Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đọc tâm thuật

Tiểu thuyết gốc · 2116 chữ

Lại một lần nữa ngồi trong căn phòng thuần màu trắng điểm chút xanh lam, còn mang theo hương vị nữ nhân kỳ quái rất dễ gây nghiện, tâm trạng Hàn Phong hiện tại có thể nói là rất thoải mái.

Câu ra được Tường Vi, xác nhận được suy đoán trong lòng, để cho hắn cảm giác bản thân đã hiểu cái thế giới dị biến này hơn.

Thật sự là muôn hình vạn trạng, ẩn giấu vô số điều bất ngờ lẫn đáng sợ mà.

Thấy Hàn Phong không nói gì mà chỉ nhìn quanh, Tường Vi im lặng một chút sau đó rót cho hắn một cốc nước, bình tĩnh nói:

- Nếu anh muốn uống nước, vậy nói ra không phải dễ dàng hơn sao?

Hàn Phong cầm cốc nước lên, rất “thân sĩ” mà uống một ngụm, sau đó nhàn nhạt nói:

- Tường Vi tiểu thư, đọc suy nghĩ của người khác là hành động không thân sĩ.

Tường Vi bàn tay nắm lại, sau đó chậm rãi thả lỏng, nàng ta thản nhiên vuốt tóc rồi nói:

- Là lỗi của tôi, tôi xin lỗi.

Hàn Phong nhún vai đáp:

- Tường Vi tiểu thư, đây không phải vấn đề cống hiến có thể giải quyết.

Nghe hắn nói vậy, Tường Vi thiếu chút đã chửi bậy một câu, thậm chí có xúc động ném luôn cái bình nước trước mặt vào đầu Hàn Phong.

Tên thổ phỉ vô sỉ này lại nhại lại lời của nàng.

Hít sâu một hơi, Tường Vi bình tĩnh hỏi lại nghi hoặc trong lòng:

- Hàn đại đội trưởng, tại sao anh lại biết tôi có thể đọc tâm?

Vừa rồi Hàn Phong đứng ngoài cửa quan sát nàng, sau đó nàng đọc được một nội dung:

“Tường Vi tiểu thư, có thể trao đổi một chút về bộ đàm radio được không”

Đọc được suy nghĩ này của Hàn Phong để cho nàng sợ tới hết hồn, thiếu chút đã ngất xỉu ngay tại chỗ.

Hắn không nói ra mà là nghĩ trong lòng, chứng tỏ hắn biết nàng có thể đọc tâm.

Nhưng tại sao a, chẳng lẽ hắn cũng có thuật đọc tâm, không thể nào!

Hàn Phong mỉm cười chậm rãi nói:

- Tường Vi tiểu thư, cô có điểm không biết. Tôi xuất thân là một tên lừa đảo.

Tường Vi im lặng một chút rồi nghi hoặc hỏi lại:

- Vậy thì sao?

Làm công việc lừa đảo thì có liên quan gì tới việc phát hiện ra bí mật của nàng?

Hàn Phong thản nhiên nói ra tất cả lời trong lòng:

- Từ ngày đầu tiên dị biến, tôi đã hi vọng chính phủ giải cứu mình. Lúc đó tôi tràn ngập hoang mang sợ hãi, chỉ mong có một nơi đủ an toàn cho bản thân nương náu.

- Thế nhưng ở ngày thứ hai dị biến, tôi đã dần mất niềm tin vào chính phủ quận Xuân Hà. Bởi vì họ quá vô dụng, quá thiếu trách nhiệm, chỉ phát bừa một thông báo “có vùng an toàn” mà không cung cấp hỗ trợ hay thông tin cần thiết nào khác.

- Sau này khi cái tên Quan Bình kia mang thông tin từ cứ điểm người sống sót huyện Tam Giang tới, tôi mới triệt để mất niềm tin vào chính phủ. Họ chỉ chăm chú cứu vớt con cháu lãnh đạo mà không chút quan tâm mạng sống dân thường.

- Ngay thời điểm đó, tôi đã có suy nghĩ: mình phải tự cứu mình, tuyệt đối không trông chờ vào ai khác.

- Lại thêm nhiệm vụ hệ thống yêu cầu tôi phải tập hợp và cứu sống người sống sót, tôi càng thêm quyết tâm xây dựng một nơi an toàn để tự cứu.

- Nhưng tôi biết, mười người thì có tới chín người không tin tôi làm được, không tin tôi có thể kiến tạo một môi trường an toàn, lành mạnh. Họ tin chính phủ, tin sự chính thống, pháp quyền, quen thuộc và có luật lệ.

- Vì thế tôi phải lừa họ. Phải bày ra một môi trường an toàn để họ yên tâm, để họ hiểu tôi vẫn luôn tìm cách liên lạc chính phủ. Từ đó hai bên đều có lợi, họ hỗ trợ tôi hoàn thành nhiệm vụ, tôi đảm bảo an toàn cho họ.

- Và tôi lừa rất giỏi, vì đó là việc tôi giỏi nhất. Hiện tại ai cũng tin tôi đang nỗ lực cố gắng liên lạc chính phủ, ai cũng hài lòng với cuộc sống hiện có, ngay cả Quan Bình cái nhân viên chính phủ kia cũng tin tôi, khâm phục cách làm của tôi. Thế nhưng chỉ có cô thì không.

- Tôi ngay từ lần đầu tiên gặp cô tại câu lạc bộ Tường Vi đã bắt đầu hành vi lừa đảo của mình. Tôi tự tin mình làm rất tốt, có thể lừa được cô.

- Thế nhưng mặc kệ tôi biểu hiện ra sao, cô đều không mắc lừa, vẫn luôn liên tục hỏi tôi về mục đích thực sự của tôi.

- Tại sao? Tôi là một tên lừa đảo cực giỏi, tại sao tôi không thể lừa cô, thậm chí càng ngày càng khiến cô nghi ngờ mình nhiều hơn?

Tường Vi im lặng một lát rồi thở dài, thật ra những điều Hàn Phong nói, nàng đều biết.

Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, nàng đã đọc tâm của hắn, đã biết hắn mang tư tưởng phản nghịch ly khai rồi.

Nhưng ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng sâu đậm. Khi đó Hàn Phong không hề dâng lên một chút tà niệm nào với nhan sắc của nàng, còn thực hiện cam kết với nàng rất chuẩn xác, trao cho nàng súng đạn để phòng thân.

Điều này để cho nàng hiểu: Hắn là một tên thổ phỉ, nhưng hắn có uy tín, và tất nhiên là không quá bất lương.

Đó cũng là lý do nàng không vạch trần bất kỳ suy nghĩ nào của hắn trước mặt người khác.

Nhưng càng về sau, Hàn Phong càng thể hiện ra một bộ mặt thâm trầm, thậm chí là hắc ám, hắc ám tới mức nàng có chút sợ hãi, không dám ở bên cạnh hắn. Càng đọc tâm, nàng càng nhận ra người đàn ông này không phải người tốt.

Đúng, hắn kiến tạo môi trường lành mạnh, an toàn, công bằng, dân chủ, hắn chấp nhận xông pha tuyến đầu, tiêu diệt thây ma cấp cao, nhưng đó đều là do hắn có mục đích riêng, có động lực để làm, đó không phải bản tâm lương thiện khiến hắn làm như vậy.

Điều này cực kỳ quan trọng.

“Nếu một ngày Hàn Phong hoàn thành nhiệm vụ, hắn có bộc phát hắc ám trong lòng hay không?”

Tường Vi rất sợ hãi. Nàng sợ một người kìm nén lâu như vậy, một khi hắn đạt được mục đích của mình, hắn sẽ bày ra sự ác quỷ trong tâm hồn.

Bởi vậy dù tất cả mọi người đều cảm thấy trấn Hi Vọng an toàn, nhưng nàng lại cảm thấy nơi này thật sự quá nguy hiểm.

Nàng không tin Hàn Phong, nàng phải tìm cách chạy trốn.

Tường Vi vuốt tóc một cái rồi nói:

- Bởi vì tôi biểu hiện ra không tin, thế nên anh mới nghi ngờ tôi có thể đọc tâm?

Đây là sai lầm của nàng. Đọc tâm người khác nhưng lại để người khác phát hiện, thật sự là không ổn.

Chung quy, một người đột nhiên sở hữu năng lực phi thường tới nghịch lý như vậy, không thể dùng mười ngày nửa tháng mà thuần thục thiết lập biểu hiện.

Hàn Phong uống một ngụm nước, híp mắt nói:

- Thật ra đó chỉ là một phần nhỏ khiến tôi nghi ngờ mà thôi. Kỹ năng đọc tâm của cô hẳn là kỹ năng chủ động, cần kích hoạt mới có thể sử dụng. Mà mỗi lần đọc tâm ai đó, cô đều nhíu mày.

Tường Vi có chút nắm chặt bàn tay, Hàn Phong quan sát quá tốt rồi, ngay cả biểu hiện nhỏ đó mà cũng không lọt được khỏi mắt của hắn.

Đúng vậy, mỗi lần nàng kích hoạt đọc tâm, nàng đều nhíu mày vì những suy nghĩ hắc ám của đối tượng.

Hàn Phong ngửa người ra sau ghế, thản nhiên nói tiếp:

- Hơn nữa, khi cô đọc tâm tôi, cô đều biểu hiện quá mức non nớt. Mỗi khi tôi dâng lên suy nghĩ kỳ quái gì đó về cô, cô đều lập tức thể hiện khó chịu ra mặt, đều mắng tôi là không thân sĩ, là vô sỉ.

- Haha, tôi chắc chắn bản thân khi nghĩ linh tinh sẽ không thể hiện ra mặt, tôi không tin có ai đó nhận ra mình nghĩ linh tinh về họ, bởi vì tôi giỏi nhất là lừa dối, sẽ không ai nghi ngờ vẻ mặt hiền lành của tôi.

- Chỉ có cô, người có thuật đọc tâm, mới có thể bóc trần suy nghĩ của tôi.

Tường Vi bàn tay siết chặt.

Sự quý tộc của nàng đã hại nàng, đã cho đối phương dấu vết để suy đoán.

Đúng vậy, nếu cẩn thận nghĩ lại, mỗi khi đọc tâm Hàn Phong, nàng thường xuyên mắng hắn là không thân sĩ, là vô sỉ, hỗn đản.

Điều này khiến hắn nghi ngờ, cuối cùng biến thành khẳng định sao?

Khoan đã?

Tường Vi vẻ mặt tức giận lập tức quay qua bên cạnh hỏi:

- Nói như vậy, anh đã phát hiện ra tôi có thuật đọc tâm, thế cho nên thường xuyên dâng lên suy nghĩ dơ bẩn kia hòng quấy rối tôi?

Hàn Phong có chút ngượng ngùng đảo con mắt, sau đó cầm cốc nước lên uống một ngụm không đáp.

Đúng vậy, kể từ khi hắn nghi ngờ Tường Vi có thể đọc tâm, hắn thường xuyên dùng suy nghĩ dơ bẩn để quấy nhiễu đối phương.

Liễu Huyên dạy hắn cách dùng tình dục để đối phó một người, và đó là cách hắn đáp trả Tường Vi.

Thấy đối phương không trả lời, Tường Vi hừ một tiếng thể hiện sự bất mãn.

Thật sự là thổ phỉ vô sỉ!

Nàng sau đó lại nghi hoặc hỏi:

- Nhưng tại sao có thời điểm tôi đọc tâm anh lại chỉ có những khoảng trắng mờ mịt?

Hàn Phong liếc nhìn nàng ta cười giễu cợt:

- Tường Vi tiểu thư, cô đọc tâm người ta đã đành, còn tò mò luôn việc vì sao mình không đọc được ư?

Tường Vi thản nhiên vuốt tóc, giống như không hề xấu hổ.

“Hừ, đồ không thân sĩ!”

Hàn Phong tức giận nghĩ thầm một câu rồi nói:

- Tôi có một kỹ năng nhị giai gọi là Phá Tâm Linh, có thể tạm thời xoá sạch suy nghĩ.

Đó là lý do khi có Tường Vi ở bên cạnh, hắn thường xuyên phải vận dụng trí lực trên kỹ năng Phá Tâm Linh.

Rất nhiều lần như vậy.

Không phải vì nhan sắc của nàng ta, tất nhiên nhan sắc nàng ta đủ sức hấp dẫn hắn, nhưng hắn càng chán ghét việc bị đọc tâm hơn.

Tốt nhất là liên tục dùng Phá Tâm Linh, cho nàng ta khỏi đọc được thứ gì cả.

Hàn Phong biết thừa bí mật này không giấu được, nếu nàng ta muốn, có thể vụng trộm đọc bất kỳ lúc nào, thế nên thoải mái nói cho đối phương.

Tường Vi cuối cùng cũng hiểu nguyên do vài thời điểm bản thân không đọc được suy nghĩ của Hàn Phong.

Sau đó nàng chậm rãi hỏi:

- Vì thế nên anh mới cố tình nói ra bí mật về bộ đàm cho tì nữ, để cho tôi có thể đọc được, từ đó sai người đi trộm bộ đàm?

Hàn Phong nhe răng cười nói:

- Chính xác! Tường Vi tiểu thư, trước buổi chiều nay, tôi chỉ dám giữ 90% suy đoán của mình. Nhưng hành động của cô đã hoàn thiện suy đoán của tôi. Nó thể hiện phép thử của tôi là chính xác, cô đã tiếp nhận được thông tin, đã truy tìm thứ cô cần theo thông tin ấy.

Hắn vừa nói vừa lấy bộ đàm radio ra đặt trên bàn rồi nói:

- Cô cho tôi tất cả tin tình báo về kho vũ khí các loại tại tỉnh DG, tôi tặng cô bộ đàm này.

Tường Vi có xúc động muốn đập cho Hàn Phong một trận.

Tên thổ phỉ này, khẩu vị quá lớn.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 13
Lượt đọc 226

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.