Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 464: Khoan dung(3)

Phiên bản Dịch · 2019 chữ

Triệu Dương Lâm cũng mừng vì sự việc được giải quyết, y cười nói: "Tôi đã nói từ lâu rằng Kiến Thiết Bình Trung là hàng hiệu của ngành kiến trúc chúng ta, mâu thuẫn của hai bên là không hiểu nhau thôi, chỉ cần nói rõ sự việc, tất cả sẽ ổn cả thôi."

Trương Dương cầm cốc rượu lên nói: "Hi vọng rằng chúng ta hợp tác vui vẻ, cùng làm tốt hạng mục sân bay mới này."

Ngô Trung Nguyên gật đầu nói: "Mong hai vị lãnh đạo yên tâm, Kiến Thiết Bình Trung chúng tôi sẽ đặt chất lượng công trình lên hàng đầu, coi vinh dự của Giang Thành là trách nhiệm của mình."

Buổi tối hôm đó Trương Dương trực ban, ở lại bộ chỉ huy để nghỉ ngơi, đến chín giờ hơn, Ngưu Văn Cường đến tìm hắn, vì vườn nuôi trồng gặp phải vấn đề ô nhiễm, nên cua của Ngưu Văn Cường đã chết hết, lần này gã cũng hơi nhàn hạ, gần như mỗi buổi tối đều đến bộ chỉ huy. Đổng Hân Vũ đã chuyển bồi thường của gã thành cổ phần, Ngưu Văn Cường gần đây đều cải cách chế độ công xưởng, theo lời của gã, nơi này thuộc về gã, gã phải nhắm vào đầu tư của mình, xác định thu hồi lơi nhuận.

Khi Ngưu Văn Cường đến phòng làm việc của Trương Dương, Trương Dương đang chơi game trên máy tính, Ngưu Văn Cường gõ gõ cửa, rồi đẩy cửa bước vào. Trương Dương vẫn chơi tiếp, không để ý đến gã.

Ngưu Văn Cường rót một cốc trà cho mình, rồi uống mấy hớp liên tục: "Lớn như thế này rồi, mà vẫn còn trẻ con vậy à?"

Trương Dương nói: "Đừng làm phiền tôi, tôi sắp thắng rồi."

Ngưu Văn Cường bước đến, thò tay ra tắt màn hình máy tính đi.

Trương Dương tức đến độ trừng mắt: "Anh làm trò gì thế hả?"

Ngưu Văn Cường nói: "Đi, chúng ta đi uống rượu."

Trương Dương nói: "Tôi vừa ăn cơm xong."

Ngưu Văn Cường nói: "Tôi đã mua một con ba ba lớn hơn ba cân ở Hồ Phong Trạch, còn hai con vịt trời nữa, đáng lẽ tôi định hưởng thụ một mình thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chuẩn bị chia sẻ với anh."

Trương Dương cười nói: "Tôi thật sự ăn không nổi nữa rồi, vừa ăn cơm với Ngô Trung Nguyên xong."

Ngưu Văn Cường nói: "Hay là chúng ta đi Phong Trạch, gọi cả Trình Diệm Đông đến." Thông qua sự kiện ô nhiễm, Ngưu Văn Cường đã kết giao được với một đám bạn ở Phong Trạch.

Trương Dương nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi rồi, tên này thật là cao hứng.

Trương Dương nói: "Muộn như thế này rồi, các cửa hàng cơm đều đóng cửa hết cả, chạy đến Phong Trạch cũng phải tới mười giờ, anh mang ba ba với vịt của anh đến, rồi ai làm cho anh?"

Ngưu Văn Cường nói: "Đi đi, tôi hôm nay rất vui, chúng ta uống rượu thông đêm."

Trương Dương nói: "Thế này đi, anh đưa những thức ăn đó cho n

hà ăn, bảo Chu sư phụ làm cho anh, làm thành một bàn, giờ anh gọi điện cho mấy người Trình Diệm Đông, bảo họ đến bộ chỉ huy ăn cơm, tôi ở đây có nhiều phòng lắm, buổi tối đều có thể ngủ lại ở đây."

Ngưu Văn Cường cười ha ha gật đầu nói: "Gì đó nhỉ..."

Trương Dương nhìn ra gã có điều muốn nói; "Nói đi."

Ngưu Văn Cường đáp: "Tôi mời Đổng Hân Vũ đến có được không?"

Trương Dương đã nhận ra điều gì đó, tên này chẳng lẽ lại có ý gì với Đổng Hân Vũ sao? Hắn gật đầu nói: "Muộn thế này rồi, anh mời người ta, người ta chưa chắc đã muốn đến."

Ngưu Văn Cường cười nói: "Cô ấy đang chỉ huy trùng tu ở xưởng, tôi đến đón cô ấy."

Trương đại quan thở dài.

Ngưu Văn Cường nói: "Anh không vui à?"

"Không phải vậy."

"Vậy thì anh thở dài cái gì?"

Trương Dương nói: "Tôi thở dài cho Đổng Hân Vũ thôi, anh nói người ta hạ độc mấy con cua của anh, lần này thì hay rồi, không những đưa cả xưởng cho anh, anh lại còn nhớ đến cả người nữa, anh thật là hiểm độc đấy."

Ngưu Văn Cường cười ngại ngần: "Người an hem à, tôi rất thích những cô gái có cá tính, thật đấy, tôi đúng là hơi rung rinh rồi."

Trương Dương cười nói: "Có lần nào là anh không rung rinh cơ chứ? Tôi thấy anh chỉ lăng nhăng là giỏi."

Ngưu Văn Cường nói: "Về mặt này thì phải gọi cậu là sư tổ."

Trương Dương trừng mắt nói: "Cút, có tin tôi ném cả anh với ba ba ra ngoài không?"

Ngưu Văn Cường cười nói: "Ba ba với cả vịt ở ngoài cửa nhà cậu đấy, cậu đưa vào nhà ăn đi, tôi đi đón người." Không đợi Trương Dương nói, tên này đã đi mất rồi, khi đến cửa gã lại nói: "Anh gọi cả bên Trình Diệm Đông nhé."

Trương Dương lắc đầu ngán ngẩm, ra cửa nhìn đám ba ba và vịt trời ở ngoài cửa, con ba ba đó thật sự là không nhỏ, Trương Dương cầm ba ba đến nhà ăn, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trình Diệm Đông, thì cuộc điện thoại của An Ngữ Thần đã gọi điến rồi, cô muốn thương lượng về việc khánh thành của trường nhỏ bên Nhất Trung, mấy ngày nay cô đều ở Phong Trạch chuẩn bị việc mở trường học. Nói ra thì trường nhỏ của Nhất Trung vẫn là một trong những trọng điểm công việc sau khi Trương Dương đến Phong Trạch quản văn hóa giáo dục vệ sinh, nhưng cùng với việc giờ đây thành phố phong hắn làm chỉ huy hiện trường của sân bay mới, Trương Dương thực sự không phụ trách công việc cụ thể gì. Cái gọi là quản lý công tác chiêu thương cũng chỉ là nói vậy mà thôi. An Ngữ Thần quyết định bỏ tiền ra xây trường học là để ủng hộ Trương Dương, có điều giờ đây Trương Dương đã nghiêng trọng điểm về bên sân bay mới, An Ngữ Thần lại không thể nào nói bỏ là bỏ được, trước kia Thường Lăng Phong làm không ít việc, đã sắp đến ngày mở trường rồi, phân hiệu của Nhất Trung Phong Trạch cũng sẽ chính thức khai trương, An Ngữ Thần chuẩn bị làm một lễ khai trương long trọng, việc này đương nhiên phải thương lượng với Trương Dương.

Ngưu Văn Cường tập hợp mọi người đến uống rượu như vậy, mục đích của gã quá rõ ràng, may mà An Ngữ Thần cũng đến, nên có thể phân tán sự chú ý, Đổng Hân Vũ là một người ăn thật làm thật, Ngưu Văn Cường có rất nhiều quan hệ xã hội, trong quá trình cải cách cơ chế của xưởng, Đổng Hân Vũ nắm phần sản xuất, còn Ngưu Văn Cường lợi dụng nguồn tài nguyên xã hội của mình để bán sản phẩm, gần đây phối hợp rất ăn khớp.

Dù là đến đâu, Trương đại quan cũng là một nhân vật được rất nhiều người để ý.

Mặc dù Trình Diệm Đông không tận mắt nhìn thấy cảnh tưởng Trương Dương đập phá Kim Sa, nhưng mấy ngày nay, chuyện này đã đồn ầm trong hệ thống cảnh sát, Trình Diệm Đông cười nói: "Khắp trên Giang Thành, người dám đập Kim Sa chỉ có thị trưởng Trương, tôi kính anh một chén."

Trương Dương cười nói: "Sao lại nói vậy cơ chứ? Đập một hộp đêm cũng đáng để anh kính rượu à?"

Trình Diệm Đông nói: "Ai mà không biết bà chủ sau màn của Kim Sa là em gái ruột của thính trưởng Vương của chúng ta cơ chứ, thứ anh đập không chỉ là Kim Sa, mà còn là thể diện của thính trưởng Vương nữa."

Trương Dương nói: "Hôm nay tôi đã gặp Vương Quân Dao rồi."

Mấy người đều nhìn hắn, An Ngữ Thần thân thiết hỏi: "Bà ấy nói thế nào?"

Trương Dương nói: "Kiều Mộng Viện ở giữa giảng hòa, thái độ của bà ấy được lắm, đồng ý việc này."

Ngưu Văn Cường nói: "Đại sự hóa tiểu sự, tiểu sự hóa vô sự rồi, với anh mà nói, chưa chắc đã không phải là một việc tốt, nào, chúng tôi kính thị trưởng Trương một chén." Mấy người cùng hưởng ứng.

Trương Dương uống chén rượu rồi nói: "Tôi thấy bà Vương Quân Dao không hề đơn giản, xảy ra chuyện lớn như vậy, mà bà ta vẫn cười như không có gì xảy ra cả vậy."

Ngưu Văn Cường nói: "Nói không chừng người ta chỉ nhịn lúc đó thôi, sử dụng sách lược quân tử trả thù mười năm không muộn với anh."

Trương Dương cười nói: "Nếu như bị anh nói trúng, thì về sau chẳng lẽ tôi đi đường cũng phải cẩn thận à?"

Trình Diễm Đông nói: "Lăn lộn trong tổ chức, chỉ cần anh muốn làm việc tử tế, không đắc tội với người khác là điều không thể nào xảy ra, tôi rất thích người như thị trưởng Trương này, ân oán phân minh, đây mới là hảo hán thật sự."

Ngưu Văn Cường nói: "Lão Trình à, vừa vừa thôi là được rồi, anh nịnh nọt thế này nghe hơi bị sởn da gà rồi."

Đổng Hân Vũ không chịu nổi cười lên, cô rất ít khi nói chuyện, dù sao thì trước mặt đám quan viên như Trương Dương và Trình Diệm Đông cô vẫn hơi khép nép, nhưng sau khi đã tiếp xúc nhiều hơn, phát hiện rằng đám người này rất hay ho.

Trình Diệm Đông cười nói: "Nịnh nọt cũng phải phân biệt đúng đối tượng, có vài người dù là quan lớn đến đâu chăng nữa, nhưng không có phẩm chất của người làm quan, gọi tôi là ông tôi cũng chẳng nịnh. Thị trưởng Trương mặc dù làm quan không lớn, nhưng đây là một người làm được việc, anh nói tôi nịnh, tôi nhận."

An Ngữ Thần nói: "Câu này của anh hình như vẫn là nịnh nọt."

Một đám người lại cười ồ lên.

Trương Dương nói: "Trình Diệm Đông, đây là tâng bốc quá thể, đừng tưởng tôi không nghe ra."

Trình Diệm Đông nói: "Nói đi nói lại, bí thư Đỗ và cục trưởng Vinh của chúng ta cũng thật là thú vị, giờ đây đồn với tất cả mọi người rồi, nói rằng thính trưởng Vương rất bực mình, tìm đến bí thư Đỗ trách tội, bí thư Đỗ ngay ở đó đã đập bàn, nói rằng việc của Giang Thành chúng tôi không đến lượt ông nói."

Trương Dương mỉm cười, hắn biết rằng Đỗ Thiên Dã đã làm như vậy thật, lần này Đỗ Thiên DÃ và Vinh Bằng Phi vì chuyện của hắn đã chịu một áp lực không nhỏ. Trương Dương nói: "Lời đồn bên ngoài không đáng tin đâu, sự việc lần này tạm thời ngừng đi, không có căn cứ thì đừng nói bừa."

Trình Diệm Đông nói: "Thật ra làm lãnh đạo quan trọng nhất là phải biết gánh vác, câu này của bí thư Đỗ thật là làm người ta mát lòng mát dạ."

Ngưu Văn Cường nói: "Tôi còn nghe một lời đồn nữa, nói rằng khi anh đem người đến đập phá Kim Sa, anh nói rằng một khi anh còn ở Giang Thành, thì sẽ không có hai chữ Kim Sa?"

Trương đại quan gật đầu nói: "Tôi thật sự đã nói như vậy, hơn nữa tôi nói được là làm được."

Y Đạo Quan Đồ

Thạch Chương Ngư

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.