Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 268: Trung Dung Chi Đạo

Phiên bản Dịch · 2289 chữ

Rất nhiều người, bao gồm cả Trương Dương đều cảm thấy kinh ngạc vì chuyện Phương Văn Nam bị bắt, thì ra khoảng cách từ thân phân giàu nhất Giang Thành được mọi người tôn sùng đọa lạc tới mức phải vào tù lại gần như vậy.

Điền Bân cũng nghĩ không thông vì sao Phương Văn Nam lại hận mình như vậy, mình không sát hại Phương Hải Đào, cũng không dồn Phương Hải Đào đến cái chết, vì sao Phương Văn Nam lại ghi món nợ này lên đầu mình?

"Ối trời ơi!" Tiếng kêu của Đỗ Vũ Phong cắt đứt sự trầm tư của Điền Bân, là Trương Dương chạm vào chỗ đau của gã, chụp X quang cho thấy, lúc Đỗ Vũ Phong từ trên tầng hai nhảy xuống đã bị nứt xương, cái này đối với Trương đại quan nhân mà nói thì không tính là gì, Trương Dương trêu: "Tao bảo này anh Đỗ, cậu cũng mong manh thật đấy, đau một tí thế này thì tính là gì? Cao dược mà tôi cho cậu, cậu cứ thật thà dán lên đi, rất nhanh sẽ khỏi thôi."

Đỗ Vũ Phong nửa tin nửa ngờ nhìn hắn: "Được không đó?"

"Bí phương tổ truyền của nhà tôi, cậu tin thì tin, không tin thì ném đi!"

"Tôi tin!" Đỗ Vũ Phong cảm thấy chỗ được dán cao nóng rực lên, chắc là có chút hiệu quả.

Điền Bân thì không nghi ngờ gì về y thuật của Trương Dương cả, gã vỗ vai Đỗ Vũ Phong, nói: "yên tâm đi, bí phương tổ truyền của Trương Dương rất linh, không phải là người của mình thì cậu ấy không phí sức chữa cho đâu."

Trương Dương cười nói: "Vẫn là Điền Bân nói dễ nghe nhất."

Đỗ Vũ Phong nhe rằng nói: "Tôi con mẹ nó sao mà xui xẻo thế, sát thủ nhảy từ tầng hai xuống mà không sao, tôi thì nhảy một cái bị nứt xương luôn!"

Điền Bân cười nói: "Không sao đâu, sếp khẳng định sẽ trả tiền tai nạn lao động cho cậu! Không khéo lần này còn ghi công cho cậu ấy chứ."

"Ghi công cái rắm, ông ấy bảo chúng ta ở nguyên đợi lệnh, thằng ôn cậu lại cứ kiên trì mạo hiểm, hai chúng ta là kháng lệnh đó, cảnh sát là kỷ luật bộ đội. Cậu cho rằng thoát được à, đừng có nói được ghi công, tôi đoán chắc lần này chúng ta sẽ bị xử phạt không nhẹ đâu!"

Điền Bân nói: "Cậu yêm tâm đi, tôi một mình làm thì một mình chịu, không liên quan gì tới cậu!"

"Cậu nói gì vậy? Tôi là loại người không giảng nghĩa khí như vậy à?"

Hai người đang nói chuyện thì Khương Lượng bước vào, gã trước tiên hỏi tình hình của Đỗ Vũ Phong, xác định Đỗ Vũ Phong không sao thì mới yên tâm.

Điền Bân và Đỗ Vũ Phong quan tâm nhất là Phương Văn Nam đã sa lưới hay chưa, Điền Bân nói: "Bắt được Phương Văn Nam chưa?"

Khương Lượng gật đầu, nói: "Bắt được rồi, bắt ở Hoàng Gia Giả Nhật!"

Trương Dương không khỏi nhíu mày, hắn biết rõ nhất về tình cũ của Phương Văn Nam và Tô Tiểu Hồng, sợ chuyện này liên quan tới Tô Tiểu Hồng, bèn hỏi nhỏ: "Có liên quan tới Tô Tiểu Hồng không?"

Khương Lượng lắc đầu: "Không liên quan gì tới cô ta cả, Phương Văn Nam chỉ tới uống rượu, Tô Tiểu Hồng không biết gã làm gì."

"Phương Văn Nam sao rồi?"

"Gã đã thú nhận hành vi phạm tội của mình rồi, lần này phiền phức sẽ rất lớn, thuê sát thủ giết người, chính trọng tội!"

Trương Dương cảm thấy bi ai, Phương Văn Nam luân lạc tới nước này là điều mà hắn không muốn nhỉn thấy, nhưng tất cả đã thành sự thực rồi. Hắn cũng không thể nào xoay chuyển được.

Khương Lượng nói: "Phương Văn Nam sa lưới là gieo gió gặt bão, cái chết của con trai gã không có liên quan gì tới Điền Bân cả, gã chọn sai mục tiêu mà thôi."

Đỗ Vũ Phong nói: "Đổng Đắc Chí mới là kẻ đứng sau, gã nên hận Đổng Đắc Chí chứ."

Trương Dương nói: "Nhưng Đổng Đắc Chí đã chết rồi, cừu hận trong lòng gã không có chỗ để phát tiết, cho nên mới lựa chọn Điền Bân, gã muốn đòi lại công đạo cho con trai, nhưng không ngờ suy nghĩ này khiến gã càng lún càng sâu, sau cùng thì đi tới tuyệt lộ."

Mấy người đều trầm mặc, một lúc sau Điền Bân mới nói: "Tôi rất kỳ quái, cú điện thoại nặc danh đó rốt cuộc là ai gọi tới, rốt cuộc là ai đã giúp tôi?"

Khương Lượng nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, cục trưởng Vinh tối nay mời chúng ta ăn cơm ở Thủy Thượng Nhân Gia."

Điền Bân kinh ngạc nói: "Chắc không phải là Hồng Môn yến chứ?"

Khương Lượng cười nói: "Đừng nghĩ nhiều, cục trưởng Vinh ngoài miệng thì mắng các cậu, nhưng trong lòng thì chỉ lo các cậu xảy ra chuyện, bữa cơm tối nay khẳng định là để an ủi các cậu. Trương Dương, cùng đi đi, cục trưởng Vinh chỉ đích danh cậu rồi."

....

Trương Dương tuy đáp ứng, nhưng trước bữa cơm tối lại bị một cú điện thoại của Kim Mẫn Nhi khiến cho bể kế hoạch, Kim Thượng Nguyên muốn gặp hắn.

Hiện tại Kim Thượng Nguyên là vị khách quan trọng nhất của Giang Thành, Trương Dương luôn lấy công tác làm trọng, gọi điện thoại cho Vinh Bằng Phi rồi dẫn Thường Lăng Phong tới chỗ ở của Kim Thượng Nguyên, lúc hai người tới khách sạn Nam hồ thì Kim Thượng Nguyên đang chơi cơ vây với một

kỳ thủ của kỳ viện Giang Thành, tuy ván cờ mới tiến hành được một nửa, nhưng Kim Thượng Nguyên lại không chuẩn bị hạ cờ, y lịch sự tỏ ý với vị kỳ thủ đó rằng mình nhận thua.

Kim Mẫn Nhi mặc trang phục Hàn Quốc truyền thống, ở bên cạnh pha trà, tư thái của ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô ta đẹp như một đóa hoa lan, từ động tác thành thạo có thể đoán ra cô ta là một cao thủ trà đạo. Trương Dương nhìn với vẻ hiếu kỳ, Kim Mẫn Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp như nước lướt qua mặt hắn một cái, lộ ra cái lúm đồng tiền kinh tâm động phách.

Kim Thượng Nguyên mời Trương Dương và Thường Lăng Phong ngồi xuống bàn uống trà, Trương Dương nói: "Xem ra chúng tôi tới không đúng lúc rồi, làm phiền Kim tiên sinh lúc đang đánh cờ."

Kim Thượng Nguyên nói: "Kỳ nghệ của tôi chỉ ở trình độ nghiệp dư bậc năm, đánh với kỳ thủ chuyên nghiệp bậc năm thì thua là chắc rồi, từ thế cờ vừa rồi tôi đã có thể nhìn ra, ông ấy đang cố ý nhường tôi, tôi nghĩ đây chính là đạo đãi khách của người Trung Quốc, kỳ thực tôi trước khi đánh cờ đã biết mình bại chắc rồi, ông ấy làm vậy chỉ càng khiến tôi cảm thấy không thoải mái."

Thường Lăng Phong không đợi Kim Mẫn Nhi phiên dịch, dùng tiếng Hàn thành thạo nói: "Kim tiên sinh, đây chính là sự khiêm tốn và hiếu khách của người Trung Quốc chúng tôi, tuy ông vì vậy mà cảm thấy không vui, nhưng ông không thể phủ nhận, xuất phát điểm của vị kỳ thủ đó là thiện ý."

Kim Thượng Nguyên cười nói: "Có lẽ là vì duyên cớ văn hóa hai ngước khác nhau."

Thường Lăng Phong mỉm cười: "Tôi lai không cho rằng văn hóa Trung-Hàn có khác biệt quá lớn, cùng là văn hóa phương đông, văn hóa Hàn Quốc lại chỉu ảnh hưởng sâu sắc của Trung Quốc. Tôi tin, nếu như chúng ta thay đổi vị trí, Kim tiên sinh cũng sẽ suy nghĩ rất chu đáo cho khách."

Kim Thượng Nguyên nói: "Thương tiên sinh rất hiểu về văn hóa Hàn Quốc ư?"

Thường Lăng Phong lắc đầu, nói: "Không dám nói là hiểu, nhưng tôi biết văn hóa Trung Hàn là nhất mạch tương thừa!" Câu nói này nói rất uyển chuyển, nhưng kỳ thực lại là rất không khách khí, ở ngay trước mặt cây gậy già chỉ ra rằng văn hóa Hàn Quốc kỳ thực chính là thoát thai từ văn hóa Trung Quốc.

Trương Dương nghe bọn họ líu la líu lo, căn bản một câu cũng không hiểu, Kim Mẫn Nhi lâm thời làm phiên dịch cho hắn, nhỏ giọng giải thích một chút, Trương Dương thầm kêu thống khoái, Thường Lăng Phong quả nhiên là lão làng, ở trước mặt cây gậy già không làm mất mặt người Trung Quốc.

Kim Thượng Nguyên nói: "Theo tôi thấy, người Trung Quốc chú trọng trung dung chi đạo hơn, mà người Hàn Quốc thì tích cực tiến thủ hơn một chút."

Thường Lăng Phong cười nói: "Trung dung chi đạo quả thật là một bộ phận tổ thành quan trọng của văn hóa Trung Quốc, thứ cho tôi trực ngôn, sự hiểu biết về văn hóa Trung Quốc của Kim tiên sinh cũng như tôi đối với văn hóa Hàn Quốc vậy, chỉ mới ở bề ngoài thôi. Người Trung Quốc chú trọng trung dung chi đạo, không phải có nghĩa là chúng tôi không tiến thủ, không nỗ lực, mà là chúng tôi biết hàm súc, biết khiêm hư."

"Người Hàn Quốc cũng biết thế!"

Thường Lăng Phong mỉm cười: "Lịch sử và văn hóa cần kết tủa. Loại kết tủa này cần phải trả giá bằng thời gian, không có bất kỳ lối tắt nào cả, nước Mỹ tuy phát đạt, nhưng bọn họ ở phương diện nội hàm của văn hóa thì căn bản lại không thể nào so sánh được với Trung Quốc, Kim tiên sinh có đồng ý với cách nói của tôi không?"

Kim Thượng Nguyên hiểu rõ Thường Lăng Phong ngoài mặt thì là lấy nước Mỹ và Trung Quốc ra để so sánh, nhưng trên thực tế lại so sánh Trung-Hàn, ý tức là nội hàm văn hóa của người Hàn Quốc không thể nào bằng Trung Quốc, Kim Thượng Nguyên tuy trong lòng không vui, nhưng y cũng không thể không thừa nhận những gì mà Thường Lăng Phong nói là sự thực.

Kim Mẫn Nhi đã pha trà xong, cô ta và Trương Dương giống như đều đóng vai người bàng quan, tiếng Hàn của Thường Lăng Phong rất khá, lại nói rất hay, nếu như không biết thân phận của y, thậm chí còn cho rằng gã là một người Hàn Quốc chính cống.

Kim Thượng Nguyên cầm chén trà lên uống một ngụm: "Tôi hôm nay hẹn hai vị tới là để bàn chuyện làm ăn chứ không phải là văn hóa."

Thường Lăng Phong cười nói: "Chúng ta làm sinh ý cũng là một loại văn hóa giao lưu, người Trung Quốc gọi vừa kinh doanh làm ăn đồng thời giao lưu văn hóa là nho thương, tôi thấy trên người Kim tiên sinh vừa hay có khí chất của Nho thương."

Kim Thượng Nguyên cười nói: "Tôi có thể lý giải câu nói này của Thường tiên sinh là một loại nịnh hót không?"

Thường Lăng Phong nói: "Tôi mong Kim tiên sinh sẽ dùng từ trung dung chi đạo."

Hai người đồng thời bật cười.

Thường Lăng Phong uống một ngụm trà, nói: "Không biết Kim tiên sinh tìm chúng tôi là có điều gì muốn chỉ giáo?"

Kim Thượng Nguyên nói: "Tôi đã suy nghĩ rồi, tôi chuẩn bị xây dựng cơ sở sản xuất ở khu phát triển Giang Thành, nơi này sẽ là cơ sở sản xuất lớn nhất của Lam Tinh tại châu Á!"

Thường Lăng Phong không lộ ra bất kỳ vẻ kích động nào, vẻ mặt của gã vẫn thản nhiên, tựa hồ như không cảm thấy đây là tin tức to lớn gì, thậm chí ngay cả một chút hưng phấn và vui mừng cũng không có.

Kim Thượng Nguyên bội phục sự trầm ổn của gã, lại không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, đây không phải là phản ứng mà y muốn nhìn thấy, y vốn cho rằng Thường Lăng Phong sẽ vui mừng ra mặt, nhưng người ta lại không như vậy.

Thường Lăng Phong ý thức được rằng ở trước mặt mình là một lão tướng nhiều năm chinh chiến trên thương trường, y lúc trước làm ra nhiều chuyện như vậy tuyệt không phải là vô duyên vô cớ, đầu tư xây dựng cơ sở sản xuất nhất định còn có điều kiện tiền đề. Tất cả quả nhiên không nằm ngoài sở liệu của Thường Lăng Phong, Kim Thượng Nguyên lấy ra một bản văn kiện đã chuẩn bị trước: "Đây là mấy điều kiện để tôi đầu tư xây dựng cơ sở sản xuất ở Giang Thành, tôi hi vọng các anh có thể suy nghĩ một chút."

Thường Lăng Phong cầm văn kiện đó lên xem, gã cười cười, sau đó rất nhanh liền đẩy lại trước mặt Kim Thượng Nguyên: "Xinh lỗi Kim tiên sinh, điều kiện như vậy chúng tôi không thể đáp ứng!"

Kim Thượng Nguyên cảm thấy có chút kinh ngạc: "Không thể đáp ứng?"

Y Đạo Quan Đồ

Thạch Chương Ngư

Bạn đang đọc Y Đạo Quan Đồ của Thạch Chương Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xonevictory
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.