Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 457: Vô cùng đột nhiên (2)

Phiên bản Dịch · 2011 chữ

Lễ khởi công sân bay mới Giang Thành được mọi người chú ý cuối cùng cũng kéo màn khai mạc, hôm đó con đường thông tới hiện trường lễ khởi công đã được dọn dẹp sạch sẽ, hai bên đường trồng đầy hoa tươi đủ mầu, đây đều là được lâm thời mượn ở chỗ vườn thực vật Giang Thành, Trương đại quan nhân cố gắng giảm chi tiêu tới mức thấp nhất.

Tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh tỏ ý hài lòng với tình hình mà mình nhìn thấy trên đường, bí thư thị ủy Giang Thành Đỗ Thiên Dã, thị trưởng Giang Thành Tả Viên Triêu đều đi cạnh y, Đỗ Thiên Dã trên đường liên tục giới thiệu với Tống Hoài Minh tình hình ở xung quanh sân bay mới Giang Thành, cùng với những kế hoạch tương lai của họ.

Tống Hoài Minh vừa nghe vừa gật đầu.

Xe trực tiếp đi tới hiện trườn khởi công, tiếng trống náo nhiệt vang lên, đội ương ca dân gian Phong Trạch, đội nhảy cao biểu diện ở hiện trường, một đám nhi đồng hoạt bát đáng yêu hoan hô đón chào xe lãnh đạo đi tới.

Đỗ Thiên Dã sớm đã quen với những trò của Trương Dương, trong lòng cười thầm, thằng ôn này chẳng có chút sáng ý nào cả, lại diễn lại màn nhi đồng tặng hoa, loại nội dung chương trình này nhàm quá rồi.

Các lãnh đạo bước xuống xe, đám trẻ con chạy tới tặng hoa cho họ, Tống Hoài Minh nhận lấy hoa trong tay một bé gái, mỉm cười bế nó lên, hỏi: "Con biết hôm nay là hoạt động gì không?"

Bé gái đó ngây ngô đáp: "Xây dựng sân bay mới ạ!"

"Vui không?"

"Vui lắm ạ."

"Vì sao?"

"Sau khi xây xong sân bay mới, bọn con mỗi ngày đều có thể nhìn thấy máy bay."

Đám lãnh đạo và Tống Hoài Minh đều bật cười, Tống Hoài Minh lại nói: "Có muốn ngồi máy bay không?"

Cô bé gái gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Tống Hoài Minh nói: "Có muốn ngồi không?"

Cô bé gái nói: "Muốn ngồi ạ, nhưng không ngồi được, mẹ con nói rằng máy bay là để cho người có tiền ngồi thôi."

Đỗ Thiên Dã và Tả Viên Triêu đứng ở phía sau Tống Hoài Minh nghe thấy câu này thì xấu hổ vô cùng, hai người nhìn nhau, thầm nghĩ thằng ranh Trương Dương này tìm đâu ra một tiểu nha đầu như thế này vậy?

Tống Hoài Minh yêu thương xoa đầu đứa bé gái rồi đặt nó xuống, quay sang đám cán bộ ở phía sau: "nghe thấy chưa, đứa bé này đã nói ra tiếng nói chân thực nhất của người dân, xây dựng sây bay mới là để làm gì? Là để xúc tiến sự phát triển kinh tế của Giang Thành, là để xúc tiến sự phát triển kinh tế của bắc bộ Bình Hải, chỉ có kinh tế phát triển rồi, trong tay người dân mới có tiền, có tiền rồi thì mới có thể mua được vé máy bay, được ngồi máy bay, cho nên trong mắt chúng ta không thể chỉ nhìn vào việc xây dựng sân bay, mà là phải hiểu được mục đích và ý nghĩa của việc xây dựng sân bay, chỉ có thực tâm thực ý làm việc vì người dân thì mới xứng đáng với chức vị của mọi người, mới xứng với danh hiệu Đảng viên."

"Hay!" Trương Dương ở trong đoàn người hô lên một tiếng, dẫn đầu vỗ tay, hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, năng lực diễn giảng của Tống Hoài Minh vốn là xuất chúng, lại thêm có nhiều người ủng hộ như vậy, bầu không khí ở hiện trường rất nhanh liền đạt tới cao trào.

Tống Hoài Minh dưới sự đi cùng của các quan viên đi tới hiện trường khởi công, án chiếu theo trình tự đã định trước, do Tả Viên Triêu chủ trì nghi thức. Tả Viên Triêu đương nhiên biết rõ mình hôm nay không phải là nhân vật chính, sau khi nói mấy câu liền chuyển lại micro cho Đỗ Thiên Dã, bởi vì tỉnh trưởng Tống Hoài Minh có mặt cho nên Đỗ Thiên Dã đương nhiên cũng thành vai phụ, bài phát biểu của gã rất ngắn, phát biểu xong liền mỉm cười, nói: "Chúng tôi xin mời tỉnh trưởng Tống lên phát biểu."

Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên.

Tống Hoài Minh mỉm cười bước lên bục: "Các vị hương thân phụ lão Giang Thành, chào mọi người. Tôi là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải Tống Hoài Minh, trước khi tới đây có rất nhiều người ở trên mục thời sự đã nhìn thấy tôi. Có điều hôm nay tôi chúng ta mới tính là tiếp xúc ở cự ly gần. Hôm nay là một ngày đẹp trời, đối với Phong Trạch, đối với Giang Thành, đối với Bình Hải đều có một ý nghĩa phi thường. Việc xây dựng sân bay mới Giang Thành có nghĩa là bắc bộ Bình Hải cuối cùng cũng có sân bay hiện đại hóa, chất lượng cao, tiêu chuẩn cao của riêng mình, có nghĩa là ưu thế khu vực của Giang Thành đã được tăng cường thêm một bước, có nghĩa là hoàn cảnh đầu tư của Giang Thành đã được cải thiện thêm một bước. Hôm nay sẽ là cột mốc quan trọng cho sự bay cao của kinh tế Giang Thành, ngày hôm nay sẽ được ghi lại trong sử sách."

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Tống Hoài Minh đưa hai tay ra làm tư thế hạ xuống, đợi khi tiếng vỗ tay tắt hẳn mới tiếp tục nói: "Tôi có may mắn trở thành người chứng kiến thời khắc lịch sử này, hôm nay tôi tới tham gia khởi công, vào năm 97 khi sây bay xây xong, tôi nhất định sẽ tới tham gia nghi thức khánh thành sân bay, Giang Thành trong quá trình cải cách đã thể hiện ra nguyện vọng phát triển cường liệt, cũng khiến cho chúng tôi nhìn thấy tiềm lực không thể ước lượng của Giang Thành, tôi tin chắc rằng, theo sự xây thành của sân bay mới, theo sự cải cách thâm hóa của Giang Thành, nền kinh tế của Giang Thành sẽ phát triển nhanh chóng và ổn định, Giang Thành sẽ trở thành một viên minh chóng chói sáng khảm tại bắc bộ Bình Hải."

Hiện trường lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Trương đại quan nhân hưng phấn đến nỗi hai mắt phát sáng, khẩu tài của ông bố vợ tương lai này thật quá hay. Sự kinh ngưỡng của Trương Dương đối với Tống Hoài Minh giống như là nước Hoàng Hà cuồn cuồn không ngừng.

Nhưng Tống Hoài Minh đứng ở trung tâm sự chú ý của mọi người rất ít lưu ý tới Trương Dương, ngẫu nhiên ánh mắt có chạm nhau với hắn thì cũng không có biểu hiện gì, vừa chạm nhau là lập tức nhìn sang chỗ khác. Trương Dương đối với điều này không hề phát giác ra điều gì, dẫu sao thì Tống Hoài Minh là một tỉnh trưởng, chuyện mà người ta cần phải chiếu cố quá nhiều, không thể nào đặt sự chú ý lên người mình được.

Trong tiếng pháo lễ, tỉnh trưởng Bình Hải Tống Hoài Minh và bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã cùng nhau đặt móng.

Đám trẻ con thả bóng bay trong tay lên, hơn một ngàn con bồ câu đã được chuẩn bị từ trước cũng đồng thời được thả, tràng diện này tuy tầm thường, có điều tổ hợp lại với nhau thì cũng náo nhiệt. Mỗi một người có mặt ở đây đều bị bầu không khí ở trước mặt cảm nhiễm, trong lòng kích động vô cùng, loại cảm giác vinh

dự vì Giang Thành mà kiêu ngạo thì chỉ có ở tại hiện trường mới có thể cảm thụ được sâu sắc.

Khi tất cả đều đang tiến hành thuận lợi thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của một người đàn bà: "Tỉnh trưởng Tống, ngài phải làm chủ cho lão gia nhà chúng tôi."

Nghe thấy giọng nói này, Đỗ Thiên Dã lập tức biến sắc, Trương Dương cũng biến sắc, hắn nhìn thấy Dương Vân, vợ của Tào Chính Dương dẫn hai đứa con gái từ trong đám người lao ra, ba người trực tiếp quỳ xuống đất.

Trong nhất thời tất cả mọi người đều ngây ra, phóng viên ở hiện trường vây lên, loại tin tức này là bọn họ cảm thấy hứng thú nhất.

Mấy cảnh sát xông lên muốn kéo vợ của Tào Chính Dương xuống, Tống Hoài Minh dùng ánh mắt ngăn họ lại, y bước tới, hòa ái nói: "Chị à, có chuyện gì thì để sau hẵng nói, hôm nay là ngày tốt của Giang Thành mà."

Dương Vân nước mắt đầm đìa, bà ta run giọng, nói: "Chúng tôi chỉ cần một câu trả lời."

Tả Viên Triêu và Đỗ Thiên Dã đều bước tới, Tả Viên Triêu thì mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả vờ giả vịt nói: "Chị à, chị làm cái gì vậy? Như vậy tạo thành ảnh hưởng không tốt đâu? Mau đứng dậy đi, có chuyện gì thì để lễ khởi công tiến hành xong đã rồi hẵng nói."

Dương Vân nói: "Trừ phi là tỉnh trưởng Tống đáp ứng nghe tôi nói chuyện này, nếu không tôi cứ quỳ ở đây."

Tống Hoài Minh nói: "Để sau hẵng nói." Lẽ khởi công đã cử hành xong rồi, không ngờ khi sắp kết thúc thì lại xảy ra khúc xen giữa không hài hòa như thế này, trong lòng Tống Hoài Minh cũng vô cùng không vui.

Đỗ Thiên Dã ở trong đám người tìm thấy Trương Dương, hung hăng lườm cho hắn một cái, gã là trách Trương Dương an bài không chu toàn, sao lại để người nhà của Tào Chính Dương lẻn vào đây.

Trương Dương trong việc này rất chi là vô tội, hiện trường có nhiều người như vậy, hắn làm sao mà chiếu cố được hết mỗi một chi tiết. Nhưng chuyện này đã xảy ra rồi, có trốn tránh cũng không được, nói chung vẫn phải đối diện thôi, chỉ đành đi được bước nào thì hay bước đấy.

Trương Dương dặn dò Phó Trường Chinh: "Nhắc đám phóng viên, đừng để bọn họ viết bừa viết bãi." Sau đó theo những người khác quay lại bộ chỉ huy.

Bộ chỉ huy trước tiên chuẩn bị một phòng nghỉ ngơi cho Tống Hoài Minh, hiện tại căn phòng nghỉ này đã trở thành công đường của y.

Tống Hoài Minh vốn không cần thiết phải hỏi đến loại chuyện này, nhưng Dương Vân ở trước mặt nhiều người đã làm ra động tĩnh lớn như vậy, y nếu không nghe không hỏi thì rõ ràng là có chút bất cận nhân tình, trên đường tới phòng nghỉ, Đỗ Thiên Dã đã kể lại đại khái chuyện này cho y, Tống Hoài Minh nghe xong thì không có phản ứng gì, nhưng trong lòng thì cho rằng, Đỗ Thiên Dã xử lý Tào Chính Dương có chút quá đột nhiên, không suy nghĩ tới cảm thụ nội tâm của một lão đồng chí.

Dương Vân được nhân viên công tác dẫn đến trước mặt Tống Hoài Minh, lúc này bà ta rõ ràng đã trấn định hơn nhiều, bà ta cũng không phải là một phụ nữ bình thường, chồng là người đứng đầu một xí nghiệp nhà nước cỡ lớn, Dương Vân theo cạnh cũng đã thấy không ít gió mưa, bà ta biết rõ mình nên làm gì.

Y Đạo Quan Đồ

Thạch Chương Ngư

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.