Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 458: Vãn tiết bất bảo (*) (1)

Phiên bản Dịch · 1997 chữ

(*) Ý chỉ một người trong sạch liêm khiết cả đời, nhưng đến khi về già lại phạm sai lầm, mất hết cả danh dự.

Sau khi viên kiểm sát gia nhập điều tra, chuyện của Tào Chính Dương rất nhanh được tra rõ, tình huống mà Hứa Chấn Đường phản ánh hoàn toàn là thực, Tào Chính Dương trong thời gian đảm nhiệm chức quản đốc của nhà máy máy móc công trình quả thật có tồn tại hành vi tham ô, căn cứ vào tình huống sơ bộ nắm được, con số mà Tào Chính Dương tham ô là khoảng một trăm vạn, tin tức này khiến cho ban lãnh đạo tối cao của Giang Thành cảm thấy chấn động, trong lòng họ trước giờ đều cho rằng Tào Chính Dương là một cán bộ trong sạch liêm khiết.

Lúc viện kiểm sát tìm tới bà vợ góa của Tào Chính Dương là Dương Vân để tìm hiểu tình huống, lúc ban Dương Vân vẫn còn cứng rắng tỏ ý bảo là thị lý bức hại bọn họ, muốn bôi nhọ Tào Chính Dương, nhưng khi viện kiểm sát lấy ra chứng cứ xác thực, Dương Vân bắt đầu sợ rồi, chuyện của chồng mình lúc còn sống bà ta cũng biết. Con gái lớn và con rể của bà ta ở bên ngoài mở một nhà máy linh kiện, đặc biệt sản xuất linh kiện cho nhà máy máy móc công trình. Con gái và con rể thứ hai thì mở một nhà máy chế sơn, cũng đồng dạng làm sinh ý cho nhà máy máy móc công trình.

trên cuộc họp thường ủy Giang Thành, bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã đã thông báo lại một lượt những tình huống mà viện kiểm sát đã điều tra được, đầy vẻ đau lòng nói: "Trước đây người ta đều nói, những cán bộ quốc gia như chúng ta sợ nhất là bị điều tra, chỉ cần điều tra, không có được mấy ai là trong sạch cả, tôi không muốn nhắc lại tính tự luật tự giác nữa, nguyên tắc Đảng tính mỗi một người chúng ta đều biết rõ. Nói những lời quan miện đường hoàng ở trước mặt người ta thì ai cũng nói được, nhưng ở sau lưng thì rốt cuộc là đã làm những gì? Có thể lời nói đi đôi với việc làm hay không?" gã ném tập tài liệu có liên quan tới điều tra về Tào Chính Dương lên bàn, nói: "Chuyện của đồng chí Tào Chính Dương đã khiến tôi chấn động, lúc trước chúng ta sở dĩ quyết định để ông ta lui xuống là bởi vì nghĩ rằng phương thức lãnh đạo của ông ta đã không còn thích hợp với sự phát triển của thời đại, nhưng chúng ta lại không ngờ rằng ông ta trong quá trình lãnh đạo trường kỳ lại có hành vi hủ bại. Chúng ta, thậm chí rất nhiều công nhân của nhà máy máy móc công trình đều cho rằng ông ta là một đảng viên tốt, cán bộ tốt, hiện thì lại là ông ta lợi dụng quyền lực của mình, lợi dụng tư nguyên trong tay để mưu lợi cho người nhà, một trăm vạn, đây là con số mà một công nhân bình thường thức khuya dậy sớm, khổ cực làm việc cả đời cũng không thể nào kiếm được, tôi không biết ông ta lúc chìa tay ra lấy khoản tài sản của quốc gia thì trong lòng nghĩ những gì? Tôi rất đau lòng."

Sắc mặt của Tả Viên Triêu vô cùng khó coi, y vốn cho rằng có thể dùng chuyện Tào Chính Dương bất ngờ tử vong để chọc ngoáy, có thể khiến Đỗ Thiên Dã mất mặt, nhưng y lại không ngờ rằng Tào Chính Dương lại phạm tội tham ô. Tình huống hiện tại đã chứng tỏ, xử lý của Đỗ Thiên Dã đối với Tào Chính Dương là chính xác, nếu như Tào Chính Dương không vì uống say mà ngã chết, vậy thì những chuyện này sau khi bị bại lộ, y cũng sẽ đối diện với sự trừng phạt của pháp luật. Tả Viên Triêu đột nhiên nhớ tới bốn chữ vãn tiết bất bảo. Nếu như sau khi Tào Chính Dương chết, người nhà của y không làm loạn, có lẽ chuyện này sẽ không lộ ra, chuyện lần này có chút vị đạo giống như là lấy đá đập vào chân mình.

Trên cuộc họp thường ủy hôm đó, biểu hiện ta tất cả mọi người đều vô cùng trầm thấp, các thường ủy không ai muốn chủ động lên tiếng.

Sau khi tan họp, Tả Viên Triêu lặng lẽ quay về văn phòng, ngồi chưa được bao lâu thì Dương Vân, vợ của Tào Chính Dương tới tìm y.

Tả Viên Triêu vốn không muốn gặp bà ta, nhưng nghĩ thấy dẫu sao trước đây cũng có quan hệ không tồi với gia đình của Tào Chính Dương, về tình về lý thì cũng nên gặp mặt bà ta một lần.

Mấy ngày không gặp, tinh thần của Dương Vân rõ ràng là kém đi nhiều, trong mắt đầy tia máu, từ sau khi việc Tào Chính Dương tham ô bị phát hiện, tinh thần của Dương Vân một mực bị dày vò, bà ta vừa sợ hãi lại vừa hối hận, nếu như bà ta không làm ầm ĩ lên trong lễ khởi công, tỉnh lý sẽ không chú ý tới chuyện này, sẽ không yêu cầu điều tra triệt để, hiện tại không những không đòi lại được công đạo cho chồng mà còn khiến chuyện ông ta tham ô của công, dùng việc công mưu lợi riêng bị điều tra ra.

Dương Vân khép nép gọi một tiếng thị trưởng Tả, bà ta hiện tại không nghi ngờ gì nữa phải chịu áp lực tâm lý cực lớn, phía viện kiểm sát đã cơ bản bài trừ bà ta có liên quan tới án tham ô của Tào Chính Dương.

Tả Viên Triêu thở dài, nói: "Chị, tìm tôi có việc gì vậy?"

Dương Vân nói: "Thị trưởng Tả, anh hiểu lão Tào mà, ông ấy là một lòng vì nhà máy..." Câu này của Dương Vân khi nói ra ít nhiều có chút yếu ớt vô lực.

Tả Viên Triêu nói: "Chị à, viện kiểm sát đã nắm được chứng cứ, có một số chuyện không cần phải nói nữa." Y uyển chuyển nói với Dương Vân rằng, việc Tào Chính Dương tham ô đã có chứng cứ xác thực, không cần phải biện hộ về vấn đề này nữa.

Dương Vân thở dài, nói: "Lão Tào nhà chúng tôi thanh liêm cả đời, tôi thật sự không biết ông ấy lấy một trăm vạn của công, tôi tin ông ấy không phải là tham ô, ông ấy chỉ muốn dùng vào việc khác, ông ấy muốn trước khi về hưu giúp đỡ được bọn nhỏ, anh biết mà, trên thế giới này có ai mà không nghĩ cho con cái của mình đâu?"

Tả Viên Triêu nói: "Nếu như mỗi người đều nghĩ như ông ấy, vậy đồ của quốc gia trở thành đồ của cá nhân hết rồi."

Mắt Dương Vân đỏ lựng lên, nói: "Thị trưởng Tả, chỗ tiền đó lão Tào không đụng vào đến một xu, lúc viện kiểm sát tới đã thu lại hết rồi, lão Tào lấy bao nhiêu, chúng tôi cho dù đập vỡ nồi đất cũng phải trả lại bằng hết, anh xem, anh xem... chuyện này có thể nói đỡ giúp không, coi như là xong, lão Tào đã chết rồi, để ông ấy được đi thanh thản trong sạch có được không?"

Tả Viên Triêu không khỏi thở dài, sớm biết như vậy, há tất phải làm thế? Y nói với Dương Vân: "Pháp luật là pháp luật, bất kỳ ai vi phạm pháp luật đều nhận được chế tài, yêu cầu này của chị tôi sẽ chuyển lại cho thị lý, xem xem sai lầm mà đồng chí Chính Dương đã phạm phải liệu có thể vì sự ra đi của ông ấy mà xóa đi không, nhưng các người phải phối hợp với công tác điều tra của viện kiểm sát."

Dương Vân nuốt lệ gật đầu, từ trong những lời của Tả Viên Triêu, bà ta đã nghe ra lần này có tám chín phần mười là vãn tiết bất bảo rồi.

Tả Viên Triêu nói: "Mau hạ táng đi."

Dương Vân che miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống, nếu như hạ táng hai ngày trước, Tào Chính Dương còn có thể phong quang đại táng, nhưng hiện tại dưới loại tình huống này, chỉ sợ không có mấy ai nguyện ý tới tham gia tang lễ của y.

...

Tống Hoài Minh mang theo tâm tình bực bội rời khỏi Giang Thành, Dương Vân tố cáo, khiến y đại phát lôi đình, sau khi quay về, y thông tri cho ủy ban kỷ luật tỉnh điều tra cái chết của Tào Chính Dương, xem xem có gặp phải đãi ngộ không công bằng của lãnh đạo Giang Thành hay không, nhưng y cũng không ngờ chuyện này phát triển thành thế này.

Phó bí thư ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng đã báo cáo lại tình huống rõ ràng cho Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh nghe xong, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, y bực bội nói: "Tôi thật sự không hiểu, vì sao hiện tượng tham ô hủ bại lại liên tiếp xuất hiện? Những cán bộ này của chúng ta rốt cuộc là nghĩ gì vậy?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Căn cứ vào tình hình mà chúng tôi tìm hiểu được, một trăm vạn mà Tào Chính Dương tham ô đều là chuyện trong một năm gần đây nhất, trước đây kinh tế của y không có vấn đề gì, người nhà của y đã chủ động trả lại chỗ tiền này."

Tống Hoài Minh nói: "Trả lại thì sao?

Làm sai chính là làm sai, đây là vết nhơ mà cả đời cũng không xóa đi được."

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi làm công tác của ủy ban kỷ luật nhiều năm như vậy, gần đây phát hiện, rất nhiều cán bộ thanh liêm cả đời, nhưng lúc sắp về hưu thì vãn tiết bất bảo, hoặc là vì mình, hoặc là vì con cái, chìa tay về phía quốc gia, loại hiện tượng này liên tiếp xuất hiện, thật sự là khiến người ta cảm thấy đau lòng."

Tống Hoài Minh nói: "Cái này có liên quan tới sự thả lỏng tự ước thúc bản thân của họ."

Lưu Diễm Hồng nói: "Người ta trước khi mất đi quyền lực sẽ có một loại tâm lý lo được lo mất, bọn họ thiếu cảm giác an toàn, muốn dùng một loại phương thức nào đó để bù đắp sự trống rỗng và mất mát trong lòng, thường thường sẽ sản sinh ra những suy nghĩ sai lầm, làm sai chuyện."

Tống Hoài Minh nói: "Cô về thương lượng với bí thư Tằng, phải gõ một hồi chuông cảnh tỉnh tới những cán bộ sắp về hưu này, làm chuyện tốt cả đời, nhưng chỉ làm một chuyện xấu thôi là sẽ bôi nhọ cả đời mình, hành vi này có đáng không?"

Lưu Diễm Hồng gật đầu, nói với Tống Hoài Minh: "Bạn học, gần đây tôi cảm thấy tâm tình của anh không được tốt lắm."

Tống Hoài Minh thở dài, nói: "Lễ khởi công của sân bay mới Giang Thành xảy ra chuyện như vậy, giới truyền thông lại viết loạn đăng bậy, tôi lúc đó thực sự rất tức giận, mắng cho Đỗ Thiên Dã một trận, hiện giờ nghĩ lại tôi thấy mình hơi nóng."

Y Đạo Quan Đồ

Thạch Chương Ngư

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.