Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 459: Tìm chết (2)

Phiên bản Dịch · 2213 chữ

Trương đại quan nhân không thích ứng với loại tràng diện này, tính cảnh giác đã mang tới tác dụng quan trọng, nơi gió trăng ở triều đại Tùy hắn chính là khách quen, có điều hiện tại hắn là đảng viên cộng sản, là cán bộ quốc gia, có một số chuyện không thể làm, Trương Dương cũng rất lý trí, tên Ngô Trung Nguyên này có tám chín phần mười là kẻ khẩu Phật tâm xà, y hôm nay trước tiên thể hiện thực lực ra với mình, sau đó lại chơi trò viên đạn bọc đường, ở cùng với loại người này phải đặc biệt cẩn thận, chỉ hơi lơ là một chút là sẽ lọt vào bẫy của y.

Hai cô gái ở bên cạnh Trương Dương đều rất trẻ tuổi, bọn họ ép sát vào thân thể Trương Dương, Trương Dương nói: "Hai cô ép sát tôi như vậy, tôi sắp nổi mẩn đến nơi rồi."

Mấy cô gái đều cười khúc khích.

cô gái nhuộm tóc đỏ ngồi ở bên trái Trương Dương nói: "Anh chàng đẹp trai, có bạn gái chưa vậy?" Cô ta đã uống một chút rượu, lúc nói chuyện mắt nhắm hớ, rõ ràng là đã ngà ngà say rồi.

Trương Dương nói: "Chúng ta có thể không thảo luận vấn đề này không?"

Cô gái đó nói: "Không thảo luận vấn đề cá nhân thì thảo luận vấn đề xã hội à?"

Một cô gái khác bảo: "Có phải là chính trị gia đâu, vấn đề xã hội nhiều như vậy, hay là chúng ta thảo luận vấn đề xã giao đi."

Cô gái tóc màu đỏ tìm nói: "Xã giao cũng phiền lắm, hay là thảo luận vấn đề bắn tinh đi!"

Đám nữ lang đồng thời rống lên: "Hoa si, thấy người ta đẹp trai cứ trêu."

Trương đại quan nhân có chút ăn không tiêu, hắn không phải là không chơi được, mà là ở trước mặt Ngô Trung Nguyên và Kiều Bằng Cử thật sự là không thể phóng túng được, Trương Dương cười với cô gái tóc đỏ tím: "Em bảo nhiêu tuổi rồi, được mười tám chưa?"

Cô gái đó nói: "Coi thường người ta à?" Cô ta ưỡn ngực lên, nói: "34D đó!"

Trương đại quan nhân xấu hổ tới cực điểm, ho khan một tiếng, đứng dậy nói: "Tôi vào toalet cái đã."

Cô gái tóc đỏ tím kéo tay hắn, nói: "Cần em đi cùng anh không?"

Trương Dương nói: "Không cần!" Rồi đứng dậy chạy ra ngoài.

Ngô Trung Nguyên và Kiều Bằng Cử thấy Trương Dương vội vàng bỏ chạy đều bật cười, Ngô Trung Nguyên nói: "Cậu ta xấu hổ rồi!" Ở trước mặt nhiền nữ tử đàng điếm như vậy, y đương nhiên không thể nói tên của Trương Dương ra.

Kiều Bằng Cử cười nói: "Chưa quen thôi." Gã vươn tay ra, bóp cái mông đầy đã của cô gái tóc đỏ có tính cách hướng ngoại, nói: "Em dọa bạn anh chạy mất rồi."

Cô gái đó cười: "Vậy em vào toalet kéo anh ta về."

Đám người lại hoan hô theo.

Trương Dương đang rửa mặt trong toalet, chỉnh lý lại những suy nghĩ hỗn loạn, hắn quyết định rời khỏi nơi này, những nơi như thế này không thích hợp với hắn.

Một cơn gió thơm từ phía sau ùa tới, cô gái tóc đỏ đó đột nhiên thò ra, từ phía sau ôm lấy hắn: "Lâu thế, có phải là lén lút tự sướng không?"

Đối với diện loại gái trắng trợn này, Trương đại quan nhân thật sự là chịu không nổi, hắn kéo tay cô gái ra, nói: "Xin lỗi, tôi còn có việc, phải về trước, cô giúp tôi nói với hai người bạn của tôi một tiếng nhé."

Cô gái tóc đỏ thấy hắn đòi về, liền đuổi theo, nói: "Anh đẹp trai, đừng đi mà." Rồi kéo lấy cánh tay hắn.

Trương Dương dở khóc dở cười, nói: "Cô uống nhiều rồi, mau về đi, tôi còn có chính sự!"

"Không... anh phải quay lại với em. Anh nếu đi rồi thì em không còn mặt mũi nào trước mặt chị em nữa." Cô gái đó hơi men xộc lên não, nắm chặt lấy tay Trương Dương không buông.

Trương Dương có chút phiền rồi, hất tay cô ta ra, quay người bỏ đi. Một trung niên xông qua người hắn, nắm lấy tóc cô gái, tát cho cô ta một cái, nói: "Con mẹ nó, mày định thả bồ câu tao đấy à?"

cô gái đó bị đánh liền hét lên, nhưng người đó vẫn chưa hết giận, lại đẩy cô ta xuống đất rồi nhấc chân đá vào bụng cô ta một cái.

Trương Dương vốn định đi, nhưng nghe thấy tiếng hét thê thảm của cô gái ở phía sau, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà dừng bước, nói với người trung niên đó: "Tôi nói này, đàn ông đàn ang như anh đánh đàn bà con gái mà không thấy xấu hổ à?"

tên trung niên đó đầu húi cua, trên đỉnh đầu có một vết sẹo dài hơn một tấc, lộ ra vẻ vô cùng hung hãn, gã tức giận nhìn Trương Dương, nói: "thằng mặt trắng, quần sịp của ai bị thắt chặt để rồi lòi ra mày vậy?"

Trương Dương cười lạnh một tiếng, tên trung niên đó chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, sau đó nghe thấy bốp một tiếng. Trương đại quan nhân vung tay, tát một phát vào giữa mặt gã. Thân thể hơn chín mươi cân của tên đó bay lên, đụng vào tường hành lang, sau đó va vào tường rồi ngã xuống đất.

Trương Dương lần này chọc phải tổ ong rồi, chỉ nghe thấy một người hét lên: "Anh Năm đi đánh rồi."

"Lịt mẹ!" Tiếng chửi thô lỗ vang lên, từ trong phòng

607, hơn mười thanh niên thân hình to khỏe ùa ra, bọn họ kẻ tay cầm bình rượu, kẻ tay cầm khảm đao, cả đám người ùa về phía Trương Dương.

Trương Dương híp mắt lại, rất khinh miệt nhìn đám người này, ở nơi công cộng mà mang vũ khí, vừa nhìn đã biết đám người này không phải là hạng lương thiện gì. Trương Dương đột nhiên ý thức được mình chắc là trời sinh tương khắc với những nơi như hộp đêm này, chỉ cần mình tới đây, cơ hồ mỗi lần đều xảy ra chuyện. Hắn thở dài, nói: "Tao thật sự không muốn làm ai bị thương."

"Làm bị thương cái con mẹ mày ấy." Một nam tử cao to vung bình rượu đập vào đầu Trương Dương.

Trương Dương nắm lấy cổ tay của gã, sau đó chậm rãi đoạt lấy bình rượu trong tay gã, cười nhạt một tiếng, đột nhiên vung bình rượu dứt khoát đập vào giữa đầu hắn, đập cho đối phương máu chảy đầy mặt. Một đòn này của Trương Dương mang tới tác dụng chấn nhiếp cực lớn.

Lúc này Mã Ích Lượng dẫn bảo vệ vội vàng chạy tới, thấy người gây chuyện là Trương Dương, cảm giác đầu tiên của Mã Ích Lượng là Trương Dương cố ý tìm y gây xui xẻo.

Chuyện này thật sự không phải là Trương Dương khơi mào.

Mã Ích Lượng vội vàng bước lên tách hai bên ra, chắp tay nói: "Các vị, nể mặt tôi đi, bỏ đi, bỏ đi mà."

Kẻ tên là anh Năm lảo đảo từ dưới đất đứng dậy, gã chỉ vào Trương Dương, nói: "Con mẹ nó, các anh em, đập chết nó cho tao..."

Không đợi người phía gã động thủ, Trương Dương đã một quyền đấm lên mặt hắn, thằng cha này bị một quyền của Trương Dương đấm cho trời đất quay cuồng, lại một lần nữa ngã xuống đất.

Trương Dương nói: "Tìm chết à, tao thanh toàn cho mày."

Mã Ích Lượng đi tới bên cạnh Trương Dương, nói khẽ: "Trương gia, ngài là thân đại gia của tôi, chuyện này bỏ đi tôi, đừng để cảnh sát tới."

Trương Dương căn bản không coi y vào đâu, cười lạnh nói: "Con mẹ nó ai cũng mang hung khí, còn sợ gọi cảnh sát tới à? Ông định bao che cho đám phần tử tội phạm này ư?"

Mã Ích Lượng biết rồi khó hầu hạ, y bấm bụng nói: "Bỏ đi mà, nể mặt tôi đi."

Ngô Trung Nguyên và Kiều Bằng Cử sau khi nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, Trương Dương có thể không nể mặt Mã Ích Lượng, nhưng vẫn phải nể mặt Kiều Bằng Cử, hắn chỉ vào đám người đó: "Sau này còn dám cầm dao ra ngoài, tao cho chúng mày vào tù hết."

Ngô Trung Nguyên hiện tại mới thực sự ý thức được sự bá đạo và ngông nghênh của Trương Dương, y muốn thông qua thế lực khiến Trương Dương nhận thực được thực lực của mình, nhưng không ngờ Trương Dương lại dùng võ lực để trả lại cho y một bài học. Xảy ra chuyện như vậy, Trương Dương cũng không còn tâm tình ở lại đây nữa, nói với Kiều Bằng Cử: "Các anh chơi tiếp đi, tôi còn có việc, phải về trước."

Nếu như chuyện kết thúc như vậy thì Trương Dương cũng không tiếp tục truy cứu nữa, nhưng rất nhiều người lại không hiểu đạo lý lui một bước là trời cao biển rộng, cho nên chuyện mới biến thành càng lúc càng nghiêm trọng.

Trương Dương vừa rời khỏi cửa lớn của hộp đêm Kim Toa thì phát hiện có hơn hai mươi người chạy về phía hắn, trong đó một người hét lên: "Chính là hắn, hắn đả thương anh Năm, đập chết hắn đi."

Trong hộp đêm Kim Toa, hơn mười tên lưu manh gây chuyện vừa rồi cũng theo đuôi Trương Dương chạy ra, tên nam tử mặt có vết sẹo lớn tiếng nói: "Đừng để cho nó chạy, đánh chết mẹ thằng chó này đi."

Trương Dương đứng ở trước cửa lớn của hộp đêm Kim Toa, không hề có ý bỏ chạy, hai mắt lạnh ùng nhìn hơn ba mươi tên đầu gốc đang vây lại từ bốn phương tám hướng, một cỗ sát khí lẫm liệt tỏa ra tứ phía.

Từ lúc đám lưu manh đó cầm dao chạy ra, Mã Ích Lượng đã chú ý tới chuyện này, y ghé vào cửa sổ nhìn xuống, thấy hai mươi tên lưu manh tay cầm hung khí bao vây Trương Dương lại, trán không khỏi toát mồ hôi, nói khẽ: "Con mẹ nó, mày muốn chết thì cũng đi xa một chút, đừng có chết ở trước cửa quán tao."

Y quay người nhìn mấy tên bảo vệ, thấy tên nào tên nấy mặt trắng bệch, loại tràng diện này họ không dám lên, một người trong đó nói: "Giám đốc... báo... báo cảnh sát đi!"

Mã Ích Lượng không nói gì, trong lòng y chỉ mong sao Trương Dương bị đám lưu manh này chém chết, nhưng lại không muốn Trương Dương chết ở trước cửa hộp đêm Kim Toa, đừng thấy hắn chỉ là một phó thị trưởng Phong Trạch nho nhỏ, nếu như hắn chết ở trước cửa hộp đêm, e rằng Kim Toa kiểu gì cũng phải đối diện với cục diện đóng cửa chỉnh đốn.

Kiều Bằng Cử và Ngô Trung Nguyên cũng nhìn thấy cảnh ở dưới lầu, Kiều Bằng Cử vội vàng gọi 110, gã cũng không ngờ chuyện lại thành nghiêm trọng như vậy.

Trương Dương đứng ở đó, khóe miếng nhếch lên, trên khuôn mặt anh tuấn không hề tỉm thấy một tia sợ hãi nào, hắn giơ tay phải lên, ngón giữa khều khều đầy tính gây hấn. Hai tên hung đồ đã xông lên rồi, một tên vung dao chém vào đầu Trương Dương, tên kia cầm dao găm đâm vào sườn phải của Trương Dương, bọn chúng hạ thủ căn bản không hề lưu tình, rõ ràng là muốn dồn Trương Dương vào chỗ chết.

Trương Dương ý thức được, trong đám người ở phía trước không thiếu hạng vong mệnh, đối với đám người này quyết không thể hạ thủ lưu tình, hôm nay phải bắt toàn bộ chúng lại, thả cho bất kỳ tên thoát cũng đều nguy hại cho xã hội.

Trương đại quan nhân thân hình lắc khẽ, tránh được một đao chém tới, nắm lấy cổ tay của đối phương, lòng bàn tay dùng sức, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, xương cổ tay của đối phương đã bị hắn bẻ gẫy, khai sơn đao trong tay tên hung đồ rơi xuống, bị Trương Dương bắt lấy, vung tay gạt một cái, dùng thân đao đỡ con dao găm đang đâm tới, mũi dao găm đâm trúng sống dao, phát ra tiếng kim loại va sát chói tai. Trương Dương đánh ra một quyền, trúng vào cằm đối phương, theo một tiếng xương vỡ ròn tan, đầu của đối phương ngửa ra sau, máu từ kẽ răng túa ra.

Y Đạo Quan Đồ

Thạch Chương Ngư

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.