Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liễm Tức Công

Tiểu thuyết gốc · 2797 chữ

Tàng Kinh Các bề ngoài không có gì quá đặc biệt, ngoài cùng là một cánh của nhỏ để tiến vào sân, trong đấy bao quanh lấy tàng kinh các là những lát gạch thô y như đường đá cả ba vừa đi.

Trong sân đó còn có vài nơi được đặt cây, cảm giác khá là thoáng mát. Sau cùng là một toà kiến trúc với chiếc cửa to lớn, có hai tầng, trên lầu là những cửa sổ phẳng mượt, chắc chắn là không thể nào bằng giấy rồi, nó còn phản chiếu lại hình ảnh bên ngoài nữa mà.

Hà U để tâm quan sát ở sân, vì vậy cũng không phát hiện được điều đó. Lương Hạo thì không, hắn quan sát rất kỹ mới nhận ra được nhờ vào lá cây bay qua cửa sổ phản chiếu lại hình ảnh.

Do bây giờ là trời sáng nên từ góc nhìn ở sân đá, bị che khuất bởi mái hiên ở tầng một nên khá khó để nhìn cửa sổ tầng hai.

"Chiếc cửa sổ đó, không lẻ nào là gương?"

Ở trong sân đá là một vị hoà thượng đang cần cù cầm chổi quét hết lá cây, hoà thượng có ngoại hình tầm độ tuổi trung niên, tuy vậy khuôn mặt lại ít nếp nhăn, khiến người khác nhìn vào có cảm giác rất là trẻ.

Thân thể thấp nhỏ, chiều cao cỡ khoản tầm bốn thước trở lên đôi chút, dáng người bình thường, làn da cam hơi sạm tối, còn đầu tóc thì đã cạo trọc.

Hà U mặt đầy chấm hỏi khi nhìn thấy vị hoà thượng. Lương Hạo cũng thấy lạ, nhưng trải qua vài thứ đặc sản của tông, hắn cũng dễ tiếp nhận hơn trước.

"Ưa là thu, có vẻ không nói quá." Lương Hạo nhớ lại lời nói của U Hải, trong lòng suy nghĩ.

Hoà thượng dừng lại, chắp tay trước ngực lịch sự chào hỏi. Vy Anh cũng chắp tay chào lại.

"Chào Tam Gai sư huynh, ta đến đưa người mới xem công pháp" Vy Anh không còn cái vẻ nhí nhảnh, nhảy nhót như trước. Mà thành thật, nghiêm túc nêu ra ý định của mình.

"Vậy chúc các thí chủ tìm được thứ phù hợp với bản thân, nam mô" Tam Gai chào lại lần nữa rồi đi sang nơi khác tiếp tục công việc còn đang gian giở của mình.

Vy Anh mau chóng dẫn người vào trong, khuất mặt đi Tam Gai, cô mới nhẹ nhõm thả lỏng tinh thần, hướng về hai người nhỏ giọng khuyên.

"Hai người khi nói chuyện với Tam Gai sư huynh, nhớ phải cẩn thận. Sư Huynh mặc dù hoà nhã vui tính, nhưng cũng rất cứng ngắc và có phần hơi nóng tính khi đụng vào một số vấn đề, phải ghi nhớ điều này nha!"

Lương Hạo và Hà U chăm chú lắng nghe đều gật đầu tỏ ý đã hiểu, tránh được xích mích, là một điều tốt, không có lý do nào lại không chăm chú nghe.

Đi vào trong, một cảnh tưởng kì diệu Huyền ảo khó tin hiện lên trước mắt Hà U. Bên trong kiến trúc toàn sách là sách, còn có những thứ như bia khắc hay chữ nổi làm lão mở mang tầm mắt.

Oa!

Nhưng thứ làm Hà U há mồm nhất vẫn là không gian bên trong.Trên đỉnh đầu là những tầng cao hơn, những bóng dáng của sách ở tầng này trải dài tới lên trên tầng cao nhất, làm cho lão chấn kinh không thôi.

Lương Hạo đứng cạnh lão quan sát hết thảy, Gã cũng không bất ngờ lắm với nơi đây, nếu đã có thể tùy tiện đưa ra túi trữ vật vậy trong tông chắc là có trận pháp sư.

Có điều muốn tạo ra trận pháp mở rộng không gian rất khó, khó đến mức phi lý, do cần trình độ cao và tài liệu cần thiết cho trận pháp, cùng với đó là địa lý, mới có thể làm được như vầy.

Vy Anh đi tới bên bàn lớn dày cộm, có để tấm bảng, "Bàn Thủ Thư" ở trên. Nàng gõ lộc cộc lên đó thật lớn, làm giật mình, tỉnh giấc ngủ thư sinh đang nằm ngủ ngon ở nệm dưới góc bàn với một quyển sách đang đè lên mặt.

Hắn bò ra khỏi bàn, đứng dậy vươn vai một cái. Thấy là Vy Anh, thư sinh bắt ghế ngồi xuống, tay chống cầm cùng với hai mắt quầng thâm lim dim buồn ngủ lười biếng nói.

"Vy Anh đấy à, tiểu thuyết ở thư các, không có kinh các đâu...."

Vy Anh cũng hí hửng chống cầm lên bàn, đối mặt với thư sinh. "Sư huynh, ta là dẫn đệ tử mới đến, không phải đến chơi. Mà rốt cuộc huynh đọc sách đến mấy canh giờ mà nhìn tàn tạ thế~"

Lương Hạo nhìn hai người đối thoại, xem vẻ mặt thư sinh liền hơi buồn cười, từ lần đầu gặp y đến giờ cũng đã cách vài ngày, ấn tượng thư sinh để lại cho Lương Hạo nhưng là vẫn còn đấy.

Thư sinh nghe là dẫn đến người mới thì oh lên một tiếng rồi chui xuống lại xuống bàn, phát ra tiếng sột soạt một chút rồi chui ra trở ra với trang phục mới, tóc tai cũng chỉnh tề gọn gàng hơn. Chỉ có đôi mắt thâm là vẫn còn, nếu không thì thật sự so với người khi nãy thật là khác biệt một trời một vực.

Thư sinh nhìn lướt qua, nhíu mày suy nghĩ khi nhìn thấy Lương Hạo, cảm giác có phần quen quen. Nên thử cố nhớ xem bản thân đã gặp ở đâu, vài giây sau, một hình bóng gã ăn mày hiện lên bên cạnh Lương Hạo.

"Ồ!! Là ngươi!" Thư sinh nhớ lại, bật thốt.

"Tại hạ Lương Hạo, kính chào tiên sinh" Lương Hạo chắp quyền cúi chào một cái.

Ở bên Hà U cũng chắp quyền, cúi người giới thiệu theo sau. "Kính tiên sinh, tiểu nhân Hà U"

Thư sinh cũng chắp quyền "Chào hai vị, tiểu sinh họ Minh tên Thư. Có thể gọi ta là Thư Phù, không cần gọi là tiên sinh đâu"

"Vâng" Lương Hạo, Hà U đồng thanh đáp.

"Hiện tại, ta sẽ dẫn đi tìm công pháp cơ sở, tiếp đó là lựa chọn của bản thân hai người" Minh Thư nói ra với một giọng điệu nghiêm túc, việc nhận công pháp không phải đùa giỡn nên không thể hời hợt được.

Minh Thư đứng bên Vy Anh xoè tay ra. Cô rất hiểu ý, chăm một tách trà đưa cho y. Hắn cũng thấy khát nên cũng một ngụm rồi để trên bàn tiếp tục xoè tay.

Vy Anh suy nghĩ một chút rồi đành ngậm mùi tiếc nuối lấy ra bánh bao ngọt từ trong túi đưa cho y. Minh Thư im lặng cúi nhìn trên tay mình cái bánh bao, bóp bóp vài cái đúng thật là bánh bao không sai. Thư Minh khó hiểu nhìn cô nàng.

"Muội đưa ta bánh bao làm gì?"

"Không phải sư huynh mới dậy à, nên ta nghĩ huynh chắc đang khát nước và đói bụng" Vy Anh ngạc nhiên đáp.

"Ta đưa tay là muốn muội lấy ra giấy khám của hai người này. Nó đâu?"

"...."

Vy Anh nghe thế mới chợt nhớt lại U Hải sư huynh hình như có nói về giấy gì đó, rồi đặt trên bàn nhà mình thì phải, chỉ có điều do nàng ngủ gật nên khi tỉnh lại thì quên béng luôn.

"Eh, he he, sư..." Trên trán Vy Anh mồ hôi trào dạt chảy xuống.

"Vị trí giấy khám??"

"Ah! N...nó-"

"Không cần nói nhiều, thẳng vào nội dung, giấy khám ở đâu?"

Vy Anh giống như đứa trẻ bị phạt, vô thức cúi đầu, chỉ tay vào đại môn, lấp bắp nói "Ở....ở nhà muội, trên bàn."

Minh Thư nghe vậy cũng không nổi nóng trách móc, mà còn an ủi, nhẹ giọng dạy bảo. "Đừng lo lắng, ta chỉ hỏi thôi, chuyện này không có gì lớn cả mà muội còn thế. Sau này gặp chuyện mà không nói, thì sao chúng ta giúp."

"Biết sai nhận sửa, tự tin nói thẳng, để còn có tìm phương án khắc phục."

Nói xong, hắn xoa nhẹ đầu nàng, rồi nở nụ cười nhẹ cảm tưởng như có luồng hào quang toả ra từ y.

"Woa~ Bồ tát!"

Hào quang chưa hiện được bao lâu thì một cú gõ nhẹ rơi vào đầu nang một cái cốc.

"Ây da!"

"Nói vậy chứ, phạt là vẫn phải có để mà khắc ghi." Thư Minh vẫn nụ cười đó, nhưng lần này nói lại cực kỳ nghiêm khắc, làm cho hình tượng bồ tát của y trong lòng Vy Anh theo đó sụp đổ.

Xử lý xong cô nàng, Thư Minh đi tới bàn lấy ra một tờ giấy lớn trống không.

Móc Trấn Linh Cọ từ trong túi, Thư Minh cầm lấy uyển chuyển vẽ trên trang giấy, mượt mà không chút khựng hay xiên xẹo.

Bức vẽ rất nhanh đã hoàn thành, trong tranh là một con quạ đang bay lên, theo gió mà đi, uy vũ ghê gớm.

"Thần Bút Linh, Ấn Pháp, Phù Chú Thuật, Họa Linh Thuật • Điểm"

Một chấm vào mắt, con quạ trong bức tranh lập tức rung động, một cơn gió thổi mạnh từ trong tranh quạ thuận theo phi ra khỏi tờ giấy đáp lên đầu Vy Anh.

"Mau đi lấy hai giấy khám đến đây, Phong Hành Phù. Yểm" Thư Minh ra lệnh rồi vẽ trên không lá phong phù, những đường nét vàng kim hình thành những ký tự và dấu ấn hợp thành phù, rơi vào con quạ mực.

"Mở!"

Hô lên một tiếng, đại môn tự động mở ra rồi dần khép lại, quạ mực thoáng chốc liền rời đi, để lại cơn gió lạnh lung lay tóc bọn người.

Phew!

"Được rồi, do là không có tài liệu về hai người, nên chưa thể xác định công pháp phù hợp, vậy nên ta sẽ đưa hai người trước công pháp phụ bắt buộc của tông. Liễm Tức Lập Giới Nội Thể Công."

"Sau đó, mọi người hành động tùy thích, đọc hết sách ở đây cũng được nhưng giới hạn tới tầng hai."

Thư Minh lại nhảy vào bàn của mình, ở đó giống như một tiểu thế giới riêng biệt của y. Lấy ra trong bàn ở cái góc nào đó nữa, một chồng sách dày cũ đã được cố định lại bởi dây.

"Đống này là bản sao chép lại, không được đưa cho người khác, không được đem ra ngoài tông, cũng không cần trả lại cho Kinh Các." Thư Minh rút ra hai quyển, vô tư ném cho cả hai.

Vy Anh ở bên trợn mắt, rất ngạc nhiên chỉ vào chồng sách lớn tiếng hỏi. "Ủa! Có vụ này à! Sao muội không biết!?"

Thư Minh cười nhẹ híp mắt nhìn nàng.

"Muội thì không cần, có đưa cũng không có khả năng luyện được, nên ta lười nói."

"Vì sao không luyện được? Muội sẽ siêng năng tu tập mà!" Vy Anh phồng hai má như một chú sóc nhỏ bé.

"Tiểu Vy à..., không phải là do siêng năng hay không. Mà do thể chất, cơ địa của muội, có hay không." Thư Minh ẩn ý chỉ tay vào họng nàng, nói.

"..."

Một canh giờ sau đó.

Lương Hạo ngồi trên một bàn nhỏ khác được để xung quanh tầng, còn Hà U thì phải đi tới nơi khác tìm sách từ điển để học tra chữ nghĩa. Lão tuy biết chút chữ, nhưng nhiêu đó là không đủ để lão có thể hiểu hết công pháp, dù cho có đó là công pháp phụ.

Lương Hạo đọc hết nội dung quyển công pháp xong, không khỏi phải thay bằng cặp mắt khác khi nhận xét lại tông môn nhỏ này.

Công dụng của công pháp không có gì quá lạ, nhưng phương pháp và hiệu quả thì thật sự là quá tốt.

Công pháp này xem nhân thể là địa mạch, pháp lực là trận, kinh mạch là ấn ký. Tạo thành một tiểu trận pháp bên trong thân thể cũng cố, bảo vệ người tu luyện.

Thật ra phương thức này cũng không có gì quá lạ lẫm với gã. Khi xưa hắn cũng đã từng gặp qua, sử dụng người làm mắt kết thành trận, xem nhân thể là đại thiên địa, trận pháp là tiểu thiên địa, tiểu thiên ở trong đại thiên. Lập trận pháp trong lục phủ, ngoài thể, kể cả là nguyên thần, nguyên anh, thần thức hay thức hải đều khắc lên trập pháp. Một ý niệm, vạn pháp tự thành, sức mạnh tựa thiên uy, nếu học được pháp môn, vượt cấp chiến đấu là điều bình thường.

Nhưng mọi chuyện thật sự không đơn giản như vậy, người nghĩ đến thì quả là không ít, nhưng để hoàn thiện thật sự là hiếm có. Quá nhiều điều kiện khiến loại pháp môn này không quá được ưa chuộng tại giới đại năng, chính bản thân hắn cũng đã thử nhưng đã thất bại.

Cần có tu vi cao là một, có được kiến thức và kinh nghiệm về trận pháp uyên bác là hai, phải có thiên phú cao cảm ngộ được trận đạo là ba.

Chỉ cần ba thứ này, là đã đẩy lùi hàng tá tu sĩ có ý muốn luyện pháp môn. Nó quá khó, quá phức tạp, quá huyền diệu mơ ảo. Không phải ai cũng là trận tu hay thiên kiêu. Thiên phú, tu vi, kiến thức thật là một cú tát thật tế đau đớn cho những kẻ mơ mộng ảo huyền chạm đến nó.

Hắn học đến khi có thể dùng được vào trận pháp liền dừng, trận pháp không phải chuyên môn của gã. Học nhiều chỉ thêm tạp, khi đó dành thời gian tăng tiến tu vi còn có ý nghĩa hơn là dành cả đời để theo đuổi thứ mà mình không hợp.

Bởi vì quá khó nên nhiều dị bản, đơn giản hóa của nó theo đó xuất hiện để thay thế. Pháp môn đó chỉ có sáu người luyện thành, người sáng lập không rõ, một trận sư cảnh giới độ kiếp trong sách ghi chép, một thiên kiêu hoá thần cảnh cống hiến cả đời may mắn luyện thành.

Còn có ba người nữa hắn cũng không rõ là ai, chỉ biết tu vi đều là hợp thể trở lên, trong đó còn có một người như là hắn, đại thừa nữa bước độ kiếp.

Quay lại hiện tại

Công pháp phụ này tuy có tư tưởng giống y hệt như kia, nhưng lại khác biệt đôi phần.... thậm chí là cực kì khác qua cách truyền đạt.

Nó dễ hiểu hơn rất nhiều, kiến thức trận pháp cũng ít đi nhiều hơn. Ngữ nghĩa cũng trực tiếp hơn, không mờ ảo như pháp môn trận thể.

Đổi lại trong sách là nhiêu thuật ngữ mà gã chưa thấy qua bao giờ, ví như "ADN", "Tế bào". Cùng với đó là những cách giải thích, vận hành lộ tuyến, cách trình bày khác hẳn với những công pháp hắn từng nhìn. Trong sách này còn không có khẩu quyết.

Trong quyển công pháp, còn thèm kiến thức đơn giản, nếu làm theo hoàn toàn có thể tạo nên một trập pháp đơn sơ, dù cho có hơi yếu và dễ mất ổn định nếu không thành thục.

Công pháp chỉ có ba tầng, cao nhất cũng chỉ đạt đến trúc cơ. Hai tầng đầu cường hoá sức khỏe thể chất, giúp kinh mạch mở rộng, bảo vệ chống chịu kinh mạch lục phủ ngũ tạc nếu có bị va chạm mạnh.

Tầng cảnh giới cuối cùng, người tu luyện sẽ có thể khai mở vẽ ra các tiểu trận nhỏ khác, cho phép kích hoạt các trận pháp được ẩn chứa bên trong nội bộ cơ thể khi cần thiết.

Một công dụng khác của công pháp y như hai chữ đầu tên của nó "Liễm Tức Lập Giới Nội Thể Công".

Lương Hạo nhớ lại vào ngày gặp Thư Minh, hắn đoán, thuật ẩn linh lúc đó y dùng chắc là công pháp phụ trợ này.

"Đáng tiếc.....,không có pháp lực, cũng không có linh căn để tu luyện, công pháp phụ trợ tốt như này với ta coi như bỏ."

Bạn đang đọc Đạo Tiên Tông sáng tác bởi SaĐiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SaĐiêu
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.