Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại quay báu vật.

Tiểu thuyết gốc · 2223 chữ

30 phút sau, nhìn ảnh chiếu ánh trăng lần thứ hai biến mất giữa bầy thây ma, Hàn Phong mới coi như hiểu rõ kỹ năng này.

Khác với băng nô từ kỹ năng thao túng hàn băng, băng nô không có ý thức, chỉ là một con rối mà thôi, cần hắn liên tục tiêu hao ý thức để thao túng, chỉ cần dừng là nó sẽ bất động.

Mà ảnh chiếu ánh trăng lại là sự kết hợp giữa năng lượng kỳ dị của ánh trăng và thể tâm trí của bản thân người thi triển mà diễn hoá ra, đó cũng là lý do mà nó có ý thức độc lập.

Lấy cơ sở từ điều đó, vậy có thể coi kỹ năng tam giai này như một kỹ năng vận dụng sức mạnh từ thể tâm trí. Hắn đang dùng năng lượng của ánh trăng để “tưởng tượng” ra một người khác, một người giống hắn.

Bởi vì là tưởng tượng dựa trên nguồn năng lượng ngoại lai, thời gian tồn tại của ảnh chiếu cũng không được lâu dài. Mà đẳng cấp kỹ năng tam giai cũng chỉ có thể giúp ảnh chiếu thi triển kỹ năng cấp độ nhất giai, nhị giai.

- Cũng may mà có kiến giải từ kỹ năng tứ giai Thấu Rõ của Tường Vi, nhờ nó mới khiến mình hiểu rõ thêm về thể tâm trí.

Hàn Phong vừa nghĩ tới Thấu Rõ lại không nhịn được thèm khát mà lẩm bẩm.

Kỹ năng tứ giai kia quá khủng bố. Đọc tâm, haha, chỉ là một phần của Thấu Rõ.

Nếu có thể giết đối phương để cướp kỹ năng, hắn thật cũng dâng lên ý định giết.

- Kỹ năng tứ giai a… Đợi hoàn thành nhiệm vụ, mình cũng sẽ có kỹ năng tứ giai…

Bàn tay nắm lại, hắn trong mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực.

Sau đó hắn há miệng ngáp một cái rồi lẩm bẩm:

- Trước hết về ngủ một giấc đã. Oáp…

Lăn lộn cả ngày, Hàn Phong đã sớm kiệt sức. Dù điểm thể lực vẫn còn rất cao, hắn vẫn buồn ngủ và mệt mỏi như thường.

10 phút sau, hắn đã đứng trước cửa phòng mình, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, hắn lại xoay người bước ra ngoài sân, sau đó leo lên nóc một chiếc ô tô.

Trực tiếp nằm trên nóc ô tô ngủ.

Cũng không có cách nào, hắn vẫn cần liên tục hấp thụ ánh trăng để tích luỹ thời gian sử dụng cho kỹ năng Ảnh Chiếu.

Một đêm lẳng lặng trôi qua. 5h sáng, Hàn Phong hai mắt mấp máy rồi mở bừng.

Mặt trăng vẫn treo xa xa, nhưng kỹ năng tam giai Ảnh Chiếu Ảnh Trăng đã không còn được sạc nữa.

Lý do là bình minh đã lên rồi, những tia nắng đầu tiên đã bắt đầu xuất hiện trên vòm trời.

- Thế là sao? Phải có ánh trăng tinh thuần mới “sạc” được sao? Năng lượng mặt trăng không thể hấp thu được khi có năng lượng mặt trời, hay hai thứ này kết hợp sẽ không có hiệu quả?

Vậy là từ đêm qua tới sáng nay, hắn tích luỹ được 42 phút duy trì ảnh chiếu.

Ném vấn đề này ra sau đầu, Hàn Phong từ trên nóc ô tô bật dậy, sau đó nhún người chạy tới khu huấn luyện.

Ngủ trọn vẹn 8 tiếng, hắn đã tràn đầy năng lượng.

Đầu tiên là luyện tập cách đấu. Dù chức nghiệp sở hữu là pháp sư, thế nhưng Hàn Phong vẫn không hề coi thường cận thân chiến đấu.

Hắn đem mấy bài quyền học lỏm từ chỗ Ngô Soái, Trần Diệu Âm và Nhạc Sơn đều lần lượt diễn luyện, lại tinh chỉnh cho phù hợp bản thân, cũng rất có phong phạm của võ sư đai trắng.

Sau đó lại luyện tập chém đao, vung đao trọn vẹn vài trăm nhát, lại triệu hồi băng nô ra cho bản thân chém, từ đủ mọi góc độ tấn công nó.

Tiếp theo là thân pháp, hắn đem hết khả năng chạy thật nhanh vài vòng, muốn làm quen với cái chỉ số 31 điểm nhanh nhẹn của bản thân. Sau đó là để cho băng nô tấn công, bản thân liên tục làm ra né đòn.

Có người tập luyện cùng thật sự quá tốt.

Sau khi hắn luyện tập được nửa tiếng, từ trong căn cứ lục tục có người tiến tới khu huấn luyện.

Kia chính là vài đội viên dưới trướng Lý Võ Lạc, Quan Bình.

Hai người này là quân nhân, đối với việc tập luyện buổi sáng phải nói là thường nhật như ăn cơm uống nước. Hiện nay dị biến ập xuống, bọn họ càng tăng lên gấp gáp. Quan Bình đã vô cùng gấp gáp vì chậm tiến độ lên cấp, Lý Võ Lạc càng gấp gáp hơn vì chưa từng lên cấp.

Thấy Hàn Phong đã từ sớm xuất hiện, thân thể còn mướt mồ hôi, bọn họ đều không khỏi dâng lên mấy phần khâm phục.

Vị thủ lĩnh này không có khái niệm hưởng lạc. Dù hiện nay trấn Hi Vọng nhìn như rất an toàn, hắn cũng không có nửa điểm nghỉ ngơi hay buông lỏng nào.

Bọn họ đều chỉ đạo đội viên dưới trướng nghiêm mình chào, mà Hàn Phong cũng tuỳ tiện đáp lại.

Phiền phức, quá phiền phức. Sau này có cơ hội, dạy cái tên ảnh chiếu kia nghi lễ, sau đó để hắn thay thế bản thân là tốt rồi.

Hắn chuyển qua luyện tập bắn súng.

Mặc dù không muốn người khác phí đạn trên bia ngắm, nhưng Hàn Phong vẫn tự cho mình cái quyền bắn bia.

Hắn muốn tìm lại cảm giác bắn súng, tìm lại cảm giác xác định mục tiêu sau nhiều năm thui chột vì chăn lợn, tưới rau, gõ bàn phím.

Pằng… Pằng… Pằng…

Những tiếng súng thi thoảng lại vang lên, trình độ bắn súng của Hàn Phong cũng được kéo dài ra.

Tất nhiên là dài ra theo phương ngang, thậm chí có chút hướng chúc đầu xuống.

- Tư thế tay của anh sai rồi. Tôi dạy bao nhiêu, anh làm ngược lại bấy nhiêu.

Bên cạnh truyền tới thanh âm bình thản làm Hàn Phong nhướng mày, hắn nín thở nhìn vào bia ngắm số 4 cách 40 mét, tính toán đường đạn chuẩn xác vào hồng tâm.

Pằng!

Viên đạn từ khẩu D.E mang theo động năng cực đại phóng đi, khoảnh khắc liền tới trước bia ngắm rồi lạnh lùng lướt qua, phập một tiếng đâm vào gò đất phía sau.

Trực tiếp bắt hụt.

“Mẹ kiếp, vừa rồi còn bắn trúng.”

Hàn Phong khuôn mặt đen lại, hắn nhanh chóng bắn ra thêm một viên đạn.

“Pằng!”

Nòng súng phun ra ngọn lửa vàng chói xuyên qua không gian sau đó keng một tiếng lạnh lùng, vòng 7 điểm trên bia ngắm đã xuất hiện thêm một lỗ đạn.

Hắn hài lòng cười tự đắc:

- 7/10. Quá đỉnh.

Tường Vi đứng bên cạnh thản nhiên rút khẩu M17 màu xám lục bên hông ra, sau đó pằng pằng pằng liên tiếp bắn 8 phát đạn.

7 viên hồng tâm, 1 viên chạm mép vòng 9 điểm.

Hàn Phong nhìn cảnh này vội vã trước hết cướp lời:

- Tốt, tôi cho cô 9 điểm, về sau tiếp tục phát huy.

Tường Vi thật có xúc động muốn đập cho tên thổ phỉ này một trận.

Nàng ta cuối cùng cũng nhịn việc tác động tay chân, nhưng lại mở miệng nhàn nhạt châm chọc:

- Tôi còn thắc mắc tại sao anh lại không bao giờ bắn súng khi tiến hành thanh lý thây ma, thậm chí khẩu súng diệt quỷ level 4 kia cũng là thường xuyên cho đệ đệ mượn. Hoá ra là anh ngại đội viên dưới trướng biết mình bắn súng tệ đúng không?

Hàn Phong hai mắt đảo quanh, tuỳ tiện đáp lại:

- Nào có chuyện đó, cô đừng có đoán bừa. Lại nói nếu tôi bắn tệ cũng là do cô dạy ngu, không phải lỗi của tôi.

- Anh nói cái gì?

Hàn Phong cuối cùng vẫn là nghe theo lời chỉ đạo của nàng ta, dần dần đã có thể liên tục bắn trúng bia số 4.

Cái nữ nhân này hai ngày trước đột ngột bỏ bê dạy hắn bắn súng, thế nào mà hôm nay lại quay lại rồi? Còn càng thêm nghiêm khắc như vậy.

Hàn Phong tự mình yy thẩm du tinh thần, có phải nàng ta thích hắn rồi không?

Đúng là yy tốt.

Thực ra trình độ của hắn đã được kéo lên khá nhanh rồi. Trong vài ngày chuyển từ bia số 1 qua bia số 4 đã là thành tích tốt. Nhưng Tường Vi yêu cầu cực cao, gần như là muốn hướng về sự hoàn hảo.

Một lúc sau, nàng ta lại tức giận nói:

- Tôi yêu cầu anh tập trung một chút.

“Ả ngực to này làm như tập trung dễ lắm không bằng. Thật sự, xịt cái thứ gì khiến người ta vừa ngửi liền bủn rủn cả người.”

Hàn Phong chửi thầm một câu, cuối cùng vẫn là sử dụng kỹ năng phá tâm linh lên bản thân.

Không sợ nàng ta đọc tâm nữa nhưng vẫn hao tốn trí lực, điều này làm hắn có chút uể oải.

Bắn súng mà cũng mệt đầu như vậy…

- Hừ!

Đối phương vẫn như cũ hừ lạnh khiến Hàn Phong cắn răng, sau khi bắn hết một băng đạn nữa, hắn nhét súng vào bao da rồi nặn một nụ cười méo mó:

- Hôm nay tới đây thôi. Đa tạ.

Tường Vi không trả lời hắn mà xoay người đi thẳng.

Vừa rồi nàng thử đọc tâm, phát hiện chỉ có một khoảng trắng mờ mịt. Kia không cần nói cũng biết, khẳng định hỗn đản họ Hàn này lại nghĩ bậy.

Nhìn bóng lưng nàng ta, Hàn Phong rủa thầm mấy câu, còn dơ bẩn châm chọc mấy câu, sau đó cũng thu dọn đồ đạc trở về.

Vì đại kế, hắn nhịn.

“Ả này còn khó đối phó hơn trước đây… Chết tiệt!”

Sau khi hắn trở về phòng, Xuân Hoa Xuân Thu như thường lệ đang đứng chờ trước cửa.

Nhìn Hàn Phong thong thả tiến tới, cả hai đều biểu hiện vô cùng kinh ngạc. Tại sao bọn họ dậy sớm như vậy rồi mà chủ nhân còn sớm hơn. Nhìn điệu bộ của hắn, kia còn giống như vừa trải qua tập luyện.

Hàn Phong chép miệng một cái rồi nói:

- Chuẩn bị nước tắm cho tôi. Còn nữa, chuẩn bị nhiều y phục một chút, xếp gọn vào một balo riêng.

Hai tì nữ không hiểu lắm nhưng vẫn là nhu thuận cúi đầu:

- Dạ.

Hàn Phong chuẩn bị quần áo đương nhiên là chuẩn bị cho ảnh chiếu mặc rồi.

Hắn sau khi vào phòng liền uống liên tục mấy mấy cốc nước cho đỡ khát, lại đọc vài tài liệu quân sự hoá, nghiên cứu vài số liệu hậu cần. Chờ cho nhị nữ hoàn thành công việc, hắn mới từ balo rút ra 6 thẻ bài trải lên bàn rồi nói:

- Mỗi người ba tấm. Xuân Hoa, cô lên trước đi.

- Dạ.

Các nàng đã quen với việc này, đây chính là quay báu vật a.

Xuân Hoa hồi hộp bước lên, nàng ta nhón lấy một tấm thẻ bài sau đó liên tục cầu khẩn.

Mười giây sau, một chiếc nhẫn với hoa văn nâu nhạt xuất hiện.

“Đinh! Nhẫn thể lực level 2. Thuộc tính +3 thể lực. Trang bị giới hạn, không thể trang bị trùng lặp với vật phẩm cùng loại.”

Hàn Phong nhìn vật này thì vui vẻ, hắn tìm nó đã lâu rồi, bởi vậy nhanh chóng đem nó đeo vào ngón tay.

Hắn đã có tám chiếc nhẫn rồi.

Xuân Hoa thấy Hàn Phong vui vẻ thì mừng thầm, nàng ta tiếp tục cầu khẩn mở thẻ, thế nhưng kế tiếp liền là hai thanh trảm mã đao.

Hàn Phong không có chút nào chán nản, trái lại cười nói:

- Cho cô một thanh làm tiền vốn.

Xuân Hoa trước đây không hiểu trang bị này có bao nhiêu quý trọng, nhưng trải qua một ngày săn giết thây ma thì đã hiểu, bởi vậy nàng vô cùng vui mừng vội vã tiến tới ngồi vào trong lòng Hàn Phong ỏn ẻn nói:

- Chủ nhân, đa tạ ngươi.

Hàn Phong có chút mất tự nhiên, hắn chỉ 3 tấm thẻ còn lại rồi nói:

- Xuân Thu, tới cô.

Xuân Thu hồi hộp tiến lên, nhưng giống như vì hấp tấp quá mà sinh ra lỡ tay, còn chưa kịp cầu nguyện, thẻ vật phẩm đã hoá thành màn ánh sáng.

Nửa giây sau, một cây gậy dài 2 mét trống rỗng xuất hiện. Xuân Thu không chịu nổi trọng lượng của nó, rầm một tiếng tuột tay, khiến nó rơi thẳng xuống sàn.

Sàn nhà trực tiếp bị đục thủng một lỗ, cây gậy đen nhánh sừng sững cắm ở đó, nhìn qua cực kỳ áp lực.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 13
Lượt đọc 221

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.