn là việc cần làm nhất!

Sau khi ăn uống xong xuôi, chờ cho đám người sơ bộ tiêu hoá, nhìn đồng hồ điểm 13h, Hàn Phong mới trầm giọng nói:

- Chiều nay chúng ta sẽ săn giết thây ma, phạm vi khoảng 100 mét xung quanh căn nhà này. Ai muốn tham gia?

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 346

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.